Trà Sữa Vị Em - Chương 100: Ngoại truyện 1: Hai năm sau
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Trà Sữa Vị Em


Chương 100: Ngoại truyện 1: Hai năm sau


Phòng thí nghiệm y học đại học W.

Thiếu niên rũ đôi mắt lạnh nhạt chăm chú nhìn ống kính hiển vi, tay phải múa như bay trên báo cáo thí nghiệm.

Cửa phòng thí nghiệm bật mở, một bóng người vội vã chui vào.

“Lão Trịnh đến chưa?” Người tới cầm theo hai cốc trà sữa, một bộ mệt sắp đứt hơi, “Chạy chết tao, suýt nữa muộn.”

Lê Dương không ngoái đầu, tiếp tục kê khai báo cáo, “Mày muộn rồi.”

Lâm Quân đang thay quần áo, nghe vậy đáp tỉnh rụi, “Đến trước lão Trịnh thì không tính là muộn.”

Cậu ta dùng một sợi dây chun hồng nhạt tuỳ tiện buộc gọn mái tóc hơi dài, cầm cốc trà sữa đặt xuống bên cạnh Lê Dương.

“Tao thấy mày nghỉ chút được rồi đó?” Lâm Quân nghía qua bản báo cáo của Lê Dương, “Nè, mua trà sữa cho mày nè.”

Lê Dương nghe được hai chữ “trà sữa” mới hạ cố nghiêng đầu liếc mắt một cái.

Ánh mắt cậu dừng lại.

Bao bì này…… Trông hơi quen.

Ồ, chẳng phải bao bì của tiệm Thiệu Nhất đấy ư.

“Cảm ơn.” Lê Dương viết nốt dòng cuối cùng mới lau tay cầm lấy trà sữa, nhìn sang Lâm Quân đang mải soi gương, thật không biết nói gì.

“Lo uống nhanh đi, để lão Trịnh nhìn thấy thì chết mày.”

Lâm Quân chậc một tiếng.

Lê Dương tựa vào mép bàn thí nghiệm, uống trà sữa nghĩ về anh chủ Thiệu.

Từ khi trang hoàng tiệm mới xong, Thiệu Nhất liền thuê nhân viên, bản thân thì làm một nhiếp ảnh gia chụp ảnh dạo tiêu sái.

Anh là tiêu sái, bạn nhỏ là bất mãn.

Mười ngày nửa tháng không gặp chưa tính, có đôi khi Thiệu Nhất còn đi cùng đoàn vào rừng sâu núi thẳm, tín hiệu chả có cơ!

Điện thoại gọi không được, tin nhắn gửi không xong, miễn bàn đến video call.

Đợt này Thiệu Nhất lại đi núi Phá Phá gì đó, đêm qua gọi được điện thoại, tín hiệu chệnh choạng y hệt em bé tập đi, Lê Dương hít một hơi sâu, lắng nghe âm thanh hỗn tạp phía bên kia đường dây, tâm tình chuyện trò với bạn trai thân yêu bị cuốn bay sạch bách.

Cậu từng đọc một bài đăng, nói gì mà tuyệt đối không thể yêu đương với sinh viên học y…… Phì! Cậu học y đây, còn chẳng bận bằng Thiệu · nhiếp ảnh gia · Nhất!

Thiệu Nhất rời đi đã một tuần, cũng không biết tên khốn này bao giờ mới trở về.

Cậu đang thất thần, Lâm Quân sờ cá xem điện thoại bên cạnh đột nhiên phát rồ lên, “Ôi cha mạ ơi a a a ~”

Lên tông trên trời luôn rồi.

Lê Dương liếc cậu ta, “Lại là anh chàng đẹp trai kinh thiên động địa thần than quỷ khóc nào nữa?”

Mỗi lần Lâm Quân nhìn thấy trai đẹp, bên ngoài rụt rè rón rén hết cỡ, bên trong lại là cái đức hạnh này.

Lâm Quân là bạn cùng phòng kiêm cùng lớp của Lê Dương, hồi vừa đến trường báo danh, người đầu tiên cậu gặp trong ký túc xá là cậu ta.

Lúc ấy Lê Dương đang ngồi xổm cạnh giường mình hì hục sửa soạn đồ đạc, Lâm Quân kéo một vali lớn bước vào.

Lần đầu gặp mặt, hai người kết bạn tốt xong liền mạnh ai nấy làm. Lâm Quần ôm một đống đồ trang điểm từ vali đặt lên bàn mình, tiếp đó cầm khăn bông lau mồ hôi.

Lê Dương chú ý thấy tóc cậu bạn mới này khá dài, trên mặt còn trang điểm, quần áo rất nữ tính, cùng với cử chỉ bộ dáng…. như con gái vậy.

Chắc là sở thích chăng? Lê Dương không để ý lắm.

Khi ấy cậu cứ tưởng bạn cùng phòng này là người đứng đắn — tuy phong cách hơi ẻo lả.

Sau này quen thân, có một lần Lâm Quân thổ lộ tiếng lòng, nói thời khắc Lê Dương quay đầu lại trong lòng cậu ta đã thét lên, chính là loại thét chói tai nổi da gà ấy.

Dù sao gương mặt của Lê ba ba vẫn rất có sức hút với các thiếu niên thơ ngây…… Thơ ngây cái rắm!

Khi Lê Dương chuẩn bị ra khỏi phòng, Lâm Quân do dự gọi giật cậu lại.

Lê Dương ngoái đầu: “Có việc gì sao?”

Lâm Quân “úi” một tiếng, đưa cho cậu chiếc gương nhỏ, lại tự chỉ cổ mình, “Cậu nhìn xem?”

Lê Dương soi kỹ bản thân trong gương, có gì lạ đâu ta, đẹp trai lắm mà…… Ôi đệt!

Cậu hếch hếch mặt, thấy cạnh cằm mình có một vệt đỏ chói.

Lê Dương: “……”

Đồ chó Thiệu Nhất, tối hôm qua cứ cắn bậy trên người cậu, đẩy cũng không ra. Vị trí này vừa vặn nằm ngay dưới cằm, sáng nay không phát hiện…… Mẹ nó!

Lâm Quân cười nhẹ, chỉ lên bàn mình, thẳng thắn nói: “Tôi có băng cá nhân và kem che khuyết điểm, cậu muốn cái nào?”

Lê Dương buông gương, nghẹn lời một lát, “Băng cá nhân, cảm ơn.”

Lâm Quân thành công khiến cậu gấp đôi ngượng ngùng.

Lâm Quân mỉm cười, “Không cần khách sáo.”

Lâm Quân giống cậu, hơn nữa bá hơn cậu, từ hồi tiểu học đã nhận ra bản thân là gì.

Sau này cậu ta cũng nói, lúc mới gặp Lê Dương thật lòng cảm thấy đẹp trai vãi luôn ấy! Nhưng thấy vết đỏ trên cổ Lê Dương xong thì chẳng còn tâm tư nào nữa.

Lâm Quân: “Cái dấu đó, nói là con gái gặm tao còn lâu mới tin, nhìn nó là tao biết tao với mày một hội rồi, tâm tư gì nổi nữa? Gu tao là các anh trai hàng to xài tốt cơ……”

Lê Dương nể tình cái băng cá nhân, không đánh người.

Bởi vậy hôm nay Lâm Quân ôm điện thoại bắt đầu phát cuồng vì cái đẹp, Lê Dương biết ngay cậu ta lại trông thấy anh chàng đẹp trai nào đó rồi.

Lâm Quân điên cuồng gật đầu: “Đẹp!”

“Hối hận quá đi mất!” Mặt Lâm Quân như vừa vứt đi một trăm triệu, “Đáng lẽ tao phải ở tiệm trà sữa thêm tí nữa!”

Lê Dương ngẩng đầu: “Tiệm trà sữa?”

Lâm Quân thở dài: “Đúng vậy! Mày xem! Ai mà ngờ ông chủ thần long thấy đầu không thấy đuôi của Chi Hỉ trông lại đẹp trai thế kia cơ chứ! Sớm biết vậy ngày nào tao cũng ra đó hóng ảnh……”

Đoạn sau cậu ta nói gì Lê Dương nghe không rõ, cậu chỉ lo chăm chăm nhìn điện thoại.

【 Khiếp sợ!!! Không ngờ dung nhan thật sự của ông chủ Chi Hỉ lại là như vậy……】

Cách đặt tiêu đề so với mấy quảng cáo làm đẹp ở rìa trang thật không thua kém chút nào.

【 Chủ lầu: Đang mua trà sữa ở Vị Tri Chi Hỉ đột nhiên có một anh đẹp trai bước vào! Anh đẹp trai quen biết chị gái pha trà sữa! Sau đó trộm hỏi chị ấy, mới biết được thì ra anh đẹp trai chính là chủ quán nha! 】

Đoạn đầu bài đăng nói một đống thứ vô nghĩa hấp dẫn người đọc, đoạn sau mới là nội dung chính.

Nội dung chính là một tấm ảnh chụp trộm.

Đúng là Thiệu Nhất.

Nhàn nhã thật sự, ngồi trong tiệm tán gẫu với nhân viên cửa hàng.

Lê Dương: “……”

Tên khốn này đã quay trở lại? Dám không báo với cậu một tiếng, còn bị chụp lén trưng lên diễn đàn trường cậu.

Tra nam.

Tui nhổ.

Lâm Quân còn đang than thở ôi sao đẹp trai thía, Lê Dương giật lấy điện thoại cậu ta, thoát khỏi trình duyệt.

Lâm Quân đơ người: “Á? Làm chi dạ?”

Lê Dương ném điện thoại cho cậu ta: “Lo làm thí nghiệm đi, bớt xem mấy thứ thiểu năng trí tuệ lại.”

Lâm Quân bĩu môi, “Biết mày có bạn trai, không thèm xem trai đẹp ngoài đường, nhưng mà tao thèm!”

Nhờ một miếng băng cá nhân, quan hệ của hai người gần gũi hơn rất nhiều, Lâm Quân từng ngầm hỏi Lê Dương có người yêu chưa, Lê Dương thừa nhận rất nhanh, gật đầu không chút do dự, khiến Lâm Quân xem mà chậc chậc chậc.

Dù biết Lê Dương có một anh bạn trai làm nhiếp ảnh gia, bình thường Lê Dương và Thiệu Nhất đều rất bận, bận tới bận lui hai năm, Lâm Quân vẫn chưa được diện kiến anh bạn trai này.

Nếu không phải tận mắt trông thấy không khí bao quanh Lê Dương quay ngoắt 180 độ mỗi lúc gọi điện thoại, Lâm Quân chết cũng không tin hot boy đã có bạn trai.

Không sai, giá trị nhan sắc của Lê ba ba vẫn đỉnh của đỉnh, lên đại học tiếp tục được bầu chọn làm hot boy.

Lê Dương liếc Lâm Quân: “Mày cũng đừng thèm.”

Trán Lâm Quân nhảy ra dấu chấm hỏi: “Tại sao chứ??”

Lê Dương lười đáp cậu ta.

Tại sao gì mà tại sao, tại vì đấy là người của ông.

Lão Trịnh là thầy của cậu, rất giỏi cằn nhằn, Lê Dương có chuyện trong lòng ông liền nhìn ra được.

Lão Trịnh: “Tiểu Lê này!”

Lê Dương hoảng sợ, ngòi bút trượt thành một nét xoắn.

