Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây! - Chương 22: Em Là Cô Gái...vừa Đấm Vừa Xoa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!


Chương 22: Em Là Cô Gái...vừa Đấm Vừa Xoa


Ngày hôm sau.

Ngọc đến biệt thự Vương gia, nhỏ hơi bất ngờ khi thấy biệt thự có thêm một thành viên khác, điều đặc biệt hơn cô gái ấy có chất của tiểu thư ngoại quốc khiến ai nhìn vào cũng đều phải nể.

-Chào cô! Cô là…– Lina thấy Ngọc liền nở nụ cười tao nhã. Ngọc cũng liền bắt mồi

-Chào cô, tôi tên Ngọc, tôi quen anh Khải

Lina gật gù, cô cũng biết Khải là ai nên liền khen

– Bạn gái hả? Thật đẹp đôi!

– Cảm ơn cô. Vậy cô là…?

– À tôi là Lina, tôi quen Lâm.

– À, vậy chắc cô là bạn gái của anh ấy rồi, hai người cũng thật đẹp đôi. – Ngọc cũng khen, thế là hai người con gái gặp nhau chưa được bao lâu bỗng có chút gì đó rất giống nhau, họ khen đi khen lại những gì liên quan đến nhau. Có vẻ như Ngọc và Lina rất hiểu nhau. Họ nói chuyện thật vui vẻ. Nhìn vào sẽ hiểu lầm họ là bạn thân lâu năm.

Sau một đêm bị giấc mơ hoành hành khiến mồ hôi Băng rơi như mưa. Thấm ướt hết cả khuôn mặt. Hình ảnh máu me của cha mẹ và cha Thiên hiện lên trong tâm trí, cô làm sao có thể ngủ yên nếu họ cứ ám ảnh cô mãi.

Họ muốn cô trả thù…hay đang khuyên bảo cô làm gì cô cũng không biết.

Nhưng…trong đầu cô rấy lên hi vọng trả thù.

Trong tay cô là một khẩu súng, cơ hội gặp được ông Huy rất mỏng manh nên cô sẽ làm hai cánh tay đắc lực của ông bị mất. Nhưng phải làm thế nào để cô có thể chĩa súng vào hai người đó.

Cô dạo quanh khuôn viên, Khải đang nhắm hờ mắt lại, anh cảm nhận được có ai đó đang đứng trước mặt mình. Anh liền mở mắt ra thì thấy Băng. Đáng ngạc nhiên hơn là Băng đang chĩa súng vào ai. đang chuẩn bị bóp cò… -Băng, em muốn làm gì vậy? – Khải đứng lên, nhìn thẳng vào Băng, đồng tử anh căng giãn, anh không thể tin vào mắt mình. Anh đã làm gì sai à? Tại sao Băng lại như vậy?

Cô không nói lý do, đôi mắt cô sắc lạnh nhìn anh, trong khoảnh khắc đó, cô chỉ còn ý nghĩ trả thù, trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh máu me ám ảnh.

Khải bất lực nhắm mắt lại khi thấy tay Băng đang bóp cò. Anh không hề né tránh nhưng…

Một khẩu súng khác chĩa thẳng vào thái dương bên phải của Băng.

-Cô muốn sống thì bỏ súng khỏi người anh ấy!

Khải nghe thấy tiếng Ngọc liền mở mắt ra. Anh khó chịu khi thấy Ngọc chĩa súng vào Băng, tay đang lăm le bóp cò.

Băng vẫn không động đậy, tay cô vẫn cầm khẩu súng, lòng súng vẫn chĩa vào Khải

-Ngọc, cô bỏ súng ra khỏi Băng ngay.

-Anh Khải, cô ta muốn bắn anh kìa, anh muốn bảo vệ cô ta lắm hả? – Ngọc nói như quát, mắt rơm rớm nước.

-Bỏ xuống! – Khải gằn giọng, anh nhìn Ngọc bằng đôi mắt đáng sợ

-Cô ta là hồ ly, một con hồ ly đáng ghét, tại sao các anh mù quáng bảo vệ cô ta vậy, có đáng không…? – Mắt Ngọc phủ một lớp sương dày đặc.

-Có!

-Anh sẽ phải hối hận vì câu nói của anh đấy! – Ngọc tức giận ném mạnh khẩu súng vào người Khải rồi chạy đi.

-Có yêu tôi không? – Băng nhìn Khải hỏi, Khải hơi ngạc nhiên khi Băng hỏi như vậy.

-Anh coi em là em gái!

-Tốt lắm! Anh hãy chờ tôi vào dịp khác! – Băng khẽ đưa khẩu súng xuống và cũng bỏ đi. Băng cũng coi Khải như một người anh trai nhưng rất tiếc Khải sinh ra nhầm người.

Băng vào trong, Khải vẫn chưa hết bàng hoàng về những chuyện vừa xảy ra. Anh ngồi phịch xuống ghế, tự hỏi tại sao Băng lại dùng ánh mắt giết người đó nhìn anh, tại sao Băng chĩa súng vào anh, anh có tội gì chăng?

Băng vừa vào nhà. Cô đã thấy cái cảnh mà đáng lẽ cô không nên thấy. Tim cô nhói lên một nhịp.

Lina đang ngồi cạnh Lâm uống cafe một cách thân mật. Cô không biết ly cafe ấy Lâm pha để cho cô, cô chỉ thấy Lina đang thưởng thức nó và ngồi cạnh Lâm. Họ…đẹp đôi đấy chứ!

Lâm muốn tách Lina ra nhưng cô gái luôn gần đến không thể nào tách được. Anh không thể nào mắng chửi Lina được vì có người không cho phép. Nếu không anh sẽ…

Lâm thấy Băng, anh khẽ đẩy người mình ra xa Lina, Lina thấy vậy có chút tức giận khi nhìn Băng, Băng thấy anh mắt lay láy của Lina nhìn mình thì lạnh lùng nhìn lại. Chưa đầy một giây, Băng bỏ lên trên.

Không biết từ khi nào Băng lại luôn ra vào căn phòng đó. Và lần này cũng thế, cô bước đến giá sách, tìm lấy một cuốn sách và ngồi xuống đọc.

Cô đang đọc phải cuốn tiểu thuyết viết về một cô gái có hoàn cảnh y hệt như cô. Cô nhận ra mình không phải người cô độc.

Lâm bước vào, gọi tên Băng khiến cô phải ngoái đầu lên nhìn. Gương mặt anh thật đẹp khi hiện lên trong ánh đèn màu vàng. Đôi mắt hổ phách nhìn cô không rời. Cô buông lời lạnh nhạt

-Ra khỏi đây!

-Tại sao?

Hình ảnh ba mẹ cô lại hiện lên trong đầu khiến hình ảnh của Lâm bây giờ rất mờ nhạt. Cô không kiềm chế được mà đứng lên.

Lòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mi tâm của Lâm, anh hơi sững người rồi lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra.

-Em có thể nói lý do trước khi bắn?

-Anh là con trai ông ấy – Cô nói cụt lủn

-Gì nữa?

-Tôi muốn giết con trai ông ấy để trả thù cho ba mẹ. Được chưa? – Cô nói, ánh mắt cô đơn nhìn anh, cô khẽ nở nụ cười nửa miệng, trông cô không khác gì một nữ sát thủ đang diễn cảnh máu me.

Anh không hề biết giữa ông Huy và gia đình Băng có mối quan hệ như thế nào nhưng qua lời Băng nói, anh thật sự đau lòng.

Hai năm qua. Cô ấy không có tình cảm gì với anh sao, với cô chỉ là hận thù thôi sao. Lẽ nào cô ở lại đây mục đích là trả thù.

Ban đầu mục đích ở lại của cô chính là anh nhưng tất cả đã bị hận thù che lấp.

-Bắn đi! – Anh nhắm mắt. Thả lòng người. Cô cười một cái và bóp cò.

Vì là súng giảm thanh nên âm thanh chỉ như cơn gió lướt qua. Cô không bắn vào mi tâm anh mà cô bắn vào vai anh. Bờ vai vốn dĩ chỉ muốn mình cô dựa vào giờ chỉ toàn là máu. Thể xác anh đang đau nhưng anh không đau bằng nỗi đau tâm hồn.

-Chưa chết! Tiếp đi

-Đó là anh muốn! – Cô lại bóp cò. Phát súng tiếp theo dành cho vai bên kia. Anh hơi đau đớn mà khụy chân xuống. Cả máu ở hai vai và từ khoang miệng anh bỗng tuôn ra xối xả.

Cô hơi chạnh lòng khi nhìn cánh môi bạc khiêu gợi ngày nào giờ chỉ toàn là máu. Cô như phát điên mà ôm lấy đầu.

-Nữa đi! – Anh lên tiếng như một lời khẩn cầu.

-Không…- Cô chạy đến bên anh, đỡ lấy thân thể anh đang run lên, cô vứt súng đi, cô không thể đem anh về phòng được vì phòng anh cách đây quá xa, bên trong kia có giường nên cô đưa anh vào đấy.

Cô bỏ ra ngoài, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại. Một lúc sau, cô đi vào với dụng cụ y tế trên tay.

Đôi tay nhỏ khẽ cởi hết nút cúc trên người anh, chiếc áo sơ mi của anh được trút bỏ để lộ thân hình rắn chắc của anh.

-Em định làm gì?

-Chịu khó đi – Cô nói rồi bắt đầu lấy đạn ra cho anh. Cô không biết mình đang làm cái gì nữa. Đầu óc cô thuộc thể loại gì vậy mà…sáng nắng chiều mưa.

Anh khẽ rên lên khi từ từ hai viên đạn được lấy ra, đạn không sâu nên anh không hề hấn gì mấy. Cô băng bó cho anh. Dùng khăn thấm lau máu ở miệng anh. Cô nhìn đôi môi ấy không rời.

-Em là cô gái…vừa đấm vừa xoa. – Anh khẽ cười.

-Sao không giết thẳng luôn đi, em muốn anh đau đớn từ từ đúng không?

-Đúng thế!

-Được rồi, xin em ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN