Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài - Chương 25: 25: Có Điều Kiện Tôi Sẽ Mua Một Chiếc Máy Rửa Bát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài


Chương 25: 25: Có Điều Kiện Tôi Sẽ Mua Một Chiếc Máy Rửa Bát


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.–.- – -.–..- -..

/.–.-…….- — -.

–.

-….- — -.

–….-.- -.

–..—- —-.

—..
Thực ra cách nghĩ này không hề vô căn cứ.

Dạo gần đây ông cụ Lận và chú Nhạc đều quản Lận Thành Duật rất nghiêm.

Y sống lại, quay về thuở ban đầu, còn xa mới tới độ hô mưa gọi gió như đời trước.
Tâm thái của Khương Tiêu lại cực kỳ tươi đẹp, thỉnh thoảng bị y quấy rầy không tính là chuyện lớn gì.
Hơn nữa mấy ngày tới thi cuối kỳ rồi.
Quầy hàng của Khương Tiêu vẫn dư ít hàng chưa bán xong.

Nghĩ cho thành tích của mình, anh không định đến Liễu Giang vào giai đoạn trước kỳ thi cuối kỳ này, vì vậy vùi đầu học tập làm đề.

Có thể làm bạn cùng bàn với Lâm Hạc Nguyên hay không là một chuyện, mục tiêu của bản thân anh là chuyện khác.

Anh muốn đạt thành tích tốt chút cho mẹ xem, chứng minh mình có thể đồng thời kinh doanh và học hành mà không bị xao nhãng ảnh hưởng.
Chẳng qua muốn vào top 100 trong khối không đơn giản như vậy.

Mặc dù đối thủ của anh là những học sinh cấp hai nhưng người ta học hành cẩn thận suốt ba năm trời, anh thì mới học mấy tháng.

Muốn phát triển cùng lúc cả chín môn trong chương trình học quả đúng là việc không hề dễ dàng.
Đôi khi Khương Tiêu ngồi bên bàn học làm đề đến mệt mỏi, đứng lên vươn vai vặn eo khởi động khớp ngón tay thả lỏng.

Khi ấy, anh thấy được ánh đèn đường mờ nhạt nhưng ấm áp dưới cơn mưa tuyết qua lớp kính cửa phòng.

Vào những khoảnh khắc rất đỗi thường nhật như vậy, anh luôn cảm nhận được phần nào sự bình yên nơi cõi lòng tại chốn về.
Chiếc gương cạnh tủ quần áo phản chiếu dáng dấp anh hiện tại.

Ở nhà Khương Tiêu mặc rất thoải mái.

Một bộ đồ ngủ, tóc rối tung như tổ quạ, chân xỏ đôi dép lê lông nhung loẹt quẹt, tay cầm một chiếc bút.

Hậu Lâm là một thành phố phía Nam Trung bộ, không có hệ thống sưởi ấm.

Trên sàn nhà đặt một chiếc quạt sưởi, luồng nhiệt hun cho khuôn mặt anh ửng đỏ, tuy lộn xộn nhưng lại tràn trề sức sống tuổi trẻ.
Anh khẽ cười với bản thân trong gương, sau đó tiếp tục vùi đầu làm bài.
Lúc học tại lớp số 15 anh cũng vậy, cả lớp chỉ có mình anh nghiêm túc nghe giảng.

Sống tích cực, không ngừng tiến về phía trước, dẫu thỉnh thoảng Lận Thành Duật vẫn tìm tới, song không ảnh hưởng mấy đến cuộc sống của anh.
Không những vậy, Khương Tiêu còn phát hiện ra rằng từ lần đó, Lận Thành Duật bắt đầu ôm chút ý thù địch với Lâm Hạc Nguyên.

Mặc dù y không thể hiện quá rõ ràng trước mặt anh, song hễ Lâm Hạc Nguyên ở cạnh anh là Lận Thành Duật lại tỏ ra bất thường.

Nếu ánh mắt y có thể ngưng tụ thành thực thể, không chừng Lâm Hạc Nguyên đã bị y ám sát rồi.
Khương Tiêu biết Lận Thành Duật nghĩ gì.

Tuy nhiên khi hiểu được, anh chỉ cảm thấy Lận Thành Duật đúng là không hiểu lý lẽ.
“Tôi và cậu ấy là bạn học, không phải ai cũng có suy nghĩ xấu xa như cậu.” Khương Tiêu sợ Lận Thành Duật nhằm vào Lâm Hạc Nguyên nên cố tình nói với y chuyện này: “Tôi không phải thứ thuộc quyền sở hữu của cậu, cậu đừng trêu vào cậu ấy.”
Ngoại trừ những câu “Tôi không cần”, “Không muốn gặp cậu”, “Đừng tới”…!thì đây là lần đầu trong thời gian gần đây Khương Tiêu nói với y ít lời có nội dung cụ thể, chẳng qua đó lại là vì người khác.
Lòng chiếm hữu của Lận Thành Duật về mặt tình cảm gần như điên cuồng, lý trí lại muốn dằn những cảm xúc này xuống.

Chẳng hạn như chuyện về Lâm Hạc Nguyên này, dù y nhận ra nguy cơ, song nếu chỉ dựa vào chút khả năng đó đã vây đuổi chặn đường thì y chỉ đẩy Khương Tiêu ra càng xa hơn, thậm chí còn có thể khiến hai người kia xích lại gần nhau thêm vì hành động của mình.
“Em không làm mà.” Y nhìn Khương Tiêu nói, vừa xót xa vừa tủi thân: “Bây giờ đến một đầu ngón tay của cậu ta em cũng chưa chạm vào.”
Khương Tiêu: “Vậy tốt nhất sau này cậu cứ giữ nguyên như vậy nhé.”
Anh không muốn nói tiếp chuyện Lâm Hạc Nguyên với Lận Thành Duật, chỉ cảm thấy người này gây rối vô cớ.

Vả lại Lận Thành Duật bây giờ cũng chẳng có lập trường gì để mà quản lý anh.

Vất vả lắm Khương Tiêu mới chịu nói với mình vài câu, Lận Thành Duật cũng không muốn nhắc tới những người khác, bèn đi theo đằng sau anh, định tìm chủ đề mới.
“Tiêu Tiêu ơi, sắp thi cuối kỳ rồi.

Em giúp anh luyện nghe tiếng Anh nhé?”
Thành tích môn Anh của Khương Tiêu thực sự không tốt lắm.

Khả năng lĩnh hội ngoại ngữ của anh ở mức tàm tạm.

Cùng là đọc, anh đọc thơ cổ trôi chảy lưu loát, đổi sang từ mới tiếng Anh thì lại đọc đến đau cả sọ não.
Anh kém môn nào không phải bí mật gì, Lận Thành Duật chỉ cần để ý chút là sẽ biết ngay.
Với tình hình hiện tại của Khương Tiêu, ngoài học tập và kiếm tiền, về cơ bản anh không còn mong muốn khát khao gì nữa.

Để khiến anh vui thì chỉ có hai con đường này để lựa chọn.
Lận Thành Duật muốn đưa thẳng tiền, nhưng Khương Tiêu không nhận.

Y đành phải lén tìm người mua một số hàng hóa bán không chạy ở quầy hàng của Khương Tiêu, còn không dám làm lộ quá vì sợ Khương Tiêu phát hiện, thành ra số lượng mua không nhiều.

Tuy nhiên doanh số của rất nhiều món đồ trên quầy hàng của Khương Tiêu rất tốt, có vài loại được săn đón thậm chí chẳng cần đoạt, không tới lượt y hỗ trợ.
Phương diện có thể giúp y chiếm được chút thiện cảm chắc chỉ còn học tập.
“Tôi không cần.” Khương Tiêu nói xong chuyện Lâm Hạc Nguyên với y thì cuộc đối thoại lại quay về trạng thái cũ: “Cách tôi xa chút.”
Khương Tiêu đang cầm theo một chiếc hộp giữ nhiệt.

Sở dĩ Lận Thành Duật gặp được anh là vì Hạ Uyển Uyển tăng ca, Khương Tiêu ra ngoài đưa cơm cho bà, tình cờ chạm mặt mà thôi.
Hôm nay trời rất lạnh, tuyết đọng thành một tầng mỏng trên đường sau khi đã được quét qua.

Công ty Hạ Uyển Uyển đang làm ở khá gần đây, Khương Tiêu muốn đưa cơm mau mau nên không nói gì với Lận Thành Duật nữa.

Anh rảo bước định bỏ lại y.

Khốn nỗi tuyết rơi đường trơn khiến anh thoáng mất kiểm soát, ngã cái oạch xuống nền tuyết.
Khương Tiêu mặc đồ dày, không bị đau, nhưng anh cầm không chắc hộp cơm nên nó bị rơi xuống đất, bật nắp ra, thức ăn và canh bên trong đều vương vãi hết, có một ít còn bắn lên quần áo và giày của anh, toàn những thứ phải được giặt sạch.
Khương Tiêu: “……”
Quần áo mới của anh.

Lận Thành Duật đằng sau thấy anh tự nhiên vấp ngã thì hoảng sợ, vội vàng đi tới dìu anh.

Thế nhưng đoạn đường này quá trơn, y chạy tới cũng chịu chung kết cục với Khương Tiêu, trượt chân ngã ngay bên cạnh anh.
Hai người va vào nhau, trán Khương Tiêu còn bị y đụng phải.

Lúc tỉnh hồn, Lận Thành Duật vừa ngẩng đầu đã thấy Khương Tiêu đang xoa trán trừng mắt nhìn mình.

“Cứ gặp cậu là xui xẻo.” Trong giọng Khương Tiêu chứa đôi phần giận dữ: “Tránh ra cho tôi!”
Lận Thành Duật tự biết mình đuối lý, xin lỗi xong thì giúp Khương Tiêu nhặt nắp hộp giữ nhiệt về, dè dặt đề nghị: “Em qua quán cơm bên kia mua một phần cho dì nhé?”
Khương Tiêu không quan tâm đến y.

Sau khi đứng dậy, anh cầm hộp giữ nhiệt trống không vào nhà.
Chắc trong nhà vẫn còn chút đồ ăn.

Khương Tiêu định tự làm thêm ít nữa, đi mau còn kịp.
Lận Thành Duật đánh liều đi theo anh.

Lúc tới trước cửa nhà họ Khương, Khương Tiêu mải lo chuyện đồ ăn, cộng thêm trên quần áo toàn đồ ăn và canh vương, bẩn lem nhem, bản thân anh lại rất chú ý vấn đề vệ sinh, chỉ muốn thay quần áo mau mau, do đó anh mở cửa mà không đóng vào ngay, tạo cơ hội cho Lận Thành Duật chen vào.
Khương Tiêu chạy đua với thời gian, không có tâm trạng quan tâm tới y.

Anh thay quần áo và giày bẩn trước, ném vào sọt đựng, định lát về giặt sau.

Lúc ra khỏi phòng, anh không thấy Lận Thành Duật đâu thì nhíu mày.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng động leng keng phát ra từ phòng bếp, đi qua thấy Lận Thành Duật đã rửa sạch hộp giữ nhiệt anh tiện tay đặt lên bàn.
Hộp giữ nhiệt kia dính nước tuyết và thức ăn, đúng là phải rửa.

Khương Tiêu đứng ngạc nhiên tại chỗ trong chốc lát, tiếp đó đi tới nói: “Để tôi tự làm.”
“Em sắp rửa xong rồi.” Lận Thành Duật nhẹ giọng đáp: “Tiêu Tiêu à, em chỉ muốn giúp anh thôi.”
Xưa nay Lận Thành Duật chưa bao giờ bước vào phòng bếp, càng đừng nói tới chuyện rửa bát.
Nước ngày đông thực sự rất lạnh, trong bếp lại không có máy sưởi.

Khương Tiêu thấy tay y bị lạnh đến đỏ bừng mà y vẫn kiên trì không ngừng tẩy rửa phần khung hộp.
Thế có ngốc không.
Khương Tiêu cúi người cầm lấy ấm nước bên cạnh, rót nước nóng vừa đun vào bồn rửa chén rồi mở vòi nước xả nước lạnh, tự tạo cho mình một chậu nước ấm thoải mái dễ chịu.
“Mùa đông, những hộ gia đình bình dân như chúng tôi rửa bát kiểu này, sẽ không tự làm khổ mình.” Khương Tiêu ngâm từng khay đựng trong hộp giữ nhiệt vào tráng nước, cọ sạch xà phòng trên đó: “Đại thiếu gia à, cậu thực sự không hợp với cuộc sống này đâu.”
Đôi tay lạnh cóng đến đỏ bừng của Lận Thành Duật khựng lại, y thoáng bối rối, nói: “Tiêu Tiêu, em sẽ học.”
Y nhanh chóng vươn tay tráng sạch bộ hộp giữ nhiệt giúp Khương Tiêu.

Chuyển sang nước ấm thực sự rất thoải mái, tráng rửa xong khay đựng cuối cùng, y không nhịn được cầm lấy tay Khương Tiêu trong chậu nước.

Khương Tiêu hất tay y ra, đồng thời hắt một ít nước cho y bình tĩnh chút.
“…!Ý của em là…!em cũng sẽ nỗ lực trở thành người phù hợp với cuộc sống này.” Lận Thành Duật quẹt nước trên mặt: “Em sẽ học hết tất cả.”
“Cậu học những thứ này làm gì?” Khương Tiêu liếc y: “Mấy năm nữa có điều kiện tôi sẽ mua cho nhà một chiếc máy rửa bát, tốt hơn cậu làm nhiều.

Giờ cậu trời sinh đã không phải làm những việc này, vì sao lại muốn học?”
“Không chỉ chuyện này đâu anh.” Lận Thành Duật giải thích: “Em sẽ học cách chăm sóc anh, từ các phương diện trong cuộc sống, em…”
“Thế thì không cần.” Khương Tiêu: “Tôi vốn đã biết những việc này, tôi tự chăm sóc bản thân được.”
Bọn họ không phải người chung đường.
Khi Lận Thành Duật muốn học thì quãng thời gian kia đã qua lâu rồi.

Nặng tình sai thời điểm, thấy sao cũng không hợp.
Huống hồ trước nay y là người mười ngón tay không dính nước mùa xuân.

Khương Tiêu nhìn đôi tay duỗi ra của y, có lẽ trước đó trượt ngã, chống tay xuống mặt đường nên trên tay có ít vết thương nhỏ, ngâm nước ấm một lát càng đỏ hơn, lan từ tay tới tận cổ tay, dừng lại tại chỗ tay áo y xắn lên.
Với dáng vẻ sống trong nhung lụa này, mấy lời y nói thực sự chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Khương Tiêu lau khô hộp giữ nhiệt rồi xếp gọn lại từng ngăn.

Nồi đang hâm nóng bát canh gà cuối cùng vốn định để đến tối.

Khương Tiêu lấy nó ra đặt xuống ngăn cuối.

Anh nhớ hôm qua hẵng còn cơm thừa, nhanh làm cơm chiên trứng vẫn kịp.
Tốc độ tay của Khương Tiêu luôn rất mau lẹ.

Anh đun nóng dầu, đập một quả trứng gà vào nồi.

Mùi thơm của cơm chiên trứng từ từ bay ra.

Lúc này anh tiếp tục xử lý thịt đông trong tủ lạnh thì không kịp nữa, Khương Tiêu bèn cắt giăm bông xào cùng chút ớt xanh thái sợi.

Rất nhanh sau đó, món cơm chiên trứng đã ra lò.

Anh thu dọn qua loa chút, xem giờ rồi chuẩn bị đi đưa cơm lần nữa.
Từ lúc Khương Tiêu bắt đầu nấu cơm, Lận Thành Duật không nói gì nữa.

Y chỉ đứng bên cạnh ngắm nhìn, mùi thơm của thức ăn quẩn quanh bỗng kéo y rơi vào hồi ức, đó là quá khứ thuộc về y và Khương Tiêu.
Không phải từ đầu Khương Tiêu đã biết nấu cơm.

Hồi mới gặp Lận Thành Duật, anh còn chưa từng chạm vào chiếc xẻng xào..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN