Tra Công Muốn Giết Tôi
Chương 41: Phiên ngoại 5
Quý Khúc tìm đến viện điều dưỡng —— nơi Lạc Du đang ở. Hắn cần phải đến, trực giác mạnh mẽ khiến cả đêm hắn không sao ngủ được. Dù cố nhắm mắt thiếp đi một lát, nhưng những lời nói mớ trong giấc mơ cũng sẽ làm hắn bừng tỉnh.
Đó là nỗi đau truyền đến từ trái tim, như muốn đốt cháy người hắn thành tro tàn.
Không thể đợi nữa, Quý Khúc nghĩ, mình nhất định phải đi ngay.
Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời còn chưa mọc, hắn đã lên đường.
Viện điều dưỡng tọa lạc ở vùng ngoại ô, cách không xa là một ngọn núi với khu nghỉ dưỡng xa hoa. Lớp vách bọc bên ngoài là bờ tường trắng, trông như một con thú dữ núp trong lùm cỏ, có thể nhào ra cắn người bất cứ lúc nào.
Quý Khúc quang minh chính đại bước vào từ cổng viện điều dưỡng. Hắn đi qua một thảm cỏ úa vàng, mấy bụi cỏ đuôi chồn đong đưa trong gió. Tiếng gió xào xạc thổi qua, nghe như tiếng giễu cợt bông đùa.
Bây giờ trên cỏ không một bóng người.
Tòa nhà chính của viện là một cao ốc màu trắng. Hình như do vẫn còn sớm nên bên trong rất im ắng, chẳng trông thấy bất kỳ ai. Quý Khúc dựa theo địa chỉ mình tra được —— nói là tra được, không bằng nói là đăng bài hỏi trên diễn đàn. Hắn tìm đến một căn phòng ở góc rẽ tầng hai.
Cửa mở, hắn phát hiện vách tường và trần nhà gần như chỉ thuần một màu trắng, thứ duy nhất không có sắc trắng là khung cửa sổ nho nhỏ. Phong cách trang trí bên trong cực kỳ đè nén, giống như ấn một tảng đá xuống đầu người ta vậy, khó chịu không thở nổi.
Đây là phòng bệnh đôi, Quý Khúc quan sát thấy thế. Hai chiếc giường, một cái trống không, một cái có người đàn ông thoạt nhìn như bộ xương khô.
Cậu ta trông giống kiểu thiếu dinh dưỡng lâu ngày, gò má hãm sâu, đôi mắt lồi hẳn ra, vô cùng đáng sợ, nhìn thoáng qua sẽ thấy giống con cá vàng. Cậu ta để lộ cánh tay chi chít vết kim châm, gần như là dáng vẻ da bọc xương.
Quý Khúc cảm thấy, có lẽ người nọ là Lạc Du. Tuy cậu ta không có gương mặt đẹp đẽ như trong ảnh, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng, đây là Lạc Du. Sau khi nhìn thấy Quý Khúc, cậu ta bắt đầu hét ầm lên, tiếng gào thê lương như gà trống bị cắt tiết, khàn khàn khó nghe.
“…Anh cũng tới đây à?”
Một giọng nói đượm ý cười vang lên từ đằng sau Quý Khúc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!