Ngoài tình yêu đẹp giữa Hạ Hi và Đường Thiến, trong phim Hạ Hi cùng Ngụy Gia đều là đối thủ có vẻ ngoài cực kỳ sáng chói, đạo diễn còn cố ý nhắc đến điểm đó một hồi.
“<Tình cảm chân thành> tuy có đổi mới về nội dung, nhưng cũng khó tránh khỏi rơi vào khuôn sáo cũ, mà khuôn sáo cũ nhất chính là nam diễn viên đều có vóc người to lớn, cái này tôi cần nhắc đến một chút, Hạ Hi và Ngụy Gia đều vì đáp ứng kịch bản phim mà cố ý nán lại trong phòng tập thể hình mấy tháng, từ ngày bọn họ đi tập thể hình, tôi liền bị biên kịch kéo đến phía sau, mỗi lần nhìn thấy tôi đều hỏi: “Dương dạo diễn cơ bụng của anh đâu? Địa vị của tôi trong lòng họ cũng dần bị hạ thấp xuống.”
Diễn viên xung quanh đều cười rộ lên, Hạ Hi nói: “Bây giờ anh có thể đặt tên cho chính mình rồi nha!”
Ánh mắt đạo diễn liền lập tức chuyển đến Hạ Hi, ngữ khí uy hiếp nói: “Được, cậu nói đi, tôi nhớ kỹ rồi!”
Đường Thiến hạ giọng: “Dương đạo diễn từ trước đến nay đều khoan dung độ lượng.”
“Khoan dung độ lượng? Không, tôi là một người có bụng dạ hẹp hòi, tôi không vừa mắt với ai có vóc người đẹp hơn mình đâu!” đạo diễn giả vờ cả giận nói.
Hạ Hi lập tức sắm vai người vô tội, cậu đi đến bên cạnh đạo diễn, sợ hãi nói: “Dương đạo diễn đừng vì báo thù tư mà cắt hết cảnh diễn của tôi nha.”
Đạo diễn hừ một tiếng, người chủ trì cười nói: “Hạ ca, anh cùng Ngụy Gia thường xuyên đến phòng tạp thể thao, không biết hai người có quá nhập vai đem đối phương trở thành tình địch thật sự không?”
Hạ Hi nói: “Cái này thật là có, tôi thật sự rất thích nhân vật Bạch Tuyển này, có cảm giác hắn rất giống tôi, đều là loại người dám yêu dám hận, cho nên khi diễn tôi đặc biệt dễ nhập vai, có hôm đạo diễn hô cắt rồi mà tôi vẫn chưa khôi phục được tâm tạng, thiếu chút nữa động tay đánh Ngụy Gia một trận.”
“Còn Ngụy Gia thì sao?”
“Tôi ư…” Ngụy Gia ngơ ngạc một chút cười nói: “Trong phòng tập thể theo tôi không hề đụng đến Hạ Hi, nhưng mà nếu anh ấy muốn đánh như lời vừa nãy,…thì có khả năng tôi cũng nhập vai thôi.”
Hắn nói ra những lời này, cả hội trường trong nháy mắt trở nên im ắng, dù sao Hạ Hi cũng đã thừa nhận, Ngụy Gia lại phản bác sau lời cậu, nghe thế nào cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc súng. Tâm tình trong mắt Hạ Hi bị che khuất, chỉ thấy khóe miệng cậu lạnh lùng nhếch lên, cũng không phải cậu không biết Ngụy Gia có biểu hiện địch ý, nhưng cũng không để trong lòng, giới giải trí là một sân khấu lớn, người có lòng dạ hẹp hòi sẽ không đi được quá xa, hơn nữa người hâm mộ sẽ không trung thành lâu đâu.
Ngụy Gia lúc nào cũng nhằm vào cậu, tuyệt đối không có ý tốt với cậu.
Người chủ trì lập tức đi ra hoà giải, “Ha ha… chuyện này, Ngụy Gia cậu cũng nhập vai quá sâu rồi, sao lại bắt đầu công kích Hạ ca rồi, tôi thật tò mò làm sao hai người có thể ở chung trong một đoàn phim được?”
Ngụy Gia nói: “Chúng tôi cứ như vậy ở chung thôi, không có gì đặc biệt.”
Ngữ khí của hắn rất lạnh nhạt khiến người chủ trì đang cười tươi cũng phải khựng lại, cô ta ngay lập tức đổi trọng tâm câu chuyện: “Nếu như hai vị diễn viên đều nỗ lực như vậy, có thể cho fan hâm mộ tại hội trường hôm nay no mắt không?”
Đạo diễn lui sang một bên: “Chuyện này tôi không nên tham gia tránh nhầm lẫn.”
Hạ Hi cười nói: “Làm sao anh lại nói thẳng như vậy? Tôi sẽ không có ý gì.”
Lời nói tuy là vậy, nhưng từng phân đoạn kỳ thực đã được đặt ra trước, hai người đương nhiên sẽ không cởi sạch áo. Trong tiếng hò reo của fan hâm mộ, Ngụy Gia dẫn đầu vạch áo ra, hắn đối với vóc dáng của mình vô cùng tự tin, dùng sức hiện lên tám cơ bụng cho rõ ràng, hắn lập tức nghe được nhiều tiếng hét chói tai trong hội trường, trong lòng đương nhiên vô cùng tự hào cũng kiêu ngạo. Hắn nhìn về phía Hạ Hi, bởi vì vấn đề góc độ khá lớn cho nên không ai có thể thấy hám ý khiêu khích mười phần trong mắt hắn.
Hạ Hi tươi cười mang theo dang vẻ ngượng ngùng, ánh mắt cậu vẫn nhìn về phía trước lại lần nữa lơ đãng đụng phải ánh mắt Tần Duệ Lâm, đôi mắt người nọ đang theo dõi cậu, thân thể đã rời khỏi nửa ghế giống như muốn ngăn cản, rồi lại ngại nguyên nhân nào đó mà không cách nào hành động.
Hạ Hi dời đi đường nhìn của mình, cậu xốc áo lên đúng ba giây rồi lập tức buông xuống, hội trường lần nữa xôn xao, vô số fan hâm mộ yêu cầu làm lại, thời gian quá ngắn căn bản không thể xem rõ, nhưng mà giới truyền thông rõ ràng lại chớp lấy được, công nhận vóc người Hạ Hi rất đẹp, cậu có cơ bụng cong cong đẹp vô cùng, đồng thời không có nửa chút sẹo lồi, kết hợp với gương mặt đẹp trai tuấn lãng, để cho một đám con gái mê trai hét chói tai cả ngày.
Cả hội trường thỉnh cầu tuy nhiên Hạ Hi chỉ thừa nước đục thả câu nói: “Tôi cho các bạn nhìn rồi mà, nếu như không thấy rõ được thì đành đợi đến lúc phim công chiếu rồi xem nha, đến lúc đó các bạn muốn nhìn cái gì thì sẽ được cái đó.”
Người chủ trì nói: “Có thực là muốn nhìn cái gì sẽ có cái đó không?”
“Cô cảm thấy thế nào? ” Hạ Hi bất đắc dĩ hỏi.
Vốn lúc đầu màn này sẽ là trò chơi đối kháng giữa Hạ Hi và Ngụy Gia, chủ đề là ai có khẳ năng ôm mỹ nhân về? Mỹ nhân này đương nhiên là Đường Thiến, nhưng lúc nhạc đệm vang lên đạo diễn đột nhiên bỏ qua màn này, hôm nay biểu hiện của Ngụy Gia rất rõ ràng, con mắt hắn không bị mù cho nên có thể nhận thấy địch ý của tên kia với Hạ Hi, loại tin tức này nếu bị truyền đi tuyệt đối không có lợi cho <Tình cảm chân thành>.
Người chủ trì vốn đã nỗ lực nhảy qua đoạn này, thế nhưng Ngụy Gia lại chủ động đề nghị: “Nếu như đã vậy không bằng chúng ta chơi trò chơi, xem đến tột cùng ai có thể ôm mỹ nhân về?”
Sắc mặt đạo diễn không thay đổi, Hạ Hi nhìn Ngụy Gia hía đối diện vài giây, ý vị thâm trường cười nói: “Được, chơi như thế nào?”
Người chủ trì tiếp tục kiên trì: “Các anh phải hỏi mỹ nhân chứ sao lại hỏi tôi?”
Hạ Hi cùng Ngụy Gia không nhìn thẳng nhau, ánh mắt cả hai đều chuyển đến Đường Thiến, cô ta thụ sủng nhược kinh đứng ra: “Này…chuyện này đến đột ngột quá, tim tôi bây giờ đang đập rộn lên.”
Hạ Hi cười cười, Ngụy Gia nói: “Tôi sẽ thắng.”
Trò chơi rất đơn giản, đem một sợi dây buộc lên người Ngụy Gia và Hạ Hi, xem ai có thể lay được cái chuông trước tiên người đó thắng, đây chỉ đơn thuần là một màn đấu sức mà thôi, đạo cụ nhanh chóng được cầm ra, Hạ Hi đem sợi dây cột vào thắt lưng, để phòng ngừa bị tuột còn cố sức buộc thêm hai vòng, chờ tất cả chuẩn bị sắp xếp xong, Đường Thiến liền tuyên bố bắt đầu trò chơi.
Ánh mắt cô ta chăm chú nhìn vào Hạ Hi, điều này làm cho Ngụy Gia thẹn quá thành giận, thầm nghĩ trận đấu hôm nay hắn nhất định phải thắng, hắn quản cái khỉ gió gì kết quả tốt đẹp nhất, lẽ nào chỉ vì Hạ Hi thua hắn mà ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé hay sao?
Hạ Hi nhanh chóng nhận thức được gì đó không thích hợp lắm, cuộc trành tài này vốn là để cho cậu thắng, hai người cũng chỉ giả bộ tham gia, dù sao trò chơi này cũng nên để phù hợp với kết cục trong phim. Nhưng từ khi bắt đầu thi đấu đến giờ, Ngụy Gia không hề có ý niệm này trong đầu, lực dồn lên đầu sợi dây bên kia không hề giảm, lực hai bên hầu như bằng nhau. Hạ Hi cố sức trụ vững hai chân, người không ngừng đi lên phía trước, cậu đã cởi áo khoác làm lộ ra cơ tay khỏe mạnh, hiển nhiên dồn toàn bộ sức lực vào trận đấu này.
Chiến thắng từ từ nghiêng về Ngụy Gia, hai tay hắn nắm chặt lấy sợi dây, mồ hôi trên mặt toát ra rất nhiều, nhưng cục diện này duy trì không được lâu lắm liền bị Hạ Hi lần thứ hai vượt qua. Mắt thấy chiến thắng sắp tới, Hạ Hi liền dùng hết sức lực của mình, cậu mặc kệ Ngụy Gia muốn đùa thành dạng gì, kết quả trò chơi này không có khả năng thay đổi, cho dù xuất hết lực ra để so sánh, Ngụy Gia cũng chưa chắc có thể giành chiến thắng.
Nhưng ngay lúc chiến thắng chỉ cách Hạ Hi có một bước, một cơn đau đớn khủng khiếp lại khiến cậu không có cách nào giữ vững nổi, cả người cậu mềm nhũn, sức lực toàn thân thoáng chốc bị rút hết. Mà Ngụy Gia lúc này vẫn không có ý định dừng lại, hắn nhân cơ hội kéo nhanh sợi dây, Hạ Hi bị ép lội chạy thêm bốn năm bước sau đó sắc mặt trắng bệch ôm bụng, lúc đó Ngụy Gia thành công lay được cái chuông.
Cả hội trường nhất thời hỗn loạn, không ai chú ý đến chiến thắng của Ngụy Gia, đạo diễn vội vàng đến hỏi thăm tình hình Hạ Hi, cố gắng khống chế thế cục hỗn loạn, nhưng ngay lúc hắn đang không ngừng thỉnh cầu khán giả cho thêm chút thời gian thì đã có một người chạy vọt lên từ phía dưới. Hắn khom lưng ôm lấy Hạ Hi chạy ra bên ngoài, hai bên đều có người ngăn cản hắn, lại bị ánh mắt khủng khiếp của người nọ làm sợ đến mức không dám nhúc nhích, sắc mặt Tần Duệ Lâm có hơi trắng bệch, kinh hồn táng đảm ôm lấy Hạ Hi, trái tim cơ hồ nhảy lên đến tận họng.
Đạo diễn ở phía sau quát: “Này, anh là ai? Anh muốn mang Hạ Hi đi đâu? Mau dừng lại nếu không tôi báo cảnh sát đấy!”
Đám phóng viên chen chúc muốn tiếp cận, Tần Duệ Lâm lại chỉ lo chạy ra bên ngoài, vừa bảo tài xế đến trước cửa hội trường, hắn xông tới như vậy, nếu như hai bên không có người che chở thì hắn đã sớm bị chặn lại không biết bao nhiêu lần. Hạ Hi đau đến mức toát mồ hôi lạnh, hai tay cậu vô lực nhấc lên trong không khí, sau đó ôm lấy cổ Tần Duệ Lâm, lực cậu dùng không hề nhẹ, phảng phất như không có cách nào phân tán được đau đớn. Tần Duệ Lâm cầm lấy tay cậu, càng ôm Hạ Hi thêm cẩn thận.
Lúc chạy ra khỏi đại sảnh, một chiếc xe đã vừa lúc dừng ở đó, Tần Duệ Lâm mở cửa xe rất nhanh, sau đó cẩn thận thả Hạ Hi vào trong, chính mình cũng ngồi vào trong, đóng cửa xe lại trong nháy mắt, ô tô nhanh chóng chạy vụt ra ngoài.
Lái xe rõ ràng là Khương Liêm, chị vội vàng hỏi: “Hạ Hi bị làm sao vậy”
‘Không biết, mau đến bệnh viện.” Tần Duệ Lâm vừa nói vừa gọi điện thoại: “Các anh đem người ngăn lại, đừng cho phóng viên đuổi theo, còn nữa nó cho Tạ An biết, bảo hắn quản thật chặt cho tôi, đừng để cho cư dân mạng đăng tin linh tinh.”
Tin tức quả nhiên truyền đi với tốc độ chóng mặt, nếu như ngăn cản chậm trễ, lần đầu Hạ Hi gặp chuyện sợ rằng sẽ lập tức lan truyền khắp internet, lần này Hạ Hi là bị người ta hại, cho dù trên mạng viết cũng là râu ria, cái Tần Duệ Lâm lo lắng là thân phận của hắn, chủ tịch Bách Dạ Lệ Nhã lần đầu tiên tham gia loại sự kiện thế này, đồng thời còn mang Hạ Hi đang bị thương đi mất.
___ Tin tức này cũng thật khiến người ta chú ý suy ngẫm
Khương Liêm lái xe đến một bệnh viện gần đây nhất, Tần Duệ Lâm lúc này cẩn thận đỡ vai Hạ Hi, vừa đi vừa lau mồ hôi lạnh trên trán cho cậu. Hạ Hi đau dữ dội, nhưng hầu như không kêu rên một tiếng, cậu suy yếu ngồi tựa lưng vào ghế ngồi, sắc mặt trắng bệch không có chút máu.
Tần Duệ Lâm thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy?”
Hạ Hi lắc đầu, không chỉ thân thể cậu đau đớn mà trong lòng cũng có chút bối rối, lúc trước rõ ràng một chút việc cũng không có, sao đột nhiên lại đau lợi hại như vậy, một chút dấu hiệu cũng không có, lần đầu tiên làm ra thế cục hỗn loạn như vậy, tin tức ngày mai nhất định sẽ lệch khỏi quỹ đạo, đối với phim điện ảnh mà nói cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Hiện tại tất cả đều không biết, xu hướng của dư luận ai cũng không thể đoán trước được.
Tần Duệ Lâm hỏi khương liêm: “Trước đây A Hi đã bị như thế này bao giờ chưa?”
“Không có!” Khương Liêm nghi ngờ nói: “Đôi khi cậu ấy ăn uống không theo quy luật nên đau bụng, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nghiêm trọng thế này.”
Hạ Hi nằm một hồi, đau đớn đã giảm bớt không ít, cậu yếu ớt nói: “Tôi không sao, có lẽ không cẩn thận khiến sợi dây siết vào bộ phận nào đó, nghỉ ngơi một chút liền tốt rồi.”
Khương Liêm tức giận nói: “Cai tên Ngụy Gia đó thật không ra thứ gì, đạo diễn Dương đã nói bỏ qua đoạn này hắn lại không có việc gì tìm thêm việc, chỉ bởi vì một Đường Thiến thôi sao, hắn thật sự nghĩ ai cũng muốn tranh giành với hắn, nếu không làm sao hắn lại không nghe theo sự sắp xếp, cần phải giành cao thấp với cậu, sao lại xuất hiện loại chuyện này chứ!”
Hạ Hi lạnh lùng nói, “Hắn đúng là coi tôi thành quả hồng mềm.”
Tần Duệ Lâm nhíu chặt lông mày, ánh mắt âm u.