Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây! - Chương 13 : Rời Xa Tôi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!


Chương 13 : Rời Xa Tôi


Máy bay vừa hạ cánh. Lâm và Duy Anh đi ra ngoài với trang phục kín mít từ trên xuống dưới.

Cả hai dùng khẩu trang đen và kính râm để che mặt. Chiếc áo da đen gắn huy hiệu mà chỉ người của David Cold mới có thể nhận ra. Huy hiệu hình con rồng màu vàng lấp lánh.

Duy Anh hơi đưa tay lên chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai trên đầu rồi bước đi, những bước chân ngắn đầy mệt mỏi. Duy Anh luôn bị mệt mỏi khi anh di chuyển bằng máy bay.

Lâm và Duy Anh bước đến phòng chờ lập tức đã thu hút hai ánh nhìn của hai người mặc áo đen và đeo kính râm. Nhìn tướng mạo sơ qua cũng biết họ chắc là vệ sĩ.

-Xin chào. Hai người có phải người của ngài David Cold – Một trong hai người đó lên tiếng

Lâm và Duy Anh có vẻ khó chịu khi bị coi là “người của ngài David Cold”. Từ bao giờ cả hai lại trở thành “người” của kẻ khác không phải cha mình thế. Nhưng rồi cả hai cũng gật đầu.

-Nó có ý nghĩa gì vậy? – Duy Anh chỉ vào huy hiệu trước ngực của hai tên đó. Anh không thể kiềm chế được sự tò mò của mình.

-Đây là kiểu nhận biết trong tổ chức của ngài David, hy hiệu này là vệ sĩ.

Lâm và Duy Anh hơi nhìn vào huy hiệu đang phát sáng trước ngực mình và nhìn vào huy hiệu đang phát sáng trước ngực hai tên kia. Giống nhau y hệt. Chẳng lẽ Lâm và Duy Anh cùng đẳng cấp với hai tên này sao? Tại sao lại hạ thấp hai người như vậy? Lâm thì mặt lạnh tanh không nói gì, riêng Duy Anh thì hơi chửi thầm trong lòng.

-Được rồi, ngài David sai hai người đến đón bọn ta đúng không? – Duy Anh thôi chửi mà lên tiếng. Trong lòng vẫn tức giận, ngọn lửa trong anh vẫn còn đó.

-Đúng vậy, mời hai người đi theo lối này.

Lâm và Duy Anh đi theo hai người đó. Họ lên ô tô và đi thẳng đến tổ chức lớn nhất tại Í.

Đến nơi. Lâm và Duy Anh phải tự tay mang vali vào trong, hai người đi không cần sự chỉ dẫn. Cả hai không được người cúi chào như ở những nơi khác mà họ đặt chân đến vì huy hiệu dành cho vệ sĩ đang sáng lấp lánh trước ngực họ. Lần đầu tiên Lâm và Duy Anh thấy được thân phận nhỏ bé nó như thế nào.

-Ô! Hai cậu đến nơi rồi. Xin mời vào. – Ngài David từ trong đi ra, tướng mạo rất đáng nể, cởi mở cười với hai người.

-Xin chào! – Cả hai cùng đồng thanh chào lại. Duy Anh đưa tay lên bỏ kính râm và khẩu trang xuống còn Lâm thì vẫn giữ nguyên đấy.

-Lâu lắm không gặp lại hai cậu, hai cậu vẫn ổn cả chứ?! – Lão cười tươi hớn hở, nụ cười xã giao nhưng không biết ẩn chứ trong sự cởi mở này là những thứ cặn bã gì. Duy Anh thấy bản mặt của lão cũng không tốt đẹp gì. Anh chỉ muốn thốt lên “Làm ơn đừng nói chuyện như kiểu chúng ta thân lắm vậy?”

-Chúng tôi ổn? Chúng tôi muốn được nghỉ ngơi! – Duy Anh đề nghị. Anh quá mệt mỏi rồi. Bây giờ trong đầu anh chỉ có nghỉ và nghỉ.

-À được, hai cậu sẽ ở lại đây trong một thời gian – Lão lại cười rồi quay sang một tên đàn em và nói, chất giọng của một vị lão đại vang lên đầy bá khí – Đưa hai người này đến phòng của họ mà ta đã kêu người chuẩn bị hôm qua.

-Dạ vâng thưa ngài

Hắn nói và cúi rụp người xuống rồi làm theo chỉ thị, Lâm và Duy Anh về phòng. Tổ chức đâu có hẹp đến nỗi để họ sống chung một phòng.

Từ bé đến bây giờ Lâm và Duy Anh chỉ ở một mình không bao giờ ở chung phòng với người khác nhưng bây giờ có lẽ cả hai phải phá lệ một lần. Ở nơi này có lẽ chung phòng sẽ có lợi hơn, có gì sẽ tương trợ lẫn nhau dễ dàng hơn.

Căn phòng đúng chất của xã hội đen, chủ đạo chỉ một màu đen, tấm rèm đen được thêu lên đó những con rồng bay tỉ mỉ. Không gian chỉ màu đen nhưng khác xa với không gian của Lâm ở bên Việt . Vị trí của căn phòng này là khu dành cho vệ sĩ. Điều này chứng tỏ hai người bị coi là vệ sĩ. Duy Anh tức đến run người, Lâm cũng nhận ra Duy Anh đang phẫn nộ biết nhường nào, anh khẽ đưa tay đặt lên vai Duy Anh và gật đầu một cái. Duy Anh hiểu Lâm muốn truyền đạt thứ gì vào não anh.

Vừa vào phòng. Duy Anh lập tức trút bỏ chiếc áo da trên người mình và vứt xuống đất không thương tiếc. Lâm cũng từ từ cởi nó ra.

Ở một căn phòng khác, một người đàn ông với mái tóc đã điểm một vài sợi tóc bạc khẽ cười khẩy trước màn hình máy tính. Trên màn hình hiển thị hai chàng trai. Lâm cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình, anh hơi nghiêng đầu khi phát hiện trên trần nhà có một con chip nhỏ nhỏ, trí thông minh của một người như anh cũng đủ để nhận ra đó là camera. Anh thử đi vào trong nhà tắm, không thấy dấu hiệu của camera và đi ra ngoài.

Duy Anh mệt quá lên giường ngủ luôn còn Lâm sắp xếp lại đồ đạc mà anh mang theo. Quần áo chỉ có vài bộ còn đâu chủ yếu là hai chiếc laptop, thuốc gây mê, súng và bộ phi tiêu để anh giải trí nếu căng thẳng.

Anh vào nhà tắm và ở trong đó rất lâu. Anh xả nước lên người và bắt đầu chìm vào những suy nghĩ mà bấy lâu anh vẫn bị ám ảnh.

Một lúc sau. Có tiếng thông báo đến giờ ăn. Duy Anh đang ngủ mà nghĩ đến ăn cũng phải thức dậy. Rồi cả hai đi theo chỉ dẫn đến phòng ăn.

-Chào ngài! – Họ cúi đầu khi gặp ngài David

-Chào hai cậu!

Lâm và Duy Anh được ngồi chung bàn ăn với lão, cũng may lão không dìm họ xuống tận đáy của đám vệ sĩ.

-Thông cảm cho tổ chức đã hết phòng nên hai cậu phải ở khu vệ sĩ.

-Không sao – Duy Anh nhanh mồm nhanh miệng nhưng anh lại im lặng mà câu này lại do chính Lâm phát ra. Anh biết không đơn giản là hết phòng.

-Thế thì tốt quá. Sao hai cậu không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị ư? – Lão ta lại tuôn ra một tràng câu hỏi, dù có bực trong lòng nhưng Duy Anh vẫn trưng bộ mặt cười tươi và đáp lại

-Không phải vậy đâu. Đồ ăn rất ngon. Ngài cứ ăn đi chúng tôi sẽ không khách sáo!

……..

Chiều xế tà, bóng của những hàng cây đổ dài về hướng Tây, những tiếng nói chuyện cười đùa ríu rít của một đám học sinh mặc áo đồng phục nhà trường vang lên, cánh cổng trưởng được mở ra, những chiếc xe hàng hiệu thi nhau phóng ra ngoài, một vài nam nữ sinh đi bộ và túm tụm lại đông nghịt cổng trường. Một vài số tản nhau ra, trên tay cầm những cuốn sách vừa đi vừa đọc.

Đó là cuộc đời của học sinh khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Nhìn xem…trên môi ai cũng đang có một nụ cười nhẹ.

-Cậu thấy trường học thế nào? – Diễm đưa tay khuấy đảo ly cafe đen, ánh mắt hướng về một đàn bướm trắng, khóe môi có chút cười. Đây là trường học của cô, hàng ngày hàng giờ cô vẫn được chứng kiến những cảnh như thế này.

Băng trầm ngâm nhìn vào cánh cổng trường từ từ khép lại. Bên trong vẫn còn một vài cô cậu đang chạy ra.

-Yêu ghét lẫn nhau! – Băng trả lời, cô đánh mạnh vào cuộc đời học sinh bây giờ.

Đôi khi Diễm cũng có suy nghĩ y hệt Băng vậy, trường học là nơi giáo dục tốt nhất cho thế hệ trẻ nhưng thế hệ trẻ lại đi ngược với những điều tốt ấy. Trường là nơi học và chơi, gắn kết tình bạn với nhau nhưng hiện nay lại trở thành nơi tập trung vấn đề yêu đương ghen ghét nhau nhiều nhất. Cô chợt bật cười, dẫu sao tình yêu tuổi học trò vẫn là đẹp nhất.

-Đó chỉ là một phần, còn nhiều thứ thú vị khác mà cậu không biết đấy thôi! Cậu thử đi xem, ở Việt học sinh thân thiện vui tính lắm! – Diễm cố thuyết phục Băng đi học với mình nhưng có lẽ cô sẽ không bao giờ thành công. Đúng như dự đoán, cô sẽ không bao giờ thành công cả. Băng đã lắc đầu và đứng lên.

Phía bên dưới, những giọt cafe vẫn đang tí tách rơi.

Băng cảm nhận được cuộc sống ở đây bằng hai từ đơn giản nhất đó chính là ồn ào.

Sự ồn ào này khiến cô muốn trở về nơi dành cho cô. Cô độc và yên tĩnh.

-Cậu ra kia chờ tôi một lúc được không? Tôi cần đi wc – Diễm mỉm cười ái ngại nói rồi chạy vào trong.

Băng thu mình lại một góc để không ai chú ý. Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói khinh bỉ vang lên phía sau.

-Đây chẳng phải bạn gái anh Thiên sao? Sao đứng đây một mình vậy?

Diễm vừa bước ra ngoài, cánh cửa phòng wc vừa đóng lại thì có tiếng chuông điện thoại. Đó là số máy của anh trai cô. Cô vui vẻ nhận máy

-Alo!

-Chào cô, cô có phải người nhà bệnh nhân Hoàng Tuấn Thiên? – Giọng nói đều nhưng có vẻ vội vã của một cô y tá vọng đến bên tay Diễm, cảm giác trong cô giờ ra sao…sợ, cô sợ Thiên đã xảy ra chuyện.

-Dạ phải! Cho hỏi cô là ai? Anh tôi bị sao?

-Bác sĩ Lý nhờ tôi gọi cho cô. Cô đến đây và chúng tôi sẽ nói rõ hơn. – Cô y tá bị một vị bác sĩ gọi khẩn cấp nên không có nhiều thời gian giải thích cho Diễm, cô chỉ kịp nói tên bệnh viện và phòng cấp cứu mà Thiên vừa được đưa đến.

Bác sĩ Lý là bác sĩ chuyên trị của Thiên và cũng được gọi là bác sĩ riêng của anh. Như vậy chắc chắn anh đã xảy ra chuyện.

Diễm không còn để ý đến bất kì thứ gì xung quanh nhưng vẫn lên tiếng nhờ vả một cô phục vụ ở đó.

-Chị à? Làm ơn hãy nhắn với cô gái nữa nãy đi cùng em rằng em có chuyện phải đi trước nên phiền cô ấy đi về một mình.

-Chị sẽ nhắn. – Cô phục vụ cười, có lẽ Diễm là khách quen ở đây nên mới có thể dễ dàng nhận được nụ cười ấy từ những cô gái khó tính ở đây.

Diễm chạy đến ven đường, bắt lấy một chiếc taxi và nhanh chóng di chuyển đến bệnh viện.

Con đường đông đúc đến nỗi những chiếc xe phải chen nhau để đi lên phía trên, những ngã rẽ dài hun hút khiến nỗi lòng của Diễm càng dâng cao. Cô chỉ chắp tay cầu nguyện anh cô sẽ không bị làm sao.

-Cô có điểm gì nổi bật mà khiến anh Khải chán ghét tôi? – Ngọc ghim ánh mắt sắc lạnh nhìn Băng, nhỏ đưa mặt mình đến gần Băng hơn và bỗng né ra nở nụ cười đầy khinh khỉnh.

-Chẳng phải cô có Thiên rồi sao? Tại sao còn ve vãn Khải của tôi.? – Ngọc lại nói, mỗi lời nói là một sự tức giận kèm theo trong đó. Ánh mắt ấy như muốn nuốt chửng con người bé nhỏ kia lại và không muốn thả ra.

Nói mãi nói nữa nhỏ vẫn không nhận ra bất cứ thứ gì ngoài sự im lặng của Băng, một cái im lặng đầy cảnh cáo.

– Cô không bị câm tại sao cô không lên tiếng?

– Không đáng!

Dẫu sao Băng cũng cần lên tiếng để đáp lại những lời tuôn ra một cách lãng phí của Ngọc. Ngọc tức điên người vì hiểu được câu nói gắn gọn của Băng. Từ trước đến nay những người coi thường lời nói của nhỏ rất ít. Ngoại trừ Lâm, Khải, Duy Anh, Thiên và Diễm còn đâu hầu như không có. Bây giờ thêm cả Băng nữa. Nhỏ thật muốn “giết người”

Băng đợi mãi không thấy Diễm đâu, nhỏ Ngọc định giơ tay tát Băng thì có tiếng nói của cô phục vụ truyền đến khiến Ngọc giật mình thu tay lại.

-Em có phải bạn của Diễm, cô ấy có việc đột xuất phải đi nên em về nhà trước nhé!

Không chần chừ lâu, Băng bắt taxi về luôn, nhỏ Ngọc đứng phía sau tức xì khói đầu. Đôi tay nắm chặt thành nắm đấm.

-Ngọc, còn đứng đó làm gì nữa, không về à? – Cô gái mang tên Lan Nhi đứng từ xa gọi Ngọc. Nhỏ hậm hực quay đầu lại và đi đến chỗ Nhi

-Tao vừa gặp cái nhỏ Băng Băng gì đấy. Thật ngứa mắt mà!

-Băng nào nhỉ? – Nhi ngu ngơ hỏi, nhỏ chưa nghĩ ra vì nhỏ không biết tên của cô gái nhỏ đó.

-Thì là con nhỏ ở bên Anh chuyển về đây này. Bạn gái của Thiên đó.

Nhi à lên một tiếng

-Thì ra tên Băng à? Tao không để ý! Nhỏ làm gì mày mà mày tức vậy?

Diễm ngồi bệt xuống đất khi nghe bác sĩ Lý nói về bệnh tình của Thiên.

Phía bên trong những giọt mồ hôi của bác sĩ liên tục vương vãi xuống sàn nhà. Không gian lạnh ngắt trở nên nóng nực hơn bao giờ hết.

Cánh cửa trắng đó vẫn chưa mở ra. Biết bao giờ mới mở ra. Diễm đứng lên, dựa lưng vào tường, mắt nhìn vào số điện thoại của ai đó. Cô muốn gọi nhưng vì nhớ lại lời nói của Thiên căn dặn lên cô không dám gọi.

“Bệnh tình của anh để mình anh biết, xin em đừng cho ai biết”

Cô nhìn hết số điện thoại từ Lâm, Duy Anh đến Khải, những người bạn thân của Thiên mà không dám bấm máy.

Ngoài trời giông gió cũng nổi lên như sóng gió trong lòng Diễm vậy. Mưa tháng 7…những giọt mưa chạm mái hiên mang theo những đợt gió lạnh.

Đợi lâu rồi cuối cùng cánh cửa trắng cũng mở ra. Mở ra một nỗi buồn vô hạn.

Diễm đứng hình một lúc rồi chạy đến níu lấy tay Thiên và bật khóc. Nước mắt của một người em gái phải rời xa anh trai.

Những giọt mưa mang nỗi buồn chạm đến mọi ngóc ngách cơ thể con người.

Băng đứng trước giường ngủ của mình. Trên tay là một lá thư được viết mực cẩn thận, những đường nét rất đẹp, y như gương mặt ai đó vậy, đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng được thứ khác đẹp hơn.

“Tôi sẽ đi xa một thời gian thậm chí tôi sẽ không bao giờ quay về nữa. Nói tôi không yêu em, thời gian qua chỉ là đùa thì tôi thật đáng trách đúng không? Tôi không biết em sẽ đau khổ hay không nhưng em hãy tìm một nửa khác cho mình và hãy quên tôi đi, xin em hãy rời xa tôi và mang tất cả những gì thuộc về em đi. Tôi không muốn trong nhà mình có bất kì một thứ gì của em. Hãy đi thật xa tôi. Em hiểu tôi muốn nói gì chứ.? Tạm biệt…

Đôi mắt cô vừa nhìn vào dòng chữ cuối thì tiếng sét bên ngoài như cướp hết lý trí của cô. Tiếng sét quá to và dài khiến cô đau đầu đến khó tả. Cô ngồi lặng xuống sàn nhà, hai tay ôm lấy đầu và lắc lắc.

Khoảng trống trong tim cô mới vừa được lấp thôi mà. Cô cứ nghĩ sẽ dành hết tình cảm của mình cho Thiên và quên đi ai đó nhưng rồi sao. Thiên không hề có tình cảm với cô…anh ta đang bảo cô rời xa anh ta đi kìa.

Hai người con gái, hai cảm xúc khác sau. Một người khóc đến nỗi “nước mắt nhiều hơn mưa” còn một người im lặng đến đau đớn.

Ở một nơi khác, trời cũng bắt đầu đổ cơn mưa. Ngồi trong phòng đánh máy tính nhưng anh cũng cảm nhận được cơn mưa đó nó bi thương đến nhường nào.

– Chút nữa xong việc cậu xuống sảnh dưới. Ông ấy muốn đưa chúng ta đến xưởng chế tạo vũ khí dưới lòng đất. – Duy Anh bước vào phòng nói với Lâm rồi đi ra ngoài luôn.

Ngoài trời mưa rả rich, suy nghĩ trong đầu Duy Anh khiến anh rơi vào trầm tư

-Không biết bây giờ thiên thần đang làm gì? Em có hạnh phúc không chứ?

Cơn mưa đưa tâm trạng của bốn người con trai ném xuống vực thẳm. Cả bốn đều đang hướng về một người con gái đang chầm chậm gấp quần áo cho vào hành lý và rời đi.

~~ Các bạn đừng trách mình lâu không ra chương nha. Mình toàn onl bằng điện thoại thôi à. :(( Mình đang viết đề bù tội đây. Fighting nào :-*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN