Trả Nợ
Chương 35: Quyết đấu (1)
Văn Tầm Xuyên thừa nhận, gã là cái loại người theo chủ nghĩa hưởng thụ điển hình. Cho nên xét theo một khía cạnh nào đó, Hạ Lâm Chu nói gã chối bỏ trách nhiệm là đúng.
Từ lúc gã ý thức được xu hướng tình dục của mình, cũng đã mười năm có hơn. Thời gian đầu, cũng như bao thanh niên mới lớn, gã cũng ôm ấp cái giấc mơ màu hồng về tình yêu đích thực, về “hạnh phúc mãi mãi về sau”, nhưng mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm, gã chứng kiến biết bao nhiêu mối tình vụn vỡ vì không hoà hợp với nhau. Vô số trách nhiệm và ràng buộc trong một mối quan hệ khiến gã cảm thấy mỏi mệt. Gã thà chọn một phương thức thoả mãn nhu cầu sinh lý cá nhân, ngủ một đêm nồng nàn say đắm dậy, kéo quần lên là chẳng liên quan đến nhau, còn hơn là phải dính líu đến hai chữ “tình yêu”.
Gã cũng không biết vốn “tình yêu đích thực” là một thứ xa xỉ với người đồng tính, hay nó chỉ xa xỉ với một mình gã, nhưng gã chẳng quan tâm. Cách sống chỉ cần có tình dục này đã đủ làm gã cảm thấy thoải mái tự tại rồi.
À nhắc đến tình dục, gã cũng phải thừa nhận một điều,đó là Hạ Lâm Chu có những lúc cực kỳ hấp dẫn gã, dĩ nhiên là cái loại hấp dẫn thể xác đấy nhé, ví dụ như hiện tại.
Hạ Lâm Chu đứng giữa một đám người trên sàn nhảy quán bar, ánh đèn đủ màu lúc sáng lúc tối hắt lên người hắn, áo sơ mi không biết đã bị ai sấn tới mở thêm hai nút từ khi nào, phanh ra lồng ngực rắn chắc màu mật ong. Hắn ngả ngớn trên sàn nhảy, nhún nhẩy thân mình, cánh tay tuỳ ý đong đưa theo nhịp nhạc xập xình, bên cạnh có một cậu bé nho nhỏ khoả nửa thân trên không biết từ đâu chui vào lồng ngực hắn.
Hạ Lâm Chu không biết vô tình hay cố ý, đột nhiên quay đầu nhìn Văn Tầm Xuyên. Hai ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau, nhưng chẳng ai chịu dời mắt đi.
Hạ Lâm Chu nhướn mày, rõ ràng có ý khiêu khích. Dưới cái nhìn nóng rực của Văn Tầm Xuyên, hắn ôm lấy cậu trai nhỏ đang uốn éo trong ngực, luồn tay xuống cái quần bó xoa nắn cặp mông căng tròn của cậu.
Khoé môi Văn Tầm Xuyên cong lên một nụ cười nhạt, mắt vẫn dính chặt lấy hắn trên sàn nhảy, ngả lưng lên ghế sô pha dài nhấp một ngụm rượu.
Một cậu trai trẻ tiến lại, khiêu khích ấn tay lên giữa hai chân Văn Tầm Xuyên, rù rì trong tai gã, “Anh Xuyên, anh cương rồi.”
“Ừm.” Văn Tầm Xuyên duỗi tay ôm cậu trai vào lòng, thì thầm vào tai cậu, nhưng ánh mắt vẫn nóng rực dán lên người Hạ Lâm Chu trên sàn nhảy, “Em giúp anh đi toilet nha?”
Hạ Lâm Chu nhìn chằm chằm gã ôm trai trẻ đứng dậy đi đến toilet, mắng thầm vài câu trong bụng, rồi giơ tay đẩy cậu bé nhão dính trên người mình ra, lách ra khỏi sàn nhảy bước nhanh theo.
Văn Tầm Xuyên ôm trai trẻ ngả nghiêng trong lồng ngực chậm rì đi đến toilet, mắt liếc đến bóng người đi theo phía sau, miệng cười khe một tiếng.
Cậu trai trẻ nghi hoặc hỏi, “Anh cười gì thế?”
Văn Tầm Xuyên mới vừa lắc đầu, còn chưa kịp nói, cánh tay đang ôm eo cậu trai trẻ đột nhiên bị bắt lấy.
Gã xoay đầu nhìn Hạ Lâm Chu mặt mày sa sầm đang nắm chặt cánh tay gã, giả vờ khó hiểu hỏi, “Làm gì vậy?”
Hạ Lâm Chu nhìn thẳng vào mắt Văn Tầm Xuyên đang giả vờ diễn một vở kịch gượng ép, hắn ỷ vào chiều cao của mình, giơ tay chụp lên đầu cậu trai nhỏ bên cạnh gã không chút khách khí kéo ra, “Ân oán cá nhân, tránh ra một chút.”
Cậu trai nhỏ bị kéo ra theo quán tính xoay hai vòng, bước vài bước lải đảo mới quay đầu lại được.
“Anh Xuyên…” Còn chưa nói xong cậu trai liền im bặt, vì đập vào mắt là hình ảnh Văn Tầm Xuyên đang tiến lại gần Hạ Lâm Chu, vươn ngón tay thon dài cởi một nút áo trên ngực hắn. Hai người mặt đối mặt như dính sát vào nhau, tình chàng ý thiếp nồng nàn toả bốn phía.
Từ nhân vật chính xuống làm “bóng đèn”, cậu trai trẻ tức hộc máu, dậm chân bỏ đi.
Văn Tầm Xuyên luồn tay vào ngực áo Hạ Lâm Chu sờ soạng lên eo hắn, vuốt một đường dọc theo V-cut (*) lần mò đến hạ bộ vẫn còn bị dấu trong lớp vải quần, hỏi, “Sao tôi không nhớ có ân oán gì với cậu nhỉ?”
Bàn tay Văn Tầm Xuyên xoa nắn dương v*t qua một lớp vải làm Hạ Lâm Chu nổi lên một trận lửa dục không kiểm soát nổi. Hắn ôm siết lấy eo Văn Tầm Xuyên, cũng tham lam luồn tay vào dưới vạt áo xoa nắn da thịt bóng loáng của gã, giọng khàn đi, “Anh còn thiếu tôi một nháy.”
Cả hai ôm nhau lảo đảo vào gian phòng toilet. Văn Tầm Xuyên áp lưng lên mặt tường gạch men lạnh, kéo lấy thắt lưng Hạ Lâm Chu, trở tay khoá cửa lại.
Thân thể nóng hổi của Hạ Lâm Chu dán rịt lên người gã. Hắn cúi đầu cọ cọ môi lên vành tai Văn Tầm Xuyên, “Hôm nay anh quay lưng lại đi.”
Hơi nóng phả lên lỗ tai nhạy cảm của Văn Tầm Xuyên làm gã bừng lên lửa dục. Gã nhếch đuôi mắt phượng hẹp dài đã bắt đầu mê man, luồn tay vào lưng quần Hạ Lâm Chu sờ soạng, cười khẽ, “Ai bắn trước người đó ở dưới.”
—
(*) V-cut: tên giải phẫu học là cơ liên sườn ngoài, hay cơ bụng xiên ngoài (external oblique).
Chắc các bạn quen với từ “nhân ngư tuyến” hơn nhưng mà nó là tiếng tàu, còn dân tập thể hình ở VN mình thì vẫn gọi là V-cut,
V-cut theo như mình biết thì nó rất khó lên, Hạ thiếu gia hồi đó chắc cũng bán mạng trong phòng gym cả ngày quá.
—
Ông Chu kiểu trong chăn mới biết chăn có rận =]]] nhìn sơ tưởng ngầu lòi, ở chung mới biết là dở hơi biết bơi =]]]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!