Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 08 : Người Phụ Nữ Bị Giam Cầm
Bữa sáng kết thúc. Tiếng Duy Anh lại vang vọng trong căn biệt thự Vương gia. Khi nhìn thấy Lâm, Duy Anh lập tức nhảy bổ vào nói chuyện
-Lâm à? Cha cậu và cha tôi lại tiếp tục kế hoạch gì đấy? Lần này chúng ta chắc khổ rồi – Duy Anh ngồi xuống ghế than vãn.
-Lần này chả biết mình có bị đem ra làm vật thí nghiệm của quả boom nguyên tử mới không nhỉ? Nếu boom nổ thì nhiệm vụ kết thúc, còn boom không nổ thì chưa kết thúc – Duy Anh tặc lưỡi, với ngay quyển báo trên bàn đọc.
-Cậu đừng lo quá! – Lâm nói, chiếc áo sơ mi đen của anh đang được xăng ống tay lên
-Hôm nay là ngày cậu được thăm bác gái, cậu đang chuẩn bị đi đó hả? – Duy Anh hỏi khi thấy anh mặc đồ đen không thấy màu khác đâu
-Ừ
Đâu đó, có một nỗi buồn man mác hiện lên trong tim người con trai lạnh lùng này, vẻ mặt băng lãnh thoáng chút xót xa
-Khải có đi cùng không? – Duy Anh không thấy được vẻ xót xa đó, ngơ ngác hỏi
-Khải không biết mẹ còn sống! – Lâm đau đớn nhắc
-À ừ, xin lỗi tôi quên – Duy Anh gãi đầu cười trừ. – Cậu đi đi
Lâm bước đi, Duy Anh nhìn theo dáng Lâm lắc đầu một cái rồi ngẫu hứng chạy vào trong mở tivi xem
-Cậu đến đây sớm vậy? – Khải hỏi Duy Anh
-Tôi muốn gặp thiên thần cho ngày mới tốt hơn ý mà – Duy Anh nháy mắt nói , vừa dứt câu anh cảm nhận được xung quanh mình hình như đang có sóng thần cuộn trào, có thể cuốn anh ra biển lúc nào không hay
-Này, cậu đừng nói cậu thích Băng nhé! – Khải trừng mắt hỏi, thái độ của Khải làm Duy Anh không khỏi nghi ngờ.
-Không biết! – Duy Anh lắc đầu cười
-Cậu có Lan Nhi rồi đấy – Khải nói tiếp
-Cô ta yêu tôi nhưng tôi đâu yêu, mà cậu cũng đừng nói cậu thích thiên thần “của tôi” nhé, cậu cũng đang có Ngọc rồi đấy! – Duy Anh nhếch mép thành nụ cười
-Tôi đâu thích.! – Khải lắc đầu cười, ừ thì anh không thích…mà anh yêu luôn rồi. Khái niệm thích và yêu cách nhau nửa gang tay. – Thôi tôi đi ra ngoài có chút việc đây, nếu cậu không thấy chán thì cứ việc ở lại chơi – Khải cười
-Có thiên thần rồi sao tôi chán được chứ? Mà cậu đi gặp Ngọc đúng không? – Duy Anh cười đểu, nụ cười của một người bạn thân chứ không phải kẻ thù
Khải trả lời bằng cái gật đầu rồi anh đi ra ngoài lấy xe.
Khu vực cấm của biệt thự Vương gia được đặt sau khuôn viên rộng lớn bạt ngàn cây cỏ hoa lá. Đường dẫn đến khu vực cấm là một con đường trải đầy sỏi đá, vấp ngã sẽ rất đau. Đôi chân lạnh lùng bước trên con đường đầy sỏi tiến đến sâu trong khu vực cấm.
Một căn nhà đá nhỏ hiện lên, xung quanh là hàng vệ sĩ đứng dài hai bên cửa của căn nhà.
Lâm bước vào. Đám vệ sĩ nhìn anh rồi chào hỏi lễ phép. Anh bỏ mặc ngoài ta và chỉ cần biết mình đang chặt chân đến nơi rất nhiều cạm bẫy. Anh bước vào bên trong căn nhà. Cánh cửa của tầng hầm dưới lòng đất được mở ra như cái miệng rộng cuốn anh xuống bên dưới. Những bậc thang dài hun hút đưa bước chân anh chạm xuống nền đất lạnh lẽo. Căn phòng rộng rãi ở cuối tầng hầm thoáng mùi ẩm ướt, ánh sáng héo hắt phát ra từ chiếc bóng đèn nhỏ treo trên đỉnh chiếc lồng kính to cỡ lớn.
Mắt anh rất tinh có thể nhìn thấy người mẹ mình đang ngủ trong ánh đèn heo hắt kia, lồng kính băng giá được làm bằng những nguyên liệu chưa có trên thế giới, đập không vỡ, đốt không cháy…thậm chí boom nổ cũng không sứt mẻ gì. Bên trong được cung cấp oxi tự tạo nên có thể thở được và sống được trong đó rất lâu. Chỉ có duy nhất chiếc chìa khóa bằng vàng trong tay ông Huy mới có thể mở được chiếc lồng kính đó ra.
Lâm lên tiếng:
-Các người ra ngoài hết đi!
Đám vệ sĩ mặt lạnh như tiền cúi đầu rồi đi ra ngoài. Họ không cần cảnh giác Lâm vì họ biết cho dù sức mạnh của Lâm có lớn như thế nào cũng không đủ cứu người mẹ của anh ra khỏi chiếc lồng kính ma quái kia.
Bên trong gian phòng lạnh lẽo mờ nhạt chỉ còn lại tiếng thở của Lâm và của người phụ nữ trung niên kia.
Không giấu nổi cảm xúc của mình trước mặt người mẹ kính yêu. Lâm quỳ xuống, gương mặt đau đớn tột cùng.
Anh muốn chạm vào người mẹ của mình nhưng sao khó quá. Anh chỉ chạm được vào những thành kính vô tình ngăn cách hai thế giới của hai mẹ con mà thôi.
Người phụ nữ trung niên kia thật trẻ đẹp nhưng sau bao năm bị giam cầm , không được tự tung tự tại, bà đã trở nên nhợt nhạt xuống sắc, đôi mắt bà hốc hác…
Mẹ đang ngủ, đôi mắt nhắm như không muốn mở ra, bởi vì mở ra bà cũng không nhìn thấy gì ngoài ánh đèn mập mờ như mặt trời bị đám mây đen nuốt gọn. Gương mặt ngủ đầy yên bình nhưng đâu hay trong mơ bà đang gặp ác mộng, một cơn ác mộng kinh hoàng khi nghĩ đến người chồng của mình.
-Mẹ ơi! – Lâm thổn thức lên tiếng, chất giọng ấm đầy đau khổ khi vang lên một tiếng gọi mẹ. Đâu rồi…cái giọng lanh tanh không cảm xúc.
Trong giấc mơ kinh hoàng, chập chờn hai hàng nước mắt, bà nghe thấy có tiếng gọi của đứa con trai đầu lòng, bà khe khẽ mở mắt. Ánh đèn mờ kia đủ cho bà thấy đứa con trai đầu lòng của bà đang ở trước mặt
-Lâm…con đến rồi sao? – Bà nghẹn ngào như sắp khóc. hươ hươ trên mặt kính như đang thể vuốt ve mặt đứa con trai của mình. Năm năm hơn rồi bà không được chạm vào cốt nhục của mình. Cảm giác đó đau hơn cả cái chết. -Con đến rồi mẹ. Họ đối xử với mẹ tốt chứ? – Giọng Lâm vang lên đầy oan nghiệt, cay đắng, “họ” mà anh muốn nói bao gồm lũ vệ sĩ và cả ông Huy. Lâm rất kính trọng mẹ, vì nghĩa nặng tình thâm, vì mẹ nhọc nhằn sương gió, mẹ đã từng sống tất cả vì anh và Khải để bây giờ mẹ không được tự do, bị giam cầm như vậy, thật sự là một người con mà không làm gì giúp mẹ anh cảm thấy mình thật bất lực rồi cả bất hiếu.
-Tốt con à? Con đừng lo quá nha. – Bà nở nụ cười hiền để trấn an Lâm nhưng bà đâu biết anh càng thấy xót xa hơn, gương mặt đau đớn ẩn hiện qua ánh đèn mập mờ.
-Con hứa sẽ đưa mẹ ra khỏi đây, mẹ à? Con sẽ cho họ phải hối hận – Ánh mắt anh xuất hiện vệt đỏ như nham thạch của núi lửa. Muốn đốt cháy và thiêu rụi tất cả những thứ khiến anh đau khổ. Không gian như bị đè nén bằng giọng nói đầy cay nghiệt đó, tiếng thở dồn dập vang lên
-Con định làm gì? Con đừng làm gì đắc tội với cha con, ông ấy sẽ giết con mất – Mẹ anh đau khổ nói , giọng nói như lạc vào cõi âm. Sống cùng ông cũng được thời gian khá dài, 20 năm không phải con số ít, bà rất hiểu tính ông Huy như thế nào, nhất là ngày ông Thành mất và ông được lên đảm nhiệm ghế ngồi thay ông Thành, trong mắt ông Huy chỉ có tham vọng và địa vị còn gia đình thì ông chỉ xem như con rối, ông thích giật dây lúc nào ông muốn, bà chẳng làm gì sai, bà chỉ khuyên ông đừng nhúng tay vào giang hồ quá nặng để rồi thê thảm như ông Thành thế nhưng kết cục của bà như thế này đây, cũng may ông không đoạt đi mạng sống của bà, con dã thú trong người ông chắc vẫn còn lương tâm, vẫn còn tồn tại một chút gọi là tình cảm vợ chồng.
-Con sẽ không làm gì nếu họ không đụng đến mẹ của con…con hứa bằng mọi giá sẽ đưa mẹ ra khỏi đây…con…- Chưa kịp dứt lời, tiếng vệ sĩ vang lại bên tai Lâm, giọng nói vô tình, nghiêm nghị
-Cậu chủ? Mười phút đã hết, mời cậu ra ngoài
Lâm không thèm nhìn tên vệ sĩ, anh biết đây đều là vệ sĩ trung thành do ông Huy huấn luyện sinh tồn đến ngày hôm nay , họ rất chung thành với ông và nghe theo lệnh của ông răm rắp, ông có ra luật chỉ cho mẹ con anh gặp nhau trong mười phút, anh cũng không cố ý làm trái và không muốn gây khó dễ cho đám vệ sĩ này, anh đứng lên, cố nhìn mẹ thêm vài giây nữa và chợt nở nụ cười buồn và nói – Con yêu mẹ!
Ba chữ chân thành nhất được phát ra từ miệng anh, ba chữ đầy ý nghĩa và cảm động, bà chợt cười, chào tạm biệt anh và đưa ánh mắt dõi theo nhìn anh bước đi. Gương mặt đau đớn được anh cất đi nhanh chóng và chiếc mặt nạ lạnh lùng của anh lại được đeo vào.
Càng đi lên cao…ánh sáng mặt trời càng chiếu rõ rệt. Hàng ngày anh đều thấy ánh sáng của mặt trời nhưng ngược lại mẹ anh thì không.
Lâm trở lại khu nhà chính của biệt thự. Bầu trời chiếu từng sợi nắng lên anh khiến khắp người anh tỏa ra thứ ánh sáng như ánh hào quang khiến ai nấy cũng đều chói mắt.
Tay anh khẽ mở cửa ra. Đôi chân hơi khựng lại khi thấy Băng đang chơi cờ với Duy Anh ở phòng khách. Đôi mắt to tròn của cô chăm chú vào từng nước cờ, đôi tay linh hoạt đi từng nước cờ một cách cẩn thận và dành phần thắng về mình. Đáy mắt anh khẽ vui hơn khi thấy người con gái này có vẻ đang dần có cảm xúc giống bao cô gái khác. -A Lâm, cậu về rồi à? Cậu ngồi xuống đây chỉ bảo tôi chơi nước cờ cho tôi đánh với, tôi chơi mười ván với Băng thì thua chín ván rưỡi rồi nè!– Duy Anh cười nhe nhởn, vẫy vẫy tay kêu Lâm. Trình độ chơi cờ của Duy Anh rất đẳng cấp cho đến khi anh đấu với Băng anh mới nhận ra mình còn thấp kém rất nhiều.
-Tôi bận rồi. Cha triệu tôi qua bang, cậu cũng chuẩn bị tinh thần cho vụ lần này đi! – Lâm nhắc nhở, đáy mắt anh đan xen một tia phức tạp, không ai có thể đoán được lòng anh, anh lên phòng thay bộ đồ khác rồi đi đến nơi cần đến. Duy Anh khựng lại suy nghĩ rồi bị ánh mắt của Băng lôi về thực tại
-Thiên thần này, em mệt chưa? Em lên phòng nghỉ đi. Anh đi có chút việc phải đi đây. Ván cờ này để khi khác anh chơi tiếp với em. Tạm biệt em. Hẹn gặp lại nhé! – Duy Anh đứng dậy rồi mau chóng ra ngoài. Ván cờ dở dang chưa đánh xong, Băng ngồi trầm ngẫm nghĩ rồi cũng đứng lên bước về phòng.
Cánh cửa phòng Băng vừa đóng vào thì cánh cửa phòng Lâm mở ra. Lâm bước qua phòng Băng, khẽ nhìn vào trong đó một giây rồi đi thẳng. Cùng lúc đó, Khải về đến nơi. Theo sau Khải là một cô gái với mái tóc hung đỏ và cô gái với mái tóc vàng nhẹ. Khải không muốn đưa hai người này về nhà nhưng họ cứ bám theo làm anh phải ưng thuận
-Ơ em tưởng anh Duy ở đây mà!! – Lan Nhi ngó ngang ngó dọc thắc mắc, nhỏ đến đây mục đích là gặp Duy Anh khi biết Duy Anh đang ở đây từ sáng.
-Chắc nó về rồi. – Khải nói. Cả ba người tiến về phía phòng khách, mắt anh chăm chú nhìn bộ cờ vua còn đang đánh giở. Anh nhìn bộ cờ vua thấy nó sao giống anh và Lâm vậy, quân cờ màu đen tượng trưng cho Lâm và thế lực bóng tối, quân cờ màu trắng tượng trưng cho anh và thế lực ánh sáng.
-Ơ sao ở đây có bộ cờ thế này? Em tưởng anh em nhà anh không bao giờ chơi thứ này mà? – Ngọc nghịch nghịch bộ cờ vua
-Anh em nhà anh qua Anh sống không được lâu đã thay đổi nhiều ghê nhỉ? – Lan Nhi xen vào
-Anh em nhà anh không chơi nhưng Duy Anh rất thích chơi nó. – Lâm khó chịu nhưng giọng nói vẫn ôn nhu
-Dạo này em chưa thấy anh Thiên đâu? Chẳng lẽ anh Duy chơi một mình à? Hay anh ý lại muốn chơi với người làm – Lan Nhi tiếp tục nói, một phần trong câu nói là chêu đùa nhưng có lẽ nhỏ đã đi quá xa
-Dần dần rồi sẽ tự biết. Hai em muốn làm gì thì làm đi, anh mệt rồi lên phòng đây! – Khải mệt mỏi nói như quát, sau đó mặt anh lặng xuống rồi đi lên phòng. Vừa bước về phòng, anh quẳng mình lên giường, đôi mắt khẽ nhắm, anh lại nhớ đến người con gái kia. Không biết giờ này cô đang làm gì? Cô ngủ chưa? Mọi thứ ổn cả chứ? Và điều anh thắc mắc bấy lâu chưa có đáp án là vì sao cô lại theo Lâm về đây?
Suy nghĩ đó đẩy anh đến phòng cô gái nhỏ. Anh muốn biết cô đang làm gì, tự nhiên anh cảm thấy nhớ cô…
Cánh cửa khẽ mở ra, đôi chân anh bước trên sàn gỗ lạnh và dừng lại trước giường của Băng.
Băng đang ngủ, trên tai vẫn đeo tai nghe và một tay cầm chiếc máy nghe nhạc mp4. Trước một thiên thần chưa thức giấc, anh không nỡ đánh thức cô dậy, anh ngắm cô ngủ một lúc, cái tướng co chân lại như nụ hoa còn rụt rè chưa dám nở khiến anh chỉ muốn ôm lấy cô vào lòng và muốn nói tất cả những gì anh nghĩ cho cô biết, khóe môi giật giật một nụ cười…gặp em là điều tuyệt vời nhất đối với anh…nhưng yêu em lại…
Anh đi đến bên cạnh, khẽ chỉnh lại tư thế ngủ cho cô, tháo tai nghe ra và cất nó đi giúp cô. Anh ân cần đến tửng cử chỉ nhỏ. Anh kéo chăn lên và vô tình nhìn thấy tấm hình nhỏ ngay cạnh cô. Đôi tay vô thức cầm tấm hình lên xem, một tấm hình quá quen thuộc đối với anh.
Lâm có nói với anh là tìm hộ tấm hình xung quanh căn biệt thự này giúp anh, nếu thấy hãy đưa nó cho Lâm, anh không suy nghĩ gì thêm và đoán đây chắc là tấm hình của Lâm làm rơi nhưng…chân mày anh khẽ nheo lại khi thấy một tấm hình giống y hệt vậy ở một góc giường nữa.
Tại sao ở đây có hai tấm hình này.? Trong khi anh không hề làm rơi hay đánh mất nó, chắc Duy Anh không đến nỗi thừa chuyện mà đưa tấm hình này cho Băng…còn Thiên, Thiên thì mới đến đây một lần, mới gặp Băng lần đầu nên anh không thể đưa tấm hình của mình cho Băng được. Đó là theo suy nghĩa logic của anh, còn sự thật anh không dám chắc. Nhưng…
Lạ quá! Tại sao Băng lại có nó.?
Bỗng trong đầu Khải lóe lên một hình ảnh bên Anh, lúc Lâm rời khỏi biệt thự của Băng thì Băng đã đồng ý để Khải đưa đến trường và Băng đã lôi anh đi mở khóa xe để lấy một tấm hình mà cô đánh rơi trên xe, lúc đó anh thấy thoáng qua tấm hình có màu xanh, chắc chắn là tấm hình này rồi. Thảm nào hôm đó khi tấm hình lướt qua mắt anh, anh lại thấy nó quen thuộc như vậy.
Không đứng đó suy nghĩ nữa sợ bất chợt Băng thức giấc, bất giác anh cầm cả hai tấm hình và rời khỏi đó.
Cùng thời điểm đó, ở phía dưới, Lan Nhi và Ngọc chán nản bỏ về. Cả hai đều bực dọc và khó chịu. Tại vì gần đây từ Khải đến Duy Anh đều không muốn gặp hai nhỏ nữa.
Tỉnh dậy, Băng nghĩ lại cảm giác trong giấc mơ, hình như có ai đó đã chạm vào tay cô nhưng cô không thể nghĩ được đó là ai. Trời đã nhá nhem tối, cô đứng dậy bật công tắc điện, nhìn lên giường của mình, chột dạ, cô như nhớ ra thứ gì đó…
Tấm hình? Đâu rồi?
Cô chưa nghĩ nó đã bị ai lấy đi liền tìm xung quanh phòng, nhưng càng tìm càng không thấy. Mất cả hai!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!