Trà Sữa Vị Em
Chương 97: Thiệu đạo tặc, lê hoa nhỏ
Cốc trà sữa thứ chín mươi bảy: Thiệu đạo tặc, Lê hoa nhỏ.
————————————
Khi hai người đến nhà ông nội, trong nhà không biết có chuyện gì mà rộn rã vô cùng.
Cãi cọ ỏm tỏi, giọng nghe như một đám trẻ con.
Thiệu Nhất một tay cầm hộp trà một tay cầm chai rượu, Lê Dương thì hai tay để không, nhàn nhã đi như anh đại.
“Đây là cái gì?”
Trong nhà có một bầy trẻ nhỏ quây thành vòng tròn, ông nội ngồi bên trong, cậu em họ thì xụ mặt ngồi trên sô pha gần đó.
“Chẳng phải là trâu sao?!” Có một đứa nhóc gào tướng lên, “Chắc chắn là trâu, có sừng! Có sừng!”
Đứa nhỏ bên cạnh xùy bạn: “Bậy nào! Đâu phải chỉ mỗi trâu có sừng, hươu cũng có sừng đó!”
“Hươu cao cổ không có sừng!”
“Hươu sao có sừng!”
“Cá không!”
“Thích cá thì cá!”
Lê Dương bước tới túm cổ đứa nhỏ đòi cá cược, “Mới nứt mắt mà cá cá cái gì.”
Ông nội vốn đang cúi đầu khắc gọt khối gỗ trong tay, tai nghe đám quỷ nhỏ cãi cọ rồi cười ha hả, thấy giọng Lê Dương ông liền mừng rỡ ngẩng đầu.
“Ây! Tiểu Dương tới rồi!?”
Ông nội nhìn đến Thiệu Nhất sau lưng cậu, hớn hở nói: “Ấy chà Tiểu Thiệu cũng tới!”
Thiệu Nhất cười, đưa hộp trà và rượu trong tay qua, “Có chút quà biếu ông ạ.”
Ông nội vừa ây da vừa đứng dậy, oán trách: “Thằng bé này, sao vẫn còn khách sáo như vậy!”
Thiệu Nhất: “Nên mà ạ.”
Lê Dương ngồi xổm xuống, nhìn vật thể lạ ông nội tiện tay đặt trên đất, bị đám nhỏ vây xem, “Ông nhớ nghề ạ?”
Thời trẻ ông nội làm nghề thợ mộc, rất nhiều vật dụng trong nhà là do ông tự làm.
Ông cụ cười to: “Mấy đứa nhóc ồn ào này, không biết nghe ai nói ông đang khắc động vật, ầm ầm chạy tới xem.”
Lê Dương cầm bán thành phẩm lên quan sát, “Đây là…… con nai?”
Thiệu Nhất cười: “Tứ bất tượng* đó.”
* Tứ Bất Tượng là thú cưỡi của Nguyên Thủy Thiên Tôn, là sự kết hợp đặc điểm của bốn loại Thánh Thú. Dân gian còn gọi nó là Kỳ Lân. Trong Tây Du Ký, từ thời Bàn Cổ sơ khai, mọi loài động vật đều nằm dưới sự cai quản của Tứ Bất Tượng. (Theo danviet.vn)
Khó trách đám trẻ cãi cọ nhau nửa ngày.
Một bạn nhỏ ngồi xổm cạnh Lê Dương duỗi cổ nhìn “tứ bất tượng” trong tay cậu, thắc mắc: “Tứ bất tượng là cái gì?”
Lê Dương kiên nhẫn giải thích một câu: “Không giống ngựa, không giống trâu, không giống hươu, không giống lừa, hiểu không?”
Bạn nhỏ cái hiểu cái không, “À!”
Không biết vì sao, Thiệu Nhất rất thích hình ảnh Lê Dương bị một đám con nít vây quanh.
Nhìn cậu nhíu mày có vẻ không kiên nhẫn, thế nhưng vẫn dùng ngôn từ đơn giản nhất giải đáp đống câu hỏi vô tận của đám trẻ con.
Càng quen thân càng hiểu rõ bạn nhỏ của anh là một người dịu dàng đến nhường nào, thế nên lại càng thêm thích, tựa như đời này không thể thích vậy lần hai.
Lê Dương nỗ lực trao đổi một hồi với bọn trẻ vì sao hươu cao cổ không có sừng mà hươu sao lại có sừng, ông nội cùng Thiệu Nhất cứ đứng bên cạnh nhìn.
Ông cụ vỗ vỗ hộp trà, thấp giọng hỏi, “Tiểu Thiệu này, ông hỏi con một chuyện.”
Thiệu Nhất cũng hạ giọng, “Ông nói đi ạ.”
Ông nội thấy Lê Dương không chú ý tới hai người, xoay sang Thiệu Nhất, “Tiểu Đường thi xong tâm trạng thế nào?”
Thiệu Nhất tươi cười, “Cực kì tốt.”
Ông nội không tin: “Thật ư?”
Thiệu Nhất gật đầu: “Ông yên tâm, em ấy phát huy rất tốt.”
Ông nội lúc này mới khẽ thở phào: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Chờ bọn trẻ lưu luyến bị bố mẹ gọi về ăn cơm, Lê Dương mới rã rời nằm liệt trên sô pha.
“Mệt chết người ta,” Lê Dương nhìn chằm chằm vào lỗ chuột trên trần nhà, “Bọn trẻ con này lắm hơi lắm sức thật.”
Ông nội vuốt ria mép, lắc đầu, “Còn phải nói sao!”
Ông nội dứt lời liền quay đầu hỏi em họ vẫn trong suốt nãy giờ, “Tiểu Phong tối nay muốn ăn gì?”
Bản mặt em họ hơi dịu xuống, “Đùi gà ạ.”
“Tiểu Dương và Tiểu Thiệu muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
Hai người trăm miệng một lời, nói xong liền cùng nhau sửng sốt, liếc nhau cười.
Ông nội gật gù: “Được được được! Dễ nuôi!”
Nghe vậy, em họ đang nằm ở đầu kia sô pha bất mãn trợn trắng mắt.
Cậu ta không dám thái độ với Lê Dương, không có mẹ ở đây, ông ngoại sẽ không giúp cậu, vậy nên cậu ta liền thái độ với Thiệu Nhất.
Nhưng cậu ta thể hiện xem thường cũng không vững lòng lắm.
Dù gì lúc ông chủ Thiệu không cười không nói cũng trông khá là hung.
Thiệu Nhất sửng sốt, lập tức thấy buồn cười.
Anh thật sự không định so đo với một cậu bé, nhưng Lê Dương đã phắt cái ngồi dậy, lạnh mặt nhìn em họ, “Mày thái độ nữa tao xem?”
Em họ sưng mặt nhìn cậu, hai giây sau quay đi, hốc mắt hồng hồng.
Lê Dương: “……”
Cậu ghét bỏ nhìn thằng em, đứng lên kéo Thiệu Nhất ra cửa.
Thiệu Nhất đến đây lấy cớ là đi tìm cảnh, bởi vậy anh treo máy ảnh trên cổ, dọc đường đi thử hút không ít ánh nhìn của bọn trẻ con.
Anh tùy tiện chụp vài tấm, sau đó hướng máy ảnh về phía bạn nhỏ bên cạnh.
“Cười một cái đi.”
Lê Dương cố tình nhe răng trợn mắt.
Nghe thấy tiếng chụp, Lê Dương nắm máy ảnh của anh, “Anh chụp thật hả? Xóa ngay!”
Thiệu Nhất giơ máy ảnh sang một bên tránh, vừa nói vừa cười: “Xóa làm gì, đáng yêu mà.”
“Rắm ấy!”
Bởi vì nguyên nhân chiều cao, cuối cùng Lê Dương vẫn không cướp được máy ảnh.
Cậu tức giận bất bình đá văng hòn sỏi ven đường, “Thiệu Nhất anh tiêu rồi, anh chờ đó!”
Thiệu Nhất hết cách, đưa máy ảnh cho cậu nhìn, “Không xấu thật mà, em xem đi.”
Lê Dương khoanh tay chảnh choẹ liếc một cái.
Hừm…… Hình như đúng là không xấu.
Kỹ thuật của bạn trai yêu dấu xứng đáng tuyên dương.
Dưới góc nhìn ngược nắng, mũi Lê Dương nhăn lại, đôi lông mày hơi chọn, rõ là dáng vẻ “chó săn nhỏ” điển hình.
Thiệu Nhất nhoẻn miệng, “Sao có thể chụp xấu em được.”
Lê Dương liếc anh, “Tự tin quá nhỉ.”
“Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi mà,” Thiệu Nhất chỉnh ống kính ra xa, hướng vào phố phường sắp tối, “Qua lăng kính của anh, em đương nhiên đẹp nhất.”
“Vậy không phải tình nhân thì sao?” Lê Dương xoay người đi lùi, đối mặt với Thiệu Nhất, “Còn đẹp không?”
“Nghĩ gì vậy.” Thiệu Nhất liếc cậu một cái nhẹ, tách tách nhấn chụp, “Không phải tình nhân em cũng đẹp nhất, không ai đẹp bằng em hết. Vừa lòng chưa?”
Ngài Lê rất vừa lòng.
Thiệu Nhất ở đây hai ngày, “lấy cảnh xong” liền chuẩn bị rời đi. Dù sao đến đây cũng chỉ vì muốn tranh thủ hảo cảm của ông nội Lê, ở lâu sẽ thành kì quái mất.
Hai ngày này em họ rất an phận, chỉ có điều thích dùng đôi mắt hạt đậu của mình nhìn Lê Dương.
Như thể cậu ta biết chắc Lê Dương không dám làm gì mình.
Tuy đối mặt với ông anh họ ngứa tay có thể phang què giò mình, cậu ta không dám tự tung tự tác, nhưng ông ngoại thì khác, ông ngoại dễ nói chuyện.
Buổi tối trước ngày Thiệu Nhất, em họ trên bàn cơm ngượng ngùng xoắn xít nói muốn đi công viên giải trí.
Ở thành phố sát nhà ông nội có một công viên giải trí nhỏ, chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, trong ấy tàu lượn vòng quay gì đều có hết.
Khá đông khách, chỉ là Lê Dương chưa ghé lần nào.
Đề nghị của em họ không quá đột ngột, dù sao cũng là trẻ con, thích đi chơi là chuyện bình thường.
Nhưng ai dẫn thằng nhóc đi mới là vấn đề.
Chân của ông nội không tốt.
Cũng không thể làm phiền người lớn nhà khác.
Lê Dương khựng lại, giây tiếp theo quả nhiên nghe tiếng ông hỏi mình: “Tiểu Dương à…… Con có muốn đi chơi không?”
Lê Dương: “……”
Không muốn lắm.
Không có thằng em thì muốn hơn.
Nhưng nếu không đồng ý, ông nội sẽ phải khó xử. Từ lần sinh nhật của em họ ngày bé, ông nội luôn cảm thấy mình đối xử không tốt với em họ, lo lắng sẽ để lại vướng mắc trong lòng cháu, vậy nên rất nhiều chuyện ông đều nhân nhượng thằng cháu này.
Mà cái thằng nhóc này, biết cảm kích mới là lạ.
Lê Dương thở dài, chọc miếng thịt trong bát, “Đi.”
Cậu đi, Thiệu Nhất tất nhiên cũng đi.
Vậy nên Thiệu Nhất lại ở đó thêm một ngày.
Chắc vì ước mong được thoả mãn, mặt em họ bớt sưng sỉa hơn không ít.
Nhưng trước lời dặn dò “Đi theo anh” của ông nội, cậu ta còn lâu mới thèm để ý.
Cậu ta thấy mình không phải trẻ con, huống hồ dựa vào đâu mình phải đi theo anh ta chứ.
Lê Dương nhìn mặt là biết cái thằng này suy nghĩ gì.
Trước khi lên xe, cậu cảnh cáo em họ.
“Không đi theo tao cũng được, đến lúc bị người ta bắt đi chặt chân chặt tay thì đừng trách tao.” Lê Dương cười lạnh, “Với cả, tiền là tao cầm, mày mà không nghe lời, cả ngày hôm nay cứ ngồi vòng quay ngựa gỗ đi.”
Em họ uất tới đỏ mặt, muốn hộc máu chết luôn: “Dựa vào đâu chứ! Tiền là ông cho tui!”
Lê Dương thong dong bước lên xe, “Nhưng ông đưa cho tao, mày ngon thì về mách ông, bảo ông tao nuốt tiền của mày, xem ông có tin không.”
Em họ tức sắp nhả khói trên đầu, nhưng thật sự không có biện pháp, chỉ đành khuất nhục bước lên.
Thiệu Nhất lặng lẽ nhéo ngón tay Lê Dương, đợi Lê Dương nhìn sang, anh liền cười hỏi: “Bắt nạt con nít à?”
Lê Dương xuỳ một tiếng, “Nó mà là con nít? Làm gì có đứa con nít nào đáng ghét như vậy.”
“Cũng phải,” Thiệu Nhất mỉm cười, “Nào em bé đáng yêu, há mồm.”
Lê Dương quay đầu nhìn anh, “Gì đó hả.”
Cậu vừa mở miệng nói chuyện, Thiệu Nhất liền bỏ một vật vào miệng cậu.
“Ưm……”
Lê Dương vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Là kẹo.
Vị ngọt nửa mùa hòa tan nơi đầu lưỡi cậu.
“Anh mua kẹo lúc nào thế?” Lê Dương lúng búng hỏi anh.
Thiệu Nhất: “Ngày hôm qua đi mua đồ ăn cho ông nội, vào mấy cửa hàng đồ ăn vặt không thấy kẹo trái cây.”
Lê Dương: “Thế anh mua ở đâu?”
“Ven đường.” Thiệu Nhất nhìn cậu, “Chắc không bằng kẹo em hay ăn.”
Lê Dương gật gù tán đồng, nghĩ ngợi lại lắc lắc, cậu cắn viên kẹo trong miệng, nuốt cái vị vừa ngọt vừa chát kia xuống.
“Còn tạm.” Lê Dương nhướng mày nhìn anh, hạ giọng nói, “Dù sao cũng là bạn trai mua cho, không ngọt cũng phải ngọt.”
Công viên giải trí đúng là rất đông khách.
Nhìn sơ một vòng toàn người là người.
Bởi vậy xếp hàng cũng tốn rất nhiều thời gian.
Lê Dương ngồi xuống một bộ bàn tròn bằng gỗ gụ, lười động đậy. Cậu hếch cằm với em họ, “Muốn chơi gì thì tự xếp hàng đi.”
Lê Dương nhìn mấy du khách vừa đi tàu lượn xong, chế giễu một câu: “Đừng miễn cưỡng bản thân, vòng xoay ngựa gỗ cũng vui mà.”
Em họ khó chịu bĩu môi, nhưng rất nhanh bị các trò chơi cùng tiếng la hò chói tai hấp dẫn sự chú ý.
Cậu ta chỉ vào cái tàu lượn siêu tốc gần nhất, vừa quật cường vừa kiêu ngạo nói, “Tui chơi cái đó.”
Lê Dương nhìn thoáng qua, cười: “Tàu này hơi bị dốc đó nha.”
Cậu đi mua vé giúp em họ, sau đó cùng Thiệu Nhất ngồi dưới bóng râm tán gẫu.
Nhìn dãy người xếp hàng dài dằng dặc, Lê Dương nhíu mày, “Định chờ đến chiều luôn sao.”
Thiệu Nhất chọc cốc trà sữa cho cậu, “Cũng không phải em chờ mà.”
Lê Dương cầm lấy uống một ngụm, lại nhíu mày, “Dở.”
Thiệu Nhất cầm cốc trà sữa của cậu, đưa nước đá của mình sang, “Uống cái này.”
Lê Dương cười tủm tỉm nhận lấy.
“Anh Nhất ơi, sao anh lại tốt thế nhỉ.”
Lê Dương rất hiếm khi nói chuyện kiểu này, Thiệu Nhất nhướng mày nhìn cậu, “Ai bảo anh thích em.”
“Chậc chậc chậc.” Lê Dương lắc đầu, “Có phải thích tới nỗi không kiềm chế nổi không?”
“Đúng vậy,” Thiệu Nhất thở dài, “Lần nào cũng không muốn XX*.”
* Gốc là 每次都不想□□, hai chữ cuối bị ẩn á.
Lê Dương sặc nước, ho khan nửa ngày.
“Đậu!”
Lê Dương trừng Thiệu Nhất, trừng trừng một hồi lại không nhịn được cười rộ lên, “Đậu má anh bị làm sao thế? Suốt ngày nói mấy thứ đen tối thôi.”
Thiệu Nhất chống đầu nhìn cậu cười, “Anh không chỉ nói, anh còn muốn làm.”
Lê Dương nghẹn họng, cậu quay đầu nhìn một đứa nhỏ năm sáu tuối ngồi cách đó không xa, “Trước mặt trẻ con!”
Còn đạp chân Thiệu Nhất dưới bàn.
“Hầy –” Thiệu Nhất thở dài, “Không dạy hư mầm hoa đất nước đâu mà.”
Lê Dương bĩu môi.
Chờ đề tài này trôi qua, cậu lại đạp đạp Thiệu Nhất, “Thiệu đạo tặc, buổi trưa ăn gì?”
Thiệu Nhất nhướng mày: “Gì cơ?”
Lê Dương học anh nhướng mày: “Ăn cái gì hả, hái hoa đạo tặc?”
Thiệu Nhất bật cười, rướn tay qua bàn chụp đầu Lê Dương, “Nghe lời em, Lê hoa nhỏ.”
Hai người đi chơi mấy trò không cần xếp hàng, ví dụ như vòng quay ngựa gỗ.
Lê Dương vung vẩy vé trong tay, lắc đầu tiếc hận: “Trò chơi êm đềm như vòng quay ngựa gỗ, nhóc thối đó còn coi thường.”
Có điều sau khi thấy trên những chú ngựa gỗ dập dìu lên xuống đều là các bạn nhỏ ba bốn tuổi, Lê Dương lại hơi do dự.
“Hay là bỏ đi, toàn là con nít.”
Thiệu Nhất vuốt một sợi tóc vểnh lên trên đầu cậu xuống, “Không phải em cũng là con nít sao.”
“Em thành niên lâu rồi anh hai.”
Thiệu Nhất tươi cười, “Trong lòng anh em mãi mãi là một đứa trẻ.”
Lê Dương quay đầu nhìn anh, thấy mắc cười ghê, “Cách anh nói nghe như một ông bố già ấy.”
Cuối cùng hai người cũng không chơi ngựa gỗ, anh đại Lê không nỡ bỏ mặt mũi để tranh ngựa với một đám trẻ con.
Hai người sắp đi sang chỗ khác thì bắt gặp một đứa trẻ gào khóc vì mẹ không mua đồ chơi cho, mẹ của nhóc thì đứng cạnh bó tay tức giận.
“Khóc cái gì mà khóc! Không phải con hứa với mẹ sẽ nghe lời rồi sao?”
Lê Dương đi đến, dúi vé chơi ngựa gỗ vào tay thằng bé, “Bạn nhỏ đừng khóc, anh cho em một cái vé, đi cưỡi chú ngựa được không?”
Mỗi lần cậu nói chuyện với trẻ con, giọng điệu sẽ tự động ấu trĩ đi một chút.
Bạn nhỏ vừa sụt sịt vừa nấc lên, giơ đôi tay nhỏ bụ bẫm lau nước mắt, “Em, em muốn Ultraman……”
“Ultraman có gì vui,” Lê Dương chỉ vào vòng quay ngựa gỗ, “Em xem, ngựa gỗ biết cử động, còn chở em chạy, Ultraman không thể cử động, còn không cõng được em.”
Tiếng sụt sịt của đứa bé nhỏ dần, hình như cảm thấy anh Lê Dương nói khá có lý, nhóc siết tấm vé trò chơi vừa được cho, thấp thỏm nhìn lén mẹ mình.
Mẹ cậu bé hơi ngượng ngùng, “Cậu bé à cảm ơn cháu, nhưng mà chúng ta không thể lấy không vé của cháu được……”
“Cô đừng khách sáo,” Lê Dương lùi một bước, tránh động tác nhét tiền của người mẹ trẻ, “Vé này cháu không dùng được, cũng lãng phí.”
“Ôi chao thật là……” Mẹ đứa nhỏ đẩy con mình, “Còn không cảm ơn anh đi!”
Đứa bé hít nước mũi, “Cảm ơn anh ạ!”
Lê Dương mỉm cười, xua xua tay.
Cuối cùng Lê Dương vẫn bị mẹ đứa nhỏ nhét cho quả táo.
Thiệu Nhất đứng bên cạnh, nhìn Lê Dương vụng về dỗ một bạn nhỏ xa lạ, cảm thấy rất thú vị, cũng rất đáng yêu.
Anh chụp vài tấm ảnh, đợi Lê Dương đi về phía mình liền cười hỏi cậu: “Còn biết dỗ các bạn nhỏ nữa sao.”
“Chịu thôi, có một anh bạn trai kính già yêu trẻ, mưa dầm thấm lâu.” Lê Dương tùy tiện tung hứng quả táo trong tay, khẽ cười.
Chờ em họ ngồi xong tàu lượn siêu tốc quay về, đã là ba tiếng sau.
Lê Dương liếc khuôn mặt nhỏ trắng bệch của em họ, lắc đầu, “Muốn chơi gì nữa?”
Em họ nhìn cậu, ánh mắt suy yếu nhưng vẫn như cũ không phục.
Cậu ta khoát tay, chỉ vào một trò chơi xếp hàng không quá dài — nhà ma.
Lê Dương nhướng mày.
Thằng nhỏ này, cứ phải cứng cổ với anh mày là sao.
“Nhà ma đúng không, bọn mình cũng đi.” Lê Dương kéo Thiệu Nhất đi xếp hàng mua vé.
Dù sao ngồi không cũng nhàm chán.
Ngoài bọn họ đi vào nhà ma còn có bốn người khác, hẳn cũng đi cùng nhau, hai nam hai nữ, trông giống hai cặp đôi.
Vừa tiến vào cửa nhà, ánh sáng bên ngoài liền bị tấm màn che kín mít.
Đường dưới chân không thấy rõ, bốn phía đen nhánh một màu, chỉ có ánh đèn xanh lục tù mù nơi ở góc tường và thứ ánh sáng yếu ớt thỉnh thoảng nhấp nháy, hoàn toàn không có tác dụng chiếu rọi đáng kể. Cả bọn chỉ có thể nắm tay vịn mò mẫm tiến lên phía trước.
Âm thanh trong nhà ma hết sức u ám, mơ hồ, đứt quãng còn có tiếng nói chuyện rì rầm và tiếng thét chói tai.
Hai cô bé trong nhóm bốn người đi đằng trước đã bắt đầu nhỏ giọng “A” lên.
Lê Dương nghe thấy hai nam sinh đằng trước an ủi bạn gái, “Không sao không sao, có tớ đây! Đừng sợ!”
Bạn gái “Ừ” mạnh một tiếng, nghe có vẻ rất cảm động.
Thiệu Nhất đột nhiên nắm lấy ngón út của Lê Dương, chờ cậu quay sang, thừa lúc ánh đèn loé lên liền nhanh như chớp nhẹ lên môi cậu, Thiệu Nhất cười, “Đừng sợ, có anh đây.”
Lê Dương liếc Thiệu Nhất, không để ý đến anh.
Bên cạnh họ là vách tường gập ghềnh, tạo cảm giác có chất lỏng chảy dài trên ấy, nhưng định thần lại thì thấy không phải.
Trên tường lắp thiết bị cảm ứng, có người đi qua sẽ phun khí lạnh.
Lê Dương đột nhiên bị hơi lạnh phun lên cổ, hoảng sợ.
Cậu bắt lấy cánh tay Thiệu Nhất đằng sau.
Thiệu Nhất thân cao, khí lạnh chỉ phun đến bả vai anh. Anh rất thức thời, lập tức nắm lấy tay bạn nhỏ, mười ngón đan chặt.
Lê Dương và Thiệu Nhất đi ở sau cùng, em họ đi phía trước, nhóm bốn người đi đầu tiên.
Bởi vậy khi phía trước nổ ra tiếng thét chói tai, Lê Dương và Thiệu Nhất còn chưa kịp phản ứng.
Lê Dương siết tay Thiệu Nhất, lùi về sau một chút, gần như dựa hẳn vào lòng ngực anh, cậu nhỏ giọng hỏi một câu, “Gì thế nhỉ?”
Thiệu Nhất nhìn xem tình huống phía trước, năm người có ba người hét, chỉ trừ một nam sinh còn tính là bình tĩnh cùng cậu em họ chẳng biết có phải sợ đến mức câm lặng hay không.
“Là nhân viên công tác.” Thiệu Nhất cúi đầu nói vào tai Lê Dương.
Nam sinh bình tĩnh đằng trước bảo vệ cô bạn gái đang hô “Cứu mạng”, nhân viên giả quỷ chỉ nhảy ra ngoài vài giây, sau đó lập tức nhảy về chỗ cũ.
Thế là cả bọn tiếp tục gian truân tiến lên phía trước.
Chưa đi được mấy bước, nam sinh còn lại đột nhiên hốt hoảng hét lên.
“Đậu má đậu má!!!” Cậu ta vừa hô, mấy người bên cạnh cũng hô theo.
Lê Dương chưa phát ra tiếng, thình lình cảm giác cổ chân mình bị một bàn tay kéo lại.
Gần như trong nháy mắt, da đầu cậu tê dại, da gà đá vịt toàn thân nổi lên, xúc giác nơi cổ chân bị phóng đại vô số lần.
Mọi thước phim ma quỷ từng xem tức khắc tràn về trong trí óc, gì mà “Ma quỷ đều là giả đều là nhân viên công tác” linh tinh tự ăn ủi bản thân đều tan thành mây khói.
Vậy cũng mẹ nó quá kích thích!
Bản năng khiến cậu nhảy lùi về sau.
Cậu vừa nhấc chân, cái tay kia liền lập tức rụt lại.
Thiệu Nhất nhanh chóng ôm lấy cậu, “Làm sao thế?”
Tim Lê Dương đập như điên.
Cậu bình tĩnh vài giây, “…… Đệt, quá kích thích.”
Kế đó, bọn họ không chỉ phải chú ý các vị “quỷ” đột ngột vồ ra trước mặt, còn phải cảnh giác mấy bàn tay túm chân dưới đất.
Đi tới đoạn sau, nhạc nền cũng nghe không rõ nữa, lọt vào tai đều là “A a a”.
Lúc sắp kết thúc, không gian chật hẹp mở rộng hơn một chút, bọn họ phải đi qua một cái cầu treo, đằng trước đặt chiếc quan tài, xung quanh toả ra thứ ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Bên trên là một thi thể mục ruỗng.
Vốn tưởng cứ đi qua là được, ai ngờ lúc cả bọn tới gần, thi thể đột nhiên ngồi dậy, đôi tay duỗi thẳng, mặt hướng phía trước.
Cả đám lại gào thét ôm thành một cục.
Lê Dương và Thiệu Nhất lại là hai người bình tĩnh nhất. Một là bởi vì hai người đứng xa nhất, hai là bởi vì đã trải nghiệm quá nhiều, tâm tình đã trở nên vững chãi.
Vừa nãy rất nhiều lần bị quỷ nắm cổ chân, tuy chỉ cần chân cử động thì sẽ được buông ra, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Nhưng mà ba Lê không giống mọi người, bị nắm vài lần, cậu đã có thể vô cảm nhìn chằm chằm bàn tay nắm cổ chân mình.
Cậu thấp giọng cùng Thiệu Nhất chê bai: “Người vừa nắm chân em chắc chắn là thừa cân, một ngón tay còn to hơn hai ngón của em, làm gì có con quỷ nào như vậy. ”
Thiệu Nhất cũng thấp giọng, “Người bắt anh khá gầy, đúng là rất giống quỷ.”
Vậy nên lúc nhìn thấy thi thể ngồi dậy, cả hai vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng họ trăm triệu lần không ngờ, cái thi thể kia không chỉ ngồi dậy, mà còn nhảy từ quan tài xuống, đuổi theo nhóm bọn họ.
Lê Dương và Thiệu Nhất nắm tay nhau, vừa hô “Đậu má” vừa sải chân chạy như điên.
Đằng trước là đồng đội tuyệt vọng gào thét, kêu cha gọi mẹ, đằng sau là xác chết vùng dậy truy đuổi, cảm tưởng sắp chạm tới quần áo họ đến nơi!
Cũng quá kích thích rồi đó!
Tấm màn ở cửa ra bị nhóm bọn họ suýt nữa giật đứt, phải đến khi trông thấy gương mặt tươi cười của nhân viên công tác, cả bọn mới như được sống lại.
Cậu trai bình tĩnh lúc xác chết vùng dậy thì không bình tĩnh tí nào nữa, bạn gái mình cũng quên kéo.
Vợ chồng son lúc này trắng bệch mặt bắt đầu cãi nhau.
Lê Dương buông tay Thiệu Nhất ra, cậu ngàn lời khó nói nhìn tấm màn đen, thở phì phò: “Như này cũng quá…… Như này ai dám tới lần hai.”
Thiệu Nhất chạy một hồi cũng hơi thở gấp, nghe vậy liền cười, “Gan em cũng to ghê đấy.”
Lê Dương xùy một tiếng, bĩu môi, “Em có phải anh đâu, mê tín.”
Thiệu Nhất cười nói: “Vậy ai vừa rồi ôm anh không buông tay thế nhỉ?”
Lê Dương xoay lưng đi một nước, “Ai biết được.”
“Dù sao không phải em.”
HẾT CHƯƠNG 97.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!