Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây! - Chương 40 : Sự Thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!


Chương 40 : Sự Thật


Cũng đã lâu kể từ ngày “Băng” ra đi, thành phố vẫn ươm màu vàng của nắng, chỉ có lòng người chết lặng.

Tất cả trở về cô độc như lúc ban đầu.

Cả bốn chán nản, chẳng làm được việc gì ra hồn. Đặc biệt là Lâm và Duy Anh tiều tụy nhất.

Thấy vậy, ông Huy và ông Đình là sắp xếp công việc mới cho hai người, điều hai người sang Ý một lần nữa.

Cả hai đều gật đầu, có lẽ họ chẳng muốn quay trở lại đây nữa.

Mới hôm qua, trong cơn say, Lâm đã nói tất cả với Khải và Thiên. Khải không nói gì, ngậm ngùi nhìn xuống đất, như che giấu khuôn mặt thê lương của mình. Còn Thiên, anh hỏi đi hỏi lại, anh không tin vào điều mình nghe. Nhưng, có lẽ đó là sự thật, nếu là người khác, anh có thể không tin cũng được, nhưng những điều đó lại do Lâm nói, anh không tin cũng phải tin.

Sáng sớm, Duy Anh và Lâm lên máy bay. Ông Huy ra lệnh cho họ phải thám thính tình hình bên đó, sau nhiều vụ làm ăn lớn, ông mới tính ra mình thua thiệt rất nhiều. Hận không làm gì được David Cold, ông mới phải sai con đến bí mật điều tra.

Dù gì Lina cũng về nước, ông không thể lợi dụng cô được nữa.

Ngày hôm đó, sau khi tiễn hai người bạn ra sân bay, Thiên và Khải đến quán cafe. Tình cờ cũng gặp người con gái đó.

Nhìn Băng, cô vẫn như ngày nào, chắc chẳng ai tin được cô lại thay đổi như thế.

Lâm nói, Băng đã theo người đàn ông khác rời đi, cô nói đi xa và sẽ không bao giờ quay lại, thế sao giờ này cô còn đi uống cafe, quan trọng hơn là cô đi một mình.

Cái dáng nhỏ nhắn thu lại một góc, khẽ khuấy động ly cafe, mặt cafe sóng sánh muốn tràn ra ngoài, ngày nào cũng vậy, cô đều đến đây làm những thứ mà người khác cho là vô bổ như vậy.

Nhưng cô lại coi đó là cuộc sống của mình.

Thiên và Khải nhìn, không khỏi đau lòng và cũng oán trách. Hai người quay đi, không muốn bận tâm gì thêm.

Băng cảm nhận được rõ, họ đang cố tình né tránh cô. Ngay cả người như Thiên cũng đang né tránh cô.

Cô đã làm gì có lỗi với họ chẳng?

Cô chẳng buồn nghĩ ngợi nữa, cứ thế uống hết ly cafe này đến ly cafe kia, lật từng trang giấy trong tập tiểu thuyết mới mua mà đọc cho đến khi mặt trời xuống núi.

Lâm và Duy Anh đáp máy bay, được người của David Cold ra đón. Rồi lại được đưa về biệt thự giống lần trước.

Khi Lâm và Duy Anh bước vào, ngó trước ngó sau, nơi đây đã thay đổi rất nhiều, sang trọng lịch lãm hơn bao nhiêu. Có vẻ như lão ta làm ăn khấm khá lắm. Càng nguy nga thì nơi đây càng đầy rẫy nguy hiểm.

Có người lên gọi Lina xuống, cô một mực không thèm xuống vì không quan tâm, cho đến khi người giúp việc nói là hai chàng trai bên Việt lần trước đã đến đây, Lina mới bật mình đứng dậy. Nghĩ ngợi lung tung “Lâm, Duy Anh, họ đến tính sổ mình rồi sao”

Cô khẽ cười nhạt, mặc quần áo chỉnh chu rồi đi xuống.

Nhìn Lâm và Duy Anh gầy đi trông thấy, cô không khỏi xót xa, những ngày qua hai người đã hứng chịu chuyện đau buồn gì mà lại ra nông nỗi này.

Nhất là Lâm, từ người lạnh lùng, gương mặt chẳng bao giờ để lộ cảm xúc mà bây giờ, chỉ cần liếc qua cũng thấy nét mặt căng thẳng đầy tâm trạng của anh.

Lina tiến đến gần hơn, hỏi thăm vài chuyện, Lâm và Duy Anh cũng trả lời cho qua, đến khi Lina nhắc đến Băng. Lâm mới tức giận rồi gượng cười

-Đừng nhắc đến cô ta

Lina quan sát Lâm một lúc, thái độ của anh làm cô không khỏi nghi hoặc, anh không đề cập đến lá thư , anh còn tỏ ra tức giận khi nhắc đến Băng, chẳng lẽ anh vẫn chưa biết chuyện gì.

-Trước khi đi, em để lại lá thư, anh đọc chưa?

-Thư?

Anh ngước mắt lên, tự nhiên anh cảm thấy như có bí mật gì đó kinh khủng lắm mà mình chưa biết.

Cô nhìn anh gật đầu, anh hơi hồi tưởng, đúng hôm Lina đi, anh có sang phòng nhỏ, bắt gặp “Băng” cũng đang ở đó, trên tay là…

Chẳng lẽ…

Anh lắc đầu, ý chưa đọc.

Cô gật đù, thảm nào lâu vậy mà chưa nhận được một cuộc điện thoại của anh.

-Vậy có lẽ anh chưa biết sự thật

Câu nói của cô khiến anh tò mò, cả Duy Anh cũng ngồi xích lại xem có chuyện gì. Anh hỏi, cô đáp.

Anh bình tĩnh khi nghe cô nói, vừa nói, cô còn buồn bã, khóe mắt cay xè. Để im nghe cô nói xong, anh mới vội vã đứng lên

-Duy Anh, tớ cần về nước, ngay bây giờ

Lâm chạy ra khỏi cửa, bắt taxi, không đợi Duy Anh, Duy Anh lịch sự cảm ơn Lina, anh nói Lâm sẽ bỏ qua cho cô thôi, người ta nói muốn người khác tha thứ thì trước tiên mình phải nhận lỗi và sửa sai. Cô mỉm cười tiễn Duy Anh một đoạn khá xa đến sân bay.

Khi về, David Cold không thấy hai người họ đâu, Lina mới nói là con cho họ về mà không nói thêm bất cứ lý do khác. Lão chẳng cần hỏi thêm nhiều vì biết mình chả nhận được câu trả lời là bao nhiêu.

Lina vẫn ngang ngạnh với lão nhưng lão vẫn không dám làm gì cô.

Khi đặt được vé, Lâm đã rất nôn nóng muốn trở lại Việt ngay lập tức. Anh đang lo sợ.

Những lời nói của anh có làm tổn thương người con gái đó không?

Chắc chắn có rồi Nghe những lời như vậy ai mà không chạnh lòng chứ. Kể cả người vô cảm như Băng

Tự nhiên, lòng Lâm dâng trào lên một cảm xúc hỗn đoạn, nóng như lửa đốt,

Ngay bây giờ. Anh ước. Nhắm mắt lại và mở ra là anh đã thấy Việt . Gió cứ thổi xuyên qua lớp áo mỏng tang, anh lắc đầu nhìn mọi thứ rồi bước lên máy bay. Mười giờ sau, máy bay hạ cánh. Đất nước Việt đã hiện lên trước mắt, ngoài sân bay tấp nập xe cộ, người đi kẻ ở, đâu đâu cũng là người. Duy Anh bước theo sau, lần đầu tiên trông Lâm hấp tấp vội vàng chạy như thế. Chạy và chạy. Tưởng chừng như nín thở. Nhớ lại lời nói vô tâm cũng mình, anh càng chạy nhanh hơn, giá như anh thông suốt hơn khi nhìn vào người con gái đó. Chẳng trách anh được, tại sao hai người đó lại giống nhau đến vậy, giống như hai giọt nước, dù có nếm thử cũng chẳng phân biệt được.

Loa phát thanh ở sân bay vang vẳng tiếng nói của nhân viên “chuyến bay khởi hành đến thủ đô Luân Đôn chỉ còn một phút nữa sẽ cất cánh, đề nghị hành khách vào vị trí đầy đủ”

Cùng lúc đó, có một cô gái chạy vào, cô chỉ còn dưới một phút nữa thôi là lỡ chuyến bay, vì đây là chuyến bay mà dì Lam đã đặt trước cho cô, không cần đến visa vì dì sẽ chịu trách nhiệm tất cả, nếu lỡ chuyến bay này, với người không có giấy tờ trong tay như cô chắc phải đợi rất lâu nữa mới được đi máy bay. Dì Lam thì đang rất bận chẳng thể lo được nhiều cho cô, cô không thể để lỡ được.

Trớ trêu thay, cô bị một người khác đang chạy va vào và ngã xuống, chiếc vali nhỏ cô vẫn nắm chắc, cô không thèm mảy may, không thèm bắt người ta xin lỗi như kiểu những cô gái chảnh chọe nào khác. Cô tự đứng lên và định chạy tiếp nhưng…

-Hàn Băng Băng!

Lâm gọi tên cô, tiếng gọi như xé nát tâm can. Đây là Băng thật hay giả anh cũng không để ý, anh không nên nghi ngờ vào lúc này thì đây là sân bay, cô gái ấy đang kéo theo vali, chắc chắn điều anh nghĩ trong đầu lúc này là không sai vào đâu được.

Cô ấy định rời khỏi đây!
Chẳng ai muốn mình cùng bị cháy hai lần trong một đám lửa. Anh lao đến, túm lấy tay áo cô, kéo cô lại. Gương mặt sắc lạnh của cô nhìn anh một giây rồi giằng tay mình ra, không nói gì vì chẳng còn gì để nói. Anh là anh…cô là cô, đã đường ai nấy đi rồi cô không phải bận tâm.

Chính nó, chính gương mặt vô hồn này, đôi mắt nhìn anh vô cảm nhưng lại sắc lạnh như muốn giết chết anh. Không ai khác chính là Băng thật rồi.

Anh đoán vậy

Linh tính của anh chắc chắn không sai khi Băng lên tiếng

-Tránh xa tôi ra, hôm đó anh đã nói gì thì bây giờ thực hiện đi, để tôi đi, chuyến bay khởi hành rồi.

Cô không quen nói nhiều như thế nhưng thật sự chẳng còn cách nào để anh hiểu, tận sâu trong lòng vẫn đang oán trách anh.

-Em là Hàn Băng Băng đúng không?

Anh ngớ ngẩn hỏi, đến Duy Anh đứng bên cạnh phải bật cười và quay mặt đi chỗ khác. Băng nhìn Lâm, cười nhếch một cái

Không là Hàn Băng Băng thì là ai. Có cần anh phải quên một cách vô tình như thế không. Cô chẳng buồn nói nhiều, nói toẹt ra một cái là “không”

Anh ừ hử rồi định quay mặt đi, Băng đã chạy được một quãng nhưng bước chân của cô còn chần chừ không muốn rời, anh ở đây, cứ ngỡ anh sẽ níu kéo để cô ở lại, nhưng đoán nhầm rồi.

Ông trời ban cho Lâm năm giây suy nghĩ. “Hôm đó anh đã nói gì thì bây giờ thực hiện đi”

Anh nhớ lại lời nói đó, anh chưa từng nói gì với người giả mạo, vậy nên…

Haizz, anh đúng ngớ ngẩn rồi. Anh chạy theo Băng, bỏ lại Duy Anh ở phía sau cứ đứng há mồm nhìn theo. Con người này thật lạ, cả hai cùng lạ.

Băng vừa bước qua cửa soát vé thì Lâm chạy đến, đẩy cả bảo vệ ra để kéo tay Băng lại.

– Hàn Băng Băng, anh xin lỗi. Em đừng đi, anh muốn giải thích

Ngày hôm đó là anh đã sai một cách mù quáng, người ta nói người không biết không có tội nhưng trong trường hợp này anh giống như một người say vô tình giết người vậy, nên anh vẫn có lỗi.Và vẫn bị chịu phạt. Cô phạt anh đi, đừng rời xa anh.

Cô lạnh lùng gạt tay anh ra và bước vào.

-Đã trễ rồi, khởi hành đi chứ, đừng làm ăn như thế, còn cô ta đã trễ chuyến bay

Anh lạnh lùng nhìn vạn vật trong tầm mắt. Trong đó có cô.

Tiến đến gần và lôi cô ra, bàn tay thô bạo nắm chặt cổ tay mềm mại ấy, cô đau nhưng chẳng buồn nói. Từ lúc quen anh, chưa bao giờ anh để lộ bộ mặt tức giận đến tột cùng như này cho cô thấy, bây giờ thì cô có thể thấy được rồi.

Đi sau lưng anh, nghe anh thuyết hết một lượt, anh cứ nói như thể thế giới này chỉ có hai người.

Anh giải thích, từng lời cặn kẽ, chân thật.

Cô lắc đầu nói

– Em không dám tin anh một lần nữa

— Có bạn lấy truyện mình viết fanfic, mình để lâu xem bạn ý viết thế nào, bạn đã xóa truyện và mình đã đăng tiếp, hề hề,—

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN