Trà Sữa Vị Em
Chương 11: Tâm sự của em, khúc nhạc của anh
– ———————
“Mỗi người có một cách sống riêng.”
Cậu nghe thấy Thiệu Nhất nói tiếp, “Nếu cảm thấy không hài lòng, thì hoặc im lặng mà chịu đựng số mệnh, hoặc phải nỗ lực giải thoát chính mình.”
Lê Dương cười ra tiếng: “Không thì chẳng lẽ đi tìm chết.”
Cậu uống một ngụm trà sữa, bình luận: “Súp gà* này tầm thường quá.”
* Chicken soup for the soul, ba cái sách self-help.
Thiệu Nhất cười cười: “Nếu đã là súp gà, còn có thể không tầm thường sao.”
Lê Dương vẫn về nhà, bởi cậu nhớ tới Mao Đản và Mao Bánh chưa ăn cơm tối. Nhưng nào có ngờ, vừa đến trước khu nhà cậu đã đụng phải cả nhà bà cô và Lê Chí Minh đang tươi cười trò chuyện, còn Trần Uyển đứng một bên không nói lời nào.
Cậu lập tức xoay lưng đi, tiếc là bà cô bén mắt đã nhìn thấy cậu.
“Ấy, kia không phải Tiểu Dương sao? Sao không sang đây?”
Vất vả cho cô rồi, tối lửa tắt đèn còn nhận ra cháu.
Lê Dương đi sang, định bảo con về nhà trước, nhưng chưa gì bà cô kia đã mở miệng, lia lịa một đống lời như tát nước vào mặt.
“Sao Tiểu Dương lại về nhà muộn thế? Ngày nào cũng vậy à? Dù là con trai cũng không nên về muộn thế đâu nhé. Bình thường buổi tối cô còn chẳng cho Tiểu Phong ra ngoài nữa kìa……”
Lê Dương mất kiên nhẫn: “Chưa đến 9 giờ, muộn chỗ nào ạ?”
Cô của cậu ây da một tiếng, “Đứa nhỏ này……”
Bà ta vẫn chưa thôi, “Thành tích Tiểu Dương tốt, có thời gian thì con kèm em học nhé.”
Lê Dương còn chưa đáp, thằng em kia đột nhiên mở miệng: “Con đâu có cần ổng kèm con học!”
Lê Dương liếc nó một cái: “Trùng hợp, anh cũng không định kèm mày.”
Sắc mặt bà cô lập tức xấu đi.
Lê Chí Minh trầm mặt: “Lê Dương!”
Giọng điệu ông ta như ra lệnh: “Con nghỉ hè rảnh rỗi, kèm Tiểu Phong học thì làm sao?”
“Có điều, mỗi ngày về muộn như vậy thì……”
Lê Dương cười lạnh một tiếng: “Mấy người thích làm bộ làm tịch thì kệ mấy người, đừng đụng vào con.”
Cậu khó chịu hơn nửa ngày, bà cô kia còn ở đây châm ngòi thổi gió, bởi vì thân phận trưởng bối của bà ta, cậu đã nhẫn nhịn đến phát bực.
Lê Chí Minh đột nhiên phang qua một cái tát.
Lê Dương không né tránh, cứ đứng im mà ăn cái tát ấy.
Đây là lần đầu tiên Lê Chí Minh đánh con trước mặt người ngoài, hẳn là bị câu “làm bộ làm tịch” của cậu chọc tức rồi, không rảnh lo mặt mũi nữa.
Lê Dương nhếch khóe miệng, thật đúng là mẹ nó đau.
Nhưng trông gương mặt tím tái của Lê Chí Minh, cậu liền cảm thấy dễ thở hơn nhiều.
Trần Uyển đột nhiên đẩy Lê Chí Minh một cái: “Sao ông lại đánh nó?”
Bà cô kia cười ha ha hoà giải: “Thôi thôi, trẻ con mà……”
Lê Dương thật hết chịu nổi.
Cậu cảm thấy, nếu tiếp tục thở chung bầu không khí với đám người này, cậu sẽ sớm nghẹn chết mất.
Bà cô kia còn túm lấy cậu: “Ba con đúng là nóng nảy, nhưng cũng vì con nói chuyện không……”
Lê Dương không có biểu cảm gì: “Buông ra.”
Bà cô kia ngẩn người, như thể bị rét lạnh trong giọng nói ấy hù doạ, vô thức buông lỏng tay.
Lúc kịp phản ứng lại, bà ta còn muốn nói gì đó, nhưng Lê Dương đã đi xa rồi.
Lê Dương vốn định tìm một quán net ngủ qua đêm, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới súp gà của ông chủ Thiệu.
Còn bỗng dưng thèm trà sữa nữa.
Thôi, đi xem trai đẹp vậy, tẩy rửa đôi mắt này.
Thiệu Nhất nhìn Lê Dương đẩy cửa tiến vào, đang còn ngạc nhiên sao cậu quay trở lại, liền chú ý thấy vết đỏ trên mặt cậu.
Lê Dương đi tới ngồi xuống, móc trong túi một tờ 50 đập lên quầy bar.
“Trà sữa, ít đường.”
Thiệu Nhất cũng không hỏi cậu bạn nhỏ rõ ràng đang không vui kia có chuyện gì xảy ra, chỉ pha cho cậu một cốc trà sữa rồi đẩy tờ 50 kia trở về.
“Anh mời.”
Lê Dương cúi đầu uống trà sữa, đột nhiên hơi muốn kể về gia đình mình. Cậu rất hiếm khi đề cập chuyện nhà, ngay cả Tô Ngang cũng vì trước đây là hàng xóm nên mới biết một ít.
Chuyện xưa giờ chưa từng nói người ngoài, buổi tối hôm nay lại có lòng muốn trút bỏ. Có thể là nhờ ánh đèn ấm áp trong tiệm trà khiến cậu thả lỏng, có thể bởi việc vừa phát sinh nên cậu muốn tìm cơ hội nói ra, cũng có thể vì con người Thiệu Nhất khơi dậy lên mong muốn tâm sự trong cậu.
Cậu biết, và gần như chắc chắn, Thiệu Nhất sẽ không giống những người khác, nghe chuyện xong thì đồng tình hoặc an ủi.
Cậu chỉ đơn giản là muốn trút ra, không phải mong cầu mấy lời an ủi nhạt nhẽo mơ hồ ấy.
Cậu không rõ sự chắc chắn của mình đến từ đâu, có lẽ là…… Cậu thấy được từ trên người Thiệu Nhất một thứ gì đó giống mình.
– – Mỗi người có một cách sống riêng.
Lúc anh nói câu ấy, Lê Dương cảm thấy Thiệu Nhất không chỉ đang nói với cậu, mà còn là nói với chính anh.
“Em có một cặp,……” Lê Dương trầm mặc trong chốc lát, đột ngột lên tiếng, “cha mẹ rất kỳ lạ.”
Thiệu Nhất nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cậu.
Lê Dương cũng không biết mình đang muốn nói gì, cứ dong dài không trọng điểm, thật chẳng nghe ra cái gia đình tan tác trong lời kể kia chính là gia đình của cậu.
Gương mặt vô cảm đều đều thuật chuyện khiến cậu thoạt nhìn không chút nào khổ sở, nhưng Thiệu Nhất nhìn đôi lông mi rũ xuống của cậu, lại thầm nghĩ trong lòng đứa bé này có phải rất muốn khóc hay không.
“Đôi khi em vô cùng mong bọn họ dứt khoát ly hôn cho rồi.”
“Nhưng em biết bọn họ sẽ không, dù nháo nhào đến đâu cũng sẽ không.”
Lê Dương bật cười, “Vì cha mẹ em không thể cho phép người ngoài nhìn thấy vết nhơ trên người mình, nhất là ba em.”
“Có phải rất khó hiểu không anh.”
“Lúc em thi cấp 3, hai người họ đều về nhà, còn ở chung rất hoà thuận, em còn tưởng là vì chuyện thi cử của mình… Xì.”
Là cậu nghĩ quá ngây thơ, cho rằng bề ngoài gió êm sóng lặng thì bên trong không nuôi mầm giông bão.
“Ngay đêm trước khi bắt đầu kì thi, hai người họ vì một chuyện nhỏ mà bắt đầu cãi vã.”
“Em mới nhận ra những ngày trước đó chỉ là dồn nén lại thôi.”
“Họ còn động tay động chân nữa.”
Giây phút chú hàng xóm kéo Lê Chí Minh ra, Lê Dương đứng một chỗ như trời trồng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, quá hoang đường.
“Thật sự thì. Không ai biết trước ngày thi một ngày, ba em đánh mẹ em nhập viện. Không ai biết mấy ngày đó ba em xin nghỉ là vì đợi khỏi vết thương trên mặt.”
– – Hai người họ phát điên rồi.
Lê Dương nhìn về phía Thiệu Nhất, “Đương nhiên hiện tại đã có anh biết.”
Thiệu Nhất nhìn Lê Dương, không bình luận gì, chỉ xoay người cầm lấy tai nghe, chọn một bài hát, đeo lên tai Lê Dương.
Lê Dương không tránh.
Chảy vào tai là một giọng hát rất đỗi dịu dàng. Ca từ quyến luyến, giai điệu uyển chuyển. Dùng thanh âm nhẹ nhàng nhất chậm rãi nhất mà hát, phảng phất như đang thủ thỉ một hồi chuyện xưa không muốn ai hay, chỉ để khắc ghi trên bức tường năm tháng, vùi sâu vào dòng chảy thời gian.
Đêm đêm ngàn sao chữa trị
Mỗi người rảo bước trên đường
Đều ôm một vài vết thương
Lẫn thêm một vài nỗi hận
……
Trong mỗi giờ đồng hồ ý nghĩa, tôi sẽ
Cách núi xa sông cùng em tồn tại
Đợi chút thời gian để phương bắc đem xuân về
Trời sao sẽ càng bao la, chúng ta sẽ càng chân thật
Tôi sẽ ở mỗi một giờ đồng hồ ý nghĩa
Băng qua biển người tồn tại cùng em
……
Cậu nghĩ sai rồi, Thiệu Nhất cũng sẽ an ủi người khác, chỉ có điều phương thức anh chọn quá dịu dàng.
Mũi cậu bất giác cay cay.
Sau đó tự mình sửng sốt.
…… Xong rồi, hôm nay cái bệnh làm ra vẻ kia lại phát tác đây mà.
Cậu im hơi lặng tiếng đưa tay lau mắt, sau đó ngẩng lên nhìn Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất đang làm việc của mình, không nhìn cậu. Nhưng cậu biết, Thiệu Nhất chắc chắn biết rằng cậu khóc.
Lê Dương mặc kệ mớ suy nghĩ trong lòng, biết thì biết thôi. Dù sao cậu cũng xem người ta như hốc cây* rồi, nói bao nhiêu lời như thế, thấm gì thêm mấy giọt đậu vàng.
* Như kiểu thùng rác í, trút hết vào, không cần phản ứng.
Chờ sau khi mắt cậu không còn quá đỏ, Thiệu Nhất cũng từ từ dọn dẹp xong quầy bar.
“Còn đói không?”
Lê Dương nghĩ nghĩ, “Em muốn ăn BBQ.”
Thiệu Nhất nhướng mày, “Không tốt cho sức khoẻ.”
“……” Lê Dương bối rối, thầm oán anh trai này sao y chang ông già vậy.
“Lẩu Tứ Xuyên?”
Thiệu Nhất vỗ vỗ đầu cậu, “Mấy thứ đó ăn ít thôi.”
Lê Dương bất mãn: “Những lúc thế này không phải nên chiều theo ý em sao?”
Thiệu Nhất thở dài: “Để anh dẫn em đi một chỗ vậy.”
Anh bổ sung: “Ăn ngon lắm.”
Lê Dương bán tín bán nghi, cậu suy xét thể loại đồ ăn mà bà Vương ưa thích, đáy lòng sinh ra cảm giác chống cự mãnh liệt.
Thiệu Nhất bật cười: “Nghĩ cái gì đấy?”
“Mùi vị đảm bảo em sẽ thích mà, đi thôi chứ anh bạn trẻ?”
Hai mươi phút sau.
Lê Dương đứng trước “Tiệm cháo Dương Ký”, cảm thấy Thiệu Nhất thật ra không đáng tin như mình tưởng.
Húp cháo?
Đấy không phải là thói quen dưỡng sinh của người già hả.
Bên trong đi ra một đám người trên dưới hai mươi tuổi, hi hi ha ha lướt qua bạn Lê Dương đang suy xét có nên bước vào ăn cháo hay không.
Thiệu Nhất nhìn Lê Dương bất động, “Bằng không ngài tiếp tục suy xét, tôi đi vào trước?”
“Không.” Lê Dương tiên phong mở cửa.
Cứ đứng bên ngoài? Thành thứ gì chứ, nhìn như thằng ngu vậy. Cậu đột nhiên nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thiệu Nhất……
Sao cứ thấy giống dỗ trẻ con?
Thiệu Nhất theo sau, quen cửa quen nẻo đi đến quầy, cùng ông chủ và bà chủ đang tính sổ sau quầy chào hỏi.
“Dương ca, Dương tẩu*.”
* “Ca” là anh, “tẩu” là chị dâu.
Người trung niên kia để đầu đinh giống Thiệu Nhất, nhưng khí chất thì khác một trời một vực, nghe vậy bèn ngẩng đầu, “Yo, Tiểu Thiệu!” Ông ta nhìn sang Lê Dương đứng cạnh anh, kinh ngạc: “Yo, không phải Tiểu Lý nha?”
Dương ca quay đầu bảo vợ: “Tiểu Thiệu tới này, chuẩn bị một phòng nhỏ.”
“Ôi.” Dương tẩu cười với Thiệu Nhất và Lê Dương, “Tới rồi à, vừa lúc hôm nay có món mới, cho chú nếm thử.”
“Chẳng mấy khi thấy chú mang bạn đi cùng, mấy đứa ăn nhiều chút nha.”
Dương tẩu người hơi đầy, cười lên chẳng thấy mắt đâu, cùng Dương ca gầy nhưng rắn chắc hình thành hai thái cực. Hai vợ chồng trông rất hoà thuận vui vẻ.
Dương tẩu trải phẳng khăn bàn cho hai người xong liền đi ra ngoài.
“Trước kia anh và Dương ca làm công chung một chỗ, sau này biết anh ấy có mở quán ở đây nên thường xuyên đến ăn.” Thiệu Nhất đẩy menu về phía cậu, giải thích, “Đồ ăn nhà anh chị rất ngon, vả lại cũng không đắt.”
Lê Dương lật menu, không ngẩng đầu, cậu có chút muốn biết mấy chuyện xưa của Thiệu Nhất, ví như chuyện “làm công” anh vừa đề cập. Nhưng cậu cố nén tò mò, ngại tuỳ tiện hỏi về quá khứ của người ta thì không tốt lắm.
Cho nên cậu chỉ hỏi: “Trước kia anh từng làm công ạ?”
“Ừ,” Ánh mắt Thiệu Nhất có chút xa xăm, “Khi đó, rất vất vả.”
“Nhìn được trăm mặt của thế gian, lại cảm thấy bất quá cũng chỉ có vậy. Không bằng học hành đàng hoàng như em.” Thiệu Nhất cười, “Thế nên thật sự không cần hâm mộ anh đâu.”
“…… Ừm.”
Lê Dương thất thần lẩm nhẩm tên mấy món ăn, Thiệu Nhất liền thay cậu chọn một phần cháo hải sản.
“Không dị ứng chứ?”
“Trừ vị dâu tây, cái khác em không kén chọn.”
Thiệu Nhất nghĩ đến dáng vẻ Lê Dương lúc lựa kẹo, lựa đúng vị quýt mới bốc, liền nhoẻn miệng cười.
Lê Dương rất ít ăn cháo, bởi cậu cảm thấy cháo quá nóng, không thích rề rà ngồi một chỗ chỉ để ăn xong một bát cháo, rất lãng phí thời gian.
Nhưng hiện tại múc một muỗng cháo hải sản toả hơi nóng, thổi nguội rồi từ từ đưa vào miệng, cháo được nấu chín kỹ, lẫn tôm bóc vỏ và sò điệp rất ngon, không quá mặn không quá nhạt.
Bỗng nhiên lại cảm thấy, ăn cháo cũng không có gì không tốt.
Chậm một chút, cũng không sao.
“Thiệu Nhất,” Cậu lên tiếng, “Cảm ơn anh.”
Cậu nghĩ lúc cảm ơn mà hô ông chủ Thiệu thì không được chân thành lắm, nhưng trực tiếp gọi tên Thiệu Nhất lại có vẻ không hay. Tính tái tính hồi, cậu quyết định đổi một chiếc xưng hô tương đối thích hợp với khí chất của Thiệu Nhất.
“Cảm ơn, anh Nhất.”
Thiệu Nhất giơ tay định xoa đầu cậu, Lê Dương nghiêng đầu né tránh: “Đầu nam nhân không được tuỳ tiện sờ.”
Ăn cháo xong, Thiệu Nhất chắc sẽ về nhà. Cậu lại không có chỗ nào để đi.
“Thiệu Nhất…… Nhà anh,” Lê Dương do dự hỏi, “Có ai không?”
“Có anh thôi.” Thiệu Nhất nhướng mày nhìn cậu.
“…… À.” Lê Dương ăn nốt cháo, sau đó mới mở miệng gọi anh: “Anh Nhất này,”
“Anh…… Có tiện cho em ở nhờ đêm nay không?”
“Không có phòng dư thì em ngủ sô pha cũng được.”
“Ngủ dưới đất cũng được.”
“Em không kén chọn đâu.”
HẾT CHƯƠNG 11.
Tác giả có lời muốn nói:
Một bài hát rất dịu dàng《 Tôi sẽ ở mỗi một giờ ý nghĩa 》
(Link on cover)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!