Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh
Chương 2: "J"
Edit: Cá Cháp
Beta: Beom, LysNa
Ở giới giải trí đã lâu, chuyện thế này giống đêm nay, một mỹ nữ đột nhiên đụng phải mình trong quá khứ không phải là không có xảy ra.
Chính vì vậy, Tưởng Vũ Hách vẫn luôn cho rằng người phụ nữ để lại cho mình phương thức liên lạc mập mờ, nhưng anh cũng không nghĩ tới —-
Lại là một câu nhắc nhở.
Anh lặng lẽ cất tờ giấy đi, xoay người, cười nhẹ nhàng với Lê Mạn, “Đương nhiên cho cô mặt mũi.”
Dứt lời, uống một hớp rượu lớn trong ly.
Lê Mạn cười sâu xa, “Cảm ơn Tưởng tổng, vậy tôi cũng uống.”
Môi nữ nhân dán lên mép ly, lúc uống rượu mặt mặt mày tràn ngập phong tình.
. . .
Tất cả những chuyện này, đều bị Ôn Dư ngồi trong góc tối thấy được.
Anh ta bị ngốc sao, tại sao còn uống?!
Chẳng lẽ mình viết Đại Lang quá mờ mịt, anh ta không hiểu nó có ý tứ gì?
Không nên chứ, ít nhất có một chữ “thuốc”, người đã có thể ngồi trên vị trí đó, chút tính cảnh giác nguy cơ này cũng không có?
Vưu Hân không hiểu rõ nội tình, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cậu vừa làm gì vậy?”
Vừa dứt lời, Ôn Dư liền thấy Tưởng Vũ Hách cùng Lê Mạn vẻ mặt hơi say rời đi.
Hảo gia hỏa, xem ra nữ nhân rắn rết này đã được như ý muốn.
Ôn Dư thở dài và lắc đầu, “Tôi đã cố gắng hết sức.”
Vưu Hân: “? ? ?”
“Chờ xem, sắp tới giới giải trí của các cậu khẳng định sẽ có tin tức hot.”
Vưu Hân ngừng một lát, thốt ra: “Cậu và Thẩm Minh Gia sắp kết hôn sao?”
Ôn Dư liếc cô ấy một cái: “Nghĩ gì thế, tớ muốn kết hôn như vậy sao?”
Vưu Hân cười hắc hắc, “Hai ngươi đều vẫn rất tốt mà.”
Thẩm Minh Gia là bạn trai Ôn Dư quen chưa đến một năm, hắn đang lăn lộn trong giới giải trí, năm nay diễn một bộ phim dân quốc về hỏa hoạn, hiện nay là một trong những tiểu hoa đán hot nhất.
Mặc dù hai ngời đang quen nhau, nhưng vì liên quan đến nghề nghiệp, Thẩm Minh Gia hầu như ở nơi khác đóng phim, đoạn tình cảm này vẫn là yêu xa, mỗi ngày dựa vào tin nhắn và điện thoại để duy trì.
“Cũng không có nghĩa là tớ muốn kết hôn, tớ mới hai mươi hai, còn sớm mà.” Ôn Dư kết thúc đề tài này, phủ thêm áo khoác ngoài, “Đi thôi, đi ăn chút gì đó.”
Vưu Hân đứng dậy theo, thuận miệng nói: “Không phải tớ nhiều chuyện, Thẩm Minh Gia bây giờ hot như vậy, cậu nên nhìn chằm chằm hắn.”
“Loại chuyện theo dõi này có ích sao, hơn nữa,.. “Ôn Dư nhíu mày, chỉ vào mấy người đàn ông bưng ly rượu mời mình tỏ ý tốt nói: “Muốn thì cũng phải là Thẩm Minh Gia nhìn chằm chằm tớ, bản tiểu thư rất nổi tiếng.”
Vưu Hân cười liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ, tớ sai rồi, tớ tự kiểm điểm lại.”
Buổi âm nhạc còn chưa kết thúc, hai người liền về trước.
Mới vừa vào thang máy, cửa thang máy bên kia cũng mở.
Người đi ra là Tưởng Vũ Hách, theo sau là một người đàn ông.
Rõ ràng trên tay áo không có gì cả, Tưởng Vũ Hách lại không nhanh không chậm dùng khăn giấy lau, giống như là lau đi mùi chán ghét nào đó.
“Tất cả đã sắp xếp xong?” Anh ta hỏi.
“Vâng.” Người đi theo lấy điện thoại di động ra, mở ra một đoạn camera theo dõi, “Ông chủ.”
Tưởng Vũ Hách cúi đầu, liếc nhìn hình ảnh đôi nam nữ bên trong đang dây dưa ướt át với nhau .
Một lát sau, anh ném khăn tay: “Bấm dừng đi.”
“Vâng.”
Chủ yếu muốn làm cho những kẻ yếu kém kia biết, cái giá của tâm tư cao hơn trời là gì.
Trở lại sân thượng, Tưởng Vũ Hách rốt cuộc cũng có thời gian đi tìm bóng lưng vừa rồi. Tiếc nuối thay, hắn tìm khắp khán đài cũng không thấy cô gái mặc váy nhung đen.
Hương thơm đặc biệt của cây hoa hồng và mộc hương, cũng triệt để biến mất trong gió đêm trên sân thượng.
Tưởng Vũ Hách lại lấy ra tờ giấy kia.
—— đại lang.
Anh nhẹ nhàng kéo kéo môi, gọi người phụ trách tới: “Đêm nay tổng hợp danh sách tất cả khách quý được mời và đưa tôi một bản.”
–
Cùng Vưu Hân ăn xong bữa ăn khuya Ôn Dư liền trở về nhà, tắm rửa, chăm sóc da, yô-ga, cũng không thể thiếu.
Đúng mười một giờ, điện thoại reo lên.
Ôn Dư không cần nhìn cũng biết là Thẩm Minh Gia gọi tới.
Hai người tuy rằng yêu xa, nhưng một ngày ba bữa đều ân cần thăm hỏi, Thẩm Minh Gia cũng không vắng mặt.
Nói không khoa trương, so với “dì cả” Ôn Dư còn đúng giờ hơn.
“Bảo bối, anh vừa xem dự báo thời tiết, ngày mai Giang Thành hạ nhiệt độ, em mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị lạnh.”
Nhìn xem, đùng là một người bạn trai ân cần.
Ôn Dư tự nhận là một cô gái không cẩn thận tỉ mỉ bằng Thẩm Minh Gia như vậy. Cô ngồi xếp bằng trên thảm yô-ga hỏi, “Anh còn đang quay phim ở Cáp Nhĩ Tân à? Bên kia cũng dưới 0 độ đấy.”
Thẩm Minh Gia “ừ” một tiếng, nói cho Ôn Dư nơi quay phim gần đây có tuyết rơi, phong cảnh rất đẹp.
“Em phải chăm sóc bản thân kĩ lưỡng, anh còn khoảng một tuần thì kết thúc quay chụp, đến lúc đó quay về thành phố Giang thăm em.”
Đáng lẽ đây là một tin tức tốt.
Nhưng khi Ôn Dư nhếch môi, chuẩn bị tưởng tượng cảnh bọn họ gặp lại nhau thì, Cô bỗng nhiên xuất thần ——
Hình ảnh không xuất hiện
Nguyên nhân chính là…
Thẩm Minh Gia trông như thế nào, cô không nhớ nổi.
Cái này hơi không đúng.
Ôn Dư vội vã cúp điện thoại: “Tốt tốt, đến lúc đó gặp.”
Sau đó lấy ra iPad, tìm bộ phim Thẩm Minh Gia đóng vai chính bắt đầu điên cuồng coi lại.
Yêu xa làm mờ đi dáng vẻ của bạn trai, nhất thời không biết là vui hay buồn.
Có điều nếu Thẩm Minh Gia một tuần nữa sẽ quay về, phải nhanh đi lấy quà cho anh ấy.
Nửa năm trước, Ôn Dư đến Bắc Kinh chơi, HXX gia vừa khai trương cửa hàng đầu tiên lớn nhất châu Á ở đó, nhà thiết kế tự đích thân xuất hiện, Ôn Dư có thẻ VVip, đặc biệt đặt làm riêng một chiếc khuy măng sét bằng đá quý đen, tăng cho bạn trai.
Bây giờ Thẩm Minh Gia đã trở về, những chiếc khuy măng sét cũng đến đây rồi.
Mọi thứ đều tốt như ông trời đã định trước, thời gian cũng vừa vặn.
Ôn Dư lập tức đặt vé máy bay đi Bắc Kinh vào ngày hôm sau.
Điều cô không nghĩ tới lại là, ở khoang hạng nhất của chuyến bay đó, cô gặp Tưởng Vũ Hách lần thứ hai.
Anh Đại Lang tinh thần có vẻ phấn chấn, có lẽ thuốc kia đã chuyển hóa hết, anh ta hoàn toàn không giống dáng vẻ điên loan đảo phượng điên cuồng cả đêm.
Tuy rằng tối qua cô mật báo rất cẩn thận, người đàn ông này sẽ không thấy mặt cô, nhưng để tránh phiền phức, Ôn Dư cúi đầu, không muốn bị nhận ra.
Sự thật chứng mình, cô suy nghĩ nhiều.
Vị trí của Tưởng Vũ Hách ở hàng ghế đầu, sau khi ngồi xuống cũng không để ý đến người ngồi sau hay bên cạnh mình.
Anh ta đi cùng đoàn đội, gần như ngồi hết hàng ghế đầu. Sau khi máy bay cất cánh, Ôn Dư ngồi phía sau nghe bọn họ thảo luận chuyện công việc.
Ôn Dư cũng không quan tâm chủ đề của bọn họ, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn bóng lưng Tưởng Vũ Hách, trong lòng tiếp túc viết cốt truyện một vạn chữ cho đêm qua.
Vốn dĩ hai bên có thể yên ổn không có việc gì đến khi hạ cánh, nhưng giữa chuyến bay, đột nhiên có người nhắc đến tên Thẩm Minh Gia.
Ôn Dư hơi bất ngờ, không khỏi ngồi thẳng lưng.
“Thẩm Minh Gia có ảnh hưởng tốt trong nửa năm qua, đoàn đội của hắn có ý định hợp tác với Á Thịnh, muốn kí hợp đồng điện ảnh và truyền hình, chuyển đổi màn ảnh để phát triển.”
“Người đóng 《 Nhung Trang 》là Thẩm Minh Gia? Mới giành được giải thưởng người mới, danh tiếng thực sự đang khá thịnh hành.”
“Hiện tại là thời điểm tốt để kí, giá cả tôi có thể đàm phán.”
Rõ ràng đang khen Thẩm Minh Gia, nhưng Ôn Dư nghe tới, phảng phất như là khẳng định ánh mắt của mình.
Vài người hàng ghế đầu đang nhỏ giọng thảo luận, cô ở ghế sau cũng thoải mái mà nhếch môi.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt tự tin của Ôn Dư liền bị nghi ngờ.
Người đàn ông ngồi phía trước chưa nói lời nào bỗng nhiên lên tiếng.
“Quá phổ thông, không có gì đặc sắc.” Anh thản nhiên nói: “Chờ một chút.”
“. . . “
Sau chuyến bay ba tiếng đồng hồ, máy bay hạ cánh thuận lợi xuống Bắc Kinh.
Bởi vì câu nói kia hoàn toàn xúc phạm đến thưởng thức của mình, Ôn Dư đã đơn phương kết thù với Tưởng Vũ Hách, sau khi máy bay dừng được một giây, người thứ nhất bước ra khỏi cabin.
Mấy phút sau, Tưởng Vũ Hách mặc áo khoác tây trang đi ra, đi tới hàng ghế cuối cùng thì bỗng nhiên dừng lại.
Anh lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Rất nhẹ, chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Người theo sau lưng cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy Tưởng tổng.”
Không biết vì sao, hương hoa hồng, mộc hương kia lại có cảm giác khiến Tưởng Vũ Hách nghiện.
Giống như một bức màn bí ẩn, không thể chạm tới, không thể nghi ngờ, lặp đi lặp laị và khó quên.
Thật khó quên, trong một cabin như vậy, anh lại ngửi thấy mùi tương tự giống như là ảo giác.
“Không có gì.” Tưởng Vũ tỉnh táo lắc đầu, “Đi thôi.”
–
Ôn Dư vốn dĩ không có ý định ở lại Bắc Kinh, ai ngờ buổi tối vừa hạ cánh lại nhận được tin báo máy bay trở về Giang Thành bị hủy vì thời tiết xấu.
Đúng lúc gần đây Bắc Kinh có mở một khách sạn năm sao, Ôn Dư đi thẳng tới nơi đó, cố gắng đặt trước phòng cho buổi tối, rồi mới đến quầy chuyên doanh lấy khuy măng sét.
Không ngờ lại có vấn đề khi làm thủ tục tại quầy lễ tân.
Thẻ không thanh toán tiền được, nhân viên liên tục kiểm tra nhiều lần, cuối cùng nói xin lỗi. “Tiểu thư, cô còn phương thức thanh toán nào khác không, tấm thẻ này hình như có chút vấn đề.”
Làm sao lại có vấn đề, ngày hôm qua Ôn Dư tôi còn dùng nó để mua vé máy bay.
Nhưng lúc này, Ôn Dư không buồn tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn còn người xếp hàng chờ. Vừa vặn còn hơn 100.000 tiền tiêu vặt trong WeChat, sau khi đặt phòng tổng thống với tầm nhìn ra biển còn dư 2.000.
Gửi hành lý về phòng, trên đường đến quầy chuyên doanh, Ôn Dư gọi điện thoại đến ngân hàng, quản lý tài khoản nói:
“Xin lỗi cô Ôn, thẻ phụ của cô tạm thời bị đóng băng.”
Ôn Dư: “Sao lại bị đóng băng vậy?”
“Lí do cụ cô có thể liên hệ với người dùng thẻ chính.”
Thẻ phụ của Ôn Dư được gắn với thẻ chính của bố cô. Cô không biết về tiền bạc. Cô luôn dùng thẻ như vậy, quẹt thẻ bất cứ khi nào cô muốn, và chưa bao giờ làm điều gì sai trái.
Ôn Dư lập tức gọi điện cho cha mình, Ôn Nghi An, nhưng đường dây luôn bận không liên lạc được.
Xe tới trung tâm mua sắm, Ôn Dư không thể làm gì khác ngoài đặt chuyện này sang một bên, tự hỏi có phải lúc trước đến Paris cà thẻ “từ Đông sang Tây”, nên ba cố ý kiềm chế cô?
Tại quầy chuyên doanh HXX, SA niềm nở tiếp đón Ôn Dư và lấy ra một cặp măng sét với đá quý đen làm thủ công.
“Đẹp quá, không biết quý ông nào may mắn nhận được quà của cô.”
Những chiếc khuy măng sét nằm yên tĩnh trong hộp nhung, được một nghệ nhân bậc thầy làm thủ công. Mọi chi tiết đều tinh xảo và trang nhã. đá quý màu đen trong suốt sáng long lanh. Khí chất trầm ổn nhưng lại không mất đi sự xa hoa.
Điều mà Ôn Ngọc khen ngợi nhất chính là chữ “J” được khắc trên mặt sau của khuy măng sét.
Tràn đầy tình cảm thầm kín và tâm ý của cô.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dư mua quà cho bạn trai, cô đã dành nhiều tâm huyết từ khâu thiết kế đến lựa chọn chất liệu.
Thẩm Minh Gia hẳn sẽ thích nhỉ?
Ôn Ngọc cười, trong lòng tự hỏi tự trả lời——
Nếu anh dám không thích, liền đưa nó cho người đàn ông khác!
Sau khi cảm ơn SA xong, Ôn Dư rời khỏi quầy, định đi thang cuốn xuống lầu, nhưng vô tình thoáng thấy một bóng người đứng trước thang máy cách đó không xa.
Là một người đàn ông.
Một người đàn ông trông rất giống Thẩm Minh Gia về cả hình dáng và tư thế.
Nhưng không phải Thẩm Minh Gia vẫn đang quay phim ở Cáp Nhĩ Tân, và sẽ quay lại một tuần sau đó sao?
Ôn Dư sợ mình nhìn sai nên đi về phía thang máy, chưa kịp nhìn rõ mặt thì người đàn ông đã vào thang máy rồi.
Ôn Dư đã chậm một bước.
Cô cảm thấy có gì đó không ổn, theo bản năng lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Minh Gia, nhưng điện thoại đã bị cúp máy.
Một lúc sau, Thẩm Minh Gia gửi cho Ôn Dư một bức ảnh: [Bảo bối, đang quay phim, anh sẽ gọi cho em sau. ]
Ôn Dư cau mày.
Hay là mình nhầm rồi?
Trên đường trở về khách sạn, Ôn Dư từ đầu đến cuối bị trực giác kỳ lạ điều khiển. Lần đầu tiên, cô chủ động tìm kiếm những lời nói không bình thường của Thẩm Minh Gia, cuối cùng, trong hành trình do fan của anh ta đăng, cô đã tìm thấy bức ảnh của người hâm mộ Cáp Nhĩ Tân chụp anh lên máy bay.
Hóa ra Thẩm Minh Gia đã rời thành phố Cáp Nhĩ Tân vào ngày hôm kia.
Anh ta đang nói dối.
Ôn Dư từ nhỏ được nuông chiều, tính tình cũng không tốt, không thể chấp nhận nhất là sự gian dối. Cô lập tức định gọi cho Thẩm Minh Gia để hỏi rõ ràng, nhưng lúc này, một cuộc gọi đã đến trước.
Đó là Chu Việt, thư ký của cha.
Mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng Ôn Dư vẫn trả lời: “Thư kí Chu?”
Đầu dây bên kia, giọng điệu của Chu Việt có chút nghiêm trọng, “Tiểu thư ơi, cô đang ở đâu.”
Ôn Dư nhìn ra cửa sổ, lơ đễnh đáp: “Nơi khác, làm sao vậy.”
Chu Việt dừng một chút, “Có chuyện tôi muốn nói cho cô, mong cô ngài nghe xong giữ bình tĩnh.”
“Tôi biết.” Sau đó xe từ từ lái đến lối vào khách sạn, Ôn Dư đang muốn nói có phải ba chuẩn bị khống chế chi phí của mình, bỗng nhìn thấy cái gì đó bên ngoài cửa sổ xe, cơ thể từ từ ngồi thẳng lên.
Trước cửa xoay của khách sạn, một nam một nữ nắm tay nhau xuống xe, mặc dù người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng nhìn thoáng qua Ôn Dư vẫn nhận ra, đó là Thẩm Minh Gia.
Vừa xuất hiện ở trung tâm thương mại.
Bọn họ ôm nhau thân mật , công khai, không e dè.
Giờ phút này, tất cả tự tin và kiêu ngạo của Ôn Dư đều bị hình ảnh trước mặt đánh nát. Sốc, tức giận, không thể tin được, đủ loại cảm xúc đan xen khiến cơ thể cô trong nháy mắt như bị cái gì móc rỗng vậy.
Quên hô hấp, quên chớp mắt, quên tất cả bản năng.
Giọng nói của Chu Việt lần thứ hai truyền đến, “Tiểu thư ơi, cô biết cái gì?”
Ôn Dư không nhúc nhích nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ, lẩm bẩm nói: “Tôi muốn giết người.”
“?”
Thư kí Chu đột nhiên khẩn trương, “Tiểu thư người bình tĩnh một chút, giết người là phạm pháp.”
Theo sát mà nói: “Chỉ là công ty phá sản mà thôi, cô giết người làm gì?”
Ôn Dư: “. . . ? ? ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!