Sau khi kết hôn, Bạch Đường không có đi làm. Hai giờ trước, cô ta gửi tin nhắn hỏi mấy giờ anh ta sẽ về.
Anh ta trả lời: “Anh không thể nói trước được.”
Cô ta nói rằng tối đó bạn thân rủ cô ta đi mua sắm và xem phim. Đêm đó, bộ phim kết thúc quá muộn nên cô ta đã ngủ ở nhà bạn thân.
Không ngờ, cô ta vậy mà có mặt trong hộp đêm, cặp kè với một người đàn ông trông lớn hơn cô ta rất nhiều.
Châu Cảnh Thừa nóng nảy bước tới, đẩy cửa phòng riêng ra.
Trong phòng riêng, một người đàn ông họ Tạ đang ôm Bạch Đường vào lòng và hôn cô ta.
Châu Cảnh Thừa lao tới cầm chai rượu đập vào đầu Tạ tổng.
Đầu Tạ tổng bị đập chảy máu, Bạch Đường hét lên: “A…Châu Cảnh Thừa, anh bị điên à?”
“Tôi thấy cô mới là người bị điên! Cô dám ở sau lưng tôi vụng trộm ở bên ngoài!” Châu Cảnh Thừa túm lấy Bạch Đường đi ra ngoài.
Hai người đứng trên đường tranh cãi, Châu Cảnh Thừa tát Bạch Đường, hỏi: “Người đàn ông đó là ai?”
“Anh ấy là người yêu cũ của em, đứa con lần trước em mang thai cũng là con của anh ấy.” Bạch Đường giằng tay ra khỏi tay Châu Cảnh Thừa.
“Anh làm anh ấy bị thương rồi, em phải quay lại xem anh ấy có sao không.”
Châu Cảnh Thừa túm lấy Bạch Đường, gọi taxi, đặt cô ta ngồi ở ghế sau, bảo tài xế taxi lái xe về nhà.
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, như muốn gi ết chết Bạch Đường trong một giây tiếp theo: “Bạch Đường, cô không giữ giữ gìn chuẩn mực đạo đức của nữ nhân! Cô vừa mới hôn ông ta, có thấy ghê tởm không?”
Bạch Đường phủ nhận: “Anh nhìn nhầm rồi? Chỉ là gặp gỡ bạn bè mà thôi. Cát bay vào mắt em, anh ấy giúp em thổi cát đi. Sao có thể không sạch sẽ như anh nghĩ?”
“Cát trong hộp đêm có từ đâu đến vậy? Cô vẫn còn giảo biện sao?” Châu Cảnh Thừa tóm lấy cổ Bạch Đường.
Người tài xế taxi sợ hãi vội dừng xe lại, nói: “Các người cãi nhau thì xuống xe mà cãi nhau được không? Tôi không nhận đơn này, các người xuống xe đi.”
Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường bị đuổi ra khỏi xe, bọn họ phải đi bộ về nhà.
Bạch Đường sợ Châu Cảnh Thừa làm tổn thương cô ta, nên nhượng bộ nói: “Chồng à, em nói thật với anh, Tạ tổng có dự án kiếm tiền, vốn là em muốn tìm hiểu rõ, để anh đi làm, không hề như anh nghĩ đâu.”
“Anh cũng biết đó, điều kiện kinh tế hiện tại của chúng ta không mấy tốt, cuộc sống rất khó khăn, Tạ tổng là ông chủ lớn, có rất nhiều nguồn lực, nếu anh ấy có thể giúp đỡ chúng ta, chúng ta có thể giảm đi được nhiều năm phấn đấu.”
“Còn nữa, đừng tưởng rằng em không biết anh vay tiền trên mạng. Em không những không trách anh mà còn tìm mọi cách giúp anh kiếm tiền. Vậy mà, anh lại nghi ngờ em không chung thủy, em thất vọng quá!”
Bạch Đường nghiêm túc nói, Châu Cảnh Thừa bán tính bán nghi: “Em nói thật hay giả? Tạ tổng có dự án đem lại lợi ích nào cho anh làm? Bộ phận nào trên cơ thể ông ta bị lộn xộn vậy?”
“Đương nhiên là sự thật rồi! Anh cũng biết em từng mang thai đứa con của anh ấy, anh ấy cảm thấy nợ em nên muốn bù đắp cho chúng ta.”
“Chẳng qua, anh vừa mới tùy tiện đập nát đầu Tạ tổng, nếu anh ấy không gây phiền phức cho anh thì tốt rồi. Dự án chắc chắn sẽ trở nên tồi tệ.”
Khi Bạch Đường nói ra lời này, phần lớn cơn tức giận của Châu Cảnh Thừa đều tan biến.
Anh ta muốn quay lại chỗ của Tạ tổng, nhưng Bạch Đường đã giữ anh lại: “Bỏ đi, đừng quay lại đó. Anh ấy là khách quen của hộp đêm, quản lý hộp đêm sẽ đưa anh ấy đến bệnh viện, chúng ta về nhà thôi.”
Châu Cảnh Thừa gật đầu: “Được, chúng ta sẽ đi mua hoa quả, ngày mai đi gặp ông ta.”
14
Ngày hôm sau, Châu Cảnh Thừa thực sự đã mua một ít trái cây, cùng Bạch Đường đến bệnh viện gặp Tạ tổng.
Đêm qua, Bạch Đường đã gửi tin nhắn thương lượng với Tạ tổng xong rồi.
Tạ tổng nói ông ta đang cân nhắc một dự án kiếm tiền cho hai vợ chồng họ,bằng cách này có thể bù đắp khoản nợ của Bạch Đường, điều đó còn phải phụ thuộc vào sự chân thành của Châu Cảnh Thừa.
Châu Cảnh Thừa sứt đầu mẻ trán* vì khoản vay, Bạch Đường không có việc gì cũng giục anh mua nhà.
(*) 焦头烂额 [Jiāotóulàn”é]: Sứt đầu mẻ trán: Tiêu đầu lạn ngạch – là thành ngữ Trung Quốc. Có ý nghĩa: Đầu trụi, trán tổn thương, ví von những tình huống vô cùng khó khăn chật vật, có khi cũng hình dung việc không biết làm thế nào cho phải. Xuất phát từ Hán Thư của Hoắc Quang Truyền.
Anh ta háo hức muốn kiếm tiền một cách nhanh chóng. Thế là anh ta hút thuốc và uống rượu để lấy lòng Tạ tổng.
Hai người đó thực sự đã trở thành bạn bè.
Ai sẽ không nói vô lý sau khi nghe điều này?
Đêm Giao thừa, Bạch Đường đề nghị mời Tạ tổng về nhà ăn tối để thúc đẩy việc triển khai dự án.
Hai vợ chồng chuẩn bị một bàn rượu ngon và mời Tạ tổng đến nhà họ ăn tối.
Trên bàn ăn, Châu Cảnh Thừa đã uống quá nhiều rượu, Tạ tổng dùng chân móc chân Bạch Đường dưới gầm bàn.
Hai người họ tiếp tục chút rượu cho Châu Cảnh Thừa, sau khi anh ta bất tỉnh đã nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Nửa đêm, Châu Cảnh Thừa bị khát nước mà tỉnh lại. Anh ta mơ hồ nghe thấy một âm thanh khó nghe phát ra từ phòng ngủ chính.
Anh ta loạng choạng tiến lại gần, áp tai vào cửa để nghe cuộc nói chuyện bên trong của Bạch Đường và Tạ tổng:
“Lão Tạ, anh nói có khi nào chồng em sẽ tỉnh lại không? Tính tình anh ta không tốt, nếu bị anh ta phát hiện sẽ rất thảm.”
“Khi cậu ta tỉnh dậy mới k1ch thích chứ. Lần trước cậu ta đập đầu tôi làm ảnh bị thương, anh còn chưa giải quyết xong chuyện với cậu ta đâu. Hôm nay chính là muốn ngủ với vợ cậu ta ở trong chính nhà cậu ta. Tên ngốc đó thực sự nghĩ anh sẽ cho cậu ta một dự án để kiếm tiền, cậu ta thậm chí còn không nhìn xem bản thân đáng bao nhiêu.
“Em liều mạng cùng anh đi tìm hưng phấn. Khi nào anh mới ly hôn vợ để cưới em? Em đã đợi anh lâu như vậy, lần này anh không thể để em thất vọng nữa đâu.”
“Thôi nào, sức khỏe vợ anh không tốt, đợi cô ta đi rồi anh sẽ cưới em.”
Châu Cảnh Thừa nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, vô cùng tức giận.
Anh ta cầm con dao làm bếp xông vào phòng ngủ chính, đá cửa: “Bạch Đường, cô mở cửa ra cho tôi!”
Bạch Đường run lên vì sợ hãi.
Tạ tổng là người giàu mới nổi, trộn lẫn cả đen và trắng. Từ lâu, ông ta đã muốn trả thù Châu Cảnh Thừa.
“Đừng sợ, lần này muốn đánh nhau, anh sẽ không tổn thất gì đâu.” Tạ tổng an ủi Bạch Đường, xuống giường, lấy một bình hoa ở đầu giường ra mở cửa.
Vốn dĩ ông ta muốn đập vào đầu Châu Cảnh Thừa để trả thù cho vết thương lần trước, nhưng không ngờ trong tay Châu Cảnh Thừa lại có một con dao.
Châu Cảnh Thừa lao tới cầm dao đâm Tạ tổng.
Bạch Đường hét lên, lấy điện thoại di động gọi cảnh sát.
Tạ tổng ngã trên vũng máu, Châu Cảnh Thừa lao tới muốn đâm Bạch Đường.
Anh ta đã mất trí rồi.
Bạch Đường thấy vậy vội vàng trốn vào phòng tắm của phòng ngủ chính, khóa cửa phòng tắm lại.
Châu Cảnh Thừa đập cửa lớn tiếng, nói: “Mở cửa ra, Bạch Đường, con khốn này! Mở cửa cho tôi, nếu cô đã dám cắm sừng tôi thì hôm nay chúng ta đừng hòng sống!”
Bạch Đường ý thức được mình đã đi quá xa, kêu lên: “Chồng ơi, em biết sai rồi, anh đừng kích động, có chuyện gì thì nói đàng hoàng đi!”
Châu Cảnh Thành lục lọi trong hộp, tìm được cái tua vít để cạy cửa.
Trước khi cảnh sát đến, Châu Cảnh Thừa đã cạy được cửa phòng tắm.
Bạch Đường co ro trong bồn tắm, không khỏi run rẩy, khóc lớn: “Huhu, em sai rồi, em thực sự sai rồi.”
“Không còn cơ hội nữa đâu.” Mắt Châu Cảnh Thừa đỏ bừng.
Một vệt máu vương vãi trên mặt anh ta và tấm gương trong phòng tắm.
15
Ngày hôm sau, chuyện giữa Châu Cảnh Thừa và Bạch Đường đã được đưa lên mạng xã hội.
Tạ tổng mất quá nhiều máu và qua đời.
Bạch Đường nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, được quấn băng gạc giống như một xác ướp.
Châu Cảnh Thừa bị bắt, bị kết án tử hình.
Bạch Đường trở thành người thực vật, nghe nói một khi ngừng thuốc cô ta sẽ chết.
Hoàn cảnh gia đình cô ta không được tốt lắm, có thể không có đủ tiền để chữa trị cho cô ta.
Khi nghe được tin này, tôi đang đi nghỉ ở Cộng hòa Maldives.
Tôi chọn một hòn đảo bảy sao, ngâm mình trong bể bơi vô cực, đón gió thổi và uống sâm panh, khỏi phải nói thoải mái đến mức nào.
Doanh thu gần đây của công ty rất khả quan, tôi đã thuê một đội ngũ chuyên nghiệp với mức lương cao để quản lý.
Lần lập nghiệp này có thể thành công là nhờ sự nhạy bén trong kinh doanh của tôi, tôi chọn một hướng đi mới, tôi đã đứng trước xu hướng và được đưa lên cao.
Tất nhiên, bên cạnh đó còn có sự nỗ lực của chính tôi.
Buổi tối, khi tôi đến nhà hàng dùng bữa, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tôi chào hỏi Thẩm Du An: “Thẩm Du An, sao anh cũng đến đây? Thật trùng hợp phải không?”
Không đúng, theo như tôi được biết thì công ty của Thẩm Du An còn bận rộn hơn cả tôi.
Anh không có thời gian để đi du lịch vào thời điểm này.
Có vẻ như anh ở đây vì tôi thì phải?
Gần đây, anh đã rất chăm chỉ theo đuổi tôi. Tôi nhận được hoa và nhiều món quà khác nhau từ anh ấy ở công ty.
Anh là một trong những đối tác của công ty chúng tôi. Chúng tôi hợp lực trong hoạt động kinh doanh của mình và đạt được lợi ích chung.
Về mặt tình cảm, tuy anh là một lựa chọn tốt nhưng sau khi bị tổn thương một lần, tôi không còn vội vàng để bắt đầu một mối quan hệ khác nữa.
Thẩm Du An ngồi xuống đối diện với tôi: “Tri Hoan, em đi du lịch, sao không đưa anh đi cùng? Ở một mình nguy hiểm lắm.”
Tôi mỉm cười nói: “Không nguy hiểm đâu. Sao anh lại có thời gian rảnh vậy?”
Thẩm Du An nói: “Chỉ cần em muốn ra ngoài chơi, lúc nào anh cũng có thể sắp xếp được thời gian.”
“Đừng nói chuyện này nữa, cạn ly nào!” Tôi nâng ly cùng anh chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.
Sau này, sự nghiệp của chúng tôi ngày càng lớn mạnh, mỗi người đều tỏa sáng và soi sáng cho nhau.
Ba năm sau, tôi lên tàu đi du lịch đến Nam Cực, Thẩm Du An cũng đi cùng tôi.
Anh đã cầu hôn tôi ở Nam Cực.
Nhìn xung quanh, bốn phía được bao quanh bởi một thiên đường không ô nhiễm, khiến cho lòng người cảm thấy thư thái, vui vẻ.
Những vết sẹo trong quá khứ đã được chữa lành một cách vô thức.
Sau khi trải qua hàng ngàn cánh buồm*, tôi mới có dũng khí để bắt đầu lại một mối quan hệ.
(*)千帆过尽 [Qiānfānguò jǐn] Thiên phàm quá tẫn: Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua. So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa.
“Em hứa với anh.” Tôi duỗi ngón tay ra, nhìn Thẩm Du An đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng chói vào ngón tay tôi.
Anh bế tôi quay vòng tròn ở Nam Cực, bốn phía là vô số chim cánh cụt đang chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của chúng tôi.
Cùng lúc đó, Châu Cảnh Thừa bị xử tử.
Điện tâm đồ của Bạch Đường hiển thị một đường thẳng, không còn dao động nữa.
(Hoàn)