Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây! - Chương 28 : Gương Mặt Vẫn Vậy Nhưng Tính Cách Đổi Thay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!


Chương 28 : Gương Mặt Vẫn Vậy Nhưng Tính Cách Đổi Thay


Ngày thàng trôi qua nhanh theo chiều kim đồng hồ chạy, hôm nay là ngày cuối Băng ở lại viện. Cô tự tay tháo lớp băng trắng trên mặt mình ra, soi lại khuôn mặt mình trong gương, vết sẹo vẫn còn mờ nhưng không để ý sẽ không thấy. Cô đã được phát thuốc bôi sẹo, chỉ một thời gian ngắn nữa vết sẹo đó sẽ hoàn toàn biến mất.

Cô đã gọi điện cho dì Lam, nhờ dì gửi tiền đến viện hộ. Dì hỏi có việc gì, cô chỉ nói là quyên góp chứ không hề nói đó là tiền viện phí của cô. Rồi cô nhờ dì bảo người mang tiền đến cho cô. Hiện tại cô không có thẻ ngân hàng hay thứ giấy tờ nào khác trên người nên cô không thể đi rút tiền được.

Cô thuê tạm biệt thự ở đây rồi khi nào lấy được giấy tờ của mình thì trở về Anh, Thời gian tiếp theo sẽ tính sau.

Chẳng mấy chốc đã tròn một tháng kể từ ngày Lâm không gặp Băng, theo như lời hứa của ông Huy, ông đã cho thả mẹ Lâm ra. Lúc cho thả người, ông mới phát hiện Băng không còn ở đó nữa. Cô cho người ráo riết đi tìm thì thấy “người ông cần tìm” đang đứng cạnh Lina.

Còn Lina vẫn chưa hề biết Băng đã thoát ra ngoài.

Lina kéo theo Kiều Uyên bước vào trong, Khải nhìn thấy Kiều Uyên liền chạy ra hỏi thăm:

-Băng, em đi đâu suốt một tháng mà anh không gặp được em

Kiều Uyên có chút giật mình nên hơi ngượng ngùng, Lina liếc mắt nhìn Kiều Uyên, đôi mắt hếch lên vẻ chỉ bảo, Uyên mới e ngại nói

-Có việc

Khải “à” một tiếng, có vẻ như Băng khó chịu với anh lên anh không hỏi thêm gì. Băng vẫn ở đây là anh vui lắm rồi.

Từ bên trên, Lâm đang đi cùng mẹ anh bước xuống, trông vẻ mặt anh hạnh phúc hơn thường ngày. Cả Khải cũng thế, vừa nhìn thấy mẹ, anh chạy ra ôm chầm lấy bà, đẩy cả Lâm về một bên. Hai anh em như con nít cứ tranh giành nhau ôm bà mãi.

Lina đơ mặt khi nhìn thấy người phụ nữ mà Lâm và Khải đang ôm. Cô nhớ lại người đàn bà trung niên trong lồng kính hôm đó, khá nhem nhuốc nhưng giống hệt người đang đứng kia. Chỉ là trùng hợp hay chính là bà.

-Cô gái này…cô ta, cô ta là ai vậy? – Mẹ Lâm chỉ tay về phía Lina, ánh mắt cay nghiệt nhìn cô ả, Lina xanh mặt ra hiệu cho Kiều Uyên ra cứu nhưng Kiều Uyên vẫn chưa hiểu ra chuyện.

-À, đây là Lina, bạn anh Lâm ở bên Ý về đây sống. – Khải niềm nở nói.

Dù anh không có thiện ý với Lina cho lắm nhưng trước mắt mẹ anh, anh vẫn phải ôn hòa.

-Dạ, cháu chào bác – Lina cúi đầu, mím môi nói, không biết bà có nhận ra mình không?

-Nhỏ này là đồ độc ác, hôm trước chính mắt mẹ thấy nhỏ rạch mặt một cô bé, a, chính là cô bé này này – Mẹ Lâm vui mừng khi thấy khuôn mặt của Băng đang đứng trân trân tại chỗ mà không nói gì.

-Ôi thôi chết, bác nhầm với ai rồi, cháu có bao giờ rạch mặt ai đâu, vả lại cô bé mà bác bảo là em của cháu, cháu làm gì ác vậy ạ? – Lina nở nụ cười nói, trong lòng thì thầm chửi rủa mẹ Lâm không ra gì.

Bà quay người nhìn Kiều Uyên, Uyên gật đầu nói

-Đúng vậy bác, không phải chị ấy, cháu khỏe rồi, bác thấy đấy, cháu có sao đâu.

Khải há hốc mồm ngạc nhiên khi thấy Băng nói dài như vậy, đây là lần đầu, chính xác là lần đầu luôn, đã thế Băng còn bênh vực Lina, còn gọi Lina là gì ý nhỉ? À, đúng rồi, còn gọi là “chị ấy”. Có gì đó không ổn cho lắm. Cả Lâm cũng không kém Khải, chỉ sau một tháng không gặp mà Băng đã thay đổi quá nhiều, anh biết đối với Lina thì Băng là cái gai to nhất trong mắt thế mà giờ đã thành chị em ngọt vậy rồi.

Có ai trả lời thắc mắc này cho hai người không vậy?!

Mẹ Lâm chợt sực ra, cười nói với Lina

-Vậy hà? Thế xin lỗi cháu nhé, ở đó tối quá chắc bác nhìn nhầm

-Dạ không sao – Lina cười mãn nguyện, bước đầu không có trong kế hoạch nhưng đã thành công.

Lâm kéo mẹ anh về phòng, đóng cửa lại, trong lòng anh đang có khúc mắc, vừa nghe mẹ anh nói Băng bị rạch mặt, tim anh bỗng chật lại như không đập được nữa. Anh phải hỏi mẹ cho ra nhẽ.

Sau khi nghe mẹ anh kể chuyện, anh thấy mình thật có lỗi với Băng, bây giờ anh mới hiểu ra một tháng qua anh tránh mặt Băng đơn giản là do Băng bị giam cùng mẹ. Thế mà anh cứ tưởng Băng vẫn sống ổn.

Vừa rồi, Băng gặp anh, cô ấy không nói một lời nào với anh, coi anh như không khí, có lẽ nào cô giận anh vì chuyện này không? Cô giận vì trong khoảng thời gian đó anh không đến tìm cô.

Đầu anh lại rẫy lên một mớ suy nghĩ, sau đó bị đánh thức bởi cuộc gọi đến của Duy Anh

Duy Anh nói, ông Đình muốn anh đính hôn với con gái của bạn ông ý, nhưng Duy Anh không đồng ý, anh nói là đã có bạn gái rồi. Nhưng hiện giờ anh không biết tìm đâu ra bạn gái cả, nếu không anh chết chắc. Anh ngỏ ý muốn mượn Băng làm bạn gái, Băng nói ít nhưng hiểu nhiều, anh thấy rất ổn. Nhưng Lâm từ chối, bảo anh có thích thì tìm Lan Nhi mà đóng giả bạn gái. Duy Anh thở dài ngán ngẩm, bây giờ mà nhờ Lan Nhi thì anh sẽ bị nhỏ đeo bám dai hơn mất.

Cuối cùng, Lâm chêu đùa anh bằng một câu nói “gọi Diễm về”

Trái tim Duy Anh bỗng trùng xuống lạ thường.

Anh lại tự nói với chính bản thân mình “có Diễm ở đây thì tốt biết mấy”

Nhưng cô ấy đã bốc hơi ra khỏi thế giới của anh rất lâu rồi mà chưa thấy trở lại.

Tối hôm đó, Kiều Uyên cứ nói chuyện với Khải mãi, anh cảm thấy rất lạ nhưng bù vào đó là rất vui. Anh không ngờ có một ngày Băng thay đổi hẳn thái độ với anh. Lina ngồi ăn vặt ở gần đó, nhận ra rằng Kiều Uyên đã thích Khải.

Đó cũng là điều hay, thích ai cũng được miễn là không thích Lâm.

Lina vừa nghĩ đến Lâm thì Lâm mở cửa bước vào. Quần áo bụi bặm như vừa đi gây nhau về.

Lina ho một tiếng rồi giả vờ nói đùa:

-Băng Băng thích Khải à? Sao em cứ đùa với anh ấy hoài vậy?

Nghe vậy, Khải dừng ngay câu chuyện đang nói với “Băng” lại và nhìn cô, Lâm cũng hướng về phía “Băng”, cô bé ngại ngùng gật đầu. Vì Lina có nói với cô, thích ai cũng được nhưng trừ Lâm, “Băng” có thể làm bất cứ thứ gì mình thích và cứ làm Lâm đau khổ và bỏ cuộc là được.

Khải đỏ mặt, anh đứng phắt dậy, anh có nghe nhầm không vậy? Lúc này anh không biết nói gì ngoài tròn xoe mắt nhìn “Băng”, gương mặt này anh đã khao khát được yêu từ rất lâu, anh nghĩ mình sẽ bỏ cuộc nhưng sao hi vọng đến với anh lại nhanh như vậy. Nó hệt như một ngọn lửa đã tắt mà bây giờ lại bùng cháy. Nhưng, anh không vui cho lắm.

Con người này thật dễ thay đổi, mới hôm nào chạy theo Lâm về đến đây rồi vì một tấm hình mà trở thành bạn gái của Thiên, ở nhà Thiên và được anh chăm sóc tận tình, tuy không thể hiện ra bên ngoài nhưng những ngày tháng đó thật sự họ rất hạnh phúc. Rồi, một số sự việc không hay xảy ra, cô quay lại với Lâm, chắc đến bây giờ cô gái này cũng không biết tình cảm của mình dành cho ai, Lâm hay hai người còn lại. Hằng ngày ở trong biệt thự, Khải đều được chứng kiến sự quan tâm của một người lạnh lùng với tất thảy các cô gái dành cho một cô gái như Băng, ngay cả khi biết mình nguy hiểm nhưng vẫn cứ lao vào, rõ ràng, Lâm yêu Băng nhiều như vậy, thế mà bây giờ anh lại đứng yên để nhìn người con gái ấy nói yêu một người con trai khác.

Anh đứng yên như vậy đấy nhưng Khải không dám nhìn vào mặt anh, là anh em lớn lên cùng nhau, ăn ở chung mười mấy năm trời, tình anh em gắn bó thân thiết, Khải sợ chỉ vì một người con gái mà anh em tương tàn.

Tuyệt vọng, tan nát, sự im lặng trong con người Lâm như giết đi chính bản thân anh, cuộc đời anh được đánh vần bởi chữ cô độc, anh không bao giờ có hạnh phúc. Anh hận không thể tự ra tay giết chết người con gái này.

Nhìn Lâm trong tình trạng bất động, đôi bàn tay nắm chặt đến tím tái, thế giới xung quanh anh không màu sắc, tầm này mà đổ thêm dầu vào lửa chắc chắn sẽ thành công, nghĩ vậy, Lina lại gần chỗ Kiều Uyên, khẽ cười trong lòng và nói trách móc:

– Ý chị chỉ đùa thôi mà. Tại sao em yêu Lâm mà giờ lại gật đầu trước câu nói của chị vậy?

Câu nói đó cũng làm cho Khải bất động, dường như anh đang trở thành một con rối giữa tay người con gái này. Cảm giác của anh bây giờ đau đớn y như Lâm vậy.

Khẽ liếc nhìn Lâm rồi đến Khải, Lina cảm thấy phấn khích vô cùng nhưng cô ả không để lộ ra bên ngoài, nếu mà Lâm từ bỏ Băng thật, chắc cô sẽ dẫn Kiều Uyên đi làm một bữa thật linh đình mất. Tốn bao công cô đào tạo và bàn mưu tính kế cho nên cô muốn có gì đó đáp trả thật xứng đáng.

Cô chưa hề nghĩ đến câu : Gieo nhân nào gặp quả ấy.

Kiều Uyên nhìn Lina, khẽ mỉm cười lắc đầu:

-Em yêu Khải, mệt rồi, em lên phòng nghỉ

Lúc này trời yên biển lặng, gió thổi nhẹ nhàng nhưng trong tiềm thức của Lâm, anh nghĩ đang có bão đổ bộ. Khải trưng mắt nhìn theo dáng Kiều Uyên rời khỏi, cơn bão này thật là lớn so với sức chịu đựng của hai anh em.

Lâm cười nhạt rồi lên phòng, anh cần kìm chế đã không gây ra thương tổn cho ai. Bước chân anh loạng choạng mở cánh cửa phòng, anh tèm lem như đang say nhưng đầu óc anh vẫn rất tỉnh táo.

Chiếc điện thoại sáng lên vì có tin nhắn, anh không thèm bỏ ra đọc mà lập tức ném phăng nó xuống sàn, màn hình điện thoại tối om và vỡ vụn. Khải thấy không ổn, toan gõ cửa phòng Lâm nhưng lại rút tay lại, anh nghĩ Lâm đang cần một không gian yên tĩnh vì nếu không Lâm sẽ đập phá mọi thứ.

Khải trở lại phòng, sự thật là anh vừa như được tỏ tình nhưng tâm trạng anh bây giờ hơn kẻ thất tình. Là em trai, anh không muốn làm người thứ ba chen vào tình yêu của anh trai mình. Dù cho anh cũng đã từng yêu cô gái nhỏ lắm. Vậy nên, anh quyết định né tránh Băng, anh sẽ nói cho mọi người biết rằng anh không hề yêu Băng, dù trời sập đi chăng nữa anh vẫn sẽ coi Băng là bạn, là em gái. Anh với Băng không bao giờ có thể bước chung con đường tình yêu.

Ở một nơi khác.

Cô gái nhỏ với chiếc váy trắng tinh, tóc xõa dài bước ra từ siêu thị. Vừa bước ra, một cơn gió lạnh thổi ập đến, không ngờ thời tiết thay đổi nhanh như vậy, trời mới khô khan mát mẻ xong bây giờ đã chuyển thành cơn mưa.

Cô nhanh chóng thuê taxi rồi đi về. Xuống xe, cô trả tiền taxi rồi chạy vào trong nhà.

Không còn ai đứng chờ cô ở phòng khách nữa, không còn ai ra chào cô khi cô xuất hiện nữa. Cuộc sống hiện tại của cô bây giờ không có người ấy bên cạnh, cô lại phải tự lập. Có lẽ cuộc sống tự lập của cô đã trở thành thói quen nên cô không hề vụng về trong khoản này.

Đặt hết số thức ăn cô mới mua để tủ lạnh dự trữ. Xong mới đi nấu bữa tối. Dù thời gian rảnh rất nhiều nhưng cô lại ăn tối rất muộn.

Sau đó, cô pha cafe và ngồi lại phòng khách xem tivi, cô mải mê xem tivi nhưng trong đầu cô đang nghĩ đến ai đó, một tháng trôi qua anh có người tình mới, thôi, không trách móc chuyện này vì dẫu sao cô cũng đã từng đến bên Thiên mà quên đi cảm giác của Lâm, quên đi cái bóng dáng cô độc giữa đêm mưa hôm ấy.

Cô ngủ quên ở ghế sofa, ly cafe nguội lạnh, không một làn khói bay lên, cuộc sống cứ thế trôi qua nhàm chán.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN