Trước đây đã biết Thái tử và biểu tỷ có quan hệ tình cảm riêng tư, nhưng hai tháng trước Thái tử được giao nhiệm vụ những không thành công, đã làm hỏng chuyện, nên hoàng đế Gia Tông không hài lòng, ra lệnh cho Thái tử phải chăm chỉ học tập trong Đông cung, Thẩm Vu không nắm được bằng chứng hai người họ gặp riêng, cho đến hai tháng sau, cuối cùng cũng tới ngày bọn họ gặp nhau, làm sao nàng có thể lãng phí cơ hội tuyệt vời này chứ?
Nếu Thái tử “đánh mất phẩm hạnh”, vậy thì cha sẽ không bao giờ đồng ý mối hôn sự này nữa.
Mọi người đều khen ngợi sự trung hậu, lương thiện của hoàng đế hiện tại, nên ngài ấy nhất định sẽ e ngại chuyện làm công thần võ tướng lạnh tâm, nếu như thái độ của Thẩm gia cứng rắn, thì hoàng đế cũng không thể ép nàng lên kiệu hoa. Dù sao hoàng đế vẫn phải dựa vào Thẩm gia để bảo vệ non sông của mình, trước khi ngài ấy tìm được người thay thế cha, Thẩm gia có đủ tự tin để cự tuyệt chuyện ban hôn.
Tuy nhiên, nếu có thể trốn tránh mối hôn sự này và ngăn cản người khác bắt lỗi của Thẩm gia, như vậy sẽ càng tốt hơn.
Thẩm Vu suy nghĩ một lát, đầu nàng ngày càng đau, nàng nhắm mắt dựa vào lòng A Đường, đợi cá cắn câu.
Quả không nằm ngoài dự đoán, Lục Chi Trạch nhanh chóng xuất hiện.
“Thẩm cô nương, ngươi sao vậy?!”
Thẩm Vu nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, khẽ cau mày vì ghê tởm, thu mình trốn vào vòng tay A Đường. A Đường ôm chặt nàng trong lòng, bảo vệ nàng thật tốt.
Thẩm Vu lại mở mắt ra, nước mắt chan chứa, nàng khẽ cau mày, có vẻ vô cùng khó chịu, nhẹ nhàng nói: “Là lỗi của ta, bị bệnh quá lâu, trong nhà lại quá buồn phiền, nên thèm sự náo nhiệt ở bên ngoài, muốn ra ngoài đi dạo chút, ai dè…”
Thẩm Vu cười khổ sở, thở dài nói, “Thân thể này thật kém cỏi.”
Thái tử cau mày, nhìn tỳ nữ bên cạnh Thẩm Vu với ánh mắt không vui, “Các ngươi hầu hạ kiểu gì thế, cô nương nhà các ngươi đã bệnh thành như vậy rồi còn đưa nàng ra ngoài, nếu có chuyện gì bất trắc, ta sẽ hỏi tội từng người các ngươi!”
“Đừng trách bọn họ, là ta cứ đòi ra ngoài.” Sắc mặt Thẩm Vu tái nhợt, yếu ớt nói: “Nếu cơ thể này của ta có sức sống hơn chút, sẽ không gây cho mọi người nhiều phiền phức như vậy.”
Thái tử nghe những lời tự trách của nàng, trong lòng nảy sinh cảm giác kỳ lạ, “Ngươi đừng bao che cho đám nô tài này, cô thấy bọn họ chăm sóc ngươi không chu đáo, khi nào về, cô sẽ bẩm báo với phụ hoàng, để người cho mấy cung nữ có kinh nghiệm từ trong cung đến, tuyệt đối không để ngươi chịu ấm ức.”
Thẩm Vu khẽ cau mày, rồi lại bình tĩnh lại, chỉ có thể từ từ lắc đầu, không nói nữa, có vẻ đã kiệt sức.
Thái tử cũng không quên hôm nay còn có chuyện rắc rối, trước mắt không phải thời cơ tốt để nói chuyện, trước tiên phải sai người đưa Thẩm Vu đi đã. Hắn đưa tay về phía Thẩm Vu, “Để cô đưa ngươi về trước, nào, đưa tay cho cô.”
Thẩm Vu cười với sắc mặt nhợt nhạt, không đưa tay ra, quan tâm nói: “Hôm nay Thái tử đến đây, thiết nghĩ là hẹn với người khác, còn có chuyện phải bàn.”
Nàng nhìn lướt xung quanh, nhưng không thấy hộ vệ và người hầu bên cạnh Thái tử, mà ngược lại, chỉ nhìn thấy mấy vị công tử và cô nương nhà quyền quý quen thuộc, vừa đúng ý.
Nàng cười yếu ớt, rồi cố ý hạ thấp giọng nói: “Người hầu hạ bên cạnh ngài không đi theo ư, vậy hẳn là có chuyện không tiện, thần nữ chỉ là chút chuyện nhỏ, không dám phiền người… lo lắng.”
Nàng vừa nói vừa ho nhẹ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cơ thể yếu ớt không ngừng run rẩy, trông vô cùng yếu ớt.
Mặc dù đã cố gắng hạ giọng, nhưng đến gần vẫn có thể nghe rõ những lời nàng nói, tuy nhiên dường như càng che thì càng lộ. Có mấy cô nương đến gần xem náo nhiệt đã bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Vẻ mặt Thái tử cứng đờ trong chốc lát, tái nhợt nói: “Cô… chỉ là có hẹn với bạn thôi.”
Thẩm Vu cười, “Thái tử không cần giải thích.”
Không cần giải thích, không liên quan gì đến nàng cả.
Lục Chi Trạch nghe ra được hàm ý khác từ trong lời nói của nàng, lại còn thái độ như cố ý tránh xa, nhưng thấy nàng cười tươi với mình, lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều.
Thẩm Vu kêu A Đường đỡ mình về, nàng bám vào cánh tay A Đường để đứng dậy, vừa ngẩng đầu, nàng nhìn lướt qua đám người thì đúng lúc nhìn thấy cửa phòng đối diện, Sở Khinh Dao đang nấp sau cánh cửa, quan sát tình hình ở đây.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Sở Khinh Dao nhất thời luống cuống và căng thẳng.
Thẩm Vu bất ngờ gọi: “Biểu tỷ.”
Thái tử và mọi người đều quay lại nhìn theo hướng nàng đang nhìn, rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào Sở Khinh Dao, nàng ta sững người, gượng gạo cười.
Cho dù không muốn, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, nàng ta không thể tiếp tục trốn tránh, chỉ có thể chậm rãi đi tới, “Biểu muội, muội không sao chứ?”
Thái tử cau mày, nhìn Sở Khinh Dao không hài lòng. Thầm trách nàng ta tại sao không trốn kỹ, cứ phải tới làm loạn.
Do người quá đông nên Thái tử không muốn nói chuyện với Sở Khinh Dao, hắn cũng không buồn liếc nhìn lấy một cái mà chỉ nhìn Thẩm Vu.
Thấy dáng vẻ trốn tránh sự tị hiềm của hắn, Thẩm Vu cảm thấy rất buồn cười, thái từ càng muốn trốn tránh chuyện này, nàng càng không để hắn được như ý. Không phải hắn muốn đến gần nàng sao, vậy thì phải xem hắn có tiếp nhận nổi hậu quả của việc ‘chân đạp hai thuyền’ không đã.
“Cảm ơn biểu tỷ đã quan tâm, bệnh cũ thôi,” Thẩm Vu cười, nhắm mắt lại, dần cau mày, sau đó nói, “Ta thường xuyên ốm đau, đã lâu không gặp biểu tỷ, hôm nay thật trùng hợp, lại gặp được các ngươi ở đây. Biểu tỷ cũng có hẹn với bạn, nên mới…”
Vừa nói được nửa, mắt từ từ mở to.
Nàng khẽ mở miệng, có vẻ rất ngạc nhiên, nhìn Sở Khinh Dao rồi lại nhìn Thái tử.
Nhìn căn phòng hai người cùng nhau bước ra, rồi lại nhìn xung quanh, muốn nói gì đó nhưng lại do dự.
Im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng nói: “Biểu tỷ ra ngoài cũng không dẫn theo tỳ nữ.”
Xung quanh Thẩm Vu yên tĩnh đến kỳ lạ, nét mặt của Thẩm Vu vừa nãy có chút thay đổi, người tinh mắt đều nhìn ra, cho dù lúc này nàng có cố gắng che giấu, cũng khó mà che giấu được sự thất vọng và buồn bã.
Khuôn mặt Sở Khinh Dao lập tức trở nên khó coi, và ngón tay nàng ta vò khăn đến mức trắng bệch.
Thẩm Vu nhìn bộ dáng đung đưa sắp đổ của Sở Khinh Dao, quan tâm nói: “Biểu tỷ sao vậy?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta tái nhợt, ánh mắt ngây thơ trong sáng nhìn thẳng vào Thẩm Vu, như không biết chuyện gì, hồn nhiên và thẳng thắn.
Lục Chi Trạch đột nhiên mềm lòng khi nhìn thấy dáng vẻ gầy gò đáng thương của Thẩm Vu, hắn sợ Sở Khinh Dao nói ra những lời khiến Thẩm Vu hiểu lầm, vội vàng nói chen vào, “Nhanh về phủ nghỉ ngơi đi, để cô đưa ngươi về.”
Thẩm Vu lắc đầu yếu ớt, “Sao dám làm phiền tử chứ, tỳ nữ của ta rất khoẻ, để họ làm cũng được.”
A Đường: “…”
“Không dám vì chuyện của mình mà làm lỡ thời gian của người khác, ta xin cáo lui trước.”
Nàng nghiêng đầu sang bên cạnh, để lộ gương mặt u sầu và tiều tụy trước mọi người, khóe mắt còn vương giọt lệ, muốn rơi xuống nhưng không được, khiến người khác cảm động, thương xót khi nhìn thấy. Hàng lông mi dài, đen và dày khẽ run lên, hiện lên sự buồn bã và tự trách.
Cổ họng Lục Chi Trạch khẽ động, vẻ mặt dịu lại, nhẹ nhàng nói: “Đừng nói mấy lời này, cô sao có thể coi là người khác được.”
Vừa nói hắn vừa muốn chạm vào nàng.
Thẩm Vu khép áo choàng trên người lại, tránh né bàn tay của Thái tử, dù trên người mặc rất dày nhưng vẫn rét run, đôi môi trắng bệch.
Nàng uể oải nói: “Thẩm gia được hưởng hoàng ân, vô cùng xúc động, nói ra thật hổ thẹn, là con gái của một võ tướng mà cơ thể lại mỏng manh như vậy, thật xấu hổ. Điện hạ không cần an ủi, trong lòng thần nữ rất thẹn.”
Thẩm Vu không cho Thái tử cơ hội nói tiếp, nàng đột nhiên ho khan, giống như vô cùng khó chịu, tựa đầu vào người A Đường, cằm dựa vào vai nàng ấy.
Nàng không hoàn toàn giả vờ, đầu thật sự choáng váng, thậm chí không còn sức lực để nói chuyện, cơ thể dần cảm thấy lạnh, mọi thứ trước mắt bắt đầu mơ hồ, hơi thở nóng rực, hai bên thái dương như bị kim châm, đầu đau đến mức khiến nàng phải thở ra thành tiếng.
Nhưng nàng vẫn phải kiên trì hoàn thành vở kịch này, hiếm khi nàng chiếm được thế thượng phong, tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội này.
Mí mắt nàng nặng trĩu, bên tai đột nhiên yên tĩnh, phía trước có âm thanh quen thuộc đang tiến tới gần nàng.
Đó là tiếng xe lăn lăn bánh, nàng vẫn thường nghe nó hàng ngày.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy đôi giày quan được chế tác tinh xảo, chân đặt trên bàn đạp và một chiếc áo choàng trùm qua chân.
Thẩm Vu nhìn lên một cách khó khăn, cuối cùng hai người người nhìn nhau.
Hơi giật mình, sau đó cảm giác chua xót trào dâng trong lòng.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn trẻ trung, tuấn tú, ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng vào nàng, khiến nàng đau đớn.
“Điện……”
Tiếng lẩm bẩm biến mất trên môi, không ai nghe rõ. Đột nhiên nàng kiệt sức, gục đầu vào vai A Đường, khó chịu nhắm mắt lại.
Lục Vô Chiêu dường như nhìn rõ khẩu hình của nàng, và có vẻ hắn biết nàng muốn nói gì.
Đưa tay lên vẫy, thì ra là ném áo choàng trên người cho Thẩm Vu, trùm chặt lấy nàng.
Ánh sáng bị chặn lại, mùi thuốc quen thuộc trên người hắn quấn lấy nàng, trong hương thuốc có phảng phất mùi mực, một mùi mực quen thuộc, là mùi trong thư phòng của hắn, trong lòng Thẩm Vu rất bình yên và thoải mái.
Giống như một lớp bảo vệ, không ai có thể chạm vào nàng.
“Tiểu hoàng thúc!” Thái tử thấy Lăng Vương từ trong phòng đi ra, ánh mắt lập tức sáng lên, hắn chắp tay, tha thiết nói: “Hôm đó là cô không đúng, mấy ngày nay cô luôn cho người đến vương phủ, ngài đều tránh mặt không gặp, là còn đang tức giận với cô sao?”
Giọng nói lạnh lùng của Lục Vô Chiêu thản nhiên vang lên: “Công việc bộn bề, mấy ngày nay đều không ở trong phủ.”
Trong Chiêu Minh ty đặc biệt mà dựng một phủ đệ cho Lăng Vương, hắn ở lại đó cũng là chuyện bình thường.
Lục Chi Trạch ngạc nhiên khi thấy tâm trạng vui vẻ hôm nay của tiểu hoàng thúc nhà mình, dẫu sao thì tiểu hoàng thúc lạnh lùng, cổ quái này cũng không mấy khi giải thích cho ai nghe. Lục Chi Trạch đương nhiên là biết Lăng Vương không ở trong phủ, hắn chỉ là tìm cớ để để nói chuyện với Lăng Vương mà thôi.
Hôm nay Lăng Vương lại chịu lên tiếng giải thích, thiết nghĩ là đã hết giận rồi, đây là chuyện tốt, nếu có hoàng thúc tương trợ, vậy thì chuyện phụ hoàng giao sẽ có cách xử lý rồi.
Thái tử suy tính rất nhiều, hắn mở miệng thỉnh cầu, “Ta có chút trà Long Tỉnh thượng hạng, không biết tiểu hoàng thúc lúc nào có thời gian rảnh, cùng ta ngồi trò chuyện thưởng trà?”
Hắn nhìn Lăng Vương với ánh mắt kỳ vọng, nhưng Lăng Vương lại dửng dưng, khẽ liếc Sở Khinh Dao ở đằng sau.
Nụ cười nịnh hót trên mặt Thái tử hơi cứng lại, lòng thầm nói không ổn.
Lúc sau, quả nhiên Lăng Vương đã làm khó.
Đôi mắt sâu của hắn nghiêm lại, trầm giọng nói: “Đợi Thái tử xử lý xong chuyện của mình đã rồi nói.”
Thái tử hoang mang, hắn là Thái tử, là trữ quân của một nước, nhưng hắn không phải con trai duy nhất của phụ hoàng. Hắn liên tục làm hỏng chuyện, phụ hoàng vốn đã không hài lòng với hắn, gần đây mấy đệ đệ ra vào Tư Chính điện rất thường xuyên, hắn sốt ruột, sợ địa vị của hắn sẽ bị lung lay.
Nếu Lăng Vương nói năng lung tung cái gì trước mặt phụ hoàng, vậy thì càng bất lợi cho hắn!
“Hoàng thúc, cô…”
Lục Vô Chiêu đưa tay lên, lời của Thái tử nghẹn lại ở cổ họng.
Thu tay lại, ánh mắt liếc nhìn người con gái đã bị đậy kín bằng áo choàng, sau đó nhìn hai tỳ nữ, trầm giọng nói: “Nếu cảm thấy không khỏe thì đi khám đại phu đi, đừng có ở đây gây ồn ào, làm phiền người khác.”
A Đường: “…Vâng.”
Đây là đang chê bọn họ phiền chứ còn gì nữa.
Mạnh Ngũ đẩy Lục Vô Chiêu rời khỏi Tận Hoan lâu.
Sắc mặt Thái tử rất xấu, nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng quay đầu nhìn Sở Khinh Dao.
Sở Khinh Dao cắn môi, muốn đưa tay ta kéo hắn, nhưng bị hắn gạt ra.
Thược Dược chớp thời cơ, xông tới chỗ Thái tử xin, “Bệnh tình của cô nương nhà ta không thể chậm trễ, xin Thái tử thứ tội, nô tỳ xin cáo lui trước.”
Không đợi Thái tử trả lời, A Đường đã cõng Thẩm Vu đi ra ngoài.
Thái tử trơ mắt nhìn Thẩm Vu rời đi, không kịp tìm lý do để ngăn cản.
Hắn không biết tại sao trước đây mọi chuyện vẫn ổn, nhưng hôm nay Thẩm Vu lại trốn tránh hắn, như muốn tránh hiềm nghi vậy. Và ánh mắt vừa rồi của Thẩm Vu là ý gì? Hắn luôn cảm thấy không ổn.
Chẳng lẽ nàng đã biết?
Không thể nào, hắn làm rất kín kẽ.
Nhưng hôm nay tại sao lại trùng hợp chạm mặt với Thẩm Vu vậy? Chắc không phải Sở Khinh Dao nói đâu nhỉ.
Thái tử ở chỗ Thẩm Vu đụng phải cái đinh mềm, lại còn bị Lăng Vương dạy dỗ, trong lòng khó chịu, ánh mắt hiện lên sự tức giận, khinh miệt nhìn Sở Khinh Dao, “Ngươi tự về đi.”
Rồi vung tay áo bỏ đi.
…
Lúc A Đường cõng Thẩm Vu rời khỏi Tận Hoan lâu, thì phát hiện xa giá của Lăng Vương cũng đã rời đi.
A Đường cõng Thẩm Vu, bước vội vàng đi về phía xe nhà mình, “May mà Lăng Vương đi rồi, hắn đi rồi, đường thông thoáng, chúng ta có thể về nhà bằng con đường gần nhất.”
Xe ngựa của Thẩm gia chạy ra khỏi con hẻm, ngoặt ra phố lớn.
Lục Vô Chiêu lặng lẽ đứng quan sát từ sổ nhỏ ở một bên khác của Tận Hoan lâu.
Mạnh Ngũ nắm tay phía sau, “Chủ tử…”
“Về rồi à?”
“……Vâng.”
Khi nãy bọn họ vừa đi xuống con đường do tửu lâu đặc biệt chuẩn bị cho Lục Vô Chiêu, Lục Vô Chiêu lại không đi nữa.
Hắn kêu xe ngựa đi một vòng quanh phố phường rồi quay lại, Mạnh Ngũ không hiểu, nhưng hắn vẫn truyền đạt, phu xe bối rối đánh xe đi lòng vòng, vừa hay cô nương của Thẩm gia xuống lầu, hắn đụng trúng bọn họ trong lúc đợi phu xe quay lại ở trước cửa.
Bọn họ vội vội vàng vàng, dường như không để ý đến hắn.
Mạnh Ngũ nhìn Thẩm cô nương cuốn thảm của chủ tử rời đi mà không nói được gì.
Người của Thẩm gia vừa đi, phu xe đã đánh xe quay vòng lại.
“Chủ tử, giờ chúng ta?”
Lục Vô Chiêu đặt hai tay lên đầu gối theo thói quen, đầu ngón tay vuốt nhẹ vải trên chân, nhưng không có cảm giác lạ thường. Ngón tay lạnh buốt của hắn cứng lại, và các ngón tay cuộn thành nắm đấm.
“Về phủ.”
Mạnh Ngũ: “…”
Mạnh Ngũ không hiểu vì sao đang yên đang lành chủ tử lại yêu cầu phu xe chạy một vòng, làm ấm cho con ngựa à?
Tính tình chủ tử vốn chỉ hơi tệ, bây giờ e là não cũng…
Mạnh Ngũ cảm thấy chuyện này hơi khó xử lý.
…
Đêm khuya, phủ Lăng Vương.
Lục Vô Chiêu nằm trên giường, đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra ở Tận Hoan lâu.
Màn đêm tĩnh mịch, không một tiếng động, bỗng hắn cảm thấy đêm nay yên tĩnh quá, không vui bằng giọng nói luyên thuyên của người con gái kia.
Hắn cũng không phải chê nàng ồn ào, chỉ là giọng nói đó quyến rũ tới mức làm người ta cảm thấy khó chịu, khó mà bình tĩnh, thực sự không thể nghe tiếp được.
Còn cả đôi mắt sáng ngời của nàng nữa, khiến người ta bối rối, hắn cũng không thích.
Kỹ năng diễn xuất vụng về của nàng chỉ cần nhìn qua là biết, nhưng tên Lục Chi Trạch kia lại bị lừa mà hoàn toàn không phát hiện ra.
Lục Vô Chiêu không thể hiểu được, rõ ràng nàng không muốn, nhưng vẫn phải lãng phí thời gian trị bệnh để đối phó người khác.
Hắn thật sự không hiểu
Xe ngựa đã nhường đường để cho nàng kịp thời trở về nhà, kịp thời mời đại phu đến chữa trị, chắc là sẽ ổn.
Cánh tay Lục Vô Chiêu buông xuống, lòng bàn tay chạm vào đôi chân đã mất đi cảm giác của mình.
Sự tàn nhẫn, lạnh lùng lóe lên trong mắt hắn.
Khép áo ngồi dậy, và trong bóng tối, lấy ra một con dao găm dưới gối của mình.
Tay nâng con dao và thả xuống, rạch một vết dao vào chân một cách dứt khoát mà không hề thương tiếc.
Hắn vẫn không cảm thấy đau đớn chút nào.
Chỉ có mùi máu tanh ngày càng nồng trong phòng và máu dính ở lòng bàn tay mới nói rõ vừa rồi hắn đã làm gì.
Lục Vô Chiêu bình tĩnh lau sạch con dao găm, sau đó đặt nó trở lại chỗ cũ. Kéo hộp thuốc sang một bên, tự băng bó cho mình một cách thành thạo.
Cho đến khi trời sáng mới đi ngủ.