Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây! - Chương 19: Em Là Tim Anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!


Chương 19: Em Là Tim Anh


Gió thổi như một cơn bão đang ập đến. Giữa mùa hè mà tự nhiên Thiên cảm thấy lạnh hơn cả một đêm đông. Anh đứng chờ mãi mà không thấy Diễm đến thăm.

Nhìn từng dòng người hối hả qua lại trên con đường trước cổng bệnh viện, anh cười nhẹ một cái rồi quay vào trong.

Ở đất nước Mỹ xa lạ này anh chỉ có Diễm là người thân nhưng anh chưa thấy Diễm đâu, anh chán nản vùi mình vào gối định ngủ thì có tiếng mở cửa. Vị bác sĩ phẫu thuật ca của anh bước vào, mỉm cười nói với anh

– Chiều nay cậu có thể xuất viện!

– Chiều nay? – Anh bất ngờ, thế là anh đã hoàn toàn hồi phục rồi ư? Anh đã được xuất viện rồi ư?

– Đúng vậy!

– À đúng rồi, bác sĩ có thấy em gái tôi đâu không?

– Cậu vẫn chưa biết tin gì sao? – Bác sĩ xót xa nhìn chàng thanh niên trẻ vẫn đang cười tươi ngóng chờ cô em gái của mình.

– Em gái cậu…ở trong tim cậu ấy! Trước khi đi, cô gái đó nhờ tôi đưa cuốn phim này cho cậu…còn kia…- Ông ấy chỉ vào cái bình trắng cạnh giường anh – kia là những gì còn lại của em cậu!

Anh nhận lấy cuốn phim và quay sang nhìn chiếc bình trắng một cách đau đớn, em gái cậu đã thiêu vào tối qua, và đây là những gì còn lại…

-Vậy là?… – Mắt anh mờ đục, anh nhìn bác sĩ…đúng hơn là anh nhìn vào khoảng không vô định

-Em gái cậu đã hiến tim cho cậu, cô ấy đã qua đời vào 22h45p đêm qua…

Anh không muốn những gì nghe thấy trở thành sự thật, hiện tại anh vẫn không thể tin vào chính những gì bác sĩ vừa nói. Anh là một người anh trai, tại sao lại để em gái mình hi sinh vì mình chứ. Anh thật không xứng đáng sống trên đời, tại sao em lại ngu ngốc đến như vậy hả Diễm…em như vậy thì anh làm sao có thể sống đây, nha đầu của anh. Anh ôm lấy chiếc bình, mắt nhắm nghiền đầy đau khổ, từng giọt nước mắt dù cố nén lại nhưng vẫn tuôn ra, từng cơn đau chạm đến mọi tế bào của anh làm anh khó thở.

Diễm được các nhà hảo tâm của bệnh viện xây mộ trên một nghĩa trang cách xa bệnh viện 5km. Cô là người Việt nhưng mộ của cô bây giờ là ở Mỹ. Thiên lê đôi chân đến bên mộ Diễm, ngôi mộ không có di ảnh của Diễm, chỉ vẻn vẹn tên và hưởng thọ. Lòng anh đau như cắt. Anh hứa sẽ xây lại “chỗ ở mới” cho cô thật sang trọng để cô có thể thoải mái nhất.

Bó hoa hồng bạch trên tay anh như đang khóc theo anh, những giọt nước đọng lại cuối cùng cũng đã rơi xuống hòa vào đất cũng như linh hồn của Diễm đã hòa vào thiên đường.

Anh mở cuốn phim lên…

Mở đầu là hình của anh và Diễm, anh cõng Diễm còn Diễm giơ chữ V trước mắt anh. Hình ảnh này của là tấm ảnh to mà anh treo ở phòng khách của biệt thự, ngoài ra anh không hề chụp một cái ảnh nào khác ngoài ảnh thẻ.

Tiếp theo là những hình ảnh của Diễm, vang lên là giai điệu “Baby don’t cry”, một cô gái xinh đẹp và tinh nghịch, đôi lúc lại nhút nhát, từ bé đến giờ cô làm đủ mọi trò để gây cười vì ngôi nhà của anh thiếu vắng cha mẹ.

Kết thúc những tấm ảnh nghịch ngợm là hình ảnh cậu bé sáu tuổi và cô bé bốn tuổi…và rồi…

Diễm tự quay mình

Anh trai à? Anh nhìn em quay hình đẹp không? Anh nhé! Lười chụp ảnh lắm, em chả có tấm nào chụp chung với anh cho ra hồn cả, em tìm mãi cũng chẳng thấy tấm nào của anh, ngay cả khi em chụp trộm anh cũng bắt xóa đi, anh thật xấu xa mà, bây giờ em muốn làm album ảnh của anh và em mà cũng khó…haizz.!!!

Trong cuộc sống thật nhiều gian khó, cha mẹ mất sớm nên em và anh phải tự yêu thương lẫn nhau và cùng trưởng thành, em biết anh thương em nhiều lắm và em cũng rất thương anh đấy anh biết không? Nếu anh không phải anh trai em thì em đã yêu anh từ lâu rồi đấy haha…

Anh trai, từ bao giờ em đã cảm nhận được cuộc sống này thật tẻ nhạt nếu không có anh. Em chấp nhận là người ra đi để anh được sống mãi với thời gian, em chấp nhận là một linh hồn để anh được tự do với trần gian, anh đừng nói em ngốc hay tự trách bản thân, là do em tự nguyện,. Anh đang khóc đúng không? Em xin anh đừng khóc mà…từ bé anh chăm sóc em quá nhiều rồi, em đã trả được ơn cho anh, anh phải sống tốt, đừng có mà nghĩ gì nhiều không thì đừng mong em tha thứ.

Anh bình phục rồi đúng không? Em vui lắm!

Em mong kiếp sau em sẽ lại được làm em gái của anh.

Hoàng Tuấn Thiên…anh nhất định phải sống tốt…nhất định đấy! Em luôn dõi theo anh đấy, em đang ở trong tim anh đấy, em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh tự dày vò bản thân đâu! Tạm biệt anh!

À nói rằng em tạm biệt cả anh Lâm, anh Khải và anh Duy nữa nhé, cả Băng nữa, em yêu mọi người nhiều lắm!

Cuộn phim đã kết thúc. Nếu Diễm không quay lại đoạn phim này thì không biết Thiên sẽ nghĩ quẩn gì nữa. Diễm muốn anh sống tốt, muốn anh không dày vò bản thân.

-Em là cô gái ngốc, tại sao em ngốc như vậy hả Diễm, anh không bảo vệ em thì thôi tại sao em lại bảo vệ anh bằng cách này, em nghĩ anh sống nổi sao, anh phải sống thế nào để không dày vò bản thân đây! – Anh đưa tay lên ngực, nơi trái tim anh đang đập đều đặn, tim của Diễm đang ở trên cơ thể anh và hình bóng cô em gái này sẽ mãi in sâu trong lòng anh. Tim của Diễm ở đây đồng nghĩa với việc anh và cô sẽ không bao giờ xa cách, chỉ là không được chạm vào nhau mà thôi!

-Anh phải nói sao với Duy Anh và mọi người đây, nói là em đã ra đi mãi mãi à? Tội nghiệp em lắm, em ở đấy chắc lạnh lắm, thôi em về đây đi, anh sẽ thay em xuống đó mà…tại sao…tại sao…

Anh khóc, anh khóc rất nhiều, anh không ngừng nói, anh không ngừng trách bản thân

-Anh bình phục rồi này…em tỉnh lại chúc mừng anh đi, tại sao em cứ nằm im vậy, em biết anh sợ im lặng mà…em hãy tỉnh lại đi, anh cần em mà em gái…

-Anh đừng như vậy nữa…em là tim anh mà, em vẫn ở cạnh anh đấy thôi! Con trai sao lại yếu đuối vậy chứ!

Linh hồn Diễm đứng cạnh đó, ánh mắt xót xa, cô đưa tay ra lau nước mắt cho anh nhưng anh không hề cảm nhận được điều gì, cô ôm lấy anh nhưng anh không hề hay biết, Trời đang sáng, cô không thể ở lại lâu nếu không linh hồn cô sẽ không siêu thoát, vậy nên cô đã vụt đi, bỏ lại sau lưng một chàng trai đang khóc và cào xé tâm can…

Hiện tại, anh không muốn trở về Việt Nam vì mộ của Diễm vẫn còn ở đây, anh chưa thể chuyển đi, anh đau buồn nhưng không muốn san sẻ nỗi đau cho ai, anh cứ im lặng mà không nói cho nhóm Lâm biết.

Đã hai ngày trôi qua anh không ăn gì hết, anh vẫn ôm lấy cái bình trắng khư khư và luôn để cuốn phim đó bên mình. Đồ đạc trong căn nhà Diễm thuê anh cũng không nỡ vứt đi…

Ở bên kia thế giới, có một linh hồn đang tươi cười, gương mặt phảng phất niềm vui khó tả, anh được sống là tâm nguyện lớn nhất của cuộc đời cô. Cô ra đi một cách can tâm tình nguyện, trần gian không còn gì để cô vương vấn nữa rồi. Cõi âm và cõi dương luôn song song với nhau…chỉ là nhìn thấy nhau và chạm vào nhau rất khó mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN