Sáng hôm sau, ta sai người mời Lưu Tích Nhược đến.
Nàng ta nhếch môi cười, trong mắt hiện lên sự mỉa mai.
So với bộ dạng nhu nhược đáng thương trước mặt mọi người hôm qua khác nhau một trời một vực.
Lưu Tích Nhược vuốt v e bụng xuyên qua lớp quần áo, chứng minh cho ta thấy nàng đang mang thai con của Tề Minh Tiêu.
“Phu nhân, tướng quân nói đứa bé là con trưởng của ngài ấy. Nếu nó là con trai thì sẽ dạy nó hành quân đánh trận, nếu là con gái thì sẽ cho nó những gì tốt đẹp nhất, nuôi nó lớn lên vô ưu vô lo.”
Từng câu từng chữ đều nhắc nhở ta nàng đang mang thai, cũng nhấn mạnh chữ “trưởng”.
Ta híp mắt nhìn nàng ta: “Sinh con không dễ đâu, sinh được đi rồi tính.”
Ta nói cũng chẳng có gì sai.
Liễu Tích Nhược sắc mặt tái nhợt, khẩn trương lấy hai tay che bụng.
Đột nhiên nàng quỳ xuống trước mặt ta.
“Nếu phu nhân có gì không hài lòng, xin hãy trách phạt ta chứ đừng làm hại đến đứa bé. Đứa bé là vô tội, nó còn chưa có cơ hội nhìn thấy thế gian này.”
Ta liếc ra cửa.
Vừa rồi Lưu Tích Nhược nhìn thấy Tề Minh Tiêu đến.
Thật ra thì ta cũng thấy mà.
Tuy nhiên ta cũng lười ngăn cản.
Chỉ ngồi dựa vào ghế thưởng thức màn trình diễn đặc sắc của nàng.
Tề Minh Tiêu tức giận lao về phía trước, trừng mắt nói: “Lý Hữu Ninh, đừng bắt nạt Nhược Nhược và đứa trẻ. Nếu nàng có ý kiến gì thì trực tiếp tìm ta.”
Ta không nhanh không chậm nói: “Chỉ cần ngươi đóng dấu vào thư hoà ly là xong việc, cả nhà đều vui vẻ không phải sao?”
Liễu Tích Nhược ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Ta tiếp tục bình tĩnh ngồi dựa lưng vào ghế.
Bởi vì ta biết rằng Lưu Tích Nhược sẽ không làm ta thất vọng.
Nàng ta tự mình đứng lên, loạng choạng ngã vào lòng Tề Minh Tiêu, nở một nụ cười cay đắng.
“Tướng quân, ta và hài tử đều không sao, không có chuyện gì.”
“Nàng không bị hoảng sợ thì tốt rồi, không ai có thể thương tổn nàng và hài tử.”
Tề Minh Tiêu an ủi nàng ta bằng một giọng nói dịu dàng.
Hắn cũng đã từng dỗ dành ta một cách dịu dàng như vậy.
Nếu nói ta không buồn một chút nào thì hẳn là nói dối.
Tuy nhiên chỉ cần nhìn vào chỉ số may mắn giảm dần của hắn, ta cảm thấy an lòng rồi.
Hoà ly xong ta sẽ ngồi chờ xem hắn gặp xui xẻo.
Thấy Lưu Tích Nhược đã dỗ xong Tề Minh Tiêu. Ta liếc mắt nhìn hạ nhân, các nàng hiểu ý lấy bút, nghiên mực và thư hoà ly đặt trên bàn trà cạnh ta.
Đôi mắt Tề Minh Tiêu mở to, những đường gân xanh trên tay hắn nổi lên.
“Lý Hữu Ninh, ngươi xác định nhất định muốn cùng ta hoà ly?”
“Ngươi điểm chỉ đi. Ta còn phải mang đến nha môn nữa.”
Ta cũng chẳng vội gì.
Ta biết Lưu Tích Nhược sẽ không làm ta thất vọng.
Nàng dựa vào trong ngực Tề Minh Tiêu cọ cọ, vô cùng ôn nhu nói: “Tướng quân, chàng còn có ta cùng hài tử.”
Ta liếc nhẹ vào bụng ả ta.
Lưu Tích Nhược sợ đến mức cô ấy liên tục vùi đầu vào vòng tay của Tề Minh Tiêu.
Tề Minh Tiêu vẫn không chịu điểm chỉ.
Đừng nói hắn còn tình cảm với ta, ta không tin đâu.
Ta nhìn lại chỉ số may mắn của Tề Minh Tiêu cùng Lưu Tích Nhược, đột nhiên tim ta hẫng một nhịp.
Giá trị may mắn của họ sao không giảm nữa mà còn tăng nhẹ.
Tại sao vậy?
Giá trị may mắn của họ tăng lên thay vì giảm xuống, chẳng lẽ là bởi vì Tề Minh Tiêu không đồng ý hòa ly?