Trả Anh Một Đời Yêu Lầm - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
393


Trả Anh Một Đời Yêu Lầm


Chương 27


Thẩm Mộ Diễn vừa nghĩ thầm vừa dùng hết sức chạy nhanh đi, vừa hay lại đụng phải chủ của căn hộ 201 đang chuẩn bị chuyển đi.
“Tầng trên hai tháng trước có một người phụ nữ tự sát đúng không?” Anh tự nhủ, chỉ cần làm sáng tỏ được những mâu thuẫn trong lòng, mới vội vã chạy ngay đến hỏi người chủ nhà này.
Tự dưng ở đâu lại xuất hiện một người lạ mặt, chủ nhà ở 201 bị dọa đến giật mình, vừa nhìn thấy điệu bộ căng thẳng của anh, người này sắc mặt có chút biến sắc: “Không phải cậu có quan hệ gì với người phụ nữ tự sát trong căn phòng ở tầng trên đấy chứ?”
Vị chủ nhà này có vẻ rất không vừa lòng: “Thật là, cậu nói xem người ta muốn tự sát thì trước mặt là biển lớn đấy, cớ gì phải cắt tay ở trong nhà, máu tươi hòa với nước đều thấm vào nền, nhỏ giọt xuống tận nhà chúng tôi, thật là xui xẻo hết sức. Mùa hè oi bức thế này, thịt đều dễ thối rữa ra, nếu không phải máu rỉ xuống phía dưới nhà tôi, phát hiện kịp thời. Giả sử để qua hai ba ngày nữa, người này ấy à, chắc đã thối rữa ra rồi, cả tòa nhà đều bị thứ mùi hôi thối ấy làm ngạt chết mất.”
Thẩm Mộ Diễn sắc mặt vô cùng khó coi, cắn chặt răng: “Người phụ nữ ấy trông thế nào?”
“Cái gì mà trông thế nào? Cái này tôi đâu rõ được, chỉ biết là cô ta rất xinh đẹp, người phụ nữ ấy cũng không biết vì sao mà tự sát, nhưng cũng lạ, tự sát mà vẫn còn trang điểm rất kĩ càng.
Lúc xe cứu thương vừa tới, tôi không dám đến nhìn mặt cô ta, đúng là dọa chết người đi được. Có mấy người can đảm đến xem thử, nói cô ta rất đẹp, trên mặt vẫn còn trang điểm, nếu không phải khắp người đều nhuộm màu máu, thực sự cứ ngỡ như đang ngủ vậy.”
“Thật xúi quẩy, căn nhà này của tôi bây giờ không dám ở thêm ngày nào nữa. Chỉ còn cách bán rẻ lại, cầu có người đến mua thôi.”
Người đàn ông mặt tối sầm lại, vị chủ nhà nhìn thấy dáng vẻ của anh, liền nhiều chuyện thêm mấy câu nữa:
“Coi bộ dạng của cậu, chắc thật sự có liên quan gì đến người phụ nữ sống ở tầng trên đúng không? Nếu thế thì cậu mau lên tầng trên sửa lại cửa phòng đó đi. Cánh cửa ở tầng trên bị người đàn ông lúc đó đến tìm cô ta phá hỏng rồi.
Bây giờ mọi người ai cũng không dám đi cầu thang nữa, đều sợ phải đi qua căn hộ đó.
Tòa nhà này vốn dĩ có thang máy, nhưng không đảm bảo an toàn, mùa hè thường hay phải ngắt điện cùng nhiều thứ khác nữa. Đến lúc đó, những người ở tầng trên chỉ có thể đi thang bộ, nếu phải đi ngang qua phòng ấy, khỏi phải nói cũng biết trong lòng sợ hãi đến mức nào .
Cậu đấy, nếu như thực sự có quan hệ gì với người chủ căn hộ ấy, đã làm người tốt thì nên lên trên ấy sửa lại cánh cửa đi.”
“Cô nói lúc đầu có người đến tìm, phá hư cửa sao? Là ai? Trông như thế nào?”
“À à, cậu đang nói người đó à, đó hình như là một bác sĩ, nhưng có vẻ là quen biết với người chủ hộ kia. Vẫn chưa nói cho cậu biết, là tôi lúc phát hiện máu từ tầng trên nhỏ giọt xuống, đã đi lên gõ cửa thử nhưng không ai trả lời.
Tôi cũng không dám tự mình đạp cửa, thấy cảnh máu me rỉ xuống như vậy, ai mà không sợ cho được.
Tôi liền chạy đến chỗ bảo an tìm cách liên lạc, thật may lúc đầu có điền một số điện thoại khẩn cấp, tôi liền gọi ngay đến số điện thoại ấy, là một giọng đàn ông nghe máy, tôi nghe giọng nói đó, dường như chính là vị bác sĩ đã đạp cửa xông vào.”
Nhiều chuyện trùng hợp đến vậy, sắc mặt Thẩm Mộ Diễn càng lúc càng khó coi.
Anh quay người hướng thẳng về phía cầu thang, dùng hết sức bình sinh mà chạy, gấp đến mức thang máy cũng không kịp đợi, trực tiếp từ cầu thang chạy một mạch lên tầng trên.
Cánh cửa xiêu vẹo mở toang ra
Một kẻ trước giờ không hề biết lo sợ như Thẩm Mộ Diễn, giây phút ấy cũng đã thật sự sợ hãi!
Nếu như, ở tại đây, chứng minh được lời nói của Tô Mật.
Người đàn ông thẫn thờ, khuôn mặt cứng đờ, từng bước tiến vào căn phòng.
Ở đây, có chút hỗn loạn.
Anh ấy dường như không mất nhiều công sức, ngay trên bàn trang điểm, anh tìm thấy một kỉ vật quen thuộc của Đường Tiểu Nhiễm.
Một chiếc hoa tai, lặng lẽ nằm trên bàn, anh cũng đã quá quen thuộc rồi.
Chiếc hoa tai mà anh đeo suốt bảy năm, với cái này, chính là một đôi.
Thẩm Mộ Diễn đưa tay toan nhặt lấy, bỗng chốc không kiềm được run rẩy lên, đưa chiếc hoa tay đặt trước mắt, lúc nhìn thấy trên chiếc hoa tay ấy có khắc ba chữ s, lần đầu tiên trong đời, anh bị kích động đến mức muốn gào thét khóc thật to!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN