Trả Lời Anh Khi Anh Còn Ở Đây!
Chương 45 : Từ Chối Em Vì Hai Anh Yêu Nhau Sao?
Lâm và Kiều Uyên trở về biệt thự. Mọi người bất ngờ vì “Băng” đã khỏi hoàn toàn, chẳng phải cô vẫn có yếu lắm sao? Mới tối hôm qua còn xanh xao vậy cơ mà.
Thiên nghi ngờ nhìn Kiều Uyên chằm chằm, nhỏ cũng hơi tránh mặt đi khi thấy ánh mắt đa nghi của Thiên.
Duy Anh vỗ vỗ vai Thiên, Thiên quay mặt đi chỗ khác. Không phải vì anh muốn ngắm “Băng” mà là anh nghi ngờ điều gì đó.
Chỉ đến khi Lâm lên tiếng, tất cả mới hiểu ra mọi chuyện
-Băng, em khỏi hẳn rồi sao? – Khải thắc mắc nhìn Kiều Uyên, nhỏ lúng tung trong tâm vì không biết Khải đang nói đến vấn đề gì? Khỏi gì chứ, nhỏ có bị sao đâu mà khỏi với chả không…
-Là sao? – Lâm thay lời nhỏ nói. Đến chính anh cũng không hiểu Khải đang nói gì. Duy Anh đứng đối diện Khải, nháy nháy mắt ám hiệu, Khải mới gãi gãi đầu là nhầm.
Lâm không hề hỏi thêm gì nữa. Tất cả lại vui vẻ như thường.
Ăn trưa xong, Lâm dẫn Băng đi mua đồ, từ quần áo đến đồ cá nhân bởi nhỏ nói không đem theo gì. Hai người đi hết shop này đến shop khác đến khi trời tối mới về.
Có vẻ như Kiều Uyên nhận thức được mọi chuyện và nắm bắt được tính cách của Băng tỉ mỉ kĩ càng hơn nên nhỏ cũng kiệm lời và tỏ ra lạnh lùng hơn. Chả ai nghi ngờ được cả.
Tối hôm đó. Bốn người con trai ra khỏi nhà, Lâm lái xe cùng ba người kia đến bar.
Bước vào bên trong, không khí trong bar khác hẳn bên ngoài. Nhưng hôm nay bar lại lạ khác thường.
Có gì đó phê phê và kích thích.
Rầm…rầm…
Cánh cửa bar bật ra, hàng chục viên cảnh sát ùa vào, giơ súng lên và quát lớn
-Phong tỏa tất cả các phòng trên lầu
Lâm kịp nhận ra có một băng nhóm đang tổ chức buôn bán và sử dụng ma túy tổng hợp trong bar.
Trước khi tất cả cảnh sát đi lục soát, Lâm đứng ra lên tiếng.
-Dừng lại!
Giọng nói băng lãnh vang lên, những viên cảnh sát quay sang nhìn Lâm bằng ánh mắt khó hiểu.
-Vương Chí Lâm, trong đây có băng nhóm sử dụng ma túy trái phép, cậu có thể bị bắt vì dính líu để vụ này, và hơn nữa đây là bar của cậu. – Viên cảnh sát trưởng hăm he nhìn Lâm. Anh không hề sợ sệt mà còn cười nửa miệng, nói với giọng thách thức.
-Nếu không phải thì sao nào?
Lúc đó, Lâm khẽ nháy mắt ra hiệu cho nhóm Thiên. Thiên, Khải và Duy Anh lập tức lẻn vào trong. Xử lí tất thảy mọi việc nhanh gọn trước khi cảnh sát lục soát.
-Thì chúng tôi sẽ đi!
-Không, tôi muốn bồi thương vì các anh làm mất uy tín bar của tôi – Lâm cười nhạt. Viên cảnh sát hơi toát mồ hôi, trong lòng đầy rối loạn nhưng vẫn lên tiếng đồng ý.
Thế là tất cả lục soát quán bar. Lâm đi theo từng phòng một, từng ngách một. Anh không hề nói gì chỉ lặng lẽ cười. Nụ cười nhạt hơn nước ốc.
-Báo cáo, không có gì!
Vô số lời báo cáo toàn “không có gì đáng nghi”. Viên cảnh sát lạnh người nhìn Lâm đầy ái ngại
-Chúng tôi xin lỗi
-Bồi thường! – Lâm vô cảm nói, giọng điệu hết sức lãnh đạm nhưng vài tên cảnh sát kia lại coi đó là lời đe dọa nghiêm trọng.
Tất cả cảnh sát bỏ tiền túi của mình ra, góp vào và đưa cho Lâm. Lâm nở nụ cười ma mị, nhận lấy số tiền hơn hai mươi triệu nhỏ nhoi ấy. Khi cảnh sát ra ngoài hết. Lâm với ba người kia mới vào phòng có sử dụng ma túy, vài tên máu mặt vẫn nhe nhởn với mấy cô em gợi cảm bên cạnh.
*Xoẹt*
Lâm đấp sấp tiền hai mươi triệu của những viên cánh sát kia vào mặt thằng cầm đầu. Thằng đó hùng hổ đứng dậy nhìn Lâm và quát:
-Ý gì?
-Cho cậu ra biến ra quán bar khác mà chơi, bằng không thì nộp mạng ở đây – Giọng Lâm đầy băng giá
-Hai mươi triệu quá ít, tao không nhận, mày làm gì được tao, ở đây là bar chứ không phải nhà mày – Thằng đó nạc lớn
Lâm gật đầu nhẹ, dùng chân của mình đạp ngã thằng đó, lũ con gái đang ngồi giật mình đứng lên trước khi thằng đó ngã vào người
-Tôi biết các người sử dụng ma túy trái phép, nhưng đây là bar của tôi nên tôi mới giúp một phần, giờ thì biến ra chỗ khác! – Lâm giận dữ thật sự. Anh đã từng cấm sử dụng ma túy trong bar, mặc dù anh là trùm thế giới ngầm đi chăng nữa anh vẫn sẽ không bao giờ muốn thử thứ kinh tởm này. Thật sứ quá kinh tởm.
-Mày nhớ mặt bọn tao đấy – Thằng đó lườm Lâm rồi đứng dậy quát lũ bạn – Đi
Thằng đó vừa đi ra khỏi cửa, một đám đàn em của Lâm đã nhảy vào đánh cho tơi bời hoa lá. Lâm đứng khoanh tay nhìn. Khải, Thiên và Duy Anh tự tay thu dọn đống đồ mà tụi kia bày rat hay nhân viên. Lâm hơi ngạc nhiên những rồi cũng…kệ.
Tụi kia không bị đánh chết, chỉ là lết cũng không được mà bò cũng không xong, đàn em của Lâm khiêng chúng nèm ra khỏi bar hơn năm mét về bên đường kia.
Xong xuôi, Lâm chính thức đuổi việc một số bộ phận nhúng tay vào vụ này. Duy Anh cười lớn khi lần đầu tiên thấy Lâm xử nhẹ nhàng như hôm nay , mọi lần không đánh chết thì chúng cũng liệt toàn thân, làm gì được quyền “bị đuổi việc” cơ chứ. Haizz. Có lẽ do ai đó làm Lâm nhẹ nhàng hơn thì phải.
Ngày hôm sau.
Nắng dịu nhẹ, thời tiết rất đẹp và thích hợp cho những chuyến du lịch. Lần đầu tiên Lâm đến khu vui chơi giải trí của thành phố. Kiều Uyên đi phía trước, bốn người con trai đi phía sau như vệ sĩ khiến người qua lại đều ái ngại cô gái nhỏ nhắn kia.
Khải và Duy Anh cứ bám lấy nhau, hai người cứ đẩy mặt vào vai nhau chêu đùa bẽn lẽn như thiếu nữ vì đám con gái nhìn hai người nhiều đến nỗi cả hai phải giả vờ yêu nhau cho chúng không nhìn nữa. Ai ngờ bọn nó tò mò còn nhìn nhiều hơn.
Thiên thì cười khúc khích với bộ dạng của Khải và Duy Anh.
Cả hai cứ khoác tay nhau qua lại rất chi là buồn cười cho đến khi có đứa con gái dám đứng trước mặt Khải và Duy Anh hét lên
-Hai anh, thế này là sao?
Đó chính là nhỏ Ngọc
-Hu hu, hai anh từ chối tụi em là vì hai anh yêu nhau sao? – Nhỏ Lan Nhi trưng bộ mặt mít ướt. Thiên và Lâm quay sang, buồn cười lắm nhưng vẫn không thể nào cười lớn lên được, Thiên thì tệ hơi Lâm, nhịn cười đến nỗi đỏ hết cả mặt.
Những người đi qua không thể không nhìn vào cảnh tượng trước mặt. Khải và Duy Anh hết sức xấu hổ, không biết nên chui mặt vào đâu cho đỡ nhục.
-Hai cô be bé cái mồm thôi, bộ muốn cho cả thiên hạ biết hả? – Duy Anh giận dữ
-Đúng rồi, hai anh…huhu…hai anh ác lắm – Hai nhỏ chạy vụt đi. Để lại gương mặt ngẩn tò he của Duy Anh và Khải phía sau.
-Thật xấu hổ quá đi à!! – Thiên chêu
Đúng là xấu hổ thật, hai người kéo nhau đi mua khẩu trang hoạt tính đeo cho đỡ ngại…
Kiều Uyên nhìn mà cũng cười khúc khích, Lâm và Thiên đều vui vẻ khi thấy nhỏ cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!