Tra Công Ham Muốn Ti
Chương 18
Nét mặt già dặn của thư ký nhăn thành một đống trên đỉnh đầu, “Trát tổng, anh Lâm muốn về nhà.”
Tra công mơ mơ màng màng, “Không cho về.”
Thư ký, “Hạn chế tự do cá nhân là phạm pháp! Anh Lâm bây giờ đang giằng co với vệ sĩ, anh mau dậy đi!”
Tra công chỉ lo xuất hiện tình tiết kinh điển trong văn học bá đạo tổng tài đánh gãy chân tiểu thụ, đột ngột bắn dậy vung tay, “Đem cơ bụng của tôi ra đây!”
Nhìn xung quanh, “Thợ trang điểm! Thợ trang điểm đâu?”
Thư ký vội vội vàng vàng đáp, “Cậu ta ở phòng mình. Tôi đi gọi, anh mau mặc đồ vào trước đi!”
Tra công mơ hồ gật đầu.
Chờ tra công chạy tới nơi, tình cảnh đã vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Hai vệ sĩ hai bên trái phải, mỗi người ôm một chân Lâm Giang Tuyết gào thét.
“Anh Lâm! Nếu anh mà đi, hai tôi mất việc liền đó!”
“Trước khi cuốn gói Trát tổng sẽ mắng chết chúng tôi! Miệng cậu ta thật là độc!”
Lâm Giang Tuyết bị một đống người vây vào giữa, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo, gân xanh trên thái dương mấp máy đập.
Tra công bất hạnh mặc áo cơ bụng bị ngược, bây giờ cả người đều khó chịu, tiến lại đá vệ sĩ một phát, “Dậy, có mất mặt không!”
Vệ sĩ thấy hắn tới lập tức dừng lại đứng lên, khôi phục bộ dạng lạnh lùng vệ sĩ nên có.
Lâm Giang Tuyết sửa sang lại quần áo, nói với tra công, “Tôi phải về nhà.”
Tra công đáp, “Tôi đưa em về.”
Lâm Giang Tuyết, “Sau này tôi… không muốn liên hệ gì với anh nữa.”
Tra công cau mày, “Tại sao?”
Lâm Giang Tuyết căng khóe miệng, “Chuyện này cần lý do ư?”
Trong lòng tra công hoảng hốt, nghi ngờ Lâm Giang Tuyết phát hiện hắn có bụng mỡ, ghét bỏ hắn, lập tức biến thành tra công rưng rưng ngay tại chỗ, lên án nói, “… Em dùng tôi xong thì bỏ? Nào có chuyện tốt như thế?!”
Sắc mặt Lâm Giang Tuyết rất khó coi, “Tôi phải về nhà.”
Tra công tức giận tới nghiến răng, bảo thư ký lái xe tới đây, kéo Lâm Giang Tuyết vào trong xe, hỏi cậu, “Nhà em ở đâu?”
Lâm Giang Tuyết báo địa chỉ, dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần.
Bốn, năm ngày không ăn thịt, giảm béo giảm tới mức áo cơ bụng cũng mặc ngược, tâm trạng tra công cực kém, càng nghĩ càng oan ức, ra sức bô bô, “Lâm Giang Tuyết, em cái tên khốn nạn rút cúc vô tình này, ngày hôm qua còn gọi ông xã ông xã tới vui sướng, ngủ một giấc dậy lại trưng cái mặt này nói chúng ta đừng liên hệ gì nữa. Từ cấp ba tới đại học, em sướng xong thì quăng, tôi con mẹ nó đâu phải cái bao!”
Lâm Giang Tuyết không lên tiếng, cậu lại bắt đầu phát sốt. Máy lạnh trong xe để rất thấp, mỗi một khớp xương trên người cậu đều đau đớn mệt mỏi, cậu như bị treo trên vách núi lạnh lẽo cheo leo, phía dưới là bùn bẩn cuồn cuộn bắn tung bọt nước, cậu khó khăn bám víu trên vách núi, không bò lên nổi, chỉ có thể treo ở đó, treo rất nhiều năm.
Cậu sắp không còn sức nữa rồi, nhanh thôi, cậu sẽ té xuống.
Bên này tra công thấy Lâm Giang Tuyết không để ý tới mình, càng kích động hơn, “Em biết hôm qua tôi nỗ lực bao nhiêu không?! Lạnh lẽo câu Giang Tuyết, giọt mồ hôi thấm xuống, em sướng tới chổng vó, còn tôi mệt đến không nhìn nổi hướng…”
“Anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi…” Trong lúc tra công nói nhắng nha nhắng nhít, Lâm Giang Tuyết hỏi một câu như vậy.
Tra công hơi ngưng lại, Lâm Giang Tuyết đột ngột vươn người dậy, ngồi khóa trên đùi tra công, trong mắt tràn đầy tơ máu, nắm lấy cổ áo tra công chất vấn từng chữ một, “Anh muốn thế nào mới bằng lòng buông tha cho tôi?! Tôi đã sắp quên anh rồi, chỉ cần cho tôi thêm một chút thời gian, tôi sẽ không nhớ đến anh nữa, tại sao anh lại xuất hiện trước mặt tôi! Trát Cung, anh có thể đem mấy cái thứ nạm kim cương của anh cút khỏi đầu óc tôi không!”
Tra công, “…”
Xưa nay Lâm Giang Tuyết chưa từng la hét với tra công, bị bắt nạt quá mức nhiều nhất cũng chỉ dùng tay làm tiếng đánh rắm doạ hắn, chưa từng trừng mắt nhìn hắn hung ác đến vậy.
Còn tra công không hổ là tra công ham muốn ti, so về khí thế đó giờ chưa từng chịu thua, chậm rãi đáp, “Trước khi cút, tôi còn muốn mút ti một lần cuối. Mút xong tôi sẽ không làm phiền em.”
Lâm Giang Tuyết, “…”
Tài xế cực kỳ hiểu chuyện đậu xe lại một chỗ yên tĩnh, bỏ chạy nhanh như chân bôi mỡ.
Tay Lâm Giang Tuyết run run, cởi từng nút áo sơ mi, nghiêng người về phía trước nhắm mắt nói, “… Một lần cuối cùng.”
Tra công nghiêng đầu, đôi môi ngậm vào nơi hắn chưa từng chạm qua.
Đầu ti bên phải.
Cả người Lâm Giang Tuyết run lên, chảy nước mắt.
Thật giống như có một vết muỗi cắn trên lưng đã ngứa đến mấy năm, đó giờ chỉ có thể gãi ngứa qua lớp quần áo, lúc cực kỳ tuyệt vọng, vết muỗi cắn đột nhiên bị gãi trúng rồi!
…
“Sau khi tôi cút, đừng đi quán bar uống rượu bậy bạ.” Tra công ôm lấy cậu, rút vài tờ khăn giấy lau giữa hai người, “Sau này không nhất định tôi có thể đến quán bar đón em.”
Lâm Giang Tuyết không ngừng chảy nước mắt, ngơ ngác nỉ non, “… Lạnh quá.”
Tra công hé cửa xe xuống một chút xíu, để không khí bên ngoài tràn vào, “Ôi, đừng khóc, trước đây sao không biết em đáng yêu như vậy. Lập tức đưa em về nhà. Tôi… đâu có thấy lạnh. Trong xe có 22 độ. Tôi còn thấy nóng đây.”
Tra công tuy mặc ngược áo cơ bụng, nhưng mà quần áo đã bó chặt bụng mỡ, thấy Lâm Giang Tuyết lạnh đến phát run, nhanh chóng chế ngự nỗi tự ti phát tướng, mở dây kéo ra ôm Lâm Giang Tuyết vào lòng.
Một cái ôm này, hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Lâm Giang Tuyết.
Nếu như luôn luôn đứng trên đỉnh núi cao cao, cậu có thể luôn cứng rắn, có điều nếu như được người khác nâng trong lòng bàn tay, bao nhiêu oan ức trong lòng đều không giấu được.
“Tôi… tôi không uống rượu bậy bạ.” Lâm Giang Tuyết bám lấy vai tra công, đột nhiên nghẹn ngào một câu.
Tra công vỗ vỗ cậu, “… Em doạ tôi đó Lâm Giang Tuyết, sao em vẫn khóc vậy? Em khóc tôi đau đầu.”
“Bà nội tôi… bà nội tôi… qua đời.” Nói xong câu này, rốt cuộc Lâm Giang Tuyết hỏng mất, khóc thành tiếng, lời nói cũng không liền mạch, “Tôi khó chịu… uống rượu… anh chạy mất… tôi cho là… tôi bị… gã đàn ông phát tướng… hói đầu đầy mỡ… mê gian… anh có tình nhân mới… tôi không có… hức…”
Lâm Giang Tuyết đè nén quá lâu, bình thường tính tình như một ngọn núi tuyết nguy nga không nhìn đến khói lửa nhân gian, tra công lại đi đạp vào bom, khiến cho cậu vừa khóc là không dừng được.
Đến lúc tuyết lở, tra công không có chỗ nào vô tội.
Tra công bị doạ đơ người, một câu cũng không nói được, chỉ biết vỗ lưng Lâm Giang Tuyết không ngừng.
Hắn chỉ có một chút ấn tượng với bà cụ, trước khi thi tốt nghiệp bà cụ từng đến đưa nước ô mai cho Lâm Giang Tuyết, cũng mang cho hắn một phần, trịnh trọng chúc hắn có thể thi đậu đại học.
Là một bà lão hiền lành, cũng là trụ cột tinh thần của Lâm Giang Tuyết bao nhiêu năm qua.
Tra công hôn vành tai đỏ ửng của Lâm Giang Tuyết một cái, hỏi cậu, “Bà mất lúc nào?”
Lâm Giang Tuyết nói một ngày.
Tra công tính toán một chút, cái hôm hắn đón Lâm Giang Tuyết ở quán bar chính là thứ 7 sau khi bà cụ mất. Lâm Giang Tuyết muốn mơ thấy bà, không ngờ khi tỉnh dậy ác mộng mới bắt đầu.
Nếu như Lâm Giang Tuyết không nhìn thấy tờ giấy hắn để lại, một mình cậu thức dậy trong khách sạn tâm trạng sẽ thế nào?
Mấy ngày nay Lâm Giang Tuyết sống kiểu quái gì?
Tra công cảm thấy nghẹt thở, không khỏi mê tín nghĩ, có lẽ ngày thất hôm đó bà lão thật sự quay lại, từ nơi xa xôi giao cháu trai bảo bối của bà cho tra công, kết quả giống như tra công không thể thi đậu đại học trong nước, hắn lại phụ lòng bà một lần nữa, bức Lâm Giang Tuyết thành bộ dạng như bây giờ.
Khi tài xế quay lại, Lâm Giang Tuyết đã dựa vào tra công ngủ thiếp đi, ngủ không mấy an ổn, thỉnh thoảng lại thút thít mấy lần.
Tài xế, “Trát tổng, về khách sạn?”
Tra công nói, “Về nhà em ấy trước. Gọi bác sĩ.”
Tra công hự hự bế Lâm Giang Tuyết nhét vào ổ chăn cậu mong nhớ mấy ngày nay, bác sĩ truyền dịch cho cậu, lần thứ hai dùng ánh mắt phê phán tra nam nhìn Trát Cung, “Trát tổng, tính dục của cậu không phải đã biến mất mấy năm rồi hả?”
Tra công chỉ chỉ Lâm Giang Tuyết nói, “Tính dục của tôi đột nhiên xuất hiện.”
Bác sĩ, “Kiềm chế!”
Tra công lần này đàng hoàng thật, “Ờ.”
Tra công trông nom Lâm Giang Tuyết truyền dịch xong, bụng đói cồn cào, vẫn là đi vào nhà bếp uống nửa bình nước lọc rồi leo lên giường Lâm Giang Tuyết.
Chỉ có cơn buồn ngủ mới có thể đẩy lui cơn đói!
Tra công ngủ một bên còn lại, kéo chăn lên, lộ ra cái một tra công đói bụng, ngủ say,
Nửa đêm, tra công cướp hết một một nửa chăn của Lâm Giang Tuyết, cậu lăn lăn về phía bên tra công, tay vô thức tìm kiếm, mò tới một cái cơ bụng không có hơi thở.
Lâm Giang Tuyết mở mắt nhìn, nhìn thấy một cái gáy đen thùi lùi.
Cơ bụng và gáy nằm cùng một phía.
Phim kinh dị cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lâm Giang Tuyết rầm một phát té xuống giường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!