Lão Trịnh vuốt cằm: “Nhìn trạng thái thất thần của em, tối qua ngủ không ngon hả?”

Lê Dương lắc lắc đầu, “Xin lỗi giáo sư, em sẽ chú ý.”

Lão Trịnh đột nhiên kích động: “Cậu chú ý cái rắm! Cậu nhìn cậu xem! Hình này! Này! Sai rồi!!”

Ông chỉ tay vào bản vẽ cấu trúc của Lê Dương, lực ngón tay mạnh tới nỗi tờ giấy báo cáo muốn thủng luôn một lỗ.

Lê Dương: “……”

Ôi.

Học thần Lê rất tích cực nhận sai, lập tức cầm bản vẽ đi sửa.

Lão Trịnh hận sắt không thành thép: “Hai người các cậu thật không khiến người ta bớt lo!”

Lâm Quân ngơ ngác ngẩng đầu.

Liên quan gì tới cậu ta???

Bởi lão Trịnh yêu cầu nghiêm khắc cùng tiêu chuẩn cao chót vót Lê Dương dành cho bản thân, 9 giờ tối cậu mới ra khỏi phòng thí nghiệm.

Đến lúc này tên khốn họ Thiệu vẫn chưa gọi lấy một cuộc.

Lê Dương căm giận siết điện thoại.

【LiY】[Chuyển tiếp trang web: Trong tình yêu không có sự chủ động sẽ khiến đôi lứa ngày càng cách xa……]

【LiY】[ Chuyển tiếp trang web: Sáu dấu hiệu cho thấy đàn ông không còn yêu bạn……]

Lê Dương vào tường Bạn Mập tuỳ tiện chuyển tiếp mấy cái liền, xong xuôi mới vui hơn một chút.

Thiệu Nhất trả lời rất nhanh.

【. 】 Đi đường đừng nghịch điện thoại.

【. 】 Đặc biệt đừng xem tường nhà Lục Tĩnh Chi.

Lê Dương: “……”

Lúc này cậu đã tới cổng chính đại học W, ngẩng đầu là thấy, quả nhiên Thiệu Nhất đang nhoẻn môi nhìn cậu.

Lê Dương chậm chạp đi qua.

Thiệu Nhất nhìn mặt cậu không vui, bật cười: “Làm sao vậy? Ai chọc em?”

Lê Dương liếc anh, nhấc chân đi về phía tiệm trà sữa.

“Anh nói xem ai chọc em.”

Thiệu Nhất nhướng mày, “Trời đất chứng giám, hôm nay anh vừa mới về, nào có cơ hội chọc em.”

Lê Dương cúi đầu bấm điện thoại nhoay nhoáy, sau đó dúi nó ra trước mắt Thiệu Nhất.

Thiệu Nhất lùi ra sau, nhìn rõ nội dung trên màn hình, là một bài đăng u mê nhan sắc.

Đối tượng bị u mê chính là anh.

Tiêu đề còn thật khó tả.

“Uầy, cái này oan chết anh mất.” Thiệu Nhất hiểu ra bạn nhỏ không vui gì rồi, cười than, “Chẳng phải hôm qua em bảo hôm nay phải làm thí nghiệm sao, nên anh không gọi, sợ quấy rầy em.” Lê Dương hừ một tiếng, “Vậy thì anh nhắn.”

Thiệu Nhất ôm ôm cậu, “Anh sai rồi.”

Lê Dương thở dài.

Thực ra cậu không tức giận thật, chỉ là từ khi cậu lên đại học, Thiệu Nhất đi làm nhiếp ảnh, hai người vốn không yêu xa mà lại thành yêu xa.

Đôi khi buổi sáng mở mắt dậy, Thiệu Nhất đã đi rồi.

Khiến người ta phiền muộn hết sức

Thiệu Nhất cũng thở dài.

Xe trên đường lớn chạy rất nhanh.

Thiệu Nhất túm chặt Lê Dương, đút tay cậu vào túi mình. Dù sao trên đường đi bộ không có người nào khác, hai người lại đứng sát nhau, sẽ không ai chú ý.

Mới đầu đông, thời tiết chưa đến độ rét lạnh, nắm tay nhau đút trong túi không tránh khỏi mướt mượt mồ hôi. Nhưng Lê Dương cũng không rút ra, cứ kệ để anh nắm.

Thiệu Nhất: “Vốn định lát nữa nói với em, nhưng nhìn em không vui như vậy, chỉ có thể nói luôn bây giờ, chọc bé con nhà ta vui lên thôi.”

Lê Dương ngoái đầu nhìn anh: “Sao hả?”

Thiệu Nhất cào nhẹ lên lòng bàn tay cậu, “Anh cùng mấy người bạn chụp ảnh dự định mở phòng làm việc riêng, Lý Nhiên cũng có hứng thú…… Tóm lại là, sau này không cần chạy ngược chạy xuôi như giờ nữa.”

Lê Dương nhìn anh, “Thật ư?”

Thiệu Nhất cười nói: “Ừ.”

Lê Dương nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, cuối cùng cũng cười. Cậu cảm thấy tâm tư mình không thể nào giấu gạt được anh Nhất, cứ như cậu nghĩ gì anh cũng biết vậy, nhưng cậu không ghét cảm giác này.

Cậu hơi ngượng ngùng: “Em biết là vì yêu cầu công việc, thực ra em cũng không phải……”

Thiệu Nhất mỉm cười: “Anh biết. Em chỉ là nhớ anh thôi.”

Lê Dương liếc anh một cái, không hé răng.

Cậu ngáp to, “Em buồn ngủ.”

Thiệu Nhất lại cào lên lòng tay cậu, “Không ăn gì à?”

Lê Dương trông có vẻ rất mệt nhọc, trừng mắt nhìn đèn giao thông từ đỏ sang xanh, sau đó được Thiệu Nhất kéo theo sang đường.

Cậu cũng gãi vào tay Thiệu Nhất, gật gù: “Ăn nha, đói chết rồi.”

Thiệu Nhất lại nắn miết ngón út cậu: “Giáo sư của em keo kiệt thế, cơm cũng không cho ăn? Quá đáng, anh phải khiếu nại!”

Lê Dương ngáp thêm một cái, chưa ngáp xong đã bị Thiệu Nhất chọc cười, “Gì chứ, ăn rồi, em chỉ đói lại thôi.”

Thiệu Nhất thở dài, “Anh cảm thấy em rất vất vả.”

“Cũng tạm……” Lê Dương nói một nửa, đổi thái độ, “Đúng rồi đó, mệt chết em luôn.”

Thiệu Nhất quay đầu nhìn cậu.

Cái giọng nũng nịu này…… Hiếm lắm mới được nghe.

Bàn tay còn lại của anh xoay mặt Lê Dương về phía mình, nhanh chóng hôn lên môi cậu.

Lê Dương hoảng sợ, cậu nhìn quanh bốn phía, trên đường vẫn chỉ có dòng xe phóng như bay.

Cậu véo nhẹ tay Thiệu Nhất.

Sau đó hướng thẳng đầu về phía tiệm trà sữa, không quay lại lấy một lần.

Tiệm Vị Tri đối diện Thành Nghi sau khi họ rời đi được bàn giao cho người khác.

Cửa tiệm này mới khai trương được hơn hai tháng, lấy tên là câu “Vị Tri Chi Hỉ” mà Lê Dương từng viết.

Lê Dương từng hỏi Thiệu Nhất: “Anh bảo muốn đặt là Mộng Tưởng mà? Sao lại lấy tên này?”

Thiệu Nhất: “Nghĩ lại rồi, phèn quá.”

Lê Dương vui vẻ nửa ngày.

Vui xong cậu lại hỏi: “Anh bảo muốn đặt Mộng Tưởng ở nơi gần em nhất cơ mà?”

Thiệu Nhất mỉm cười, cho cậu xem một tấm hình.

Là bảng hiệu của cửa hàng mới nhìn từ xa.

Nền của bảng hiệu mới không còn là màu bạc hà, chuyển sang nền sọc tương đối phức tạp, mấy lần Lê Dương nhìn lướt qua không để ý, giờ xem ảnh chụp từ xa mới nhận ra.

Trong những hoạ tiết sọc ẩn giấu một cái tên.

liyang*

* Pinyin của Lê Dương

Thiệu Nhất cười giải thích: “Em chính là mộng tưởng của anh.”

Mắt Lê Dương vẫn nhìn phía trước, khóe miệng nhếch cao, “Giỏi đấy Thiệu Nhất ca ca.”

Thiệu Nhất: “Đương nhiên rồi.”

Cửa hàng mới không chỉ bán trà sữa, còn bán cả cà phê và các loại bánh ngọt kiểu Âu.

Thợ pha cà phê chính là cô gái tóc ngắn ngầu ngầu họ từng gặp ở tiệm cà phê gần bệnh viện.

Lê Dương cũng không biết Thiệu Nhất dùng cách gì đem được người về đây.

Lúc này trong tiệm không đông, chỗ quầy bar chỉ có chị pha chế và thợ bánh đang đứng.

Thiệu Nhất chào hỏi họ.

Chị gái pha chế tên là Lăng Dư, sớm đã biết quan hệ giữa Thiệu Nhất và Lê Dương, thấy họ đến cùng nhau cũng không nhiều lời, nhướng mày mỉm cười.

“Lê soái ca muốn uống gì nào?”

Thiệu Nhất: “Để em làm cho em ấy.”

Lê Dương cười với Lăng Dư, “Cảm ơn chị Lăng, ảnh nói ảnh làm.”

Lăng Dư nhún vai, “Vậy được rồi.”

Cô lại tỏ vẻ nghi hoặc: “Nhưng ông chủ này, cậu biết pha chế sao?”

Lê Dương ghé vào quầy bar, cười nói: “Tiệm trà sữa trước đây của ảnh cũng chỉ có ảnh thôi à, tự ảnh làm hết đó chị.”

Lăng Dư giơ lên ngón cái: “Lợi hại nha ông chủ.”

Thiệu Nhất mỉm cười, “Đừng, chị lợi hại hơn em nhiều.”

Anh xoa xoa mái tóc mềm mại của Lê Dương, “Muốn uống gì?”

Lê Dương: “Anh còn nhớ ” tháng tư cùng người ” làm thế nào không?”

Cậu đang nói đến món trong thực đơn của Vị Tri, tiệm mới không có.

Thiệu Nhất: “Nhớ chứ.”

Lê Dương nhìn động tác của anh, không khỏi xúc động.

Thật ra cậu đến tiệm này chưa được mấy lần, chủ yếu là do Thiệu Nhất không ở đây.

Cậu vốn dĩ không ham trà sữa, thích mọc rễ trong Vị Tri chẳng qua vì Thiệu Nhất mà thôi.

Trên đường trở về, Thiệu Nhất hỏi cậu: “Sao em lại muốn uống cái đó?”

Lê Dương suy tư, trả lời: “Đột nhiên nghĩ ra á, tháng tư cùng người, ý nghĩa rất hay.”

Thiệu Nhất nhướng mày: “Hửm?”

Lê Dương nhìn anh một cái, chớp chớp mắt, “Anh là ngày tháng tư của nhân gian* còn gì.”

* Bài này cũng nổi trên tik tok, gg nghe là biết á.

HẾT NGOẠI TRUYỆN 1.

Tác giả ghi tiệm trà sữa mới mở hai tháng thật nha, mình kiểm tra kỹ òi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN