–.-…-. -….-.-.. — …-. -….-. -..-.. … – … -….-.-.-…-.. -….-.-.-. —..- -. -.. -….-..- …
Khi Khương Tiêu cầm lá trà vào, bầu không khí còn thiếu hòa hợp hơn.
Lận Thành Duật thì khỏi phải nói, bọn họ đã từng tranh đấu trực tiếp rồi. Tuy nhiên, Phó Nhược Ngôn và Lâm Hạc Nguyên cũng biết nhau.
Dẫu chưa gặp đối phương ngoài đời bao giờ nhưng Phó Nhược Ngôn đã thấy ảnh của Lâm Hạc Nguyên. Lâm Hạc Nguyên cũng từng hỏi han thông tin về bạn trai Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn được coi như một nửa nhân vật công chúng, khá dễ xem được mặt mũi hắn.
Không phải tình địch cùng thời nhưng Phó Nhược Ngôn ghét Lâm Hạc Nguyên có được Khương Tiêu thời niên thiếu, Lâm Hạc Nguyên lại không thích hắn có được Khương Tiêu của tương lai.
Trong thời gian ngắn ngủi Khương Tiêu rời khỏi đi lấy lá trà, hai người đã đấu với nhau trận đầu tiên.
“Chào anh, tôi là Lâm Hạc Nguyên.”
“Tôi biết mà.” Phó Nhược Ngôn nhìn anh ấy với vẻ mặt tươi cười giả lả: “Trước đây từng nghe Tiêu Tiêu nhắc về cậu, không ngờ cậu còn về nước cơ.”
“Có cơ hội dĩ nhiên phải về rồi.” Lâm Hạc Nguyên tiếp lời: “Tôi thực sự rất vui vì được gặp Khương Tiêu lần nữa, có vẻ cậu ấy vẫn nhớ chuyện cũ năm xưa.”
Khương Tiêu vừa bước vào, hai người đồng loạt quay sang nhìn anh.
“Tiêu Tiêu.”
“Niên Niên.”
Lận Thành Duật không gọi anh. Y đến văn phòng đầu tiên, ngồi tại chiếc sô pha lớn nhất. Thoáng thấy Khương Tiêu qua, y lập tức đứng dậy đi tới, tiện tay nhận luôn lá trà và ấm trà.
“Để em.” Lận Thành Duật cười với Khương Tiêu: “Sao lại bắt anh pha trà mời khách được.”
Nghe vậy, quả nhiên hai người kia cùng quay sang nhìn y chằm chằm.
Nhìn kiểu gì thì Lận Thành Duật vẫn đáng ghét nhất nhỉ?
“Cậu bớt tranh luận vài câu cho tôi.” Khương Tiêu đâu ngốc, biết thừa y nói câu đó với tâm tư gì: “Tự sang bên kia ngồi đi.”
Bốn người ngồi ở bốn phía trên chiếc sô pha quây tròn. Khương Tiêu tự pha trà, không mượn tay người khác. Lạ thật, anh là nguyên nhân của loạt mâu thuẫn này nhưng cũng là người hòa giải. Bọn họ không hề gây nhau trước mặt Khương Tiêu. Mặc dù vẫn nói vài câu quái gở do chẳng ưa nhìn mặt nhau nhưng tóm lại cũng đỡ.
Ắt hẳn vì cả ba đều có mặt tương đồng trong tình cảm dành cho Khương Tiêu, những việc làm chưa tốt và không muốn chia tay nên hôm nay gặp nhau, không một ai định rời khỏi.
Nhân sự ở Vô Hạn biết hết bọn họ. Lâm Hạc Nguyên trông lạ lẫm hơn chút, tuy nhiên vừa rồi Khương Tiêu đã dẫn người ta dạo một vòng quanh công ty, nhìn thôi đã hiểu sự khôn lường.
Tóm lại, hôm nay sẽ không phải một ngày thái bình.
Sau khi ngồi xuống, bọn họ vẫn trò chuyện với nhau được, đề tài chủ yếu xoay quanh Khương Tiêu. Cuộc sống của anh ngần ấy năm qua rất phong phú, chọn cột mốc thời gian nào cũng có chuyện để nói.
Đến giờ ăn trưa, sự khác biệt bắt đầu hiển lộ.
Lúc tới đây, hiển nhiên Lâm Hạc Nguyên muốn đi ăn trưa cùng Khương Tiêu. Anh ấy đã đặt chỗ sẵn, định một mình dẫn Khương Tiêu đi ngay bây giờ.
Phó Nhược Ngôn quen với khu vực này. Hắn không định ra ngoài, gọi điện thoại đặt cơm giao tới. Nhìn chung, hắn quyết không ra khỏi cửa văn phòng.
Lận Thành Duật thì lại tự nhiên hơn cả.
“Hay là nếm thử đồ ăn ở canteen của Vô Hạn đi. Ở canteen có bác đầu bếp từng làm việc ở khách sạn Vịnh Giang, giờ được mời tới Vô Hạn, khả năng nấu nướng không tệ chút nào.” Y nói: “Vô Hạn có nhánh hàng thực phẩm tươi sống nên nguyên liệu nấu ăn của canteen rất chất lượng, chẳng hề thua kém đồ ăn bên ngoài.”
Nói tới đây thôi là được rồi, ngờ đâu vẫn còn một câu cuối.
“Vừa lúc hai người ít tới đây, ăn thử đặc sản của Vô Hạn cũng hợp lý, Khương Tiêu thấy thế nào?”
Khương Tiêu: “…”
Anh thấy đau đầu.
Sáng nay, Khương Tiêu chỉ phải ký hợp đồng kia, thời gian còn lại thì rảnh rỗi, không đuổi người ta. Thấy tất cả đều không định đi, anh suy nghĩ một lát, quyết định dẫn luôn cả ba về nhà.
Lộn xộn đến mấy cũng phải ăn xong bữa trưa đã.
Chuyện tình cảm của anh rối ren sẵn, khó thu xếp cũng khó chạy thoát. Khoảng bốn giờ chiều, anh có hoạt động công ty, phải tới Lệ Thị. Anh đi rồi thì ba người này tự khắc sẽ rời khỏi.
Lâm Hạc Nguyên về không phải để tranh đấu với người ta. Anh ấy nào ấu trĩ như vậy. Lâm Hạc Nguyên đã có sự chuẩn bị trước khi đến.
Thế nhưng, khi tới nhà Khương Tiêu, anh ấy lại phát hiện mọi thứ khác với tưởng tượng của mình. Giống như cảm nhận của Phó Nhược Ngôn, anh ấy vốn tưởng bản thân đã đủ hiểu Khương Tiêu rồi, vậy mà trên thực tế lại không hiểu bằng Lận Thành Duật.
Dù gì cũng là lần đầu anh tới đây.
Ba người ở tụ họp không tránh khỏi việc so sánh lẫn nhau, thêm vào đó là số ít hành vi tranh giành tình cảm.
Có thể nói, Lận Thành Duật quen thạo đủ đường tại căn nhà của Khương Tiêu. Y tựa hồ đã nắm giữ khá chuẩn thói quen sống của Khương Tiêu, vào rồi thì thu xếp qua, hệt như đang tiếp khách.
Khương Tiêu muốn ở một mình để bình tĩnh lại nên tiến vào phòng bếp, không cho bất cứ ai qua phụ.
Lận Thành Duật đi đến chỗ bồn rửa, rửa sạch trái cây, mang ra đặt tại sô pha. Sau đó, y lại nhìn Khương Tiêu.
Vách ngăn tại phòng bếp là kính trong suốt. Khương Tiêu cắt thái đồ ăn rồi đứng trước nồi nấu một lát, hình như đang thẫn thờ.
“Đừng ép anh ấy.” Lúc nói những lời này, Lận Thành Duật cố tình giảm âm lượng: “Anh ấy cũng rối bời lắm.”
Huống hồ, lý do chia tay đều là vì bọn họ làm chưa tốt, không phải vấn đề của Khương Tiêu.
Phó Nhược Ngôn cũng hiểu.
Dưới tình trạng hiện tại của bản thân, hắn đã nhận thức rõ phần nào hiện thực. Chẳng qua, cảm giác không cam lòng ấy lại bị khơi dậy lần nữa vào ngày hôm nay. Hắn nhìn Khương Tiêu trong bếp, thở ra một hơi thật dài.
Khi Khương Tiêu ra khỏi bếp, món ăn đã xong xuôi. Tay nghề anh vẫn tuyệt vời. Suốt bữa ăn, Lâm Hạc Nguyên thấy Khương Tiêu luôn nở nụ cười với họ nhưng vừa cúi đầu, nơi khuôn mày lại toát lên sự mỏi mệt khó tả.
Ăn xong bữa cơm, Phó Nhược Ngôn là người đầu tiên rời đi. Hắn lấy mấy cái túi ở cốp xe ra đưa cho Khương Tiêu.
“Anh mua được lúc đi công tác, đây là trà “Long Tỉnh trước mưa” rất đảm bảo chất lượng, ngoài ra có cả mấy món đồ ngọt, anh nhớ trước đây em thích, vì thế mua về cho em.” Phó Nhược Ngôn nói: “Thực ra hôm nay anh tới vốn chỉ để đưa em những thứ này thôi.”
Khương Tiêu nhìn đồ trong túi, nói cảm ơn hắn.
“Không phải cảm ơn gì đâu.” Phó Nhược Ngôn cười với anh: “Tiêu Tiêu à, anh đi đây.”
Trước lúc đi, hắn không kìm lòng được, vươn tay ôm Khương Tiêu một lát.
Lận Thành Duật là người thứ hai rời khỏi, chủ yếu do Khương Tiêu hối thúc.
Hôm nay, Lâm Hạc Nguyên đã chuyển sang khách sạn gần Vô Hạn. Khương Tiêu tới Lệ Thị công tác, tiện đường đi qua khách sạn ấy, chí ít anh phải tiễn người ta về được đó. Lận Thành Duật bảo anh cứ lo công chuyện, y sẽ tìm người đưa Lâm Hạc Nguyên về.
“Cậu đừng quậy.” Khương Tiêu nhìn y: “Tôi thấy hôm nay cậu là người khơi mào đấy.”
Lận Thành Duật vô tội: “Đâu có đâu anh.”
“Vậy bây giờ cậu bớt quản tôi, mau mau về công ty của cậu đi.” Khương Tiêu đẩy y ra ngoài: “Đi đi đi thôi.”
Lâm Hạc Nguyên nghe được.
Từ bề ngoài, có vẻ như Khương Tiêu đang đuổi người. Trên thực tế, cách đuổi ấy lại không phải kiểu giận đuổi. Khương Tiêu đối xử với anh ấy rất tốt, nhưng xem ra lâu lắm không về nên anh ấy cảm giác Khương Tiêu hơi khách sáo với mình. Trái lại, trước Lận Thành Duật, Khương Tiêu rất thoải mái, chẳng kiêng nể gì, nói sao cũng được.
Anh ấy nhớ lại lời Phó Nhược Ngôn nói trước khi đi.
“Tôi biết cậu về để làm gì.” Phó Nhược Ngôn nói: “Chỉ cần còn chút cơ hội, ai lại muốn từ bỏ Khương Tiêu kia chứ? Tuy nhiên ở bên lâu rồi sẽ biết, thực chất em ấy sớm đã có lựa chọn.”
Chẳng qua, giai đoạn do dự hơi dài, có lẽ vì chuyện cũ trước đây, nhưng xem ra lần này đối tượng cân nhắc sẽ không dễ dàng bị thay đổi.
Lúc ấy, Lâm Hạc Nguyên hơi khó hiểu, bây giờ thì đã hiểu đôi chút. Lận Thành Duật đặc biệt thật, sự bầu bạn qua năm dài tháng rộng rất khó bị thay thế.
Tay Lâm Hạc Nguyên khẽ run lên vì lạnh. Anh ấy đứng trước cửa nhà Khương Tiêu, nhìn Lận Thành Duật rời khỏi, lại bắt gặp ánh nhìn kín đáo hướng về mình của đối phương ở nơi Khương Tiêu không thấy được.
Có lẽ, vì là người trong cuộc, Lận Thành Duật nghĩ y và Phó Nhược Ngôn đều đi rồi, tại sao Khương Tiêu lại giữ lại Lâm Hạc Nguyên cuối cùng?
Người này vẫn chiếm vị trí khác biệt trong lòng Khương Tiêu.
Thời gian hơi cấp bách, Khương Tiêu không gọi tài xế mà tự lái xe dẫn Lâm Hạc Nguyên về khách sạn. Trên đường đi, anh hỏi đối phương một số dự định sau khi về nước.
Chuyện giảng dạy ở Viện Cao học là sự thật, mấy dự án nghiên cứu cũng là thật. Lâm Hạc Nguyên có quyền lựa chọn, tạm thời chưa quyết định.
“Bên kia mong mình tới Đại học thủ đô.” Lâm Hạc Nguyên nói: “Đã sắp xếp gần xong rồi.”
“Vậy thì tốt quá.”
Khương Tiêu thật lòng vui thay cho anh ấy.
“Nhưng thủ đô cách xa cậu quá.” Lâm Hạc Nguyên nói: “Mình sẽ suy tính đến Nam Liên.”
“Đùa gì vậy?” Khương Tiêu ngạc nhiên: “Nam Liên không hợp với cậu đâu.”
Khoa Vật lý ở thủ đô mạnh hơn, cộng thêm nguyên nhân địa lý nên rất nhiều phòng thí nghiệm cũng được thành lập tại đây. Nam Liên chủ yếu mạnh về khoa Kinh doanh, thứ hạng của khoa học công nghệ không cao.
“Cậu không thể nghĩ vậy được.” Giọng điệu của Khương Tiêu cũng nghiêm túc hẳn lên: “Hạc Nguyên à, với năng lực hiện tại, cậu đừng để mình chịu thiệt vì bất cứ ai, vì mình thì càng không thể.”
Chỗ ở của Khương Tiêu gần công ty, tất nhiên cũng rất gần khách sạn Lâm Hạc Nguyên đặt phòng. Hai người mới trò chuyện đôi ba câu đã tới nơi.
Do đề cập đến vấn đề sự nghiệp nên Khương Tiêu không cho Lâm Hạc Nguyên xuống xe. Anh phải nói rõ ràng việc này. Việc chẳng may làm lỡ dở Lâm Hạc Nguyên thật là điều anh hoàn toàn không muốn thấy.
“Mình rất vui vì được gặp lại cậu, còn vui hơn khi biết cậu sống rất tốt.” Khương Tiêu nói: “Tuy nhiên, chuyện hồi cấp ba đã qua, Hạc Nguyên à, cậu là một người rất rất tốt… nhưng chúng ta của hiện tại không hợp nhau nữa rồi.”
Khi nói ra lời này, Khương Tiêu hơi khó chịu. Anh sợ xúc phạm đối phương.
Đợi một lát, anh mới chờ được câu trả lời của Lâm Hạc Nguyên.
“Trước khi về, mình cũng đã lường được khả năng này.” Lâm Hạc Nguyên thở dài một hơi: “Chỉ là… nếu không thử thì mình sẽ tiếc nuối cả đời.”
“Hạc Nguyên…”
“Mình biết, chuyện tình cảm không thể gượng ép. Niên Niên à, cậu chọn sao cũng được.” Lâm Hạc Nguyên nói tiếp: “Mình vẫn chưa đưa ra quyết định, có thể ở lại Liễu Giang trong thời gian này. Cậu hãy cho mình được tranh thủ cơ hội đi, Niên Niên.”
Anh ấy không chờ câu trả lời của Khương Tiêu, xuống xe trước.
Lâm Hạc Nguyên trở về, cuộc sống của Khương Tiêu bắt đầu bớt yên bình. Vì câu nói đó, Khương Tiêu sợ anh ấy không đạt được kết quả mà từ bỏ thủ đô chọn Nam Liên nên dạo gần đây liên tục khuyên nhủ Lâm Hạc Nguyên.
Trên thực tế, Lâm Hạc Nguyên cũng muốn cậy sự quan tâm này để làm chút gì. Có điều, sau ngày hôm đó, anh ấy đã biết thêm đôi chút về cách Khương Tiêu và Lận Thành Duật ở chung mấy năm nay, bao gồm cả vụ cháy kia.
Lâm Hạc Nguyên đã hơi hiểu tấm lòng của Khương Tiêu đang đặt tại đâu. Anh ấy cũng dần tiếp nhận sự thật rằng lần này quay về khả năng sẽ không thay đổi được gì một cách bất đắc dĩ.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Dường như mình luôn gặp cậu ấy sai thời điểm. Một lần tới quá sớm, một lần tới quá muộn.
Qua khoảng thời gian này, vào một ngày nọ, Lâm Hạc Nguyên tới thăm nhà Khương Tiêu lần nữa, ôm theo hy vọng cuối cùng.