Trà Sữa Vị Em - Chương 20: Linh thương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Trà Sữa Vị Em


Chương 20: Linh thương


Cốc trà sữa thứ hai mươi: Linh Thương.

———————–

Bởi vì là xe hợp đồng nên tài xế lái thẳng một đường tới tận chân núi.

Ngọn núi này có cái tên rất thơ, Linh Thương.

Ngôi chùa tuy nằm giữa sườn núi, nhưng khói hương vẫn nghi ngút bạt ngàn, ngày ngày người ghé nơi đây đông như nước chảy.

Từ sau khi xuống xe Lê Dương vẫn luôn nắn cổ, lông mày thì nhăn nhíu lại.

Thiệu Nhất nghĩ đến suốt hai tiếng trên xe cậu bạn nhỏ vẫn luôn tựa vào anh ngủ, cổ không mỏi mới là lạ.

Lê Dương đi đằng trước Thiệu Nhất, vốn đang tự xoa cổ, lại thình lình thấy có ngón tay từ phía sau duỗi đến nhéo cổ mình.

Cậu quay đầu, bắt gặp Thiệu Nhất mỉm cười, nói, “Nhấn hộ em.”

Lê Dương lẩm bẩm một câu “Bày đặt*”, rồi lại quay đầu tiếp tục vừa đi vừa xoa.

* Câu gốc là “早干嘛去了” (Sớm vậy làm gì), nghĩa giống giống câu “mất bò mới lo làm chuồng”, thường dùng trong hoàn cảnh “không để tâm vào một thứ gì đó và bỏ lỡ, sau đó mới quay lại cố vớt vát thì đã muộn rồi”, thường được phụ nữ sử dụng sau khi chia tay, trên zhidao.baidu.com có mấy topic về vụ này.

Thiệu Nhất khẽ nhướng đuôi mày, nhẹ nhàng siết chặt gáy Lê Dương, “Cho em dựa cả một đường đấy, bây giờ lấy oán trả ơn?”

Lê Dương đập rớt tay anh, xuỳ một tiếng, “Sao anh không đặt đầu em thẳng lại.”

Thiệu Nhất bật cười: “Rồi cứ giữ thế cả một đường?”

Lê Dương: “……”

Thiệu Nhất buồn cười xoa xoa đầu cậu, Lê Dương làm mặt lạnh, cũng không thèm né, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông tay ra cho ông.”

Hồ Phi ở phía sau tấm tắc khen: “Nhất anh chủ Thiệu! Ai mà dám sờ đầu anh Lê vậy chớ.”

Tô Ngang híp mắt nhìn hành động của hai người phía trước, khuỷu tay thúc lấy bạn mập, “Mập con, con có thấy giữa hai kẻ kia có vấn đề không?”

Anh Lê của chúng ta có từng dễ tính với ai như thế đâu.

Bạn mập nghiêm túc nghiên cứu hai người đang trò chuyện phía trước, lắc đầu: “Không thấy.”

Tô Ngang thở dài: “Thôi, thế giới của gay mày không hiểu.”

Bạn mập hoảng sợ nhìn Tô Ngang.

Tô Ngang: “…… Không phải, tao không nói tao là……”

Cậu ta cả giận: “**! Mày đừng nghĩ bừa!”

Mọi người đều thường xuyên vận động, leo đến giữa sườn núi cũng không mấy xi nhê, chỉ có Lê Dương là rất không vui.

Cậu nhíu mày nhìn đường núi trước mặt, khó hiểu hỏi: “Tại sao cứ phải đem chùa lên núi xây thế nhở?”

Thiệu Nhất vỗ vỗ cậu, ý bảo nhìn bên kia xem.

Một cô nhỏ cột hai sừng đeo cặp sách nhảy chân sáo trên đường núi, bé vừa cười vừa dùng chất giọng mềm mềm như sữa nói với người lớn đằng sau, “Con muốn trèo lên tận đỉnh núi cơ!”

“……” Lê Dương lạnh mặt.

Vì là thứ bảy, trên đường núi người đi rất nhiều, tốp năm tốp ba nói cười rôm rả.

Trong ánh mặt trời rực rỡ trải dài, hàng cổ thụ xanh um tươi tốt hai bên đường rủ bóng râm che mát. Thỉnh thoảng có tia nắng xen qua kẽ lá, rọi từng ô sáng vàng trên con đường lát đá gồ ghề.

Thiệu Nhất đã bắt đầu lấy cảnh.

Cảnh anh muốn chụp là bóng lưng một cặp vợ chồng già đang nắm tay nhau, dìu đỡ nhau đi phía trước, giữa dòng người đông đúc không có gì quá nổi bật.

Nhưng hai người họ kề cận dựa dẫm nhau, cách xa mấy mét đằng sau cũng nghe được tiếng họ thi thoảng cười đùa, có thể chứng minh giờ khắc này họ rất hạnh phúc.

Hẳn hai người họ muốn đến chùa Linh Thương khấn Phật cầu duyên, hoặc chỉ tới xem một hồi náo nhiệt, hoặc đơn giản hơn là cùng nhau dạo một đoạn đường núi này. Nguyên nhân là gì không quan trọng, quan trọng là quá trình, là người cạnh bên.

Hình ảnh ấy tốt đẹp đến lạ, Lê Dương nhìn trong chốc lát, hỏi: “Chụp cái này có thể kiếm được bao nhiêu?”

Thiệu Nhất bật cười: “Sao em cứ lo chuyện tiền bạc giúp anh thế?”

Lê Dương nhếch nhếch khóe môi: “Em tiện mồm hỏi thôi mà.”

Lý Nhiên một mực sánh bước bên Diệp Dụ, dốc hết kĩ nghệ toàn thân mà lấy lòng, Diệp Dụ thì luôn giữ một vẻ khách sáo dửng dưng như cũ. Nhưng chung quy lại vẫn có phần thân quen hơn lúc mới gặp.

Lý Nhiên chỉ vào một góc đã lộ của chùa Linh Thương, hỏi: “Ngọn núi này là núi Linh Thương, chùa này là chùa Linh Thương, anh biết vì sao không?”

Diệp Dụ như thể cuối cùng cũng nảy sinh hứng thú với câu chuyện của hắn: “Vì sao vậy?”

Lý Nhiên mỉm cười, bình tĩnh biên soạn: “Nghe nói rất nhiều năm về trước, có một vị thần tiên tên là Linh Thương, vì cứu vớt chúng sinh hoạn nạn mà không tiếc bỏ cả tánh mạng mình, người đời sau ghi nhớ công ơn, lấy tên ông đặt cho ngọn núi và ngôi chùa nơi ông tu hành.”

Có lẽ đây chính là cái cốt truyện cổ tích nhàm chán cũ mèm nhất quả đất.

Nhưng Diệp Dụ lại như suy tư gì đó, gật gù: “Thật sao? Nhưng câu chuyện mà tôi biết lại không giống câu chuyện của cậu cho lắm.”

Lý Nhiên:……

Đìn ***.

Lý Nhiên hít sâu một hơi: “Truyền thuyết mà, nhiều phiên bản là bình thường.”

Hắn hỏi: “Thế câu chuyện anh biết ra sao?”

Diệp Dụ vừa hồi tưởng vừa thuật lại: “Nghe nói cũng là rất nhiều năm về trước, thời ấy chùa Linh Thương chưa tên là Linh Thương, hơn nữa chỉ là một tòa miếu nhỏ. Trong miếu chỉ có một tiểu hòa thượng, hắn ngày ngày vì thờ phụng Phật tổ mà chà lau tượng vàng. Có một ngày, tượng phật nói chuyện.”

Lý Nhiên bắt đầu hứng thú: “Hả? Rồi sao? Tượng phật nói gì?”

Diệp Dụ bị sự tò mò của hắn chọc cho mỉm cười, dù khoé môi chỉ cong lên giây lát, nhưng Lý Nhiên vẫn kịp thấy rõ.

Đệt, cái người này cũng…… Đẹp quá đi.

“Tượng phật nói, tâm con không thành*,” Diệp Dụ tiếp tục kể, “Lục căn chưa tịnh**, không thích hợp lưu lại nơi này, con đi đi thôi. Vì thế tiểu hòa thượng liền xuống núi chu du tứ phương.”

* “Tâm” là trái tim, “thành” trong “chân thành”.

**“Tịnh” trong “thanh tịnh”, “lục căn” gồm có: mắt, tai, mũi, lưỡi, da, ý thức.

“Hắn du ngoạn vài năm, chứng kiến được thật giả thiện ác của nhân thế, cứ ngỡ mình đã đọc hiểu lòng người, liền trở về núi, nhưng tượng phật vẫn nói, lục căn con chưa tịnh, đi đi.

“Vì thế hắn ta lại lần nữa rời đi, sau đó chứng kiến thêm tham sân si* của nhân thế, cứ ngỡ bản thân đã nhìn thấu hồng trần, một lần nữa trở về núi. Nhưng tượng phật vẫn cứ nói, lục căn con chưa tịnh.

* Tham lam, giận dữ/ghét bỏ, si mê – 3 trạng thái tinh thần có hại, kìm hãm trí tuệ con người được khai sáng (theo Phật giáo).

“Tiểu hòa thượng đành tiếp tục rời núi đi xa, lần này, hắn gặp được một người con gái, mà trong mắt hắn, nàng khác hẳn muôn vàn chúng sinh còn lại của thế gian. Lục căn của hắn thật sự chưa tịnh, cũng thật sự chưa chân chính thấu suốt hồng trần, cho nên khi hắn gặp được cái người mà một đời con người nhất định phải gặp, hắn mới rốt cuộc ngộ ra hàm ý của tượng phật.”

Lý Nhiên nhíu mày: “Thế cô gái kia thì sao?”

“Tiểu hòa thượng chào tạm biệt nàng, trở về núi, lúc này tượng phật cuối cùng cũng không bảo hắn rời đi nữa. Người con gái kia vẫn luôn chờ dưới chân núi, chờ một ngày tiểu hòa thượng sẽ đi tìm nàng.”

Lý Nhiên không hiểu: “Vì sao nàng không tự lên núi tìm?”

“Vì nàng hiểu người trong lòng mình, nàng biết dù nàng có đi, cũng không thay đổi được quyết tâm của tiểu hòa thượng.”

Lý Nhiên bĩu môi: “Tên hoà thượng đấy thật ra là đồ tồi, chỉ vờ đứng đắn.”

Hắn nói xong liền sửng sốt, cứ tưởng người nghiêm túc như Diệp Dụ hẳn sẽ phản bác mình, không ngờ Diệp Dụ lại tán đồng, “Có lẽ đúng là thế thật.”

Lý Nhiên nhướng mày hỏi: “Tại sao chứ?”

Diệp Dụ quay đầu liếc hắn một cái: “Không phải chính cậu nói à.”

Lý Nhiên cạn lời.

Diệp Dụ hỏi: “Câu chuyện vẫn chưa kết thúc, cậu có muốn nghe tiếp không?”

Lý Nhiên gật đầu: “Nghe nha.”

“Thật ra tiểu hoà thượng kia vẫn chưa thật sự được giác ngộ, lần cuối hắn trở về, tượng phật không nói thêm gì sở dĩ là bởi tượng phật cũng chỉ là tượng thôi, chỉ có thể mở miệng ba lần. Nó ngày ngày được tiểu hòa thượng chà lau thân vàng nên mới khuyên nhủ hắn ta, nhưng hắn ta vẫn nhất quyết không làm theo mong đợi của nó. Tiểu hoà thượng vốn yêu người con gái ấy, nhưng hắn là một hoà thượng, lại khăng khăng cho rằng mình đã lĩnh ngộ lời Phật, bởi vậy đời này hắn không thể nào ở bên nàng.”

Lý Nhiên vẫn không hiểu nổi: “Thế vì cớ gì mà chắc chắn hắn thật sự yêu cô gái kia?”

“Vì tên ngọn núi.”

“Linh Thương……?”

“Ừ, người con gái ấy, tên là Linh Thương.”

Sau một lúc lâu, Lý Nhiên lắc đầu: “Nói như vậy, thật sự là đáng tiếc.”

Diệp Dụ lại nói: “Không có gì đáng tiếc, mọi sự đều là ý trời, con người tiếc nuối cũng chỉ bởi kết quả không được như mong đợi trong lòng họ mà thôi.”

Lý Nhiên nhìn ngôi chùa đang dần hiện rõ trước mặt, cổng chùa người người rộn ràng huyên náo.

Hắn lắc đầu: “Cũng không hẳn, con người tiếc nuối là bởi họ chưa đủ nỗ lực, không đạt được kỳ vọng, tất nhiên sẽ tiếc nuối.”

“Nhưng tôi sẽ không như vậy,” Lý Nhiên nhìn thẳng phía trước, thoải mái tươi cười, “Tôi sẽ không để bản thân mình phải tiếc nuối, sống như tiểu hoà thượng kia, cũng quá uổng một đời.”

* 灵苍 (Linh Thương) – 灵 (Linh) có các nghĩa là linh hoạt/linh động; linh hồn; linh thiêng; thần linh. 苍 (Thương) có các nghĩa là xanh/xanh biếc; bạc phơ; già úa; trời xanh.

HẾT CHƯƠNG 20.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN