Trả Thù Người Đã Từng Thương - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3770


Trả Thù Người Đã Từng Thương


Phần 3


Hôm đó, sau bao nhiêu nhẫn nhục suốt chừng ấy năm, cuối cùng tôi đã đánh cô ta một trận thừa sống thiếu chết, ai can cũng không được.

Yến bị tôi vả hộc máu mồm, bạn bè của cô ta túm tụm lại lôi tôi ra nhưng tôi là con nhà lao động từ nhỏ, tất nhiên là khỏe hơn mấy cô tiểu thư suốt ngày chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Tôi hăng máu xô ngã hết, mãi đến khi bảo vệ quán chạy đến thì mới kéo được tôi ra.

– Bác bỏ cháu ra để cháu giết nó, con ôn này nó không thích sống nữa thì để cháu giết nó luôn.
– An bình tĩnh lại đã xem nào, bình tĩnh.
– Không, bác bỏ cháu ra.

Tôi vừa vùng vằng vừa gào lên, cảm giác lúc đó như muốn giết người thật đến nơi, đầu như muốn bốc hỏa.

Tôi còn nhớ lần đầu tiên đến nhà Yến, cô ta chào đón tôi bằng cả một chậu nước bẩn hắt thẳng vào người, sau đó cứ mỗi khi không có bố cô ta ở nhà là cô ta tìm cách bắt nạt tôi, hôm thì đổ đầy mực vào sách vở, hôm thì lấy kéo cắt sạch quần áo.

Đáng lẽ tôi sẽ nhẫn nhịn chịu đựng cho đến khi học xong, thế nhưng tôi ở nhà cô ta được chưa đầy một năm thì bố của Yến, cũng là dượng lấy mẹ tôi… đã suýt nữa thì cưỡng bức tôi. Biến tôi thành ra một kẻ thế này.

Hôm ấy mẹ tôi không có nhà, ông ta tự nhiên mở cửa vào phòng tôi rồi hỏi han đủ thứ chuyện. Lúc đó tôi mới chỉ mười lăm tuổi nên biết gì đâu, ông ta hỏi gì thì ngây ngô trả lời nấy, thậm chí đến tận khi tay ông ta cứ lần mò trên đùi tôi, tôi cũng chẳng nghĩ xa xôi gì.

Đến khi ông ta đẩy tôi xuống giường, bảo là: “Con cứ ở đây chiều dượng, con thích gì mai dượng mua cho con. Chỉ cần con không nói với ai, quần áo đẹp, sách vở, dượng mua hết, nhé, chiều dượng nhé”

Lúc đó tôi mới nhận ra mình sắp bị ông ta cưỡng bức, sợ quá nên cuống cuồng đẩy ra rồi gào lên kêu cứu. Nhưng mà khi ấy nhà chẳng có ai, tôi có gào thế nào cũng chẳng ai nghe, sức lực của một đứa trẻ mười lăm tuổi cũng chẳng thể đọ nổi với một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi to béo phốp pháp. Cuối cùng, khi quần áo trên người tôi vừa bị xé rách thì bỗng nhiên ở cửa vang lên một giọng nói:

– Bố, bố làm gì thế?

Lẽ ra hôm ấy Yến có tiết học nhưng được nghỉ, về sớm hơn thường ngày nên mới chứng kiến cảnh đó, vô tình giúp tôi thoát khỏi nanh vuốt của bố cô ta. Ông ta thấy con gái về nên cũng không tiếp tục giở trò với tôi nữa ngượng ngập mà bảo với Yến:

– Chị con bảo bị ngứa lưng, bảo bố xem hộ cho ấy mà. Không có gì đâu.

Cũng bởi vì thế cho nên từ đó về sau cô ta lại càng ghét tôi hơn, ghét đến nỗi chỉ cần nhìn thấy mặt tôi là cô ta muốn nhổ một bãi nước bọt. Mẹ tôi thì khỏi phải nói, biết được chuyện đó chẳng những không lo cho con gái mà chỉ sợ mất chồng, ngay ngày hôm sau đã đuổi tôi về nhà cũ, ném cho tôi vài trăm bạc rồi bảo tôi tự lo.

Tôi quay về ngôi nhà cấp bốn xập xệ trong ngõ hẻm mà tôi và bà ngoại đã ở ngày trước, để có tiền trang trải cuộc sống thì ngoài việc học ra còn xin làm thêm mấy công việc lặt vặt ở mấy quán cơm trên phố. Tôi cứ tưởng tránh xa mẹ, tránh xa Yến và bố cô ta thì cuộc sống của mình sẽ bình lặng hơn, nhưng mà đến khi bạn bè cùng trường tự nhiên đồng loạt xa lánh tôi như xa lánh một kẻ dịch bệnh, tôi mới biết mình đã nhầm.

Yến lợi dụng việc đã từng ở cùng nhà với tôi, lên trường đi rêu rao tôi đi cặp kè với mấy ông bằng tuổi đáng tuổi cha tuổi chú để moi tiền, cô ta còn nói tôi thường xuyên ăn cắp đồ, hết nói dối lại nhiều lần trộm tiền rồi của mẹ, thế nênng mới bị mẹ tôi đuổi về nhà cũ.

Đám học sinh ở trường khi ấy tin lời cô ta sái cổ, một đồn mười rồi mười đồn trăm, cuối cùng chẳng còn ai dám chơi với tôi, chỉ cần nhìn thấy tôi là bọn họ bàn tán chỉ trỏ rồi hùa nhau cười khúc khích.

Ở nhà tôi đã chẳng có người thân, một mình lầm lũi, lên trường cũng không có bạn bè, tôi càng cô đơn hơn. Đã có lúc tôi chán nản đến mức muốn tự tử quách cho xong, nhưng mà đúng lúc tôi tuyệt vọng nhất thì Ngọc xuất hiện. Nó chuyển từ trường mới đến, cắt tóc ngắn ăn mặc như con trai, lại dám đánh nhau với cả mấy con cùng lớp vì dám trêu tôi, thế nên từ đó về sau không ai dám chỉ trỏ tôi nữa, chỉ là cả trường chẳng ai dám chơi cùng hai đứa tôi.

Tôi đã nhẫn nhịn chịu đựng suốt hơn mười năm, đến hôm nay người mà tôi yêu phản bội, cô ta lại đến đây để cười cợt sỉ nhục, còn lôi bố tôi ra làm trò cười với lũ bạn bè mình. Bao nhiêu chuyện gộp lại khiến tôi không thể bình tĩnh được, tôi không thể chịu nổi nữa nên mới xông vào đánh cô ta, bất chấp hậu quả.

– Bác bỏ cháu ra đi, để cháu giết nó.
– An, thôi ngay.

Bác bảo vệ vất vả lắm mới lôi được tôi ra khỏi bàn của Yến, cô ta thì đầu tóc rũ rượi chỉ vào mặt tôi, gào lên:

– Mày chờ đấy nhé con ôn kia. Tao báo công an, tống mày vào tù. Đừng tưởng đánh tao mà dễ, mày chờ đấy.
– Tao chờ đây này, làm được gì làm đi. Báo công an thì báo đi, tao thách cả mày cả bố mày đấy.
– Loại con hoang không có giáo dục, cái thứ côn đồ mất dạy, mày cứ đợi đấy mà xem, đợi đấy con ranh An.

Sau hôm đó, tôi bị chỗ làm thêm cho nghỉ việc, còn phải đền bù thiệt hại cho quán mất nửa tháng lương, mấy hôm sau còn bị công an triệu tập.

Ngồi trong đồn công an phường tôi thấy số mình đúng là may thật, quay cuồng hết việc này đến việc khác, bận rộn đến nỗi chẳng có thời gian mà đau khổ vì chia tay Minh. Nếu không có những việc này xảy ra, có khi bây giờ tôi vẫn ngồi trong phòng khóc lóc vì tiếc bốn năm thanh xuân của mình cũng nên.

– Cô là Nguyễn Thùy An đúng không?

Anh công an nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ mặt chán chường như nhìn những kẻ tội phạm khác, hỏi một cách máy móc.

– Vâng ạ.
– Chúng tôi nhận được đơn tố giác của cô Lê Hải Yến, tố giác cô đánh cô ấy và lấy trộm nhẫn kim cương của cô ấy.

Tôi quen với việc cô ta chuyên đi vu oan cho mình rồi nên vẫn bình tĩnh lắc đầu:

– Không ạ, em chỉ đánh nó thôi, em không lấy nhẫn của nó.
– Thế tại sao cô lại đánh cô Yến?

Tôi trình bày lại chuyện hôm đó, anh công an cặm cụi ghi chép lại, xong xuôi anh ta bảo tôi:

– Bây giờ nhẫn kim cương của cô Yến trị giá mấy trăm triệu, mà hôm đó sau khi xảy ra xô xát với cô thì mới không tìm thấy nữa. Các nhân chứng ở đó cũng nói sau khi cô đánh cô Yến thì cô Yến mới mất nhẫn. Bây giờ cấp trên và viện kiểm sát có lệnh tạm giam cô để phục vụ công tác điều tra.

Tôi đoán kiểu gì con Yến cũng ngấm ngấm giở trò để hại tôi, nên cũng chẳng cảm thấy bất ngờ gì, chỉ bình tĩnh đón nhận. Lúc đó tôi có gì đâu, gia đình không, người yêu không, tôi giống như đã đi đến cùng đường, không còn biết mình còn nỗ lực vì ai, nỗ lực vì cái gì nữa.

Người ta phấn đấu vì muốn chăm lo cho bố mẹ già hoặc em nhỏ, hoặc là nỗ lực để có cuộc sống tốt đẹp hơn, có thể hạnh phúc cùng người mình yêu, còn tôi, trước đây chỉ có một mình, bây giờ vẫn cô độc như cũ, tôi không còn mục tiêu nào để mà sống tốt nữa.

Tôi bị tạm giam hai ngày, đến ngày thứ ba được thả ra vì không đủ bằng chứng, bên công an đứng ra giúp tôi thỏa thuận bồi thường tiền cho Yến rồi bảo tôi về nhà thu xếp tiền.

Tôi không có ý định bồi thường cho nó mà định bắt taxi ra cầu Vĩnh Tuy tự tử, nhưng mà khi vừa mới ra khỏi đồn công an, mở điện thoại lên đã thấy con Ngọc gọi đến.

Mấy ngày qua tâm trạng tôi mệt mỏi bải hoải đến cực độ vì ở trong đồn không ăn không ngủ được, chỉ khóc và suy nghĩ về số phận mình, tôi không hối hận nhưng tôi rất buồn, tâm lý căng thẳng nên rơi vào trầm cảm nặng. Tôi định tắt máy đi, nhưng nghĩ trước lúc chết dù sao cũng nên nói cho con bạn thân một tiếng, thế là tôi lại ấn nút nhận cuộc gọi:

– Alo, tao đây.
– Con kia, mày làm sao rồi, tiên sư mày nữa, sao rồi? Mày được thả chưa hay còn ở trong đồn? Có ăn được không? Ngủ được không?
– Sao mày biết thế?
– Không gọi được cho mày thì tao đi hỏi chứ sao? Tao tìm mày loạn lên, xong rồi may đến quán nước chỗ mày làm thêm hỏi, người ta mới chỉ cho. Mày sao rồi, nói cho tao nghe xem nào. Sốt ruột quá.
– Tao mới được thả rồi, không cần lo đâu, tao vẫn ăn tốt ngủ tốt.
– Giờ mày đang ở đâu? Tao đến đón mày.
– Không cần, đón gì mà đón, tao tự đi được.
– Nói nhanh lên, tao có chuyện gấp cần nói với mày đây, nói địa chỉ đi tao đến đón.
– Chuyện gì thế?
– Quan trọng lắm, mẹ kiếp, mày cứ nói địa chỉ đi tao đến rồi tao nói.

Tôi biết Ngọc không đùa, mà trong hoàn cảnh này thì nó lại càng không thể đùa được, thế nên lại quyết định gặp nó. Lúc tôi với nó vừa đến quán nước, nó đã gào lên:

– Mày đánh con Yến mà không gọi tao à? Một mình đánh, giờ một mình bị thế, chừa chưa?
– Mày có thù oán gì với nó mà đánh, tao đánh là việc của tao, mày dây vào làm gì, định giống như tao đấy à?
– Mày chịu đựng nó bao nhiêu năm rồi, lẽ ra phải đánh nhừ tử nó từ lâu rồi cơ, giờ chờ nó đủ lông đủ cánh rồi, đánh nó, nó kiện cho, chừa chưa.
– Chưa, nếu được làm lại, tao vẫn đánh nó.

Tôi mệt mỏi cầm cốc nước trên bàn lên uống, bây giờ mất phương hướng, tôi như một người đi lạc trong đêm tối, chẳng cần biết đến ngày mai hay tương lai gì. Chỉ thấy đời mình nhạt nhẽo vô vị quá, nhạt hệt như cốc nước trên bàn.

– Ừ, có cơ hội thì vẫn phải đánh, nhưng lần sau đánh kín kín thôi, đánh ở chỗ đông người thế, còn toàn bạn bè nó, đầy người làm chứng.
– Ừ, biết rồi. Thế mày có chuyện gì quan trọng, nói nhanh đi, tao còn về ngủ, buồn ngủ quá.
– Mày ở trong đó thế nào? Có bị tù hay đứa nào bắt nạt không? Có được ăn tử tế không?
– Chuyện quan trọng mà mày nói đấy à?
– Không. Mày cứ trả lời đi rồi tao nói.

Tôi đặt cốc nước xuống bàn, cười cười:

– Gớm, cái phòng tạm giam bé tý có mình tao. Cơm nước đầy đủ, với lại mình có phải là tù quái đâu mà đòi bắt nạt với cả cho ăn vớ vẩn, tao vẫn còn đầy đủ quyền công dân mà.

Con Ngọc nhìn chằm chằm tôi từ đầu đến chân, sau khi xác định tôi đúng là không việc gì thật, nó mới bảo:

– Mày biết tao điều tra ra gì không?
– Điều tra gì?
– Cái con ngủ với thằng Minh là bạn con Yến.
– Sao mày biết?
– Hôm trước tao đi tìm mày không được, rong ruổi ngoài đường cả ngày, thế là nắng quá vào quán café ở Xuân Thủy ngồi uống nước. Đúng là trái đất tròn mày ạ, ngồi ngay sau bàn con Yến với con kia, nghe hết bọn nó nói chuyện.

Tôi chột dạ, vội vàng hỏi:

– Bọn nó nói gì, mày kể nhanh lên xem nào.
– Hóa ra con kia tên My nhé, đúng là con giám đốc với làm cùng công ty với thằng Minh thật. Con My này bên ngoài nhìn hiền lành thế thôi nhưng cũng đú đởn không kém gì con Yến đâu, tao ngồi toàn nghe bọn nó nói chuyện đi bar cắn thuốc bay lắc các kiểu.
– Ừ, tiếp đi.
– Xong con My này thấy kiểu thằng Minh là “rau sạch” ấy, nên chăn luôn. Thằng chó kia thì thấy con gái giám đốc, nhà giàu nữa, thế nên chả mấy chốc mà đổ nhờ.
– Ừ, cái đó thì tao biết rồi. Nếu tao là nó, tao cũng chọn con My chứ tao chẳng chọn tao.

Con Ngọc gật gù:

– Nhưng mấu chốt là ở chỗ này này, chính con Yến là đứa xúi cho con My chăn thằng Minh, ngay cả việc số lạ kia nhắn tin vào máy mày báo địa chỉ nhà nghỉ, cũng là con Yến đấy.
– Sao mày biết?
– Tao ngồi đằng sau nghe bọn nó nói mà. Con Yến còn bảo lần này cho mày chết, cho mày dính án để sau không có công ty nào dám nhận mày. Con ranh này, mới tí tuổi mà thâm độc thật. Nó thù mày giống như thù giặc ngoại xâm.

Tôi nghe kiểu so sánh của con Ngọc, tự nhiên lại bật cười:

– Mày thử bắt gặp bố mày với một đứa mày ghét đang quần nhau ở trên giường xem, mày có thù không?
– Công nhận, nhưng nên thù bố nó chứ không phải thù mày.
– Máu mủ với nó, sao nó thù được, đến bây giờ nó vẫn nghĩ tao dụ dỗ bố nó đấy, cả mẹ tao nữa.

Những chuyện này đã xảy ra bao nhiêu năm, nhưng đến bây giờ vẫn là cái gai trong lòng tôi, mỗi lần nhắc đến là tôi vẫn khó chịu. Con Ngọc nhìn tôi rồi thở dài:

– Giờ mày định thế nào? Có muốn trả thù nó không để tao tính. Yên tâm, cứ giao cho tao, tao làm gọn gàng sạch sẽ chứ đếch ai như mày.
– Giờ đánh nó để bị tống vào tù à? Mày với nó chả thù oán gì mà mày dây vào những việc đấy. Cứ kệ tao, không cần phải lo.
– Thế định để nó nhơn nhơn hại mày hết lần này đến lần khác như thế à? Người yêu mày mà nó còn dựng được chuyện để bọn mày chia tay, rồi giờ tống mày đi vào tù kia kìa. Để yên cho nó thế à?
– Từ từ để tao tính, giờ đang đau đầu lắm, chưa nghĩ được gì hết.

Tôi với Ngọc giống nhau ở chỗ thẳng tính, trước giờ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hãm hại ai chứ đừng nói là bày mưu trả thù. Với những việc như thế, bọn tôi chẳng có tý kinh nghiệm gì cả, thế nên lúc mới được thả từ đồn công an ra, suy nghĩ của tôi mới là muốn chết chứ không phải muốn trả thù. Đúng lúc tôi đang định bảo đi về thì con Ngọc lại lẩm bẩm:

– Con mất dạy đó nó thâm độc như thế mà vẫn có người yêu được nhỉ? Thằng đó đúng là có mắt như mù. Đi yêu con rắn độc, à không, con rết ấy, loại nó phải tởm như con rết chứ rắn còn đẹp chán.

Trong đầu tôi chợt lóe sáng, tâm trạng đang chán nản muốn tự tử bỗng dưng lại nảy sinh ý định muốn sống trả thù, tôi không muốn chết nữa.

– Gì cơ?
– Nó có người yêu đấy, nói chuyện có vẻ như yêu thằng này thật, còn bảo con My là đừng có bô bô cái mồm, lỡ người yêu nó biết lại rách chuyện.

Cô ta bày trò hãm hại tôi bao nhiêu lần, bây giờ ngay cả người đàn ông mà tôi đặt tình cảm vào nhiều nhất, cô ta cũng khiến anh ta phản bội tôi, đó là còn chưa tính việc cô ta đặt điều tôi ăn trộm đồ, làm tôi mất việc, làm tôi phải ở trong trại giam mấy ngày. Nếu như đằng nào tôi cũng tự tử, vậy thì trước khi tự tử tôi muốn sống ác một lần, muốn thử trả thù một lần.

– Mày biết người yêu nó không?
– Hả? Tao có biết đâu, nghe lỏm nó nói với con kia mấy câu về người yêu nó thôi.

Nói xong, con Ngọc hình như nhận ra được điều gì, vội vàng bật dậy bảo tôi:

– Đừng nói là mày muốn tán người yêu nó để trả thù đấy nhé.

Tôi lại cầm cốc nước lên, uống một hơi hết sạch, sau đó gật đầu chắc như đinh đóng cột:

– Ừ.

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (10 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN