Tra Gặp Đối Thủ
Chương 6: Hoa cúc tàn, thương đau rơi đầy đất
*Hoa cúc tàn, thương đau rơi đầy đất: đây là một câu hát trong bài Đài hoa cúc của Châu Kiệt Luân.
Lúc kết thúc cái sự tình kịch liệt này thì bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống.
Tạ Minh Thần rút ra phân thân đã mềm xuống, lấy ra khăn giấy lau đi phần dính phải chất lỏng trong suốt. Sau khi chỉnh đốn lại quần áo mình lại cho sạch sẽ, hắn cúi đầu, nhìn nam nhân đang nằm ngửa dưới đất kia.
Dáng dấp lúc này của Sở Phong có chút chật vật, da thịt trần truồng với chằm chịt những dấu vết xanh tím trãi rộng khắp cơ thể anh, đặc biệt là nới xương hông cùng bắp đùi, hai nơi này là dày đặc nhất. Hai cái chân cường tráng hơi mở rộng ra, ở phía dưới vùng bụng bằng phẳng, từ chỗ bụi cỏ màu đen tới nơi giữa khe mông kín đáo kia, khắp nơi đều lấm ta lấm tấm những chất lỏng màu trắng.
Tạ Minh Thần nhớ tới lúc làm ở mặt sau, hắn ngại tư thế làm trên bàn không thoải mái, liền đem Sở Phong đặt xuống mặt đất, trước tiên cởi áo khoác gió ra, tiếp đó liền kéo hai chân dài của anh đặt lên vai, không thèm để ý tới chiếc điện thoại không ngừng rung lên kia, lần thứ hai dốc sức mà đi vào nơi mềm mại ẩm ước mê người đó, làm một phen sát phạt chinh chiến.
Sở Phong vừa lúc mới bắt đầu còn có sức mà trừng hắn, có thể là do thuốc kích thích tình dục ảnh hưởng nên không lâu sau thân thể anh trở nên cực kì mẫn cảm, mỗi lần Tạ Minh Thần dùng sức đâm vào, miệng anh tuy còn hùng hùng hổ hổ, nhưng hai chân lại rất ngoan ngoãn mà kẹp lấy eo Minh Thầnạ Minh Thần, cái miệng nhỏ phía dưới cũng không ngừng co rúm lại.
Hậu quả của nhiệt tình quá độ chính là Sở Phong bị nam nhân hai mắt đỏ bừng làm tới làm lui, một lúc thì là tư thế đẩy xe, một lúc lại là tư thế cưỡi ngựa, một lúc khác thì là tư thế Quan Thế Âm ngồi đài hoa sen. Hai người họ ở trong một tòa nhà bỏ hoang mà tận tình điên loan đảo phượng, thiếu chút nữa là quên luôn chiều hôm nay là chiều gì luôn rồi.
“Ừm…” Sở Phong nhíu nhíu mày, không được khỏe lắm mà từ từ mở mắt ra. Toàn thân anh bủn rủn cực kỳ, như là vừa mới bị một đám người đánh vào vậy đó, phía dưới với mới di động nhẹ một chút, liền truyền tới cơn đau dữ dội.
【 Cảnh báo: Người chơi cùng nhân vật chính công phát sinh quan hệ, giá trị trinh tiết giảm 100, trước mắt giá trị trinh tiết của ngài là -161.】
What the FXXX?
“Bộ dáng này là làm sao vậy à? Sở đại thiếu không phải là lần đầu tiên bị nam nhân làm, nên không chịu được loại đả kích này chứ?”
Tạ Minh Thần ôm ngực đứng ở một bên, vui vẻ mà nhìn vẻ mặt Sở Phong ở trên mặt đất, hắn phát hiện quá trình khi nhìn nam nhân này từ mơ mơ màng màng mở mắt đến hoàn toàn tỉnh táo, vô cùng thú vị.
Sở Phong ở đáy lòng ha ha hai tiếng, đả kích? Làm sao có khả năng, không phải chỉ là bị Tạ Minh Thần làm thôi sao, ngược lại anh cũng rất sướng mà, cớ sao lại không làm. Anh liếc nhìn Tạ Minh Thần, tầm mắt đi xuống, dừng lại ở nơi giữa hai chân hắn, cười tà khí trào phúng, “Trước đây nhìn không ra a, thì ra Tạ thiếu gia lại là một xạ thủ tốc độ.”
Anh ám chỉ chính là trong một lần làm, anh thay đổi tư thế thành quỳ nằm úp sấp, kết quả là mông còn chưa co rút mấy lần, thì người nào đó đã bắn vào trong cơ thể anh rồi. Lúc đó anh cũng không dám quay đầu lại nhìn biểu tình của Tạ Minh Thần, mà nín cười suýt chút nữa đã muốn nội thương luôn rồi.
Lần vô cùng nhục nhã đó Tạ Minh Thần làm sao mà không nhớ cho được, hắn thấy nam nhân này vừa mới bị chà đạp xong này vẫn như cũ, đúng là bộ dáng thiếu ngược đây mà, sắc mặt không được tốt lắm mà mím lại đôi môi mỏng duyên dáng, tiến lên hai bước, đang lúc muốn đè nam nhân xuống mặt đất “dốc sức làm” và mạnh mẽ dạy dỗ lại một lần thì, điện thoại di động vang lên.
Hắn cùng Sở Phong, hai người ở trong căn phòng làm việc này cũng đã gần 3 tiếng, chỉ sợ người bên ngoài đã gấp đến độ không chờ được nữa rồi. Tạ Minh Thần suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời buông tha Sở Phong, hắn cầm lấy chiếc điện thoại di động, không được bình tĩnh lắm mà nghe máy.
“Minh Thần, anh ở đâu vậy a? Sao nảy giờ không bắt máy?” Là tiếng của Dương Vân Tu.
Nghe được tiếng nói mang theo vài phần oan ức cùng mềm mại, Tạ Minh Thần mới đột nhiên nhớ lại mục đích của chuyến đi này. Sau khi xác nhận Dương Vân Tu chỉ vì sợ hãi mà té xỉu, hắn liền đem người này đưa tới bệnh viện gần đây nhất, sau đó vội vàng đi “xử lý” Sở Phong, hắn thiếu chút nữa đã quên Dương Vân Tu còn ở trong bệnh viên chờ hắn.
“Thế nào, là người yêu bé nhỏ gọi điện a?”
Thân thể Sở Phong trần truồng, cũng lười từ mặt đất đứng lên, giọng nói đầy nhạo báng. Tuy rằng cúc hoa đã tàn phế, mà Sở Phong thì cho rằng chuyện này xảy ra đã với tỉ lệ rất nhỏ rồi, nên địa vị đại cường công của mình vẫn như cũ không thể lay động. Anh cầm quần áo được đặt bên bàn của mình, lấy tay vỗ vỗ bụi, đưa lưng về phía Tạ Minh Thần mà bắt đầu mặc vào.
Tạ Minh Thần an ủi Dương Vân Tu vài câu, rất nhanh đồng ý là sẽ đến bệnh viện thăm cậu, không kịp cúp điện thoại, tầm mắt liền bị hấp dẫn mà hướng về phía thân thể kia. Sở Phong mới vừa mặc quần lót cùng áo sơ mi, dùng tư thế không được tự nhiên mà mặc quần dài vào. Tạ Minh Thần nhìn lúc anh khom lưng, vạt áo sơ mi lộ ra một đường nhỏ ở eo, cùng với quần lót màu đen bao quanh cái mông vểnh cao no căng, cổ họng giật giật, bụng dưới càng sinh ra loại cảm giác khô nóng quen thuộc.
Chuyện này thực sự quá nguy hiểm, Tạ Minh Thần nhắc nhở bản thân mình. Hắn thu tầm mắt lại, nhặt chiếc áo khoác từ trên mặt đất lên, mặt trên còn dính một chút bụi và tinh dịch, hắn vò áo khoác gió lại thành một nắm, ném vào bên cạnh hộp giấy.
“Cái hộp này tôi sẽ không thu.” Tạ Minh Thần duỗi chân đá đá cái hộp, thần sắc lạnh lùng, “Sở Phong, nếu có lần sau, tôi sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy!”
Sở Phong từ chối cho ý kiến mà nở nụ cười, cũng lười cùng Tạ Minh Thần khua môi múa mép, quay người đi tới cửa. Dù sao thì nhiệm vụ của ông đây cũng xong rồi, lần sau em gái mày á!
**
Nửa tháng sau.
“Năm nay người được trao giải về nam diễn viên chính xuất sắc nhất là — —“
“Dương — Vân — Tu!”
Nam nhân ngồi trước TV nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cũng được thở ra một hơi. Đây là kết cục đã an bài, đầu năm nay Dương Vân Tu đã biểu hiện không tầm thường trong một phim IP được công chiếu đặc biểu nóng hổi trong ngành phim ảnh, lần hành động này đã được công nhận là nam diễn viên chính xuất sắc nhất, trở thành một diễn viên nam trẻ tuổi nhất được trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
Sở Phong nhìn Dương Vân Tu hai mắt rưng rưng mà nói lời cám ơn trước màn ảnh công chúng, khoai tây chiên trong miệng nhai đến vang khắp phòng.
Chờ Dương Vân Tu trở lại phía sau cánh đài, thổ lộ tình cảm với Tạ Minh Thần, hai người ở bên trong phòng hóa trang ôm hôn nhau, thế giới này liền kết thúc rồi.
Haizzz, Sở Phong thở dài, ngoại trừ cuộc sống sinh hoạt tương đối thiếu thốn ra, ở trong thế giới này anh trải qua không biết là bao nhiêu thoải mái sung sướng, nghĩ tới sắp phải rời đi rồi, liền cảm thấy thật có chút đáng tiếc à.
Nằm ở trên ghế sa lông mềm mại được làm bằng da thật, Sở Phong thả lỏng người mà ôm gối, hài lòng mà nhắm hai mắt lại. Coi như là anh đang mơ một giấc mơ ngọt ngào, giờ được trở lại hiện thực đi…
Lúc này, ở trong phòng hóa trang của đài truyền hình.
“Minh Thần, anh cuối cùng cũng đã tới rồi.” Dương Vân Tu cầm cúp, vừa thấy thân ảnh ngồi trên ghế dài kia, liền vô cùng vui vẻ mà chạy tới.
Tuy rằng gần đây hai người không liên lạc với nhau nhiều lắm, chính cậu lại vội vàng đi đóng phim, không cách nào thường xuyên gặp Tạ Minh Thần được, nhưng cậu tin rằng, tâm ý của mình, Minh Thần đã sớm hiểu rõ.
“Chúc mừng em, lấy được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất!” Tạ Minh Thần đứng lên, cười chúc mừng cậu.
Dương Vân Tu đem cúp để qua một bên, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Tạ Minh Thần, lấy hết dũng khí mà đến gần hắn, nhẹ giọng nói, “Minh Thần, kỳ thực có một câu… Em vẫn luôn muốn nói…”
Tạ Minh Thần nhìn mặt đỏ bừng của cậu, lập tức liền đoán được cậu muốn nói gì. Khổ tâm kinh doanh trong hai năm, cuối cùng cũng chiếm được thứ mà hắn muốn, nhưng vào lúc này đây, hắn phát hiện ra tâm tình bản thân thế mà lại không có chút vui mừng nào.
“Vốn là lúc ở bệnh viện đó em muốn nói rồi… Nhưng khi đó bầu không khí không thích hợp lắm, cho nên em quyết định hôm nay…”
Tạ Minh Thần nhìn đôi mắt to xinh đẹp của Dương Vân Tu, không hiểu sao, trong đầu lại đột nhiên hiện lên một đôi mắt khác, không lớn, lại rất đen, lúc nào cùng lập lòe khinh bỉ cùng trào phúng. Cặp mắt kia xấu xa mà hướng hắn chớp chớp, nháy mắt lại biến mất không thấy tăm hơi.
“Minh Thần, em thích anh…”
Trong lòng Tạ Minh Thần chấn động, lại không phải vì lời tỏ tình của Dương Vân Tu, mà là bởi vì ba chữ kia như là một tia chớp, không hề báo trước mà chiếu sáng nội tâm hỗn loạn của hắn.
Khóe miệng nở một nụ cười thoái mái, Tạ Minh Thần nhìn sắc mặt đỏ bừng của Dương Vân Tu, trịnh trọng nhẹ giọng nói, “Vân Tu, xin lỗi — —“
**
Lúc Sở Phong tỉnh lại, chuyện đầu tiên là kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.
Móa nó! Sao anh còn trong cái thế giới này? Lẽ nào nội dung vở kịch có thay đối mới… Đầy Sở Phong đầy dấu chấm hỏi, anh từ trên ghế sa lông ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy một luồng đau đớn từ bụng kéo tới, trong lúc nhất thời không thể suy nghĩ ra cái gì được, chỉ có thể kẹp chân nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh.
Cởi quần, thả lỏng cơ thể mà ngồi trên bồn cầu ‘giải quyết’ vấn đề về đường ruột, Sở Phong thở dài một cái. Đang lúc muốn lấy giấy để lau, trong đầu bỗng hiện lên một tiếng chuông chói tai.
【 Cảnh báo màu đỏ: Người chơi có ý định nhiễu loạn nội dung vở kịch của hệ thống! Trò chơi cưỡng ép cắt ngang, mười giây sau khởi động lại một lần nữa! Trò chơi cưỡng ép cắt ngang, chín giây sau khởi động lại một lần nữa!】
Cái gì mà khởi động lại một lần nữa? Chẳng lẽ muốn đổi mới hình thức chơi sao?
Sở Phong nắm giấy trong tay, mặt như muốn ép mộng, miệng mở lớn đến mức có thể nhét một cái trứng gà vào trong. Chờ chút chỉ còn mấy giây, nhưng mông anh còn chưa có lau mà…
【 Năm, bốn, ba, hai, một 】
Sở Phong ngay tại giây cuối cùng kéo quần lên, sau đó mắt tối sầm lại, triệt để rơi vào không gian hư không.
♥ Kết thúc Thế Giới Thứ Nhất ♥
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!