Hạ Hi không nhúc nhích, vẫn ôm lấy Tần Thần, cơ thể dường như cứng ngắc, trong mắt cậu tràn ngập cảm xúc phức tạp, thậm chí còn không biết mình nên đối mặt thế nào với Tần Duê Lâm, người đàn ông mà kiếp trước và kiếp này quá khác xa nhau, là người cùng cậu kết hôn, cũng là người đã ly hôn với cậu, khi câu đã chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ thì đột nhiên nhảy vào thế giới của cậu không để cậu kịp phản kháng.
Hắn đã đẩy Hạ Hi đến một tình thế rất khó xử, kiếp trước Hạ Hi cầu mà chẳng được, khi cậu không cần nữa thì hết lần này đến lần khác tự dâng đến cửa. Sao cậu có thể bình tâm được chứ, cho nên khi dằn vặt Tần Duệ Lâm thì cũng đồng dạng tự giày vò chính mình, có lẽ đây chính là hình phạt khi được sống lại.
Khương Liêm kêu than đầy sợ hãi: “Không ngờ Tần gia có thể nấu cơm, tin này tuyệt đối có thể lên trang nhất!”
Tần Duệ Lâm phẩy tay với chị, ý là cô đến từ đâu thì nên về chỗ đó đi.
Khương Liêm hừ nói: “Có mời chưa chắc tôi đã ăn.” Chị đi cà nhắc vào trong phòng nhìn thoáng qua, thản nhiên bảo: “Chắc chắn rất khó ăn.”
Khuôn mặt mang theo tràn đầy chờ mong của Tần Duệ Lâm trầm xuống, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Liêm, cả người như sắp bạo phát. Khương Liêm cũng liếc mắt nhìn hắn, sau đó trông về phía Hạ Hi, thấy đối phương tuy rằng đang thất thần nhưng sắc mặt vẫn như thường, liền xoay giày cao gót cao ngạo rời đi.
Công bằng mà nói, chị cũng không sẵn lòng trêu chọc người như Tần Duệ Lâm, Khương Liêm hiểu rất rõ, nếu như ngày nào đó hắn mất hứng thú với Hạ Hi, mình ắt cũng mang họa, nhưng cũng bởi thế nên chị không muốn cậu giẫm lên vết xe đổ, cậu là một người tốt mà lại bị treo ngược trên cái cây mang tên Tần Duệ Lâm này thì cũng chẳng thể yên bình.
Hạ Hi quyết định phải thương lượng với Tần Duệ Lâm, đương nhiên sau khi ăn xong bữa cơm, dù sao Tần Thần đang ở đây, cậu ngoài mặt thế nào cũng không thể khiến con trai cảm thấy đau lòng được.
Ba người ngồi xuống, nhân lúc Tần Duệ Lâm vào bếp bưng canh ra, Tần Thần kề sát tai Hạ Hi thì thầm: “Dady, thực ra cả ngày hôm nay phòng khách rất bừa bãi, thầy dạy nấu ăn không chịu nổi, đây là do cha con đặc biệt dọn dẹp rồi, trong phòng bếp vẫn chưa dọn đâu, con vừa nhìn lén xong, trong đó quả thực rất hỗn loạn, xung quanh toàn là thức ăn.”
Hạ Hi hỏi: “Cả ngày hôm nay con bị sặc sao?”
“Vâng!” Tần Thần cố sức gật đầu, khe khẽ đáp: “Daddy, con nói cho người biết một bí mật, người đừng kể với cha con nha, thực ra con cũng biết cha làm không tốt, không có ngon như daddy làm đâu!”
“Mai nấu cho con ăn ngon nhé, có được không?”
“Dạ!”
Tần Duệ Lâm bưng bát canh cá ra, rất nhanh liền bày một bàn đầy thức ăn, nhìn qua màu sắc quả thực không thể bắt bẻ, mùi vị cũng không tồi. Trước tiên Tần Duệ Lâm múc lung bát cho Hạ Hi, sau đó liền chăm chú chờ phản ứng của cậu.
Hạ Hi nhìn ánh mắt tha thiết của Tần Duệ Lâm, không biết từ chối thế nào, cậu nếm một miếng, sau đó cảm xúc phức tạp hờ hững đáp: “Cũng tạm.”
Tần Duệ Lâm cũng gắp vào bát cho Tần Thần: “Đến đây con trai, cũng nếm thử một chút đi.”
Tần Thần do dự nếm thử, lại phát hiện không đến mức khó ăn như tưởng tượng, sau đó liền uống hết canh trong bát, vui vẻ cười nói: “Rất ngon ạ, cha thật là lợi hại!”
Tần Duệ Lâm có chút tự hào, hắn cười cười liếc mắt nhìn Hạ Hi, tâm trạng cực kỳ thỏa mãn, hắn cho rằng mọi chuyện với đối phương đã có chút tiến triển, chí ít hôm nay Hạ Hi cũng đã bước qua cửa, chứng tỏ hắn còn cơ hội để sửa sai. Hắn vẫn không đem mọi chuyện nghĩ đến quá nghiêm trọng, hiện tại điều hắn không ngờ tới nhất chính là một Hạ Hi luôn yêu thương hắn từ sau khi ly hôn đã hoàn toàn biến mất.
Bữa cơm này cũng có thể cho là hòa hợp, có Tần Thần ở giữa xoa dịu bầu không khí, hai người lớn cũng không có vẻ xấu hổ. Hạ Hi vừa ăn vừa nghĩ không biết cách đi thẳng vào vấn đề với Tần Duệ Lâm, tâm trạng Tần Duệ Lâm lại vô cùng vui sướng nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, bảo Hạ Hi ở mãi lại đây rất không thực tế, nhưng làm thế nào để giữ người lâu hơn một chút đây?
Hắn hãy còn ngơ ngẩn, liền nghe Hạ Hi hỏi: “Tay anh làm sao vậy?”
Vấn đề này hắn đã giấu trong lòng một hồi lâu, bằng không hỏi ra lại lộ thêm tật xấu.
Tần Duệ Lâm đưa mắt nhìn mu bàn tay bị nóng đỏ một mảng, vừa định nói không có gì, liền bị Tần Thần tranh lời: “Đó là do dầu bắn lên, lúc đó đau quá cha còn kêu một tiếng mà!”
“Ai kêu chứ, chút vết thương nhỏ đó có là gì, chỉ tiếc thức ăn bị hỏng thôi.”
Hạ Hi ồ một tiếng, cũng không muốn để ý tới nữa, nhưng Tần Duệ Lâm ngay cả cầm cái đũa cũng thấy khó khăn, cậu cuối cùng nhịn không được hỏi: “Anh đã thoa thuốc chưa?”
“Chưa nhưng không cần để ý đâu, hai ngày nữa sẽ lành thôi.”
Hạ Hi đứng dậy, sau đó đi ra cửa, Tần Duệ Lâm cho rằng mình đã khiến cậu không hài lòng, liền nói hắn thực sự không có việc gì nhưng Hạ Hi vẫn rời đi không quay đầu lại. Trong lòng Tần Duệ Lâm trầm xuống, tâm trạng vui vẻ trong nháy mắt biến mất hoàn toàn, hắn đặt đôi đũa xuống, ngay cả một bàn thức ăn vất vả khổ sở mới làm được cũng không còn hứng thú.
Điều hắn không ngờ tới chính là Hạ Hi quay lại, giây phút đối phương xuất hiện ở cửa, tâm trạng rớt xuống vực thẳm của Tần Duệ Lâm như sống lại, hắn cẩn thận nhìn Hạ Hi, định hỏi han vài câu thì bị Hạ Hi ném cho thứ gì đó vào lòng.
“Kem trị phỏng.”
Trái tim Tần Duệ Lâm nhất thời như chìm trong mật ngọt, hắn cầm lấy tuýp thuốc, thiếu chút ngất xíu trước hành vi của Hạ Hi, hắn không khỏi nhớ lại nhiều việc, rốt cuộc là cậu đang quan tâm tới hắn sao? Cậu sao phải quan tâm tới hắn? Thái độ của cậu có phải muốn hòa hoãn không? Phải chăng mục tiêu tái hôn của hắn đã tiến thêm được một bước?”
Tần Duệ Lâm càng nghĩ càng cho rằng khả năng này rất lớn, đến mức nhìn ánh mắt Hạ Hi cũng hóa ngọt ngào, hắn thậm chí đã lên kế hoạch hẹn hò sau khi ăn xong, tiếp tục gia tăng tình cảm.
Chờ ru ngủ Tần Thần, huyễn tưởng hẹn hò sau bữa ăn của Tần Duệ Lâm vẫn được tiến hành đúng hạn, bất quá chuyện này là do Hạ Hi chủ động nói ra, hắn lại càng thấy bất ngờ, nhưng vẫn tỉ mỉ lựa chọn quần áo một phen, cố gắng gỡ gạc lại thiện cảm trong lòng Hạ Hi một chút. Địa điểm hẹn hò là nhà của hắn, thậm chí trước đó Tần Duệ Lâm đã cố ý chỉnh đèn tối đi một chút, cố gắng tạo nên một không gian mông lung như xa như gần.
Hạ Hi vẫn mặc bộ quần áo kia, nét mặt ngưng trọng nhìn Tần Duệ Lâm ngồi phía đối diện.
“Em…”
“Tôi tới…”
Hai người gần như băt đầu câu chuyện cùng lúc, sau đó lại đồng thời im lặng, lát sau Tần Duệ Lâm cười nói: “Em nói trước đi.” Hắn vốn định hỏi Hạ Hi, mấy ngày nữa chờ Tần Thần nghỉ, bọn họ có thể cùng đi du lịch với nhau hay không, địa điểm là do Hạ Hi chọn, hắn còn muốn hỏi có phải cậu đã quyết định cho hắn một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ làm thật tốt mọi chuyện, thế nhưng toàn bộ mong chờ của hắn lại chẳng có cơ hội thổ lộ sau khi nghe Hạ Hi nói.
Hạ Hi nói: “Tôi muốn trao đổi với anh về quyền nuôi dưỡng Tần Thần.”
“… Là sao?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi, cho nên tôi hy vọng con sẽ theo tôi, thời điểm anh tiếp nhận Tần Thần cũng không vui vẻ, nhiều năm như vậy quả thực đã làm khó anh, nhưng từ bây giờ, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc Thần Thần. Anh cũng không bị liên lụy bởi con nữa, có thể tự do làm chuyện mình muốn.”
Sắc mặt Tần Duệ Lâm vô xùng khó coi, hắn không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm Hạ Hi: “Em muốn cắt đứt mối liên hệ duy nhất giữa hai chúng ta sao?”
“Tôi nói rất nhiều lần rồi, giữa hai chúng ta đã không còn bất kì quan hệ nào, Thần Thần là vấn đề sớm muộn gì cũng phải giải quyết, tôi hy vọng chúng ta có thể thu xếp việc này trong yên bình, tôi nhớ anh cũng đâu thích Thần Thần.”
“Không, tôi thích.” Tần Duệ Lâm bác bỏ chẳng hề do dự: “Tôi sẽ không giao Tần Thần cho em, em muốn con, cách duy nhất là tái hôn.”
Những lời cường thế này của hắn khiến Hạ Hi cực kỳ tức giận, cậu giận dữ đứng bật dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tần Duệ Lâm nói: “Anh làm như vậy là có ý gì! Tôi tái hôn với anh thì thế nào! Điều này có thể thay đổi gì sao! Tần Duệ Lâm, anh nói vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, chúng ta không thể bắt đầu lại lần nữa, cho dù anh giữ Tần Thần bên người, sự thật này cũng sẽ không thay đổi!”
Tần Duệ Lâm yên lặng nhìn Hạ Hi, ánh mắt hắn phủ một tầng bi thương chẳng thể che giấu, cả người như bị một đòn chí mạng đứng ngây ngẩn tại chỗ, mỗi câu nói của Hạ Hi đều vô cùng kiên định không có nửa điểm dao động, chẳng hề lưu lại chút hy vọng, dường như chặn đứng mọi đường lui của Tần Duệ Lâm.
Giọng nói của Tần Duệ Lâm khàn khàn: “Hạ Hi, em nhất định phải ép anh đến mức thế sao?”
“Là anh đang ép tôi!” Hạ Hi suy sụp: “Tần Duệ Lâm, anh rốt cuộc có ý gì, anh đã ly hôn với tôi rồi, hiện tại lại chạy đến muốn tái hôn, anh coi tôi là cái gì! Anh nghĩ như vậy rất vui vẻ sao? Thế nhưng tôi không có bản lĩnh chơi đùa với anh, tôi mệt mỏi, cũng không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa!”
“Không phải anh đang đùa, anh thực sự muốn làm bạn đời với em…”
Hạ Hi châm chọc: “Anh không thấy kỳ quái sao? Bây giờ anh nói những lời này thì còn có ý nghĩa gì?”
“Thì ra em ghét anh đến mức này?”
“Đúng vậy, nếu như có thể, tôi vốn không hề muốn nhìn thấy anh nữa, anh xuất hiện nhiều lần như vậy chỉ mang đến cho tôi thống khổ, tôi không thể chịu được nữa! Anh đến tột cùng muốn thế nào mới bằng lòng kết thúc? Anh nói đi, nếu có thể làm được tôi sẽ làm!”
Lời nói của Hạ Hi tựa như đao, không chút lưu tình nào đâm thẳng vào ngực Tần Duệ Lâm, hắn siết chặt góc bàn, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên, cả người hắn như rơi vào vực sâu không đáy, bị một loại cảm xúc mang tên tuyệt vọng bao trùm. Hắn nhìn Hạ Hi, nhưng lại có cảm giác đối phương gần mà xa tận chân trời, hắn không có cách nào lại gần cậu.
Hắn sợ sẽ mất đi Hạ Hi, loại sợ hãi này khiến hắn run rẩy đến mức không thể khống chế nổi.
Hạ Hi lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đầy chán ghét cùng thất vọng lẫn bực bội, không khí tuyệt vọng này thực sự khiến Tần Duệ Lâm ngạt thở, hắn chăng thể nhìn nữa, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt. Bỗng nhiên hắn đứng dậy, sau đó thân hình Hạ Hi bị bao trùm bởi cái bóng của hắn, hắn dùng tay che kín hai mắt cậu lại, giọng nói trầm thấp mà vô lực khẩn cầu: “Hạ Hi, đừng nói nữa,…”
Hết chương 12.
Sự quay lại của Duẫn tại cung nha. like nào.
Lần cuối mình mong các bạn đã vào nhà không re – up truyện nha, cảm ơn mọi người đã quan tâm Duẫn Tại Cung.