Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 02 : Ly Cafe Đắng Không Đường
-Băng à? Em uống sữa đi…- Khải dịu dàng nhất có thể, đẩy một ly sữa đến trước mặt Băng. Băng không nhìn Khải, chỉ nhìn ly sữa nóng màu trắng đang sóng sánh. Cô không hề thích sữa một chút nào và Khải không biết điều đó, cô đẩy lại ly sữa về phía Khải, với tay lấy một ly cafe có sẵn trên bàn ăn.
-Đường đây, em cho nhiều vào uống cho dễ – Khải liên tục quan tâm bằng những hành động nhỏ nhất. Băng không nói gì mà lắc đầu. Sở thích của cô là uống cafe không đường, cô thích vị đắng ấy của cafe.
Cô uống một hơi hết ly cafe đắng chát ấy, Khải lắc đầu nhìn cô
-Tại sao em lại có sở thích kì quặc như thế được nhỉ?
Tại sao à? Tại vì trái tim và linh hồn của cô không giống như bình thường bởi cô không được sự quan tâm lo lắng từ phía cha mẹ từ nhỏ.
Không quan sát Băng nhưng cũng đủ là tim Lâm nhói lên một nhịp…
“Em rất thích uống cafe không đường, em thích vị đắng của nó, tại sao anh không thử một ly, nó giúp anh dễ chịu hơn đấy”
“Anh không nghĩ cafe đắng khiến người ta dễ chịu hơn”
…
Anh đã từng làm quen được với cafe và vị đắng của cafe rồi rất ưa thích nó bởi bạn gái anh là một người rất thích cafe đắng không đường. Hơn nữa cô ấy còn là cô gái mạnh mẽ nhất anh từng gặp. Anh nghĩ các cô gái có sở thích uống cafe đắng là người rất mạnh mẽ. Nhưng…từ khi cô ấy ra đi, anh lại rất ghét cafe và hơn hết là cafe đắng, đơn giản vì hương vị ấy làm cho anh càng thêm nhớ cô, càng thêm đau lòng hơn. Anh coi đó là hương vị nồng mùi cay đắng và muốn xóa bỏ nó khỏi danh sách những hương vị trong cuộc sống của anh
Nếu ai đưa cho anh một ly cafe đắng anh không ngần ngại hất đổ ly cafe ấy xuống đất hoặc tạt thẳng vào mặt người ấy…thậm chí anh sẽ tiễn người xấu số đó đi gặp tổ tiên sớm hơn một chặng đường nếu tâm trạng anh lúc đó đang không tốt.
Phải chăng, người con gái lạnh lùng trước mặt anh là một cô gái có tính cách mạnh mẽ…
Suy nghĩ chưa dứt, ba ly cafe đắng do chính tay Băng pha đặt trên bàn, lần đầu tiên cô chủ động pha cafe và đưa cho người khác. Ly cafe đắng…cho bao nhiêu đường vào thì nó vẫn đắng.
Cô đẩy hai ly cho Lâm và Khải, còn một ly là của cô. Khải e ngại nhìn Băng và nhìn sắc mặt của Lâm. Lâm vẫn lạnh lùng bình thản liếc nhẹ ly cafe đen còn vương khói. Khải đoán chắc là sẽ có chuyện xảy ra và rồi…đúng như anh dự đoán Lâm thẳng tay hất đổ ly cafe xuống đất, tiếng vỡ vụn của ly thủy tinh vang lên, chất lỏng màu đen bám lấy nền đất lạnh lẽo. Mùi cafe thoang thoảng lạnh ngắt. Anh đi thẳng lên phòng, gương mặt lãnh đạm tàn khốc. Ánh mắt anh lúc đó như có một biển lửa dữ dội có thể thiêu đốt mọi thứ. Đối với người khác, họ sẽ hốt hoảng và sợ hãi nếu Lâm hất đổ ly cafe một cách vô tình như vậy còn đối với Băng. Cô không hề ngạc nhiên hay có bất kì động tĩnh nào, cô vẫn ngồi im uống cafe của mình, gương mặt vẫn yên tĩnh không chút gợn sóng. Một cái nhíu mày hoặc chớp mắt cũng không, cứ như thể cô là một cái xác không hồn. Đống bừa bộn được người giúp việc mau chóng thu dọn. Uống xong ly cafe đầy, Băng đứng dậy, định lên phòng thì bàn tay cô bỗng được một bàn tay ấm áp lạ kì níu lại, một cái níu tay mà suốt mười mấy năm qua cô chưa từng thử cảm giác đó.
-Chắc em không biết Lâm ghét cafe như thế nào? Em không sao chứ?! – Khải nắm nhẹ tay Băng vẻ ần cần.
Vẫn biết câu trả lời là sự im lặng, đôi mắt Khải gợn lên chút buồn nhưng không sao…dần dần anh sẽ quen hết. Anh sẽ chấp nhận vì anh…đã có tình cảm với cô. Và tình cảm đó anh đã đặt được tên cho nó đó là yêu. Băng quay mặt về phía trước, không hề nhận ra cái buồn trong mắt anh, cô không nói gì, gỡ tay mình ra khỏi tay anh và bước đi. Khải lắc đầu, bật cười ngốc nghếch, xoa nhẹ bàn tay mới chạm vào bàn tay trắng muốt mềm mại của ai kia. Một cảm giác ấm áp đen xen giữa trời đông buốt giá.
Băng đi qua phòng Lâm, đôi chân bỗng khựng lại nửa giây rồi bước tiếp cho đến khi về phòng, cô ngã người lên giường và ngủ trong chốc lát.
Từ khi Lâm và Khải bước vào căn biệt thự của cô, cô đã suy nghĩ nhiều hơn ngoài việc ăn, ngủ và học.
Mải suy nghĩ về người con gái kì lạ kia, tiếng chuông điện thoại rung lên khiến Khải giật mình, tiếng chuông đã kéo anh về thực tại.
-Khải à? Em có thể sang đó gặp anh được không? Em nhớ a nhiều lắm đó!
Đáp lại giọng nói nũng nịu của cô gái đầu dây bên kia là nụ cười tươi cùng câu nói:
-Anh ở “nhờ” biệt thự của người ta , e là không tiện
-Tại sao một thiếu gia như anh lại phải ở nhờ biệt thự người khác trong khi anh có đủ điều kiện để ở riêng mà
-Tại anh thích!
-Vậy em đến gặp anh rồi em về luôn, em sẽ không làm phiền
-Em rảnh quá à?
-Không! Chỉ là em nhớ anh quá thôi, anh cho em biết địa chỉ đi, nếu không em tự hỏi bác trai cũng đấy
-Tùy em!
Không nói nữa, Khải chán nản tắt điện thoại đi và vứt nó ở góc giường rồi lăn vào giấc ngủ. Cả Khải, Lâm và Băng đều không đi học chiều nên có rất có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, và hầu hết những thời gian rảnh rỗi ấy cả ba đều chọn cho mình công việc thích hợp đó là : Ngủ
Ở với Khải, Lâm , Băng cũng được một thời gian nên đám người giúp việc cũng biết sở thích và tính khí của cô-cậu chủ như thế nào. Đối với Khải thì họ có phần dễ chịu và thích nghi tốt hơn là Lâm hoặc Băng. Mỗi khi thấy Lâm là y rằng họ đều chọn con đường cách xa anh hai mét trước. Còn đối với Băng họ có thể đến gần nhưng không được chạm đến người
Cứ đến bữa ăn là lại có một ly cafe đắng đặt trên bàn dành cho Băng, một ly sữa nóng dành cho Khải và một ly sữa lạnh dành cho Lâm.
Cuối tuần…
Tuyết lại rơi, mỏng manh và tan chảy thành nước. Băng vừa ăn vừa nhìn qua cửa lớn, những bông tuyết bay bay đẹp mắt. Đẹp như sợi dây chuyền cô đeo trên cổ vậy. 12 năm rồi, sợi dây chuyền vẫn theo cô từng năm tháng.
-Chắc hẳn em rất thích tuyết?! – Khải lên tiếng, đưa mắt nhìn Băng rồi nhìn ra bầu trời đang có tuyết rơi. Lạnh nhưng mà rất đẹp.
Đôi mắt vẫn chăm chú ngắm tuyết, cô không trả lời vì cô nghĩ cái gì không cần thiết không nên trả lời và tự người ta nhìn mà cảm nhận chứ không cần người khác trả lời . Băng vẫn dửng dưng im lặng. Xung quanh cô vẫn là một vòng băng giá bao quanh người như linh hồn cha mẹ đang che chở cho cô.
-Chiều nay chúng ta rảnh, mình đi trượt tuyết nhé! – Khải đề nghị, ánh mắt nhìn Băng đầy khẩn khoản, tha thiết, chỉ cần cô gật đầu thôi cũng đủ là tim anh nhảy tưng bừng rồi.
“Trượt tuyết” hai từ đó vẳng lại trong trí nhớ của Băng, ở đây tuyết rơi rất nhiều nhưng cô chưa một lần đi trượt tuyết. Chưa thấy câu trả lời của Băng, Khải nói tiếp:
-Ở nhà mãi chán lắm!
Ngay sau đó, anh vui ra mặt khi nhận được cái gật đầu nhẹ của Băng, vậy là cô đã đồng ý đi trượt tuyết với anh.
Giây phút đó, tim Khải đã nhảy ra khỏi lồng ngực, rất vui. Lẽ nào tình cảm của anh dành cho Băng đã tiến triển nhanh như vậy.?
Lâm ăn xong, lẳng lặng bước lên phòng, mang theo một tảng băng ngàn năm không tan trong người.
Khải dẫn Băng đến khu trượt tuyết nổi tiếng, sân trượt rộng thênh thang, không nhìn thấy đâu là đích cuối. Những tầng tuyết khác nhau trắng xóa trông thật bắt mắt. Mặc đồ bảo hộ xong, Khải và Băng cùng ra trượt. Chỉ cần nghe hướng dẫn cách trượt một lúc, Băng đã biết trượt thậm chí còn trượt giỏi hơn cả Khải, điều đó khiến anh ngạc nhiên vô cùng. Những lớp tuyết lạnh buốt chạm đến da thịt, hơi thở đều đặn phả ra khói tuyết, Khải tinh nghịch như một đứa trẻ, mải trượt tuyết và kéo Băng theo nên anh chưa thấy được có một nụ cười đã hiện lên trên khóe môi của Băng bởi vì chưa đầy một giây nụ cười ấy đã tắt.
Vừa trượt vừa đùa, cố ý muốn chêu Băng để được thấy nụ cười đầu tiên của cô nên Khải đã vô tình đâm sầm vào một cây thông cao lớn gần đấy…
-Cẩn thận!
Lời nói bé đầy thận trọng vang lên, Băng với tay ra để kéo Khải nhưng không thành, chính cô cũng bị ngã theo Khải. Trong giây phút lơ mơ vì đâm trúng cây thông, Khải đã bất ngờ vô cùng khi nghe thấy giọng nói của Băng, một giọng nói thiên thần mà bị chôn vùi rất lâu. Chỉ một giờ ngắn ngủi mà Băng đã đưa Khải từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Anh sung sướng rất nhiều khi lời nói đó dành cho anh như một lời quan tâm chân thành. Thấy Khải ngã đau như thế mà anh còn cười như được hồi sinh, Băng hơi nhíu mày rồi lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có của mình. Khải đỡ Băng dậy, lấy tay phủi tuyết trên người cho cô.
-Em không sao chứ?! – Khải hỏi thăm, trên môi vẫn nở nụ cười hình bán nguyệt
Băng lắc nhẹ đầu. Khải tự cảm thấy…có vẻ như cảm xúc của Băng giờ đã nhiều hơn, cô đã nói chuyện với anh qua cử chỉ hành động.
Khải nghĩ đến việc học sinh ở trường luôn nói Băng là con bé câm khiến anh cảm thấy ức cho Băng…
“Tại sao em để họ nói mình là một con bé câm trong khi em có một giọng nói thiên thần”
Anh chỉ mới nghe trọn vẹn được hai từ phát ra từ miệng Băng thế nhưng anh đã cảm nhận được giọng nói ấy thật sự rất hay, Băng chắc chắn là một thiên thần.
Từ khi sang đây, có lẽ hôm nay là ngày vui nhất đối với Khải. Bỗng, anh cảm thấy yêu cô gái nhỏ này nhiều hơn.
…
Khải đưa Băng về đến nhà. Phía trước cửa là một cô gái có mái tóc xoăn nhẹ, nhuộm màu hung đỏ. Thấy Khải bước vào, cô gái lập tức vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy anh
-Khải à? Cuối cùng cũng được gặp anh!
-Ngọc? Sao em đến đây? – Khải bất ngờ, luống cuống bỏ tay cô gái tên Ngọc ra khỏi người mình , anh hơi quay người lại nhìn Băng nhưng Băng không thèm nhìn anh mà bước chân lạnh vào trong nhà. Cô không hề quan tâm xem đó là người như thế nào đối với Khải. Là em gái?Bạn bè? Hay người yêu…cô đều mặc kệ.
-Em nói với anh qua điện thoại rồi còn gì? Em nhớ anh! Cô gái đó là ai? – Ngọc chỉ vào Băng
-Là chủ nhân của biệt thự này. Thôi vào trong đi, bên ngoài lạnh lắm!
Ngọc theo sau Khải vào trong, nội thất bên trong biệt thự đẹp đến cầu kì khiến Ngọc không thể nào rời mắt được, trí tò mò của nhỏ cứ dẫn nhỏ đi lung tung…
-Anh bảo rồi. Đây không phải nhà của anh nên không tiện – Khải lắc đầu thở dài.
-Ngày mai em sẽ đi, em chỉ cần gặp anh một ngày thôi cũng được
…
Bữa tối.
Trong khi cô-cậu chủ ăn, người giúp việc không được phép đứng đó, chỉ khi nào có tiếng gọi thì mới được vào phòng ăn.
-Chào bạn! Rất vui được làm quen – Ngọc đưa tay ra trước mặt Băng, Băng phớt lờ cánh tay ấy rồi ngồi xuống vị trí quen thuộc trong bàn ăn của mình. Ngọc hơi bực vì thái độ chảnh ấy nhưng không nói gì vì đây là nhà của Băng.
-Em ăn nhiều vào… – Khải gắp thức ăn cho Băng, ngồi bên cạnh Ngọc rất ghen tị và nghi ngờ Khải, càng nghi ngờ bao nhiêu nhỏ càng lo lắng mất Khải bấy nhiêu. Cộng thêm vẻ mặt không quan tâm đến Khải của Băng khiến Ngọc bỗng điên sôi máu.
-Anh Lâm, anh cũng ăn nhiều vào. Em thấy anh có vẻ gầy đi so với lúc ở Việt – Ngọc chuyển hướng sang nói chuyện với Lâm, Lâm thì vô tình không bắt chuyện với nhỏ. Ly cafe đã cạn, muốn uống thêm chút nữa nên Băng đã đứng dậy với lấy hộp cafe và pha
-Em đừng uống nữa, uống tối không tốt cho sức khỏe đâu, em sẽ mất ngủ đấy! – Khải nói
Băng vẫn pha theo ý thích của mình rồi bê ly cafe lại bàn ăn. Thấy ly cafe của Băng chưa có đường, Ngọc có lòng tốt múc một thìa đường vào ly của Băng
-Cho vừa này đường chắc hẳn sẽ ngon hơn đấy!
Ngọc vừa nói , Băng vừa đứng dậy và đi pha ly khác làm Ngọc khó hiểu
-Băng không thích cafe có đường – Khải giải thích cho thái độ khó hiểu của Ngọc, Ngọc gật gù khi đã hiểu chuyện. Nhỏ cười trừ cho đỡ quê vì mình đang trong trạng thái “cầm đèn chạy trước oto”
-Để tớ giúp cậu! – Ngọc lại tỏ lòng tốt, chạy đến pha cafe giúp Băng nhưng Băng không cần và gạt tay Ngọc ra, nhỏ cười nhạt khó chịu nhìn Băng, khi Băng vừa bê ly cafe lên, Ngọc đưa tay ra
-Để tớ giúp!
Cái đẩy tay nhẹ đầy cố ý của Ngọc khiến ly cafe trên tay Băng sóng sánh và đổ xuống, éo le hơn là màu đen của cafe thấm đầy áo của Lâm. Vị đắng của cafe sộc đến cánh mũi Lâm khiến anh cảm thấy khó chịu và bực dọc, thế nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng tuyệt đối. Anh đứng phắt dậy nhìn Băng mà không để ý đến Ngọc, trên tay Băng là một ly cafe đã cạn, chỉ còn vương lại chút màu đen bên trong. Với tính cách của anh thì Băng khó có thể sống nổi với anh. Và rồi…
Anh đưa tay lên, chạm đến khuy áo của Băng, miết đến cổ, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn Băng , sóng thần trong Khải nổi lên từng đợt, biết việc tiếp theo của Lâm làm sẽ là cướp đi mạng sống kia nên Khải đã chạy đến kéo Lâm ra
-Anh Lâm, chỉ là vô ý, anh lên phòng thay đồ đi…
Lâm mau chóng bỏ tay ra khỏi cổ áo Băng rồi đi lên phòng. Bước chân lạnh lẽo dứt khoát.
Không phải là Băng nhưng Ngọc đã tái mét mặt và ngồi phịch xuống ghế. Băng vẫn thế! Thái độ dửng dưng và lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra
-Em không sao chứ? – Khải chỉnh lại cổ áo cho Băng, vuốt lại mái tóc cho cô
Băng không nói chẳng rằng, đi đến phía hộp cafe rồi pha lấy một ly khác, xong xuôi cô cầm lấy điện thoại và tai nghe đặt trên bàn đi ra khuôn viên ngồi.
-Em xin lỗi , em không cố ý! – Ngọc nhăn mặt hối lỗi, Khải lắc đầu không nói gì, gọi người giúp việc ra thu dọn còn anh đi lên phòng.
Đi qua phòng Lâm, anh quyết định vào trong nói chuyện với Lâm
Căn phòng được màu đen bao phủ, Khải đưa tay bật công tắc điện
-Lâm à? Em xin anh lần sau đừng hành động như ban nãy với cô gái kia – Giọng Khải buồn bã vang lên
-Tại sao? – Lâm biết câu trả lời nhưng vẫn hỏi để lấy lệ. Gương mặt anh vẫn cắm cúi vào màn hình laptop không rời một giây
-Tại cô ấy là người em yêu, em phải bảo vệ cô ấy, ai làm hại đến cô ấy em đều không đau lòng bằng chính anh trai của mình hại cô ấy – Giọng nói đều đều chân thành vang lên trong không gian yên tĩnh và đầy u ám.
Theo như Lâm nghĩ…Khải đã thật sự yêu Băng, suy nghĩ của anh thật sự đã đúng với sự thật. Lâm không nói gì nữa, Khải biết điều nên quay đi và trở về phòng của mình.
Cho đến khi quá muộn, Băng mới trở lại phòng, ánh đèn vàng heo hắt từ chiếc đèn ngủ dẫn lỗi cho cô tìm đến chiếc giường thân yêu. Cô rút tấm hình nhỏ ra và ngắm. Khóe môi chợt mấp máy:
-Em muốn cùng anh đi xa nơi đây!
…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!