Tại dinh thự Tùng Bách ở thành phố C.
Trong một sảnh tiệc sang trong linh đình, áo lụa thơm tho, người có tiền có thể tìm được cớ này cớ kia để tụ họp với nhau, đạt được mục đích xã giao của mình.
So với đó thì tầng hai trông yên ắng hơn nhiều.
Tầng hai của dinh thự Tùng Bách đã được thiết đặt giới hạn, chỉ đặc biệt tiếp đãi những khách quý trong số khách quý kia, trang trí theo phong cách cổ kiểu Trung, cửa gỗ, trên kệ chứa đầy đồ cổ tinh xảo, nước trà trong ấm bốc khói ngùn ngụt, sau tấm bình phong hình mỹ nhân vang lên vài tiếng ho bị kìm nén.
Ôn Trà đã đến thế giới này được nửa tháng rồi.
Hơn mười ngày trước, anh ta đang cho chim bồ câu ăn ở quảng trường La Mã, nằm ven bờ Địa Trung Hải phơi nắng, người bạn thân lúc nhỏ của anh ta cứ không ngừng gây rối, tuyên bố đã phát hiện một cuốn sách bia đỡ đạn cùng tên với Ôn Trà, để khi nào Ôn Trà rảnh sẽ xem.
Ôn Trà nhìn những thứ này có vẻ không vui, số người cùng tên cùng họ với anh khắp cả nước nhiều vô kể, anh đâu có rảnh để lãng phí thời gian hưởng lạc của mình.
Nhưng người bạn thân cứ cố gắng thuyết phục: “Cảnh báo sách xuyên không, cậu nên xem thử đi.”
Vậy nên khi Ôn Trà gặp nạn khi lướt sóng trên biển, vừa mở mắt ra phát hiện mình đã xuyên vào trong sách, không biết có nên cảm động cái miệng quạ của người bạn thân không.
“Ai ai cũng mến thiếu gia giả” là một tác phẩm dài kỳ của tác phẩm Văn học Tấn Hải, chủ yếu kể về câu chuyện của nhân vật chính là thụ tên Ôn Nhạc Thủy cưng chiều hết mực.
Vừa sinh ra thì đã bị bế nhầm đi, hưởng thụ bao vinh hoa phú quý của nhà họ Ôn suốt mười mấy năm.
Mười tám tuổi thiếu gia giả đó sẽ bị vạch trần, thiếu gia Ôn Trà thật sự sẽ trở về nhà họ Ôn, nhưng không hề đoái hoài đến địa vị của Ôn Nhạc Thủy, ngược lại khiến mọi người càng thêm thương hại cho Ôn Nhạc Thủy, gắng sức bù đắp cho anh, sủng anh hết mực.
Tóm lại Ôn Nhạc Thủy chính là tiểu bạch hoa độc nhất và hiếm có trên thế giới.
Còn nguyên thân là nhóm đối chiếu của Ôn Nhạc Thủy, mười mấy năm sống ở nông thôn bị mất đi biết bao cơ hội không nói, chưa kể sau khi trở về nhà họ Ôn còn bị phát điên vì đố kỵ với Ôn Nhạc Thủy.
Khi theo dõi chương mới nhất, nguyên thân offline thành công, bị những người ái mộ của Ôn Nhạc Thủy lên kế hoạch mê hoặc bán thân ghẹo đến chết trong một ngôi nhà cho thuê nhỏ.
Ôn Trà xem đến đây:??? Thì bất ngờ.
Ôn Trà sinh ra trong một gia đình giàu có bậc nhất, cha là người nhu nhược phong lưu, mẹ thì mất sớm, Ôn Trà lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy, từ nhỏ đã trau dồi nghệ thuật thưởng trà giỏi, ôm đùi gia chủ, đấu với một đám con riêng, ngồi vững vị trí cậu chủ nhỏ của nhà họ Ôn.
Đẳng cấp bạch liên giả của Ôn Nhạc Thủy chẳng đáng là gì khi đứng trước mặt trà xanh thật như anh.
Lúc mới xuyên vào làm nguyên nguyên thân đúng ngay lúc bắt đầu quyển sách, nguyên thân được nhà họ Ôn nhận về, ngày nào cũng co rúm trong phòng, đóng cửa không chịu ra, Ôn Trà vừa sang đây đã bệnh nặng một trận, trong lúc mơ hồ đã mơ, trải nghiệm cả đời nguyên thân một lượt, dừng hình ảnh ngay lúc nguyên thân thất bại mở đôi mắt trong phòng thuê nhỏ, đôi mắt trống rỗng, cảm giác khiếp sợ, đau khổ, sụp đổ khi tỉnh dậy khó mà tan đi.
Ôn Trà bước xuống giường, đặt đôi trần trần lên tấm thảm trắng mềm mại, người trong gương yếu ớt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng và không cam tâm.
Anh áp vào lồng ngực đang đập nhẹ nhàng nói: “Anh giúp em.”
Nguyên thân quả thực đã làm rất nhiều chuyện sai trái, nhưng tội lỗi không dừng lại ở đó.
Lòng anh dần nguôi ngoai, như để đáp lại lời hứa của cậu.
Sức khỏe Ôn Trà đã khôi phục hơn phân nửa, nhưng nằm trên giường bệnh quá lâu, là do vẫn còn một số bệnh chưa khỏi hẳn.
Góc nhìn tầng hai rất tốt, có thể nhìn thoáng được hết cảnh vật ở tầng một, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở tầng một.
Thật trùng hợp, chủ đề tình cờ lại liên quan đến cậu.
Một người đàn ông chừng hai mươi tuổi cầm keo xịt tóc xoa cùi chỏ vào cánh tay của người bên cạnh, cười nhạo: “Đúng rồi, cái người tên Ôn Trà đó đón về lâu như vậy rồi cũng chẳng có chút tin tức gì, ôi, cậu Lâm thân với Nhạc Thủy, đã gặp cái người mới tới đó chưa?”
Thanh niên được gọi là cậu Lâm kia chính là Lâm Mộc, trong nguyên tác là một kẻ nịnh nọt để làm tăng thêm sức quyến rũ của Ôn Nhạc Thủy.
Lâm Mộc nhếch mép bưng ly rượu, nói đến chủ đề này thì mặt anh ta khó coi như ăn phải một con ruồi vậy: “Gặp rồi, nói đến thì đúng là xui xẻo, vừa nhìn đã thấy ngán ngẩm rồi, xém chút là tôi phụt cả cơm ra ngoài.”
Lâm Mộc lo lắng cho tình hình của Ôn Nhạc Thủy nên đặc biệt từ xa đến thăm, lúc đó Ôn Trà đang bị bệnh, hơn nữa mười mấy năm qua sống ở nông thôn mới được đón về, tiều tụy đi rất nhiều, trong lòng Lâm Mộc thầm nói tên quái dị này từ đâu mà lại không biết tự lượng sức đến tranh giành với Ôn Nhạc Thủy.
Những người bên cạnh khẽ chạm vào ly rượu của bọn họ, nghe xong liền cười lớn: “Đúng vậy, ai có thể so với Nhạc Thủy, bảo bối mà nhà họ Ôn đã tận dụng hết mọi của cải để nuôi dưỡng ra, cái tên nhà quê đó có đuổi cũng đuổi không kịp.”
Ở đây Ôn Trà giống như không có chút khí chất ngây ra một lúc, rốt cuộc cũng có ý định đứng dậy.
Suy cho cùng người đã dâng đến tận cửa, cậu cũng không thể không có chút hành động nào.
Đến tầng một, đủ loại mùi nước hoa xộc thẳng vào mũi, Ôn Trà bất giác nhăn mũi.
Nhân viên phục vụ tại dinh thự Tùng Bách được đào tạo bài bản, di chuyển giữa đám đông một cách nhịp nhàng, lúc nào cũng luôn cung cấp dịch vụ kịp thời, nhưng lại giống như vô hình, không hề làm ảnh hưởng đến những cuộc xã giao của mấy người trong bữa tiệc.
Ôn Trà cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, cậu nghiêng đầu mỉm cười nhìn đối phương, giống như một dòng suối chảy chậm rãi đầu xuân.
Người phục vụ chần chừ vài giây rồi bưng khay bước tới, có thể anh ta cũng không chú ý tới, bất giác hạ giọng chậm rãi: “Anh muốn một ly nước trái cây không?”
Ôn Trà lễ phép đến gần, nhìn xuống khay, rũ mi suy nghĩ một lúc.
Nhân viên phục vụ không biết tại sao lại liên tưởng đến một con vật nhỏ đang gặp nạn, trong lòng bất giác thấy thương, hắng giọng dịu dàng nói: “Nếu không muốn uống nước trái cây, có thể thử chút rượu, rượu mơ chua chua ngọt ngọt, hơn nữa nồng độ cũng thấp, không dễ say.”
Ôn Trà nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn, khóe mắt cong lên, cái răng nhỏ xíu cắn vào môi, bị ánh đèn pha lê chiếu vào càng thêm lóng lánh.
Cậu nói một tiếng cảm ơn rồi cầm ly rượu lên, móng tay hồng hào nhàn nhạt được cắt gọn gàng sạch sẽ, ngón tay thon dài, khiến cho ly rượu đế cao càng thêm giống một nhành hoa hồng đang nở rộ.
Những thứ tốt đẹp luôn khiến người ta thích thú, đặc biệt là sự tồn tại đáng kinh ngạc của Ôn Trà, nhân viên phục vụ bị nụ cười đó làm lóa mắt, trong lòng như có pháo hoa nổ lách bách.
Hồi lâu anh ta mới phản ứng lại, Ôn Trà vậy mà lại cầm lấy ly rượu vang có độ cồn rất cao!
Anh ta vội vàng đi tìm Ôn Trà.
Ở một bên khác, đám đàn ông mồm mép cùng nhau buôn chuyện đã chuyển đề tài sang các mỹ nhân trong làng giải trí, khinh miệt mấy tiểu minh tinh mà truyền thông đưa tới, anh chàng tóc vuốt keo đột nhiên nhanh nhảu nói: “Mẹ kiếp, cực phẩm ở đâu ra vậy, con cái nhà ai, không thể, mình không thể chưa gặp qua được!”
Người bạn đi cùng nghe vậy liền nhìn sang: “Đệch! Đại mỹ nhân! Ở đâu ra vậy! Chắc không phải là người tình nhỏ của ai đó chứ, thật là có diễm phúc!”
Hầu hết các thiếu gia nhà giàu ở thành phố C đều quen mặt nhau, bọn họ cũng chưa từng thấy qua người này, chỉ có thể đoán đây là chim hoàng yến của vị đại lão nào đó thôi.
Trước mắt, một nhân viên phục vụ đang tìm đến đối tượng mà bọn họ chú ý tới nhẹ nhàng nói: “Cậu chủ Ôn Trà, ly rượu này uống vào dễ say, nếu cậu muốn hiểu thêm về men rượu thì có thể nói với tôi.”
Ôn Trà mỉm cười gật đầu.
Truyện Huyền Huyễn
Phải nói nhân viên phục vụ này rất có tố chất, không chỉ xứng với cái tên, hơn nữa còn biết giữ chút thể diện cho một vị thiếu gia nghèo khổ mới từ nông thôn trở về chưa biết gì về rượu, bình tĩnh nhắc nhở độ rượu cho cậu ta.
Lâm Mộc không khống chế được âm lượng, kêu lên: “Cậu là Ôn Trà?”
Sao có thể như thế được!
Ôn Trà không phải vừa đen vừa xấu vừa phèn sao?
Nhưng người đứng trước mặt anh ta lúc này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, gầy nhom, môi có chút nứt nẻ, làn da tái nhợt dưới lớp áo mỏng, có thể nhìn thấy mạch máu xanh.
Hấp dẫn nhất chính là đôi mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên, ánh mắt đưa tình, trong veo như dòng suối, ôn hòa cùng khí chất quyến rũ.
Lâm Mộc sững sờ, nhưng đột nhiên đầu lưỡi thắt lại không nói được, đầu óc trống rỗng.
Gương mặt đang khóc thầm của Ôn Nhạc Thủy đột nhiên lóe lên trong đầu anh ta, khiến anh ta sựt tỉnh lại.
“Tôi biết rồi.” Ôn Trà không để ý đến vẻ ngạc nhiên của anh ta, dịu dàng cảm ơn nhân viên phục vụ.
“Cực phẩm.”
“Cậu nói xem tôi có theo đuổi cậu ta được không?”
“Người này còn thua Nhạc Thủy, thậm chí…”
Người kia còn chưa nói hết, Lâm Mộc đã trừng mắt nhìn anh ta, mấy lời còn đang bị kẹt lại ở đầu lưỡi.
Kẻ địch của người trong lòng đang tỏa sáng, đương nhiên Lâm Mộc phải tìm cách trấn áp.
Anh ta bước tới trước mặt Ôn Trà, thái độ khinh thường dòm ngó cậu một lúc, nhướng mày nói: “Cậu biết cái gì? Rượu trên tay cậu đến từ Bordeaux của Pháp, là một trong những vườn nho lâu đời nhất trên thế giới, được làm chủ yếu từ hai loại nho Cabernet Sauvignon và Merlot.
Dạo gần đây chủ nhân của vườn nho đang tìm kiếm ở thị trường Trung Quốc, có ý muốn cho Tiểu Thủy làm người đại diện, còn loại người như cậu, cả đời này cũng không có được cơ hội đó đâu.”
Ôn Trà mặc cho lời nói lọt tai này ra tai kia, xem như đối phương đang tụng kinh, chỉnh lại nét mặt, cau mày, nhẹ nhàng nói: “Thật sao? Nhưng tôi nghe nói Bordeaux phân cấp từ thế kỷ 19, Nhạc Thủy lợi hại như thế, nhận làm người đại diện chắc phải là hạng một hoặc hạng đặc biệt nhỉ, như vậy mới thật sự xứng với anh ta.”
Phân loại Bordeaux được chia thành năm hạng, số càng nhỏ thì hạng càng thấp.
Nhưng đại diện rượu nho mà Ôn Nhạc Thủy nổ chính là dự khuyết cấp năm, dựa vào sự bất cân xứng của thông tin trong nước, có thể tẩy não mấy ông lớn.
Quả thật rất xứng với Ôn Nhạc Thủy.
Lâm Mộc nhất thời cứng họng, đương nhiên biết hàm ý trong đó, lập tức bỏ qua vấn đề này: “Dù sao tôi khuyên cậu đừng có không biết tự lượng sức mà tranh đua với Tiểu Thủy!”
“Tôi tranh cái gì với anh ta cơ?” Ôn Trà lạnh lùng nói.
“Cậu còn mặt mũi nhắc đến sao! Nếu không phải cậu đột nhiên gọi anh cả nhà họ Ôn đi, Tiểu Thủy đâu có bị người ta cười nhạo!”
Nếu như cậu đoán không lầm, chuyện mà Lâm Mộc nhắc đến chắc là buổi đấu giá từ thiện nửa tháng trước, Ôn Nhạc Thủy đã đặc biệt xin con trưởng nhà họ Ôn là Ôn Vinh đi tham gia cùng anh ta, muốn mượn tiền trong túi Ôn Vinh để giành một chút tiếng tăm, thắng được món đồ đấu giá cuối cùng, ai ngờ Ôn Trà sốt cao, bảo mẫu gọi điện đến, Ôn Vinh rời khỏi hiện trường giữa chừng trở về nhà, bỏ lại Ôn Nhạc Thủy một mình.
Sau đó có phóng viên hay tin truyền ra ngoài, tự nhiên trở thành trò cười cho mọi người.
Nghĩ đến người trong lòng đang kìm nước mắt trước mặt mình, cố làm ra vẻ mạnh mẽ như không có chuyện gì, lại nghĩ đến thái độ cẩn thận từng tí với người nhà của người mình thầm thương, sợ bị bỏ rơi, trái tim Lâm Mộc lại nhói đau, anh ta cười khẩy: “Nhà họ Ôn thật là có bản lĩnh, Ôn Vinh được người ta gọi là “bàn tay vàng” không chút sai sót, vậy mà lại nhầm mắt cá thành trân châu.
Ôn Trà, có một số người sinh ra là đã định sẵn số mệnh, cậu phải chấp nhận đi, ông trời không cho cậu số mệnh làm thiếu gia, cậu đừng giống như châu chấu nhảy nhót sau mùa thu (ý chỉ con châu chấu nhảy vào mùa lạnh thì sẽ chết), không thì tôi không dám đảm bảo…”
Bên kia còn đang hừng hực lửa giận, Ôn Trà dựa vào tường một lúc không trả lời, gõ ngón tay lên đồng hồ vài cái, nét mặt cười như không cười.
Bên tai có tiếng bước chân rất nhẹ, giày da cọ vào sàn gỗ rất dễ phát ra tạp âm, nhưng người đang bước tới lại rất bình tĩnh, có thể thấy đây là một người rất điềm tĩnh, thậm chí là khó dao động cảm xúc.
Tới rồi! Khóe mắt của Ôn Trà hiện lên ý cười.
Lâm Mộc bị thu hút bởi cái nhìn thoáng qua từ thiếu niên đối diện, bất giác dừng lại.
Hửm? Anh ta mắng đến đâu rồi?
Ôn Trà dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào ly rượu đỏ, đưa về phía trước.
Soạt!
Lâm Mộc há hốc mồm, khuôn mặt đắc ý đột nhiên đông cứng lại, đung đưa như hồ dán, giống như bị gió thổi một cái là sẽ rớt xuống.
Khắp đầu khắp mình đều là màu đỏ, từ trên mái tóc bê bết nhỏ xuống bộ Âu Phục trắng.
Chậc, không uổng phí rượu vang mà anh ta đã chọn.
Mặc kệ nó sản xuất ở đâu, dù sau màu sắc đậm nhất, tiện phối màu hơn.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, ly rượu đã bị quăng xuống chân Lâm Mộc, mảnh thủy tinh đập vỡ tung tóe, trong không gian nhỏ hẹp phát ra âm thanh vô cùng chói tai.
Ôn Trà chậm rãi đứng thẳng người, hai mắt nhanh chóng ầng ậng nước, hai mắt đỏ hoe, nắm chặt tay, giọng nói có chút muốn khóc:
“Anh có thể mắng tôi, nhưng không được mắng anh trai tôi!”.