Trà Sữa Vị Em - Chương 7: Dáng vẻ cười rộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Trà Sữa Vị Em


Chương 7: Dáng vẻ cười rộ


Cốc trà sữa thứ bảy: Dáng vẻ cười rộ.

———————-

Thiệu Nhất ngắm nụ cười của Lê Dương, cảm thấy cậu bé này cười lên trông hiền hoà bất ngờ.

Nhạc Nhạc dùng lực xoay đĩa thành cái dạng mẹ cha nhận không ra.

Kim xoay từ từ chậm dần, nhích từng chút từng chút một…… Tất cả mọi người hồi hộp theo dõi nó nhích gần đến phần màu đỏ. Màu của giải nhất. Ngay bên dưới là màu xanh lá – Cảm ơn đã tham gia.

Nhạc Nhạc cảm thấy bản thân lúc viết thư tình bị thầy giáo bắt được cũng không căng thẳng đến vậy.

Nhưng mà…… Kim xoay thật sự rất trêu ngươi, dừng ngay tại vị trí giữa xanh và đỏ!

Nhạc Nhạc trợn mắt, há hốc mồm, uất hận khôn nguôi mà hổn hển thở.

Ông chủ nhẹ nhàng thở phào, tiếp tục cười điệu phật Di Lặc.

Nhạc Nhạc vẻ mặt đưa đám nhìn anh cả anh hai của mình: “Như này tính là gì đây?”

Lê Dương buông tay.

Thiệu Nhất nhìn tâm đĩa, đột nhiên nói: “Lại nhích.”

Nhạc Nhạc quay đầu nhìn, lập tức “A a a a” lên. Ông chủ khổ đại cừu thâm, trừng đĩa xoay muốn thủng ra cái lỗ.

Advertisement / Quảng cáo

Cuối cùng bạn nhỏ Nhạc Nhạc ngốc nghếch hí hửng ôm ba cái mô hình về nhà.

Nhóc muốn cho anh cả một cái, nhưng anh cả không cần, nhóc nghĩ nghĩ, cho anh hai thì sao? Kết quả anh hai cũng chẳng thèm. Nhưng hiện tại đang nghỉ hè, tính đến lúc vào học còn rất lâu, muốn tìm ai đó khoe khoang cũng không có.

Hầy.

Sau khi về nhà, Lê Dương phát hiện trong nhà đã không còn ai. Xem ra lúc ấy Lê Chí Minh chỉ về lấy đồ, không có ý muốn ngủ lại.

Cậu nằm trên giường, cảm thấy tâm trạng hôm nay không tệ lắm, không nên để Lê Chí Minh ảnh hưởng.

Bởi sau đó không ăn thêm gì, trong miệng cậu vẫn còn sót vị ngọt của viên kẹo quýt ấy.

Thiệu Nhất này, rõ ràng chỉ lớn hơn mình hai ba tuổi, khí chất trên người lại không giống một kẻ hai mươi chút nào. Anh ấy rất tùy tính, lại rất tiêu sái. Đôi khi trong lúc lơ đãng, anh lộ ra loại góc cạnh khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, nhưng thực tế không phải vậy.

Thời điểm Lê Dương thiếp đi, cậu mơ hồ nghĩ, chủ quán Thiệu hẳn đã phải từng trải rất nhiều.

……

Mặt trời lắc lư lảo đảo, đã qua một nửa mùa hè. Thời tiết ngày càng nóng bức, Lê Dương ngày càng lười ra đường. Dù sao Lê Chí Minh và Trần Uyển sau lần ầm ĩ ấy cũng không về nhà, cậu được bình yên như ý nguyện.

Chỉ có Tô Ngang suốt ngày kéo cậu đi chơi bóng. Khi nào tâm trạng không tệ, cậu sẽ đi, nhưng không bao giờ lên sân, chỉ lâu lâu mua nước hộ cái bọn mướt mượt mồ hôi vẫn liều mạng tranh bóng. Thế nhưng đó giờ cũng không thấy tiệm trà sữa của Thiệu Nhất mở cửa.

Hôm nay cậu bật điều hòa, đeo tai nghe, tay xoay bút bi, đắm chìm trong thế giới của Justin Bieber và Vương Hậu Hùng*.

* Một giáo viên nổi tiếng của tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Học sinh trung học hầu như không ai không biết ông, sách của ông gần như là tài liệu bắt buộc đối với học sinh thi đại học. Trong mắt học sinh trung học, ông cùng Nhâm Chí Hồng và Tiết Kim Tinh là ba ông lớn và là ba vị thần phải tôn thờ trước kì thi.

Đặt trong góc bàn học là một chồng bài tập hè, nhìn kiểu mới tinh là biết chưa từng được đụng qua. Cái Lê Dương đang làm là tài liệu tự mua, độ khó hiển nhiên bỏ xa cấp bậc “nghỉ hè vui vẻ”.

Lê Dương là học bá, bá của bá. Chỉ là hồi thi cấp 3 trong nhà có chuyện, ba ngày thi cậu đều ở trong áp suất thấp, phát huy thất thường, lọt vào lớp tổng hợp* của Trung học Thành Nghi.

*平行班 (song song ban) trộn học sinh điểm đầu vào trung bình cao lẫn thấp.

Khi ấy Tô Ngang an ủi cậu, nói lớp tổng hợp không tệ, có thể tiếp tục cùng hắn vui chơi. Lê Dương chỉ thản nhiên cười, đáp, lớp tổng hợp tao vẫn đứng nhất được.

Các thầy cô cấp 2 khó mà quên bộ dạng bướng bỉnh ấy của cậu, họ khuyên cậu không nên quá tự mãn – Chỉ ở lớp tổng hợp thôi, phía trước còn nhiều bạn có thành tích tốt như vậy, em dựa vào đâu mà đứng nhất?

Nhưng so với nhiều người thì đã giỏi lắm rồi, dù gì Thành Trung cũng là trường trọng điểm thành phố. Lúc ấy chủ nhiệp lớp 9 của cậu cứ tiếc mãi, sau thấy bảng vàng Thành Trung đề tên Lê Dương hạng nhất, thầy lại hớn hở đi khoe với mọi người cậu là học trò của mình. Xếp phía dưới Lê Dương toàn là lớp một lớp hai, có mỗi mình Lê Dương lớp sáu, còn đứng đầu.

Dưới ngòi bút cậu là một tờ giấy nháp sắp kín chỗ, thay tờ khác mới rốt cuộc tính ra kết quả.

Lê Dương khảng khái viết thẳng đáp án lên phần trống rộng rãi bên dưới đề bài, không thèm trình bày cách giải, sau đó buông bút duỗi lưng.

Cậu nhìn thoáng qua di động, phát hiện có ba cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn WeChat. Đều là từ Tô Ngang.

Cậu mở WeChat ra.

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Đù má | Tao vừa biết được một tin khủng bố! [ hoảng sợ /]

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Mẹ nó Nhạc ma đầu đặt kèo giao đấu hữu nghị cho bọn mình! [ tức giận mắng mỏ /] Khai giảng đấu luôn! Không có nhân tính mà!!

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Biết là trường nào không hả?

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Nhất Trung!! Nhất Trung đó má nó chứ!! Thế mà là Nhất Trung hức hức hức……

Lúc mới vào cấp 3, thằng bạn tró Tô Ngang quyết liệt đẩy cậu vào đội bóng rổ, ba hoa chích choè về kỹ thuật của cậu trước mặt huấn luyện viên kiêm thầy thể dục Nhạc Đông, khiến Nhạc Đông vốn quý trọng nhân tài phải giữ Lê Dương ở lại bằng được. Sau này tận mắt chứng kiến năng lực của cậu rồi, thầy càng không nỡ để cậu đi.

Thành Nghi Nhất Trung là trường tư của thành phố Thành Nghi, tiêu chuẩn đầu vào cao hơn cả Thành Trung, nhưng chỉ cần bỏ tiền là vào được. Bởi vậy thay vì thành tích học tập, Nhất Trung càng chú trọng đến rèn luyện nghệ thuật-thể thao. Đặc biệt là bóng rổ, toàn đại diện thành phố đi thi với bên ngoài.

Vả lại đội bóng rổ Thành Trung chưa từng thắng Nhất Trung bao giờ.

Từ năm lớp 10 bọn họ đã giao đấu với Nhất Trung, cứ một tư thế thua hoài không đổi, bị Nhạc Đông tra tấn y chang các đàn anh khoá trước.

Hàng năm thua, còn hàng năm so, bởi bọn cậu có một vị huấn luyện viên bất khuất. Cố chấp một việc nhiều năm tới vậy, không vứt bỏ không buông lơi, nhất mực tin tưởng về ngày mai chiến thắng – tấm lòng kiên định ấy thế mà chẳng cảm động nổi trời cao ban tặng một lần kì tích, Lê Dương thực sự thấy oan khuất thay Nhạc Đông.

Lê Dương lướt màn hình, bỏ qua đống tin nhắn Tô Ngang hùng hổ oán trách Nhạc Đông mắng chửi Nhất Trung, chỉ đọc phần sau cùng.

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Mày nhớ xem thông báo Nhạc ma đầu đăng trong nhóm, có giờ tập đấy.

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Thảm quá đi mất! Tao còn buổi hẹn đi thuỷ cung với em gái lớp dưới nữa chứ! Thế mà bây giờ! Các em chỉ có thể trông thấy! Một tao phiên bản bị Nhạc ma đầu hành như chó thôi!

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Ông Phật của tao ơi.

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Tao nói nhiều như vậy mà mày đéo thèm đánh cái rắm nào luôn á? Còn là người không hả??

Advertisement / Quảng cáo

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Gọi điện cũng không nghe? Mày không yêu tao nữa sao?? Mày ngoại tình với thằng chó nào rồi hả??

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Còn sống không bro?

【LiY*】.

* Pinyin tên Lê Dương là Li Yang.

Lê Dương tuỳ tiện nhắn lại một dấu chấm, tỏ vẻ tao đây chưa chết.

Tô Ngang lập tức điện sang.

“Nãy giờ mày làm gì đó?”

“Luyện đề.”

“Được lắm, đại ca đúng là đại ca, Tô mỗ bội phục.” Tô Ngang xàm xong mới rốt cuộc nói vào chuyện chính, “Cá đất trời mày chưa đọc tin trong nhóm, bài Nhạc Đông đăng tao thuật lại không đủ sống động, mày tự đi mà xem đê!”

Lê Dương này, mặc kệ nhóm to nhóm nhỏ nhóm riêng nhóm lớp, vào nhóm một phát là tắt thông báo tin nhắn ngay, lý do chính là ngại ồn.

“Ôi chao, nhóc con quái gở như mày sao lại có một đứa bạn lương thiện như tao chứ,” Tô Ngang cảm thán, “Thật khiến người người cảm động mà.”

Cúp máy xong, Lê Dương tìm nhóm bóng rổ, nhìn biểu tượng 99+, cậu hít sâu một hơi.

【LiY】 Có ai tóm tắt thông báo của huấn luyện viên hộ không? Cảm ơn.

【 Que Cay Không Đủ Cay】 Ơ đù đây chẳng phải anh Lê sao? Ngàn đời có một nha!

【 Lạn Phi*】 Hahaha chào anh Lê ạ!

*Lạn trong xán lạn, cũng có nghĩa là nát nhừ/ rối ren lộn xộn; phi là bay.

Một tràng phía dưới nhao nhao chào hỏi anh Lê. Bởi lẽ cả bọn quá kinh ngạc, Lê Dương mà lại nhắn tin trong nhóm à?

【 Từ Hành Giả* 】[ hình ảnh]

* Hành giả họ Từ. Hành (行) ở đây có nghĩa là làm, như hành trong “thực hành”, “học đi đôi với hành”. Giả là từ chỉ người. “Hành giả” là người thực hành, người làm một cái gì đó, từ này hay dùng trong Phật giáo, chỉ người thực hành, tu hành theo giáo điều của Phật.

Chỉ có Từ Bình thành thật gửi ảnh chụp màn hình. Lê Dương click mở, là lịch tập và địa điểm tập mà Nhạc Đông đã đăng.

Từ ngày 5 đến 25 tháng 8 có tổng cộng 20 buổi đặc huấn, mỗi buổi tám tiếng, tại sân vận động thành phố.

【 Lạn Phi 】Nhìn cái lịch này tôi muốn mù luôn.

【 Que Cay Không Đủ Cay】+1

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】+10086

【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước*】+ Số CMND

* Độc chước ( 獨酌) – rót rượu một mình, tức uống rượu một mình.

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】? Ủa mập, mày có cần tập đâu mà ồn ào

【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước】 Tao là dự bị đó! Sao có thể không tập hả?

Dưới Ánh Trăng Độc Chước là Lục Tĩnh Chi, cậu chàng này không đạt tiêu chuẩn hình thể, suýt bị Nhạc Đông đánh rớt. Thế nhưng tình yêu dành cho bóng rổ của cậu thật sự quá đỗi lớn lao, năn nỉ ỉ ôi lăn lê bò toài, cuối cùng cũng khiến Nhạc Đông phải cho cậu một chân dự bị.

Đang lúc cả bọn nháo nhào đùa giỡn, Nhạc Đông đột nhiên lên tiếng.

【 Núi Cao Phía Đông* 】 Lê Dương có thời gian không? Không có thì không bắt buộc.

* Nhạc (岳) là núi.

【 Lạn Phi 】??? Sao thầy không hỏi em hở thầy? Chẳng lẽ em không tính là học trò yêu quý của thầy sao? Chẳng lẽ anh Lê nói không rảnh thì miễn tập luôn hở thầy?

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Đúng đó thầy!

Tô Ngang hóng hớt không chê to chuyện.

Lê Dương chấn chỉnh tinh thần. Cậu đúng là thấy phiền, nhưng không giống Tô Ngang ngại phiền vì phải đấu với Nhất Trung, cậu đơn giản chỉ vì không muốn đi tập.

Hiện tại có một cơ hội trốn tập quang minh chính đại thế này, không chớp lấy không phải người.

Advertisement / Quảng cáo

Đang lúc suy nghĩ nên tìm từ gì đáp lại, một đống người đã thay cậu hồi âm.

【 Đẹp Trai Nhất Thành Nghi】 Nó rảnh đó thầy, siêu rảnh!

【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước】 Có em làm chứng!

【 Núi Cao Phía Đông 】 Tôi chỉ sợ Lê Dương muốn học bù, đi tập chẳng phải cản trở chuyện học của em ấy sao?

【 Dưới Ánh Trăng Độc Chước】 Thầy cứ đùa, thành tích anh Lê em dí đầu cả trường, không, cả cái thành phố này ấy chứ. So với mấy ông thầy bổ túc rập khuôn còn xịn xò hơn nhiều, bù cái quỷ gì.

【 Núi Cao Phía Đông 】 Tôi còn không rõ bọn học sinh thời nay ư, thành tích càng tốt càng học bù tối mặt.

【 Núi Cao Phía Đông 】 Có hỏi mấy cậu không hả? Tôi thấy xe đạp cậu ngoài quán net rồi nhé, dám không đi tập tôi gửi ảnh cho chủ nhiệm lớp cậu @ Bay Loạn

【 Lạn Phi】 Ơ đệt?

[ Lạn Phi thu hồi một tin nhắn]

【 Núi Cao Phía Đông 】 Thằng nhãi ranh!

【 Núi Cao Phía Đông 】 Tất cả đi tập đầy đủ cho tôi! Không đứa nào được trốn!

Lê Dương nhìn chằm chằm màn hình di động, hết lòng hết dạ buông tiếng thở dài.

HẾT CHƯƠNG 7.

Khá lâu không đăng vì mình bận học. Giờ đăng lại vì sắp bị đuổi học rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN