Tra Vương Tác Phi
Chương 7: Thà chết cũng không chịu khuất phục
Lụa trắng, dao găm, còn có một bình nhỏ được viết lên hai chữ “kịch độc”!
Đây là… muốn nàng đi tìm chết sao? Ha ha… Cách làm việc đúng là không chút che dấu, không chút hàm súc mà!
Bởi vậy có thể thấy rõ, Trạm vương thật sự không phải là loại người ngụy quân tử. (tức là tiểu nhân công khai)
Nhờ quen biết với Trạm vương, thế nào gọi là ác nhân, thế nào gọi là cường quyền, hiểu biết của nàng đã được đổi sang một tầm cao mới. Quyền thế bá đạo, cường ngạnh, hung tàn ở cổ đại, đã được bàn tay Trạm vương thể hiện vô cùng tinh tế!
*Tần Cối để lại tiếng xấu muôn đời kia khi nhìn thấy Trạm vương, chỉ sợ cũng muốn nể phục hắn vài phần!
*Tần Cối: là một đại gian thần trong lịch sử TQ, tóm gọn việc hắn làm trong 3 câu là: đại gian đại ác, bán nước cầu vinh, để nhục ngàn thu!
Trạm vương Vân Xuân, thật muốn giải phẫu hắn ra, cẩn thận dò xét xem bên trong hắn có bị thiếu thứ gì hay không!
Dung Dật Bách nhìn những thứ đó, lông mày bất giác nhăn lại.
Dung Khuynh đứng dậy, chậm rãi bước lại gần: “Tục ngữ nói: một ngày phu thê, trăm ngày ân ái. Lời này quả nhiên không có sai. Lễ vật của Trạm vương, xem ra vừa trúng mục tiêu, lại vừa thừa nhận tính quan trọng của ta!” Lời nói thanh đạm, châm chọc nồng đậm.
Lẫm Nhất ngưng mắt, phản ứng của Dung Khuynh, rất khác so với dự đoán đơn giản của hắn.
Trong dự đoán, phản ứng của Dung Khuynh không ngoài hai loại: một, hoảng sợ, khóc rống, chết mà không cam lòng. Hai, lòng tàn như tro, chết mà không sợ! Nhưng bây giờ…
Nhưng mà, dù nàng có loại tâm tình nào đi nữa, kết quả cuối cùng cũng vẫn không thể thay đổi. Nàng hẳn phải chết, đã là điều chắc chắn!
Đối với chuyện này, trên dưới Dung gia, vô vàng người có cảm giác hao hao giống nhau, thở dài, thổn thức, vui mừng, thỏa hận. Tâm tình phức tạp, chỉ giống hệt nhau duy nhất một suy đoán, Dung Khuynh sẽ chết, không có ai bảo vệ, cũng không ai có ý muốn giúp!
“Ma ma, Cửu cô nương đã sắp đi gặp Diêm vương rồi, lão ma ma ngài cũng đừng nên tức giận nàng ta nữa, không đáng!” Tiểu nha đầu khom người nhìn Đặng ma ma, gặp may khoe mẽ.
Đặng ma ma trầm mặt xuống, cơn tức cuồn cuộn, lý sự: “Ta ngược lại hi vọng nàng có thể chết trễ một chút!”
Tiểu nha đầu nghe xong, không hiểu: “Ma ma, tại sao vậy?”
Đặng ma ma liếc xéo nàng ta một cái, không nói gì thêm. Nguyên nhân tự bà ta rõ là được, cũng rất đơn giản!
Nếu như Dung Khuynh sống sót, Đặng ma ma có hàng trăm cách hành hạ nàng, để chứng minh cho Ngụy thị thấy sự trung thành tuyệt đối của bản thân mình, chứng minh những lời kia của Dung Khuynh vốn chỉ là những lời nói bừa bãi, là hoàn toàn muốn vu oan cho bà ta. Nhưng bây giờ….
Dung Khuynh chết đi, có một số việc vặt, đúng là rất khó nói cho rõ ràng. Mặc dù, bà ta đã thề độc để chứng tỏ sự trong sạch của chính mình với Ngụy thị. Khi đó Ngụy thị của tỏ ra tin tưởng. Nhưng….
Đặng ma ma hầu hạ Ngụy thị hơn mười năm, hiểu rất rõ tính tình của nàng ta.
*Hậu trạch quý gia, tranh đấu gay gắt nhiều năm, đã đúc thành tính tình nhạy cảm cùng đa nghi của Ngụy thị. Cho nên, trãi qua một chuyện này thôi, muốn Ngụy thị hoàn toàn tin tưởng bà ta lần nữa, chỉ sợ là rất khó! Vài năm trở lại đây, bà ta đã gặp qua quá nhiều trường hợp tương tự!
*Hậu trạch quý gia: nơi ở của các nữ nhân (phu nhân, di nương, tiểu thư) nhà giàu, quý giá.
Nghĩ đến đây, Đặng ma ma lập tức chỉ hận không thể xé Dung Khuynh ra thành trăm mảnh, nhiều năm bỏ công, thật vất vả mới được trở thành tâm phúc của Ngụy thị, nhưng chỉ vì vài câu nói của tiện nhân Dung Khuynh mà tan thành mây khói, điều này khiến Đặng ma ma sao có thể không phẫn hận cho được!
“Ma ma, ma ma…”
Đặng ma ma đang nổi bão trong lòng, lại nghe tiếng hô to gọi nhỏ của nha đầu này nữa, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo, vừa mở miệng đã lạnh lùng khiển trách: “Ầm ầm ĩ ĩ, còn thể thống gì…”
“Nô tỳ biết sai, ma ma tha tội. Nhưng mà, nô tỳ có việc gấp muốn bẩm báo lại với phu nhân!”
“Phu nhân mệt mỏi, vẫn đang nghỉ ngơi, nếu là chuyện nhỏ thì….”
Lời Đặng ma ma còn chưa dứt, tiểu nha đầu đã nói: “Là về Cửu cô nương!”
Nghe vậy, đôi mắt Đặng ma ma đột nhiên trầm xuống: “Nói!”
“Vâng!”
Đặng ma ma là tâm phúc của Ngụy thị, tiểu nha đầu không dám chần chừ, kể chi tiết: “Khi nảy Cửu cô nương phân phó, bảo nô tỳ đến dặn dò thiện phòng một tiếng, chuẩn bị cho nàng một bàn thức ăn!” Nói xong, đưa một tờ giấy lên trước mặt: “Còn đưa cho nô tỳ một danh sách món ăn!”
Đặng ma ma nghe nói xong, nhìn danh sách trong tay, vẻ mặt bất định: “Đây là những thứ nàng muốn sao?”
“Vâng!”
“A….” Đặng ma ma nhếch miệng cười nhạo một tiếng. Vị Cửu cô nương này ngày càng khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn. Trước sau gì cũng phải chết, còn lăn qua lăn lại lộn xộn như thế! Nhưng trước mặt hộ vệ Trạm vương phủ, bà ta muốn xem một chút, nàng ta có thể bày ra cái trò gì nữa!
“Chuyện này, đã có ai đến bẩm báo với lão phu nhân chưa?”
“Xuân Hồng đã đi rồi!”
Đặng ma ma nghe xong không nói gì thêm nữa, xoay người, đi vào trong hà, bẩm báo lại với Ngụy thị!
***
Lẫm Nhất vừa nhìn Dung Khuynh, vừa nhíu mày.
Dung Khuynh nhìn Lẫm Nhất, nàng cười ngọt đến ngán, nhưng vui vẻ kia lại không chạm được tới đáy mắt: “Lẫm hộ vệ, dù có là phạm nhân hung ác cùng cực đi nữa, trước khi chết cũng sẽ được cho một bữa ăn đàng hoàng trên đường đưa đi. Cho nên, yêu cầu này của ta cũng không xem là quá đáng!”
Lẫm Nhất nghe xong cũng không lên tiếng, nhưng, cũng không ngăn cản lại. Đó dù gì cũng chỉ là một bữa cơm, không thay đổi được gì.
Cứ như vậy, Lẫm Nhất tay cầm ba thứ bùa đòi mạng, mắt nhìn Dung Khuynh đang từ tốn thưởng thức bàn thức ăn đủ hương đủ sắc.
Dung Dật Bách lẳng lặng ngồi một bên, tình huống trước mắt, hắn bất lực!
Chỉ là, nhìn sắc mặt cứng ngắc cứng còng như đá của Lẫm Nhất, còn có phản ứng mang tính rất ma quỷ của Dung Khuynh. Đây là muốn dùng quái dị để vẽ ra khí thế mạnh mẽ cho mình sao….
“Khụ khụ… Khụ khụ….” Ngực không thoải mái.
Nghe tiếng ho khan của Dung Dật Bách, Dung Khuynh chợt thấy khổ sở, khó nuốt trôi thức ăn trong miệng!
Bào muội sắp chết, thân làm huynh trưởng, hành động của Dung Dật Bách rất lí trí. Biết rõ đấu không lại Trạm vương, biết rõ hắn không đủ sức để che chở được cho Dung Khuynh, ngược lại còn sẽ khiến mình bị dính líu đến, cho nên, Dung Dật Bách bất đắc dĩ chỉ biết duy trì trầm mặc.
Lựa chọn của Dung Dật Bách, đối với hắn mà nói, đó là một lựa chọn sáng suốt nhất, biết rõ không che chở được, nên không hi sinh vô ích, hắn không làm sai! Những người Dung gia khác cũng giống thế, mạng nhỏ của chính họ đương nhiên lớn hơn nàng.
Nếu hỏi bọn họ vì sao không cứu, hay không che chở cho nàng, bọn họ có thể nói ra hàng trăm lí do. Có lẽ… Những lời đó, chỉ có thể làm tăng thêm một tầng bi thương cho nàng mà thôi!
Cùng lắm thì nàng cũng không phải là Dung Khuynh. Nàng không sao cả, nhưng mà….
Duỗi tay bỏ xuống đôi đũa, đứng dậy, nhấc chân đi đến phòng tắm.
“Dung cửu cô nương!” Lẫm Nhất thúc giục nàng.
Dung Khuynh dừng bước, xoay người, thanh thanh đạm đạm nói: “Ta muốn tắm rửa sạch sẽ, phải thật xinh đẹp để đi gặp nương!” Nói xong, khoan thai đi vào.
Lẫm Nhất tay đã vén mành lên, nhưng bước chân lại trì hoãn thêm lần nữa.
Dung Dật Bách chợt ho lợi hại hơn…
“Công tử!”
Dung Dật Bách khoát tay, tỏ ra không có trở ngại gì, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Bách Nhi, sau khi nương đi rồi, ngươi phải chăm sóc muội muội thật tốt. Có nhớ không, Bách Nhi….”
Lời dặn dò của nương lúc lâm chung bỗng vang vọng bên tai hắn, tâm tình không ổn định, cổ họng căng lên, ngực ưa ứa.
————-
Trạm vương phủ.
Bị dược cắn ngược lại, cảm giác thân thể không có chút sức lực, khiến tâm tình Trạm vương cực không tốt nổi. Khẽ dựa vào giường êm, nâng lên chén trà, hỏi: “Lẫm Nhất đã đi bao lâu?”
Lẫm Ngũ nhìn thoáng qua đồng hồ cát, đáp lại: “Bẩm chủ tử, đi gần một canh giờ rồi!”
“Bản vương bảo hắn đi đánh nhau với thiên quân vạn mã sao?”
Lẫm Ngũ nghe vậy, cúi đầu: “Thuộc hạ đi xem một chút!”
“Ừ!”
Lẫm Ngũ lĩnh mệnh, phi thân rời đi.
Trạm vương tiện tay bỏ chén trà xuống, lười nhác nằm xuống giường êm, nói ra một câu bóng gió: “Bản vương ở chỗ này, ngươi cố mà đáp lễ lại ta nha! Vật nhỏ tìm đường chết.”
Lời nói này…. Khiến người ta thật muốn vạch trận, mổ móc hắn!
————–
Dung phủ.
Hồng y như lửa, tóc đen như mực!
Một thân váy hồng, tóc đen rơi lả tả, đỏ và đen, hai bên kết hợp lẫn nhau, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch triệt để.
Trắng trong thuần khiết, nổi bật lên sắc hồng, yếu mềm cùng bi tráng!
“Ta đẹp không?” Dung Khuynh nhìn Dung Dật Bách hỏi.
Dung Dật Bách nắm năm ngón tay thành quyền: “Đẹp lắm!”
Dung Khuynh cười cười, nhấc chân, đi về phía Lẫm Nhất, cầm lên thướt lụa trắng: “Nghe nói người treo cổ, lưỡi sẽ rất dài, làm quỷ cũng không đẹp. Cho nên, cái này không được!” Nói xong, bỏ lại.
Sau đó cầm lên dao găm, lắc đầu: “Chính mình tự tay đâm chính mình, lỡ như đâm không chuẩn xác, chết không được sống không xong, vậy quá thảm! Ngẫm lại cũng thấy đáng sợ, không được!” Nói xong, bỏ lại lần nữa.
Cầm lên bình chứa độc lên quan sát, nhìn Lẫm Nhất nói: “Thuốc này là hàng thật sao?”
“Đúng!”
“Vào máu là chết!”
“Không sai!”
“Ta thử nghiệm!” Nói, cầm ngân châm trong tay khuấy khuấy bên trong bình.
Lát sau, rút lên lại, nhìn ngân trâm đen dần dần đổi màu, Dung Khuynh không khỏi cảm thán: “Lấy bạc thử độc là chính xác nhất, đúng là không nói dối!” Nói xong, cầm lên chất kịch độc, đảo mắt, nhìn ra ngoài cửa: “Vốn định cáo biệt với người nhà, đáng tiếc, lại không có ai đến đưa tiễn, vậy thì….” Nói, có chút dừng lại, mặt khẽ biến sắc, nhẹ lẩm bẩm: “Vương gia…”
Nghe cái cách xưng hô này, Lẫm Nhất theo phản xạ quay đầu lại, cánh tay bỗng nhiên đau xót, đôi mắt hơi co co, ra tay theo bản năng, trong lúc đó, sức mạnh vô hình thoáng chốc trãi rộng ra, trầm trọng, ám sát người….
Cửa sổ rung động, bàn ghế lung lay, giống như có gió mạnh đánh tới! Dung Dật Bách hé miệng định nói gì đó, nhưng tay bỗng duỗi ra túm lấy cổ tay Dung Khuynh, vô thức che chở nàng bên người mình!
Dung Khuynh rũ mắt xuống, cười nhạt một tiếng: “Ca ca đã bảo vệ ta, ta sẽ nói lại với nương?”
Đôi mắt Dung Dật Bách co rút nhanh, mi mắt khẽ run.
“Nếu ta nhất định phải chết, sẽ không kéo ngươi theo cùng, vì như vậy nương sẽ không vui. Cho nên….”
Dung Khuynh đẩy tay Dung Dật Bách ra, ngước mắt, sắc mặt nguội lạnh, mắt lộ ra sát ý nhìn Lẫm Nhất. Hốc mắt ửng đỏ, trong mắt nổi lên một chút ẩm ướt nhè nhẹ, sâu bên trong tràn ra tư vị bất lực, nhưng hai đầu lông mày lại ngập tràn quyết tuyệt, giọng nói nhiễm chút khô khốc, không trơn tru: “Từ nhỏ muốn sống sót đã không dễ dàng gì, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tự giết chính mình. Muốn mạng ta, tự ra tay tới lấy!”
Tự sát, hành động không biểu hiện được chút dũng khí, không bảo vệ được tôn nghiêm, càng sẽ không có ai phong nàng là anh hùng, điều đó chỉ khiến mình càng thấy bản thân mình thật đáng buồn hơn mà thôi!
“Ngươi tìm đường chết!” Lẫm Nhất lạnh lùng trầm giọng, trần thuật lại sự thật.
Dung Khuynh nghe nói, cười nhạt một tiếng: “Vậy ta không tìm là có thể sống sao?”
Lẫm Nhất không đáp lại!
Mặt Dung Khuynh tản đi vui vẻ: “Nếu làm sao cũng phải chết. Vậy trước khi chết, ta thà rằng thay mình tạo ra một cái chết “thà chết chứ không chịu khuất phục” còn hay hơn!”
Dung Khuynh nói xong, nhìn thoáng qua Lẫm Ngũ đang chậm rãi đi tới, không mặn không nhạt nói: “Lẫm hộ vệ ngươi cầm lên vũ khí, làm trái lời chủ tử nhà ngươi, hắn có bảo ngươi tự ra tay lấy tính mạng ta đâu? Vẫn nên trở về bẩm báo với chủ tử nhà ngươi trước, có đến lấy mạng ta lần nữa không? Nhưng mà, dù là loại nào đi nữa. Ngươi, lần này thất trách rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!