Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch) - Sư Đệ Phản Công
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Tòng Tiền Hữu Tọa Linh Kiếm Sơn (Dịch)


Sư Đệ Phản Công



Dịch: Hương

Biên: Cửu Long Ngọc Linh

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: Truyenyy.com

Thời gian sáu ngày đảo mắt đã qua, Thăng Tiên Đại Hội đã gần ngay trước mắt.

Trong sáu ngày, Linh Khê Trấn đã xảy ra rất nhiều chuyện, kỳ ngộ của thiếu niên sơn dã nào đó lan truyền khắp trấn, củ cải vàng của bà chủ cũng nổi tiếng nhất thời, đám thiếu niên tuấn kiệt tới từ trời nam biển bắc không hẹn mà cùng bắt đầu tìm tiên duyên trong trấn, mà sáu ngày trôi qua, rốt cuộc có bao nhiêu tiên duyên được tìm thấy, vậy như người uống nước, ấm lạnh tự biết.

Về phần người khởi xướng, lại thoải mái ở lại Như Gia Khách Sạn trọn sáu ngày, đóng cửa không ra ngoài.

Phá giải nhiệm vụ ở cửa trấn thuần túy là vì hứng thú, ngay từ đầu Vương Lục đã không đặt hy vọng ở duyên phận gì.

Đường đường thiên linh căn, tu tiên sao cần cơ duyên?

Đương nhiên, đổi một góc nhìn khác, sau khi đổi toàn bộ gia sản lấy một hộp rượu thịt, Vương Lục chỉ còn lại một văn tiền lẻ trên người cũng không có lựa chọn nào khác, trừ phi hắn bằng lòng rửa bát cho bà chủ.

Sáng sớm, Vương Lục bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.

– Thăng Tiên Đại Hội bắt đầu rồi!

– Sơn môn kim kiều sắp hạ xuống rồi!

Không biết bao nhiêu người đang hô hoán, vừa hô hoán, tiếng hô vang ra cả ngoài trấn.

Vương Lục mở mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ đã hơi chói mắt, thở dài, hắn gọi thư đồng dậy, chuẩn bị rửa mặt thay quần áo, bước lên hành trình.

Khi trả phòng tại quầy, bà chủ không biết sao, cứ cười không ngừng, thậm chí lúc Vương Lục trả lại hộp thức ăn, bà chủ còn hào phóng xua tay:

– Đáng gì đâu, cho ngươi đó.

Vương Lục rất muốn hỏi, nếu đã hào phóng như vậy, có thể trả lại ba nghìn năm trăm lượng cho ta không?

Đương nhiên là không được. Miết đồng tiền nát trong tay, Vương Lục nở nụ cười xán lạn cầm hộp thức ăn to nặng ra khỏi khách sạn, đi theo dòng người tới nơi mở cửa sơn môn ngoài trấn.

Ngoài Linh Khê Trấn, ngọn núi nguy nga được ánh nắng phủ lên một tầng vàng kim nhạt, từ trong mây mù lượn lờ quanh năm, một cây Kim Kiều từ trên trời chậm rãi hạ xuống, một đầu chỉ xuống mặt đất, một đầu nối tiếp với Linh Kiếm Sơn mờ ảo, mây mù che phủ, chặng ngang cây cầu, cũng ngăn cách ánh mắt thế gian ngưỡng vọng tiên trần.

Bãi đất trống không lớn, lúc này có chả nghìn vạn người chen lấn, người đến sau không còn chỗ đứng, Vương Lục dậy quá muộn, hoàn toàn bị ngăn trên con đường ra khỏi trấn không ra nổi, chỉ có thể kiễng chân lên nhìn.

May mà thiếu niên thị lực tốt, từ xa nhìn thấy kim kiều trên không trung từ từ tới gần mặt đất, bên cạnh là hai tu sĩ trẻ tuổi mặc trường bào đen trắng giao nhau, tay bắt kiếm quyết, chân đạp phi kiếm, vững vàng bảo vệ hai bên kim kiều.

Từ xa nhìn lại, tu sĩ tiên gia cũng không có ba đầu sáu tay, hai người trẻ tuổi cũng giống như con người trần thế, quanh thân không có áng mây ngũ sắc cũng không có linh cầm tiên nhạc làm bạn, nhưng khí trường tiên gia lại vượt xa đế vương trần gian. Trong không gian vạn người chen chúc, tiếng kim kiều chạm mặt đất trầm thấp nho nhỏ, rồi lại yên tĩnh. Vô số ánh mắt cùng nhìn vào một chỗ, con nhà đế vương cũng thế, con cháu tu tiên thế gia cũng thế, lúc này không một ai nói nên lời.

Trong yên tĩnh, Linh Kiếm tu sĩ mỉm cười mở lời, giọng nói như gió, truyền vào tai mỗi người tại đây.

– Đầu tiên, ta và sư đệ đại biểu sư môn hoan nghênh các vị đến tham gia Thăng Tiên Đại Hội của Linh Kiếm Phái.

Sau đó hai người vô cùng bình tĩnh vỗ tay cho chính mình, đáng tiếng khí trường của tu sĩ tiên gia quá mạnh, người bên dưới kinh sợ không có ai phụ hoa theo, lập tức tẻ ngắt.

Sư huynh hơi xấu hổ, hắng giọng, nói tiếp:

– Không nói nhiều nữa, về một ít chuyện của bản môn, tin rằng mọi người trước khi tới đây và ở thị trấn đều đã nghe ngóng đủ nhiều, không cần rườm ra nữa. Có càng nhiều chuyện, khi các ngươi đạt đến độ cao thích hợp tự nhiên sẽ biết. Ở đây, ta mong các vị có thể tìm được cơ duyên thuộc về chính mình trên Thăng Tiên Lộ này.

Lúc này phía dưới cuối cùng cũng có người mở miệng hỏi:

– Thăng Tiên Đại Hội, chỉ cần không ngừng men theo cây cầu này leo lên đến đỉnh là được rồi?

Sư huynh đáp:

– Về điều này ta chỉ có thể nói, hi vọng các vị trên đường sẽ dốc hết sức mình, còn về đỉnh núi, không cần cố cầu.

– Vậy phải leo đến vị trí nào mới coi như hợp lệ, cũng phải có đáp án chứ?

Sư huynh đáp:

– Đến lúc các vị tự nhiên sẽ biết.

– Đến lúc? Vậy cũng quá vô trách nhiệm đi?

Sư huynh cười cười không nói, sư đệ thì lạnh lùng:

– Không muốn có thể cút, ai cầu ngươi?

Người chất vấn lập tức giận đỏ mặt, lại không dám tranh chấp gì nữa.

Vì vậy sư huynh cao giọng nói:

– Tiếp theo, xin các vị men theo kim kiều lên núi, trên Thăng Tiên Lộ này nói chung sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng nếu có bất ngờ, hoặc là bị kẹt ở nơi nào đó không kiên trì được, lúc nào cũng có thể cầu cứu, sẽ có đồng môn của chúng ta kịp thời chạy tới.

Sư đệ lại bổ sung:

– Chẳng qua nếu cố tình muốn chết, chúng ta nhất định sẽ trợ giúp.

Sư huynh nói:

– Xin lỗi, mấy hôm nay sư đệ ta tâm trạng không tốt…

– Tâm trạng đệ rất tốt.

– Đệ câm miệng đi.

– Huynh mới câm miệng, rút thăm còn có thể trực tiếp rút được thăm xấu, liên lụy đệ phải đi làm chuyện vặt này, huynh còn mặt mũi…

Thấy sư huynh đệ đã bị mọi người vây xem, sư huynh vội chuyển đề tài:

– Ta tuyên bố, Thăng Tiên Đại Hội chính thức bắt đầu!

Nói xong, hai sư huynh đệ vội bay lên, tránh cửa vào kim kiều ra.

Ngay sau đó, dòng người chuyển động, đám thiếu gia và tôi tớ từ khắp nơi chen nhau lên cầu, kim kiều kia tuy rộng mấy chục mét, nhất thời cũng không chứa hết nhiều người như vậy, lập tức tiếng gào khóc và gầm thét bùng lên, gay go hơn là, trong số người lên cầu có không ít vừa bước lên một hai bước đã kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống, hiện trường hoàn toàn hỗn loạn.

Sư huynh đệ Linh Kiếm Sơn cũng kinh hãi, hai người vội bay xuống, phối hợp thi pháp tách mọi người ra, nhưng lúc này người bị thương quay cuồng kêu rên trên mặt đất đã lên tới mấy trăm.

Hai sư huynh đệ nhìn nhau, sắc mặt đều có chút khó coi, đặc biệt là sư huynh càng xấu hổ:

– Xin lỗi vừa rồi quên nói, sau khi đại hội bắt đầu, trừ người phù hợp với điều kiện chọn lựa, ngoài ra bất kỳ ai cũng không thể lên cầu, cho nên vẫn mời những người đi theo trở về đi.

Thì ra là vậy, thảo nào đám tôi tớ ngã thành một đống như chiên sủi cảo, điều thú vị là trừ đám tôi tớ đó, các thiếu gia bị ngã khỏi cầu cũng không hề ít.

Lúc này sư đệ lạnh lùng nói:

– Lặp lại một lần nữa, ai dưới mười hai tuổi, chưa tu hành lên cầu, thật giả lẫn lộn, giả dối đều cút hết cho ta.

Đám thiếu gia ngã cầu vô cùng xấu hổ, trong đó đúng là có không ít đứa mười ba, mười bốn tuổi, lại giả số tuổi để qua cửa, lúc này bị vạch trần, dù có muốn giải thích, nhưng nhìn vẻ mặt của tên Linh Kiếm tu sĩ kia, người bình thường ai dám nói lớn tiếng? Dù hai người này không nói rõ trước, gây hiện trường hỗn loạn, cũng không ai dám chỉ trích.

Đương nhiên, số người ở đây quá vạn, kẻ không bình thường luôn có, chỉ nghe bên cầu có người tức giận hét:

– Ta năm nay rõ ràng mới có mười một tuổi, sao lại không thể lên cầu?

Sư đệ không nể nang gì:

– Sao ngươi biết mình mười một tuổi? Ngươi vừa đẻ ra là có thể nhớ ngày tháng rồi?

Khí thế của người đó liền hạ xuống:

– Đây, tất nhiên là người trong nhà nói cho ta.

– Vậy là mẹ ngươi nhớ nhầm rồi.

Thiếu niên kia tức đến suýt hộc máu.

Ánh mắt sư huynh đảo qua:

– Các hạ là?

– Ta là Lưu Hàn Long của Lưu Gia U Châu, tháng trước vừa mới qua sinh nhật mười một tuổi, mẹ ta là Phi Vân Tông tông chủ mời mười bảy thế gia lớn nhỏ ở Liên Vân Sơn U Châu tới chúc mừng ta, việc này mọi người ở Liên Vân Sơn đều biết!

Sư huynh đệ nhìn nhau:

– Phi Vân Tông?

– Liên Vân Sơn?

Sửng sốt một lát, sư huynh đầy nghi ngờ lấy một tấm bản đồ từ trong tay áo ra, mở ra luôn, cùng sư đệ tìm kiếm một lượt.

Tìm thật lâu, sư đệ càng lạnh lùng hơn:

– Tiểu tông phái trên bản đồ không tìm ra vị trí thì khoe khoang gì? Mười bảy thế gia lớn nhỏ tới chúc mừng sinh nhật mười một tuổi một kẻ vô danh như ngươi? Môn hộ lụi bại ở đâu mà dám xưng là thế gia?

Thấy sư đệ càng lúc càng quá đáng, sư huynh vội ngắt lời:

– Là thế này, Thăng Tiên Kim Kiều là do chưởng môn nhân của chúng ta chế tạo, chư vị nếu có nghi vấn gì với tác dụng của Kim Kiều, có thể liên lạc với chưởng môn để chất vấn trực tiếp.

Sư đệ cười lạnh:

– Ta nghĩ lão nhân gia người nhất định sẽ vui vẻ hòa nhã nói chuyện với ngươi.

Nói chuyện với ngươi? Là đưa ngươi đi ngủ thì có! Bị người cầm biển hiệu của Linh Kiếm chưởng môn ra đập, Lưu gia thiếu gia lập tức mặt mày xám ngoét, cùng tôi tớ lủi vào đám người, không xuất đầu lộ diện nữa.

Đến đây, trong không gian vạn người cũng không còn tiếng chất vấn nào nữa, hai sư huynh đệ thấy trật tự rồi, gật đầu bay đi, không còn để ý tới chuyện vặt ở cửa vào Kim Kiều nữa, mà những người còn lại cũng yên tĩnh từ từ đi tới.

Tất nhiên, trong lúc di chuyển không tránh được nghị luận sôi nổi, một thư đồng nào đó lưng đeo hành lý nặng nề tâm tình không tốt, than thở:

– Người của tiên gia quả nhiên không gióng nhau, hai tên giữ cửa cũng lên mặt như vậy.

Thiếu gia bên cạnh phì cười:

– Giữ cửa? Ngươi đúng là mắt mù, lời này để hai người kia nghe được, ngày này sang năm ta có thể thắp hương cho ngươi rồi… Không nghe họ nói sao, là rút thăm phải quẻ xấu mới bị cử tới giữ cửa, hai người vừa rồi ngự kiếm phi tiên, nhẹ nhàng tách cả nghìn người chen chúc ra, giữ cửa nhà các ngươi có uy vỹ thế không?

Thư đồng ngẩn người, lẩm bẩm:

– Đúng là có giễu võ giương oai, nhưng nô tài cảm thấy Linh Kiếm Phái không hề hữu hảo với người phàm chúng ta.

– Khi còn nhỏ ngươi lấy nước sôi đổ vào tổ kiến, cũng không thấy ngươi hữu hảo gì với chúng, tiên phàm khác đường, phàm nhân chỉ là con sâu cái kiến, người ta tâm trạng kém như vậy còn chưa đại khai sát giới là đã nhân hậu lắm rồi, ngươi có biết vừa rồi chúng ta thực ra đã đi một vòng trước quỷ môn quan hay không?

Sắc mặt thư đồng trắng bệch:

– Thật sao?

– Đương nhiên là giả, vậy mà ngươi cũng tin? Có phải tà phái hay ma tộc đâu, sao có thể lạm sát người vô tội chứ?

– …

– Chẳng qua Linh Kiếm Phái đúng là rất thú vị, rất khác với mấy môn phái tuân theo khuôn phép cũ, tuy là cổ phái, lại toát ra được khí chất khiến người ta khó mà miêu tả, có đặc điểm, ta thích.

Thư đồng than vãn, yên lăng đi theo thiếu gia. Kim Kiều của Linh Kiếm Phái chỉ giới hạn tuổi tác, mà hắn và thiếu gia bằng tuổi, vừa qua sinh nhật mười hai, vừa may đủ tư cách, chuyến này rốt cuộc cũng không tránh được phải vác hành lý cho thiếu gia đến cuối cùng rồi.

Lúc này, hắn lại hoàn toàn không nghĩ tới, bước lên Kim Kiều, có nghĩa là bước lên Thăng Tiên Chi Lộ, con đường này chỉ nhận tiên duyên, lại không phân biết thiếu gia, thư đồng gì.

Tu Tiên Chi Lộ, bắt đầu từ dưới chân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN