Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây! - Chương 35 : Chấm Dứt Tại Đây
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
42


Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!


Chương 35 : Chấm Dứt Tại Đây


Quán cafe cũ, Băng vừa đến nơi, phía trước cô là thác nước chảy đẹp mê muội, cô nhìn thẳng, nhưng không nhìn vào thác nước mà nhìn vào một chàng trai.

Cô định nhờ anh lấy hộ giấy tờ tùy thân nhưng không biết nói thế nào, bao nhớ nhung bỗng ập vào cùng một lúc, môi mấp máy tên anh “Lâm”

Lâm cười một cái, anh bước đến…nếu theo kiểu lãng mạn như phim Hàn Quốc, nhất định ai cũng nghĩ anh sẽ đưa tay lên vuốt tóc cô và ôm chầm lấy. Nhưng không, anh cố ý hơi va vào cô rồi lạnh lùng lướt qua.

Cô bị đụng, xoay người chín mươi độ, ánh mắt khó hiểu nhìn anh, à, thì ra cô với anh là người dưng.

Mùi hương quen thuộc ma mị xộc vào cánh mũi, nó chẳng khác gì mùi hương đã quấn lấy cô trong suốt hai năm qua.

Anh định chỉ trích cô “đã thay đổi như vậy mà vẫn giữ được thói quen uống cafe là tốt” nhưng anh không thể.

Băng không còn hứng ngồi uống cafe chỉ vì Lâm cũng ngồi lại. Cô liền đi về.

Anh khuấy những giọt cafe đến tràn cả ra ngoài, lúc sau, có một chàng trai khác đến, đôi mắt cười ngày nào nhìn Lâm và nói

-Lâm, tôi đến rồi.

Cuối cùng, Thiên cũng nói hết mọi chuyện cho Lâm nghe.

Từ việc anh bị bệnh tim đến việc Diễm hi sinh vì anh. Ban đầu, Lâm hơi giật mình không thể tin nhưng rồi cũng lẳng lặng ngồi im nghe Thiên tâm sự.

Giọng nói Thiên buồn man mác, Lâm không thể an ủi bằng lời nói, anh nhẹ vỗ vai cậu bạn đầy cảm thông.

-Cậu có định cho Duy Anh biết không?

Thiên chợt cúi mặt xuống, câu hỏi của Lâm như đánh vào tim anh một đòn, đây là vấn đề đáng sợ nhất, Duy Anh sẽ chẳng giống Lâm mà ngồi yên nghe anh nói như thế này, cậu ta sẽ gồng mình lên đòi đi gặp Diễm ngay lập tức mất.

Không thấy Thiên trả lời , Lâm cũng nghĩ ra điều gì đó, mềm giọng lên tiếng:

-Nếu không, tôi sẽ giữ

Cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra, giấy không gói được lửa, giữ được hôm nay không chắc ngày mai sẽ giữ được. Sự thật ai cũng nên biết để cùng nhau chấp nhận, bạn bè với nhau, không thể không nói.

Ngay cả Lâm cũng nhận ra, Duy Anh là người duy nhất trong bốn người bạn thân với nhau có tình cảm với Băng nhưng không sâu nặng, thế nên chỉ cần lắc đầu là dứt ra được, gần đây Duy Anh còn hay nhắc đến Diễm, đôi khi Duy Anh uống rượu say còn lảm nhảm nói, nhất định mùa đông năm nay Diễm sẽ về, thế nên anh đã học và may áo len, rồi đan khăn len cho cô ấy, anh cẩn thận trong từng đường chỉ để có những thứ hoàn hảo nhất.

Có lúc, muộn rồi, Duy Anh dở chứng nhắn tin cho Lâm hoặc Khải, hỏi xem có tin tức gì của Thiên và Diễm không, cứ thế, anh mong mỏi từng ngày.

Bây giờ.

Hay là đau một lần cho qua còn hơn là giữ mãi và chờ người đó trở về.

– Mình cảm thấy có lỗi quá!

Thiên thở dài, chưa bao giờ Lâm thấy cậu bạn thở mà khó khăn đến thế, Lâm lắc đầu tỏ ý Thiên không có lỗi. Trong chuyện này, chẳng ai có lỗi cả, lỗi là do số phận. Số do ông trời định, chẳng ai đoán trước được.

Thiên nói, anh đã chuyển về biệt thự Hoàng gia của mình và nói mọi người hãy đến đó thường xuyên. Anh đã trở lại rồi.

Trong căn phòng rộng lớn nhưng tẻ nhạt. Một cô gái từ bỏ tất cả sau lưng để lẽo đẽo theo một người con trai, bỏ cả quê hương, gia đình, bạn bè, để đến nơi đất khách quê người, bỏ cả ngôi vị “công chúa” của mình để đến đây làm kẻ thừa, bây giờ tất cả đã không thành công, Lina bỗng thấy hối hận và tủi thân kinh khủng.

Cầm cây bút trên tay, cô nghĩ thật nhiều thứ nhưng chẳng biết viết gì vào giấy.

Đồ đạc ngổn ngang đã được thu xếp gọn gàng vào vali, liếc nhìn hai chiếc vali to dựng ở thành giường, lòng cô nặng trĩu.

Cuối cùng, cô viết lên giấy vài từ bằng tiếng Việt, dòng chữ không được đẹp nhưng rất ngay ngắn.

Vừa viết, nước mắt vừa thi nhau chảy xuống, tay phải cầm bút viết, tay trái thi thoảng đưa lên lau nước mắt. Xong, cô viết được hơn ba trang giấy. Gấp lại, cô để ngay trên bàn và kéo vali xuống nhà.

Chào tạm biệt những người có mặt tại đây, cô mỉm cười nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe. Lâm đứng lên, đi theo cô ra ngoài.

Taxi đã gọi sẵn, cô đặt vali vào trong cốp. Lâm đứng ở cổng, lãnh đạm nhìn cô. Vừa rồi, cô cảm ơn tất cả mọi người đã cho cô ở lại lâu như thế, nói, vì nhớ cha nên cô muốn về.

Vừa toan bước vào xe, cô khẽ quay đầu lại, nhìn Lâm đầy quyến luyến, cô chỉ muốn hét lên, cô không muốn rời khỏi đây chút nào.

-Anh có thể ôm em trước khi em về nước không?

Cô ngượng ngùng nói, anh không phản ứng, cô hận mình đã nói ra câu đó, giá như cô có thể rút lại. Có đánh, cô cũng chẳng thể ngờ anh ôm cô thật.

Lần đầu tiên, cô được gần anh như thế, sự thu hút như một ngôi sao quốc tế của anh làm cô rơi nước mắt, biết rằng đây là lần cuối gặp anh, cô ôm anh thật chặt, chẳng muốn buông ra.

Thiên vừa lái xe đến, anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vốn dĩ anh sẽ không lo lắng nếu như không có người con gái ngồi bên cạnh mình.

Thiên khẽ đập tay vào vô lăng, quan sát thái độ của Băng, Băng lặng người nhìn Lâm ôm Lina thật chặt cứ như thể buông ra thì Lina sẽ biến mất mãi mãi.

Chẳng là vừa rồi, cô nhờ Thiên đưa đến lấy giấy tờ hộ, cô chỉ đi cùng đến nơi để Thiên vào lấy, Vì Băng nghi sẽ bị bắt lại nếu gặp người của ông Huy trong biệt thự nên cô để Thiên vào trong một mình, ai ngờ đâu lại được chứng kiến chuyện này. Chẳng trách hồi sáng, anh lướt qua cô như người xa lạ.

-Băng, em ổn chứ? – Thiên khua khua tay trước mặt Băng khi thấy Băng như người mất hồn. Cô quay sang nhìn Thiên nói rằng mình rất ổn.

Lâm buông Lina ra. Anh quyết định đến sân bay cùng Lina. Nhỏ cười tươi không giấu sự vui mừng.

Băng nhìn theo chiếc xe lăn bánh đã xa, khe khẽ nói

“Chấm dứt tại đây”

Băng nói chỗ để giấy tờ của mình cho Thiên biết, anh vào bên trong, lên phòng Băng, lục lọi đủ thứ nhưng không thấy gì. Anh không biết, cô gái tên Kiều Uyên kia đã giấu đi mọi thứ liên quan đến việc xác minh ai mới là Hàn Băng Băng.

Thiên đi ra, nhìn Băng và lắc đầu, nói không thấy, Băng hơi lo nhưng rồi cũng mặc kệ. Nếu không có nó, cô sẽ không thể di chuyển bằng máy bay để về Anh.

Trên đường đưa Băng về, không cần Băng nói Thiên cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Chính bản thân anh cũng cảm thấy tiếc nuối cho họ, lẽ nào Lâm đang đi trên vết xe đổ của anh.

Trời đã xế chiều, bóng dần ngả về phía Tây, hàng cây vẫn xào xạc cuốn đi những chiếc lá vàng rơi xuống đường. Thành phố tấp nập trong giờ tan tầm.

Trong lòng đang áy náy rất nhiều, đang phân vân có lên nói chuyện của Diễm cho Băng không. Nhớ lại suy nghĩ của mình hôm trước, lửa không gói được giấy. Chẳng chuyện gì giấu được mãi mãi. Anh liền lên tiếng, mong sao có người cảm thông và an ủi anh.

Chìm mình vào tâm sự, anh nói hết tất cả những gì mình muốn nói, giọng nói đầy thê lương buồn thảm.

“Diễm đã biết em là bạn nó từ nhỏ, nó không nói ra vì chỉ để em nhận ra nó, những ngày qua thật sự nó rất quý em và muốn nối lại kỉ niệm, anh cũng thật ngốc vì khi đó không nhận ra em, chỉ đến khi nó nói, anh mới biết”

“Diễm đi rồi, chỉ còn lại anh, nó thật đơn độc, đáng lẽ nó cần được sống hơn anh”

“Ngày hôm đó, mưa to lắm, em biết không? Trước khi đi, nó nhờ bác sĩ chuyển lời hỏi thăm đến mọi người , trong đó có em”

“Tình nó nặng sâu như biển, dám hi sinh vì thân, nó không có tội mà ông trời cướp nó đi mãi mãi”

Thiên không hề nghĩ đến Băng đang ở bên cạnh khi anh đang chìm vào suy nghĩ, anh đang nói với chính mình.

Chợt tỉnh, sợ những lời nói này khiến người khác thương hại, anh khẽ nở nụ cười, lắc lắc đầu như mình chưa nói gì.

Băng nhìn anh, ánh mắt tròn xoe hơi có vệt đỏ, trong lòng cô như núi lửa, lâu lắm rồi nó mới phun trào. Không ngờ, câu chuyện này khiến cô đau buồn đến thế, chẳng giấu nổi cái lạnh lùng vô cảm của mình đi đâu được, cô chớp nhẹ mắt rồi hít một hơi thật sâu, lay lay tay anh, khẽ nắm lấy nó như một lời an ủi không nói thành lời.

Bất ngờ, Thiên quay sang nhìn Băng, lần đầu tiên Băng chủ động nắm tay anh, nhưng không phải vì tình yêu.

Thoáng chốc, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, anh định lái xe rẽ vào lối nhà Băng nhưng bị cản lại. Cô muốn đến thăm Diễm, anh hơi lắc đầu vì đã xế chiều, chẳng bao lâu sẽ đến tối. Ở đó sẽ rất sợ.

Băng lắc đầu, cô chẳng sợ gì hết, từ khi sinh ra, cô chưa bao giờ tin trên đời này có ma, nhưng cô đang tin linh hồn Diễm vẫn còn, cô muốn đến nói chuyện với Diễm, tự dưng muốn xin lỗi Diễm vì những ngày lạnh nhạt hờ hững với Diễm.

Thiên quay xe, dọc theo con đường mòn đến nghĩa trang. Sâu trong nghĩa trang là một khu đất anh đã mua riêng và làm “chỗ ở” mới cho Diễm ở đó.

Mặt trời lặn, bóng mặt trời dần tàn, màu tím huyền bí nhẹ nhàng buông xuống, phố bắt đầu lên đèn.

Nơi đây, ban ngày còn có người qua lại nhưng vào thời điểm này trở đi, chẳng có ai đến mấy.

Cô đi cạnh anh, mùi hương khói bay lên thoang thoảng qua cánh mũi, vẻ âm u đang đến gần. Thiên mỉm cười, chẳng ai gan dạ như Băng cả, nơi đây hoang vu tăm tối, xung quanh toàn bia mộ, lạnh lẽo đến chết người, thế mà Băng vẫn bước thản nhiên không sợ sệt.

Ánh đèn vàng vọt thấp thoáng, ngôi mộ khang trang của Diễm hiện lên, cách đây không lâu, Thiên mới cho người sửa sang lại, xung quanh anh còn trồng hoa và cây bạch đằng, cây lá xanh tốt, anh hi vọng nó sẽ làm dịu mát cho Diễm vào những ngày hè nắng cháy.

Băng bỏ Thiên lại phía sau và chạy đến gần Diễm hơn, nghĩ Diễm đã chờ mình khá lâu, cô không muốn Diễm phải chờ thêm một giây phút nào nữa.

Vòng kim đồng hồ vẫn chuyển động đều đều, bốn đôi mắt nhìn nhau, mắt Diễm khẽ cười như đang chào Băng còn mắt Băng sao có gì đó đau đớn đến thế, khoảng cách thật gần nhưng không thể nào với tới. Băng lịm người

“Thì ra bạn đang nằm ở đây, hèn chi hai năm qua bạn chưa một lần liên lạc với tôi”

Với lấy nén nhang, cô thắp lên, mắt nhắm lại, trong đâu vang lên một dòng suy nghĩ…

Thấp thoáng có một vài người soi đèn đi bắt ếch, đằng xa xa còn có thanh niên ngồi hút thuốc, anh đoán nếu không phải bụi đời thì cũng nghiện ngập. Lo lắng, anh kéo Băng về.

Trời ngày càng tối, nghĩa trang không một bóng đèn cao áp, chỉ có vài ngọn nến cháy yếu ớt, không gian như bị đè nén bằng tiếng ếch nhái kêu đáng sợ.

Đi cạnh Thiên, nhìn vạt áo trắng khẽ bay bay, đôi mắt Thiên mở to hau háu nhìn đường, nét mắt đôi chút chau lại. Băng khẽ hỏi

– Anh sợ hả?

Sợ, ừ thì anh sợ, anh sợ người đi bên cạnh mình gặp nguy hiểm. Anh bật cười ngốc nghếch và gật đầu. Cô kéo tay anh, nói đùa mà như thật.

– Đi nhanh thôi, em cũng sợ

Thì ra, trên đời này vẫn còn một người làm anh vui bằng một giọng nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN