Trà Sữa Vị Em
Chương 94: Năm mới cầu bình an
Thiệu Nhất chôn mặt trong hõm vai Lê Dương, không biết qua bao lâu, Lê Dương bỗng cảm thấy trên vai ươn ướt.
Lê Dương sửng sốt: “Anh Nhất……”
Thiệu Nhất hít sâu một hơi, hôn lên cổ cậu.
“Đúng vậy, anh thích em nhiều lắm.”
Lê Dương mỉm cười, không nói gì.
Cứ thế ôm nhau, trong mùi sát trùng gay mũi của bệnh viện, Lê Dương cảm thấy bản thân có chút mệt nhọc.
Cũng phải.
Hôm nay đi mấy lượt tàu lượn siêu tốc, vất vả lắm mới được thả lỏng, cơn buồn ngủ ập đến rất nhanh.
Nhưng một câu bất thình lình của Thiệu Nhất doạ cậu phút chốc tỉnh táo lại.
Thiệu Nhất nói bé vô cùng, nếu không phải đang kề tai đụng trán, cậu nhất định không nghe được.
“Thật xin lỗi.”
Thật xin lỗi, để em liên luỵ vào mớ bòng bong này.
Thật xin lỗi, để em phải lo lắng.
Thật xin lỗi, không bảo vệ em cẩn thận.
Thật xin lỗi.
Lê Dương mím môi.
“Cần em nói “không vấn đề” với anh không ông chủ Thiệu?” Cậu bóp nhẹ eo Thiệu Nhất.
Thiệu Nhất hôn lên trán cậu.
Lê Dương nặng nề thở dài, “Không bằng anh nói hết một lượt mấy câu khuôn sáo lễ phép đi, lại còn cảm ơn với chả xin lỗi ——”
Thiệu Nhất: “Cảm ơn em.”
Lê Dương trừng anh: “Thật sự luôn đấy hả?”
Thiệu Nhất mỉm cười ôm lấy cậu, ánh mắt dịu dàng tới nỗi có thể hoà tan tất thảy mọi thứ trên đời.
Lê Dương cứ nhìn anh như thế, dần dần buồn ngủ không chịu nổi, mơ màng nói: “Khách khí làm gì, dù sao cũng là người của anh rồi……”
Thiệu Nhất mỉm cười cúi đầu, “Hửm?”
Lê Dương giãy giụa trong cơn buồn ngủ: “Ừm…… Em nói, em là bố anh…… Bố anh đối tốt với anh là chuyện đương nhiên, anh không cần khách khí với bố……”
Càng về sau tiếng càng nhỏ, mắt cũng hoàn toàn nhắm lại.
Một bàn tay vươn lên tính vỗ vai Thiệu Nhất cũng lơ mơ gục ngã giữa đường, tiếp đó liền ngủ như chết.
Thiệu Nhất đắp chăn kĩ cho cậu, một lần nữa ôm cậu vào lòng.
Cũng bởi hôm trước quá sức gà bay chó sủa, hôm sau hai người thức dậy, đối diện với y tá tươi cười “Chúc mừng năm mới” thì đều lấy làm choáng váng.
Ồ, Tết rồi.
Hôm nay là 30 Tết.
Lê Dương đột nhiên nhìn sang Thiệu Nhất: “Hôm nay ba mươi!”
Thiệu Nhất lau khoé mắt ngủ đến đỏ hồng của cậu: “Ừ.”
Lê Dương chưa kịp nói câu tiếp theo, điện thoại đã reo inh ỏi.
Là Tô Ngang.
Đặc biệt chọn buổi sáng ba mươi tươi đẹp gọi điện thoại cho anh Lê mình.
“Tiểu Lê Tử chào buổi sáng! Ăn tết ngon nhá!” Giọng Tô Ngang tràn đầy sức sống.
Lê Dương thở dài, “Chào, có rắm mau thả, không có bãi triều.”
Tô Ngang: “……”
Tô Ngang hít một hơi: “Tiểu Lê Tử! Vẫn là mày đấy ư?!”
Lê Dương ngáp một cái, túm lấy Thiệu Nhất đang định đứng dậy, thuận lực nhích đến gần.
Cậu tìm một tư thế vừa thoải mái vừa không chạm vào vết thương, nằm tiếp.
Thiệu Nhất bó tay cười cười, từ phía sau ôm lấy cậu.
Tô Ngang tai rất thính: “Ể? Ai cười đó? Anh chủ Thiệu?”
Lê Dương: “…… Ừ.”
Thiệu Nhất ghé lại, “Chào buổi sáng.”
Tô Ngang: “…… Tết với nhất, cẩu nam nam!” Ăn tết còn ngược chó ép ây!
Tô Ngang phẫn nộ dập máy.
Lê Dương: “……”
Đứa con này càng lúc càng hỗn láo.
Cậu ngoái đầu nhìn Thiệu Nhất, “Bây giờ sang chỗ mẹ anh chứ?”
Vốn là tới cùng Thiệu Vân ăn tết, không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thiệu Nhất xoa xoa đầu Lê Dương, “Miệng vết thương còn đau không?”
Lê Dương cảm nhận một chút, “Tàm tạm.”
Cậu tính thử cử động cánh tay, Thiệu Nhất vội vã ngăn cậu lại.
“Đừng lộn xộn!”
Lê Dương tủm tỉm nhìn anh, thừa lúc chị y tá ra ngoài, cậu hôn Thiệu Nhất cái chóc, “Căng thẳng cái gì, không sao rồi mà.”
Thiệu Nhất nhéo nhéo mặt cậu, “Ừ, may mà em không sao.”
Bác sĩ nhắc lại những điều cần lưu ý, một câu không được đụng nước phải nói ba lần.
Cuối cùng kê đơn cho họ, thả họ đi lấy thuốc.
Lấy thuốc xong là có thể xuất viện.
Lê Dương không khỏi suy nghĩ sâu xa: “Bác sĩ đều dong dài vậy ư?”
Dù sao trong những bác sĩ cậu từng gặp, ai cũng nói rất nhiều……
“Không,” Thiệu Nhất nói, “Sau này em trở thành bác sĩ, chắc chắn là người ít dong dài nhất.”
Lê Dương: “Anh nói xem, nếu em dong dài một chút liệu có trông trách nhiệm hơn không?”
Thật ra cậu chưa từng phát hiện, khi đứng trước Thiệu Nhất, cậu lắm mồm hơn ngày xưa nhiều lắm.
Thiệu Nhất: “À không, không nói lời nào càng ngầu.”
Lê Dương: “Chữa bệnh cho người ta thì ngầu để làm gì?”
Thiệu Nhất: “Có vẻ lợi hại.”
Lê Dương: “Còn cần có vẻ? Em vốn rất lợi hại.”
Thiệu Nhất cười toét miệng, vỗ đầu em nhỏ, “Được rồi siêu lợi hại, đi thôi.”
Lấy thuốc xong, Lê Dương thấy một siêu thị nằm ven đường, cậu túm Thiệu Nhất.
“Đi, đi mua kẹo.”
Thiệu Nhất hỏi cậu: “Muốn ăn kẹo?”
“Hơi hơi,” Lê Dương vào siêu thị liền thẳng tiến quầy kẹo, “Chủ yếu là mua cho mẹ anh.”
Cậu mua kẹo trái cây giống lần trước, không lấy vị dâu tây.
Siêu thị rất đông, người đến người đi nhốn nháo.
Thiệu Nhất theo sau Lê Dương xem cậu chọn đồ, thi thoảng duỗi tay che chắn, miễn cho có người đụng vào vết thương sau lưng cậu.
Chuyển sang khu ăn vặt, Lê Dương lại đi tới kệ bày kẹo, cầm một gói kẹo bông gòn lên, “Anh nghĩ mẹ anh có thích kẹo này không?”
Vừa rồi cậu thấy có cô bé con cầm cây kẹo bông gòn cỡ bự, ăn tèm nhem đường lên mặt vẫn hạnh phúc vô cùng.
Nhưng ở đây không làm kẹo bông gòn, chỉ có loại kẹo mềm như bông được đóng gói thế này thôi.
Thiệu Nhất gật đầu: “Cũng được, ngọt là mẹ thích.”
Lê Dương cười: “Không đúng nha, mẹ anh có thích vị dâu tây đâu.”
Thiệu Nhất: “Cái đó ai mà biết, chẳng phải em cũng không thích sao.”
Lê Dương lắc đầu: “Vị dâu tây là con ghẻ, không đáng được bố yêu.”
Cậu đột nhiên nhớ tới món quà mừng năm mới Thiệu Vân vẽ cho mình, kéo ngón tay Thiệu Nhất, “Mẹ anh cũng biết vẽ tranh à?”
Thiệu Nhất: “Ừ, anh chính là từ bé thường xem mẹ vẽ nên mới hứng thú với hội hoạ.”
“Dì vẽ cho em cái đĩa,” Lê Dương khoa tay múa chân, “Không đúng, không phải vẽ đĩa, là vẽ em lên đĩa.”
Thiệu Nhất nhướng mày, “Thật sao? Anh còn chưa được vậy đâu đấy.”
“Chứng tỏ em quan trọng hơn anh.” Lê Dương cười tủm tỉm vỗ vai Thiệu Nhất, ném kẹo bông gòn vào xe đẩy.
Thiệu Nhất nhìn cậu vung vẩy tay chân, nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, chạm đến vết thương.”
Lê Dương hướng mặt về phía anh, một tay đỡ xe đẩy đi giật lùi, mỉm cười: “Anh Nhất, anh biết trông anh bây giờ giống gì không?”
Thiệu Nhất liếc cậu một cái, đột nhiên cười: “Gì? Vênh váo cái gì, chờ em lành hẳn…… Cứ đợi đấy.”
Lê Dương cố ý xoa xoa cánh tay: “Chao ôi sợ quá cơ.”
Hai người nói câu được câu chăng, đồ ăn vặt trong xe cũng đầy dần.
Nói là đồ ăn vặt, thực tế chỉ là chút hạt dưa quả hạch xí muội bánh quy linh tinh.
Ánh mắt Lê Dương lởn vởn quanh kệ que cay.
Thiệu Nhất vô cảm đẩy xe bước thẳng qua.
Nhớ tới một đống thứ bác sĩ dặn phải kiêng, Lê Dương thở dài.
Thiệu Nhất xoa đầu cậu, “Khoẻ rồi muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”
Lê Dương bĩu môi.
Từ buổi sáng tỉnh dậy Thiệu Vân vẫn rất yên tĩnh, không như ngày thường thích thú ngắm phong cảnh bên ngoài hoặc lật xem ảnh chụp Thiệu Nhất mang đến, chỉ lặng lẽ ngồi bên giường, ánh mắt phân tán nhưng không hỗn loạn.
Khi Lê Dương đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thiệu Vân vẻ mặt bình thản, không cười không quấy, còn hơi sững sờ.
Nghĩ tới sự trầm lặng như nước trước lúc phát bệnh của dì Thiệu ngày hôm qua.
Trong lòng cậu rơi lộp bộp, nhưng cẩn thận quan sát lại phát hiện hôm nay Thiệu Vân không tách biệt giống hôm qua.
Thiệu Nhất thì chẳng lấy làm lạ, tự nhiên đi tới gọi mẹ.
Thiệu Vân nhìn hai người, khẽ cười gượng, hơi mất tự nhiên đưa tay vuốt tóc.
Lê Dương đi tới, cũng chào hỏi.
Thiệu Vân gật đầu với cậu, đưa chiếc đĩa sứ trắng bên tay cho cậu, “Của Dương Dương, quà mừng năm mới.”
Lê Dương vội vã nhận lấy: “Cảm ơn dì ạ.”
Thiệu Vân nhoẻn miệng cười: “Đừng khách sáo.”
Lê Dương nhìn bức vẽ trên đĩa, kinh ngạc phát hiện bức tranh trên đĩa không giống hôm qua.
Chiếc đĩa đầu tiên là vẽ cậu.
Chiếc trước mắt có hai người.
Cậu, và cả Thiệu Nhất.
Lê Dương chớp chớp mắt, nói lại lần nữa: “Con cảm ơn dì.”
Thiệu Vân xua tay: “Đừng khách sáo như vậy, vẽ thêm cả Nhất Nhất, còn sợ con không thích đây.”
Thiệu Nhất nghe thấy câu này liền ghé tới xem, thấy tranh vẽ trên đĩa thì nhướng mày: “Vẽ đẹp thật.”
Lê Dương cũng cười: “Vâng, rất đẹp, con rất thích.”
Thiệu Vân vỗ vỗ tay cậu: “Thích là được.”
Lê Dương trút hết kẹo mua được ra, xếp ngay ngắn trên giường.
Kẹo xí muội, ba gói.
Kẹo trái cây, ba gói cộng một hộp.
Kẹo bông gòn, một gói.
Còn hai hộp kẹo cao su cũng xếp lên cho đủ số.
Mắt Thiệu Vân sáng rực, duỗi tay cầm một gói kẹo xí muội.
Bà mở lấy một viên, hơi chua.
“Lâu lắm không ăn kẹo xí muội,” Thiệu Vân cười nói, “Từ ngày mang bầu Nhất Nhất, hồi ấy rất thích mấy món chua chua như xí muội, toàn ăn thay cơm.”
Lê Dương cũng ăn một viên, gật đầu: “Đúng là hơi chua.”
Thế nhưng cũng rất ngọt.
Chua chua ngọt ngọt, ăn ngon.
Lê Dương tự chấm mình một trăm điểm trong lòng.
Nhân lúc Thiệu Vân không chú ý, Lê Dương thấp giọng hỏi Thiệu Nhất: “Hôm nay tâm trạng dì không tốt ạ? Sao lại……”
Thiệu Nhất lắc đầu, “Bình thường.”
“Thế tại sao……” Không tươi tắn sinh động như mọi khi.
Thiệu Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Thiệu Vân đang lặng lẽ ăn kẹo, kéo theo Lê Dương mở cửa ra ngoài.
“Mẹ, con và Dương Dương đi mua cơm trưa, mẹ đợi chúng con một lát.”
Thiệu Vân ngẩng đầu đáp tiếng.
Ra khỏi phòng bệnh, Lê Dương lập tức quay đầu nhìn Thiệu Nhất: “Chuyện gì vậy?”
Thiệu Nhất thở dài: “Mẹ anh hôm nay, em thấy lạ phải không?”
Lê Dương do dự gật đầu.
“Thật ra những lúc thế này, chính là trạng thái tỉnh táo nhất của mẹ.”
Đồng tử Lê Dương chợt co rúm.
“Mỗi năm cứ đến dịp Tết, mẹ đều rất tỉnh táo.” Thiệu Nhất lại thở dài, “Bộ dạng tươi tắn vui vẻ thường ngày, nhìn qua thì tốt, thật ra cũng là trạng thái bệnh.”
Lê Dương mím môi gật đầu.
Thiệu Nhất thở ra, “Nhưng dù sao đi nữa vẫn tốt hơn là phát điên.”
Anh bấm nút thang máy, ánh mắt có chút vô định, “Anh thật ra mong mẹ sẽ luôn không quá tỉnh táo, miễn cưỡng cười ngược lại thêm khó chịu, chi bằng quên hết tất cả.”
Thang máy “Đinh” một tiếng, Lê Dương nhéo đầu ngón tay Thiệu Nhất.
Ngay lập tức bị anh trở tay nắm chặt.
Hai bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vã đi ra, Lê Dương hơi căng thẳng muốn buông tay.
Thiệu Nhất lại không chịu, nắm tay cậu quang minh chính đại bước vào thang máy.
Có điều hai bác sĩ kia hẳn đang vội, cũng không rảnh chú ý bọn họ.
Lê Dương lầu bầu: “Mẹ anh còn ở đây đấy, anh không sợ có người mách lẻo với dì sao.”
Thiệu Nhất mỉm cười, cọ ngón cái vào lòng bàn tay cậu.
Cùng Thiệu Vân xem Xuân Vãn* xong, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo hoa nổ tung trời.
* Chương trình Gala cuối năm của đài truyền hình Trung ương Trung Quốc (CCTV).
Nhìn từ cửa sổ, cả bầu trời rực rỡ đủ sắc màu, đoá sau nở rộ hơn đoá trước.
Nhuộm bầu trời đầy sao của năm cũ thành dáng vẻ lộng lẫy tột cùng, cứ như vẩy mực khắp nền trời ngay giây đầu tiên của năm mới.
Thật ra pháo hoa nơi đây không nhiều, bởi đang ở trong thành phố, nếu ở nhà ông nội, tiếng pháo mừng có thể nổ tung chân trời liên tục nửa tiếng, tươi đẹp xán lạn hơn cả ban ngày.
Lê Dương nghĩ ngợi.
Không nhắm mắt, nhưng có một ước nguyện năm mới được thốt lên rất thành kính trong lòng.
Hy vọng sang năm mới, chúng ta đều bình an.
HẾT CHƯƠNG 94.
Tác giả có lời muốn nói:
Mua được kẹo xíu muội ngon……
Thiệu Vân: Vui vẻ! (=^▽^=)
Lê Dương: Không hổ là tui (* ̄︶ ̄)
Bạn edit có lời muốn nói:
Truyện 99 chương chính văn và 2 phiên ngoại, tổng cộng 101, còn 7 chương nữa.
Cứ gõ xíu muội thành xíu mại mãi thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!