Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh - Chương 6: Không cần thiết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh


Chương 6: Không cần thiết


Edit: Beom, Cá Cháp

Beta: Cá Cháp

Hiện tại, Á Thịnh là tập đoàn giải trí lớn nhất trong nước, sáng lập từ đầu những năm 90, hiện tại do Tưởng Vũ Hách độc quyền nắm trong tay, toàn bộ phim điện ảnh truyền hình trong nước hoàn toàn do tập đoàn sở hữu độc quyền, từ nghệ sĩ cho tới quản lý, tiếp thị giải trí và những lĩnh vực liên quan khác.

Chín giờ rưỡi, Tưởng Vũ Hách đi ra từ thang máy, thư kí lập tức nghênh đón, vừa đi vừa liệt kê lịch trình công tác hôm nay:

“10 giờ có hội nghị thu mua lại truyền thông Siêu Sao, 12 giờ hẹn Cao tổng tập đoàn Thanh Hòa ăn cơm, buổi chiều 2 giờ chọn lọc công ty IP trọng điểm cho năm sau, 4 giờ gặp tổng giám bộ phận phỏng vấn, 4 giờ rưỡi họp video người phụ trách hỉ cá (?) 7 giờ thì tham gia lễ trao giải Liên hoan phim Bắc Kinh.”

(?) gốc là 喜鱼, mình không hiểu đây là gì nên để nguyên convert.

Tưởng Vũ Hách đã quen với lịch trình dày đặc như vậy.

Anh đẩy cửa tiến vào văn phòng, phát hiện có người đã sớm ngồi trên sô pha.

Thư kí bất đắc dĩ giải thích: “Thực xin lỗi Tưởng tổng, tôi nói như nào anh ta cũng không đi.”

“Tôi biết rồi.” Tưởng Vũ Hách đóng cửa lại, cũng không tức giận.

Người đến là người đại diện Lê Mạn, cũng là một trong những nhân viện của công ty.

“Tưởng tổng,” hắn co quắp hèn mọn mà đứng lên, “Mạn Mạn không hiểu chuyện, có thể cho cô ấy một cơ hội không?”

“Cô ta không hiểu chuyện, anh cũng không hiểu chuyện sao?” Tưởng Vũ Hách đi qua người anh ta, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng lại lạnh lẽo đến bức người. “Anh là quản lý trực thuộc Á Thịnh, bên trên còn có tổng giám, ai cho anh quyền lợi tới ngồi ở văn phòng của tôi?”

“Tôi, tôi chỉ muốn tới cầu xin ngài, lễ trao giải tối nay đừng quá làm khó cô ấy, tốt xấu gì Mạn Mạn cũng là do một tay ngài nâng đỡ mà.”

“Thì thế nào?” Tưởng Vũ Hách ngẩng đầu, lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi nhìn anh ta: “Nếu tôi có thể nâng cô ta lên được thì tôi cũng có thể làm cho cô ta rơi xuống vực thẳm, mất tất cả.”

“Ngài không tiếc ư?”

“Là cô ta chủ động vứt bỏ giá trị bản thân.”

“…”

Người đại diện mấy lần định mở miệng tranh luận nhưng trong lòng cũng biết nghệ sĩ nhà mình to gan làm loạn thật sự rất khó để xoay chuyển lại, Tưởng Vũ Hách là người như thế nào, trong cái giới này hẳn là ai cũng biết.

Anh chưa bao giờ cho người phạm sai lầm cơ hội thứ hai.

Biết không có khả năng cứu vãn, người đại diện ảm đạm rời khỏi văn phòng.

Mắt Tưởng Vũ Hách lạnh lùng mà nhìn của đóng lại, đang muốn gọi điện tìm thư kí lại lơ đãng nhìn đến chiếc khuy măng sét.

Động tác hơi dừng lại một chút.

Độ ấm và xúc cảm ở đầu ngón tay cô gái kia cứ vậy mà dâng lên.

Thật lâu sau, ý thức được là mình thất thần vì một cái nút áo, Tưởng tổng nhíu mày, cảm thấy bản thân hơi vớ vẩn.

Anh dời tầm mắt đi, gọi điện cho thư kí, “Sửa sang báo cáo tài chính của truyền thông Siêu Sao quý ba, bốn năm ngoái rồi đưa một phần vào đây.”

“Vâng.”

Bình thường Tưởng Vũ Hách nói xong thì sẽ cúp máy hoặc dặn dò thêm, nhưng hôm nay lại không có động tĩnh gì.

Thư kí cẩn thận tiếp tục giữ máy.

Giống như là suy tư thật lâu, anh mới nói: “Còn có, bảo Lệ Bạch đi mua giúp tôi vài thứ.”

Buổi sáng sau khi Tưởng Vũ Hách rời đi, Ôn Dư ăn một chút cũng trở về phòng mình.

Yoga, spa, trà chiều, các loại party đã là quá khứ.

Hiện tại công dân hạng ba như cô chỉ xứng đáng phát ngốc trong phòng suy nghĩ về nhân sinh.

Vì thế Ôn Dư bắt đầu tính toán mượn cớ đi một chuyến ra khách sạn lấy túi, chủ yếu là thẻ căn cước bên trong.

Bởi vì khách sạn bên kia tuy đáp ứng hỗ trợ lưu giữ nhưng cũng chỉ trong thời hạn hai tuần.

Cũng chính là trong vòng hai tuần, Ôn Dư nhất định phải đi một chuyến tới khách sạn.

Ngẫm nghĩ vấn đề này một ngày, lúc chạng vạng dì Mười Hai gọi Ôn Dư nói rằng lão Hà tới đây, còn mua cho cô rất nhiều đồ.

Ôn Dư ngẩn người, ngồi xe lăn đi vào phòng khách.

Trên bàn rải rác túi lớn túi nhỏ, bên trong phân ra quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, đồ dùng vệ sinh, có thể nhìn ra được chọn mua rất cẩn thận.

Lão Hà nói: “Tôi chỉ xin nghỉ có nửa tiếng, phải đi ngay, những cái này toàn là đồ con gái tôi thích mua, cô nhìn xem, không phù hợp thì nói với tôi.”

“…”

Mũi Ôn Dư có chút chua xót.

Tuy rằng những đồ Lão Hà mua toàn là nhãn hiệu bình dân nhưng việc làm của ông mấy ngày nay làm Ôn Dư thấy rất ấm áp.

Cô che giấu chua xót trong lòng, cười nói: “Rấp hợp, cảm ơn chú Hà.”

Lão Hà vội vàng thông báo vài câu rồi đi, Ôn Dư ôm bao lớn bao nhỏ trở về phòng, lúc sửa sang lại thì không ngờ tới trong túi còn có một chiếc di dộng mới!

Tuy là một cái smart phone thật bình thường, nhưng đã trang bị rất đầy đủ linh kiện, bật lên là có thể sử dụng.

Đúng là quá bất ngờ.

Ôn Dư lập tức mở ra di động, không bao lâu thì nhận được một tin nhắn.

【 Chào cô gái, tôi là lão Hà, đây là số của tôi, có việc gì thì trực tiếp gọi cho tôi. 】

Ôn Dư thật vui vẻ rep ông OK.

Sinh hoạt nhàm chán lập tức tràn đầy sức sống.

Ôn Dư nhanh chóng dùng số điện thoại mới lập WeChat, sau đó thêm bạn với Vưu Hân.

Vưu Hân nhìn chữ “Ôn” rồi nghiệm chứng, ngay lập tức đồng ý, sau đó gửi tới tài khoản này một loạt dấu hỏi chấm.

【 Ngươi là ai? 】

Ôn Dư hiếm có thời gian rảnh rỗi nói giỡn: 【 Ngươi còn thông đồng với người họ Ôn khác? 】

Bên phía Vưu Hân vẫn luôn hiện đang nhập tin nhắn, một lúc lâu sau mới gửi tới một đống dấu chấm than.

【 Cậu đi đâu vậy tổ tông! Tớ gửi cho cậu mấy chục tin nhắn, trăm cuộc điện thoại cũng không có tin tức, gấp chết tớ! 】

Còn không đợi Ôn Dư phản ứng lại, Vưu Hân lập tức gọi video.

“Cậu ở đâu? Cậu không sao chứ? Cậu có biết là tớ định dán thông báo tìm người không?”

Lúc trước hai người chơi với nhau toàn là Ôn Dư che chở cho Vưu Hân. Gia cảnh Vưu Hân không tốt, ở trong giới thượng lưu Giang Thành thường xuyên bị mọi người chê cười là tùy tùng của Ôn Dư, nịnh bợ Ôn Dư mới vào được giới, nhưng chỉ Ôn Dư biết Vưu Hân là thật lòng với cô.

Ví như bây giờ, nha đầu ngốc hốc mắt đều đỏ.

Ôn Dư cổ họng cứng đờ, lại ra vẻ bình tĩnh, “Không có việc gì, tớ có thể có chuyện gì sao?”

“Các cô ấy đều nói cậu nói không chừng nghĩ quẩn, làm tớ sợ tới mức muốn chết.”

“Các cô ấy?” Ôn Dư nhíu mày, “Ai, sao lại hy vọng tớ nghĩ quẩn.”

“Còn không phải mấy cô Triệu Văn Tĩnh sao, tin nhà cậu xảy ra chuyện tuôn ra, đám người nịnh bợ Triệu Văn Tĩnh kia cũng không biết muốn cười nhạo cậu ra sao, mỗi ngày đứng dưới lầu nhà cậu chặn người, còn bảo là điện thoại cũng không dám tiếp.”

“…”

Việc này Ôn Dư đã sớm nghĩ đến, một khi từ trên cao ngã xuống, chung quy không thể thiếu người bỏ đá xuống giếng chế giễu.

Thẩm Minh Gia còn như vậy, huống gì bọn họ.

Thấy Ôn Dư trầm mặc không nói chuyện, Vưu Hân quýnh lên, lại hỏi: “Vậy cậu hiện tại rốt cuộc ở đâu?”

Ôn Dư hoàn hồn dừng một chút, “Tớ ở… trong nhà một người bạn.”

“Bạn?”

“Ở chỗ khác, cậu không quen biết.”

“Vậy là tốt rồi.” Vưu Hân rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, “Cậu liền trước tiên ở bên kia đi, trở về cũng mệt mỏi, chờ mọi chuyện bình ổn lại nói.”

Sau khi kết thúc video, Vưu Hân chuyển cho Ôn Dư năm vạn tệ: 【 Cậu dùng trước đi, không đủ tớ đóng phim nuôi cậu. 】

Không biết như thế nào, Ôn Dư nhìn vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Trước kia cô cũng từng nói câu tương tự với Vưu Hân—— đừng đóng phim, tớ có rất nhiều tiền nuôi cậu.

Không ngờ phong thuỷ luân chuyển, cũng đến lượt bạn thân nuôi mình.

Nhưng Ôn Dư biết chính bản thân Vưu Hân cũng thật sự gian nan, cô hiện tại ở chỗ Tưởng Vũ Hách, ít nhất mấy ngày dưỡng thương này không cần tiêu tiền.

Chờ chân ổn lại, dù sao, cô còn có một chiếc xe thể thao cùng một căn nhà có thể biến thành tiền mặt.

Cho nên, cần gì phải kéo bạn thân suy sụp theo.

Tiền này Ôn Dư cuối cùng để đó.

Sau khi liên lạc cùng Vưu Hân, Ôn Dư cuối cùng cũng tìm được chút tinh thần tích cực sau những ngày hoảng loạn.

Cô lên mạng nhập tên công ty, quả nhiên, tin tức phá sản là hai ngày trước, cũng chính là tuôn ra đêm cô bị tông xe, Giang Thành một mảnh náo động, rất nhiều người cười nhạo châm chọc.

Gió chiều nào theo chiều nấy**.

** câu gốc là 墙倒从来都是众人推的, mình không edit rõ được nên thay bằng một câu tương tự, cấu gốc có thể hiểu nôm na là tâm lý một cá nhân dễ thay đổi theo đám đông.

Ôn Dư hiện tại cũng coi như xem rõ thói đời nóng lạnh, bởi vậy những lời nói châm chọc khó nghe cô chỉ xem qua loa, cũng không để trong lòng.

Nhàm chán cả đêm, Ôn Dư vẫn không chờ đến khi Tưởng Vũ Hách trở về để cô nịnh bợ chúc một câu ngủ ngon, liền ngồi xe lăn đi vào phòng khách, định uống xong ly nước rồi đi ngủ, bỗng nhiên nhìn thấy dì mười hai hấp tấp từ trong phòng chạy ra, cầm một đôi dép lê nam đứng trước cửa.

Lưng thẳng tắp, tư thái kính cẩn lễ phép.

Hai phút sau, dì ấy mở ra cửa chính:

“Thiếu gia, hoan nghênh về nhà, hiện tại là buổi tối 23 giờ 35 phút, nhiệt độ trong nhà là 22oC, độ ẩm 70%, đêm nay đã chuẩn bị cho ngài trà protein hạnh nhân, thanh đạm dễ tiêu.”

“…”

Hiện trường này, thiếu chút nữa Ôn Dư tưởng vị nguyên thủ quốc gia nào buổi tối tới thăm Tưởng gia.

Đầu bên kia, người đàn ông một trước một sau đi tới.

Ngoại trừ Tưởng Vũ Hách, một người khác Ôn Dư buổi sáng có gặp qua, vệ sĩ Lệ Bạch của anh ta, lúc này trong tay còn xách một đống túi mua hàng đủ mọi màu sắc.

Rất nhanh, khi đến gần Tưởng Vũ Hách đã thấy Ôn Dư.

Ánh mắt anh ta sắc bén lại lạnh lùng, Ôn Dư nhìn anh vài giây thì bại trận.

Chủ yếu vẫn là chột dạ, nhìn thêm vài lần, dường như có thể bị đối phương phát hiện ra bí mật động trời.

Ôn Dư ho khan che giấu sự mất tự nhiên của mình, chủ động chào hỏi: “Anh trai đã về rồi.”

Tưởng Vũ Hách ngồi xuống trên sô pha, cúi đầu kéo cà vạt, không đáp lại.

Ôn Dư cũng tự giác mà ngậm miệng, xoay người lại uống nước.

Chợt nghe được đối thoại của hai người.

“Có tin tức của Lý Mạn, người không sao cả.” Lệ Bạch nói, “Nhưng hiện tại rất nhiều giới truyền thông gọi điện tới hỏi, ông chủ định tính toán thế nào.”

Nghe thấy cái tên này Ôn Dư ngừng một lát.

Lê Mạn?

Nữ nhân rắn rét kia?

Ôn Dư vẫn không biết hội âm nhạc đêm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, lòng bát quái khiến động tác của cô nhẹ nhàng chậm lại, muốn nghe chuyện kế tiếp.

Nhưng mà giây tiếp theo lời nói thản nhiên của Tưởng Vũ Hách dọa cô giật mình.

“Riêng việc minh tinh nổi tiếng tự sát tại nơi ở, đủ để hoàn thành KPI tin tức cả năm, ai mà không muốn giật tít.”

Ôn Dư kinh ngạc.

Tự sát?

“Nếu cô ta muốn làm lớn chuyện,” Tưởng Vũ Hách ngữ khí không chỉ có không đồng tình ngược lại còn mang theo vài phần trào phúng, “Tôi liền thỏa mãn, cho dù ầm ĩ náo loạn thế nào, cũng coi như hết sạch chút giá trị cuối cùng của cô ta.”

Đối thoại ngừng ở chỗ này.

Đầu óc Ôn Dư còn đang tràn ngập khiếp sợ, đến khi một tiếng “Này” lạnh lùng.

Tưởng Vũ Hách nghiêng người sang đây nhìn cô, “Cô đang làm gì.”

Ôn Dư lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, phát hiện nước đã tràn ra khỏi ly rất nhiều, thậm chí làm ướt mặt đất.

Cô nhanh chóng thu tay lại, “Xin, xin lỗi anh trai.”

Ôn Dư nói năng có chút lộn xộn, may mà Lệ Bạch đưa ít khăn giấy lại đây, tạm thời hóa giải tình huống luống cuống chân tay của cô.

Nhanh chóng bình tĩnh trở lại, Ôn Dư cũng lấy ra một cái cớ hoàn mỹ, cô trượt xe lăn đến trước mặt Tưởng Vũ Hách, nhỏ giọng nói:

“Em chỉ muốn chờ anh trai xong việc rồi hỏi một chút, ngày mai em muốn đi bệnh viện kiểm tra lại thuốc, anh có rảnh đi với em không.”

Tưởng Vũ Hách nhàn nhạt nhìn cô một cái, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy điện thoại di động đặt trong hộp xe lăn.

Anh ngừng lại: “Ở đâu ra.”

“Cái gì?” Ôn Dư nhất thời không phản ứng kịp.

“Điện thọai di động ở đâu ra.”

Ôn Dư khẽ kêu, “Là chú Hà cho em, chú Hà tới lúc chiều, mua cho em rất nhiều đồ dùng hằng ngày và quần áo, còn có chiếc điện thoại này.”

Nói xong ngừng một chút, từ trong lòng mà xúc động: “Chú Hà này tấm lòng thật tốt.”

Không khí bỗng nhiên yên tĩnh.

Vài giây sau, Tưởng Vũ Hách nhìn qua.

Không nói chuyện.

Lệ Bạch “Khụ” một tiếng, làm như chưa nghe thấy gì cả, cúi đầu nhìn mũi giày.

Bầu không khí kỳ lạ như có như không, Ôn Dư cũng không biết kỳ lạ chỗ nào.

Cô không biết Tưởng Vũ Hách đang nghĩ gì, đành phải tự mình nghĩ cách gia tăng tình cảm, chủ động lấy điện thoại ra:

“Anh, không bằng chúng ta trao đổi số điện thoại đi, nếu anh thấy chán thì em có thể nói chuyện phiếm cùng anh.”

Lại là vài giây lạnh ngắt.

Lệ Bạch không nói, chỉ âm thầm quan sát biểu cảm của Tưởng Vũ Hách.

Ánh mắt người đàn ông rũ xuống, trong mắt lạnh nhạt như nước.

Một lúc lâu sau mới mở miệng ——

“Cái này không cần thiết.”

“Tôi không có thời gian nhàm chán.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Anh Lý Bạch: Ông chủ, tôi khuyên anh nên nghĩ lại…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN