“Giận rồi hay sao?”
Ôn Trà nghiêng đầu nhìn bàn tay bị nắm của mình khi đang định chỉnh cổ áo cho Tề Tu Trúc.
Lòng bàn tay người đàn ông rộng lớn, chỉ cần dùng một tay là có thể tóm gọn tay cậu.
Ôn Trà mở mắt không nặng không nhẹ, hoàn thành động tác chưa làm xong, cậu chỉnh sửa cổ áo người đàn ông ngay ngắn rồi vô tình động vào yết hầu của anh ta, cậu lùi lại một cách không ngon, cậu vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
“Anh dùng loại kem cạo râu gì vậy, thơm quá đi.”
Người đàn ông không trả lời.
“Vẫn đang giận hay sao? Được thôi, vậy tôi không làm phiền anh giận nữa, tôi cũng phải về nhà rồi.”
Tề Tu Trúc liếc nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Trà, bị ánh mắt hồ ly lười biếng nhìn sang, sự ngứa ngáy từ cổ họng truyền vào người thấu đến tận xương còn có cả dục vọng mới được đánh thức từ từ lan tràn ra.
Dục vọng và sự lạnh lùng tạo ra sự đối nghịch trên người anh ta, tạo ra một loại cuốn hút tiềm ẩn.
Ôn Trà.
Trong lòng anh ta nghiền nát hai chữ này.
Ôn Trà cũng không thèm quan tâm đến suy nghĩ của người đàn ông phía sau lưng, hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, bởi vậy gặp anh ta thì ghẹo một chút, nhưng cậu vẫn còn có chuyện quan trọng hơn.
Cậu ta phải quay về nhà để dỗ anh trai.
Ôn Vinh vừa bước chân xuống sân bay thì biết được bữa tiệc nhà họ Trịnh xảy ra chuyện như vậy, anh ta lập tức quay về nhà mắng chửi Trịnh Minh Trung và Tiết Thanh Châu không thương tiếc, anh ta vẫn hậm hực tận mấy ngày sau.
Phòng sập rồi, không thấy em trai đâu.
Ôn Vinh muốn giết người.
Nhưng thân là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, anh ta không thể thực hiện chuyện này ngoài đời thực được nên chỉ có thể dùng ánh mắt để tra tấn hung thủ mà thôi.
Trịnh Minh Trung cau mày đau khổ: “Anh hai à xin anh luôn đó, thật sự không có liên quan gì đến tôi, ai biết chủ nhà họ Tề nghĩ gì chứ, hai chúng ta có thể nói lý chút được hay không?”
Mấy hôm nay anh ta bị Ôn Vinh hành hạ từ đánh golf tới taekwondo rồi tới kiếm đạo, bây giờ anh ta đang bị kéo tới đường đua.
Ôn Vinh là một thiên tài, một thiên tài chính hiệu, không chỉ tài giỏi về mặt học vấn và sự nghiệp mà còn tài giỏi về các môn sở thích cá nhân nữa.
Tiếng nhạc điện tử ầm ầm điếc tai, Trịnh Minh Trung cố gắng không nhìn vào ánh mắt sắp biến thành con dao bén của Ôn Vinh, anh ta vui vẻ gác tay lên vai Ôn Trà rồi đi sang: “Tôi dẫn em trai đến xem náo nhiệt đây.”
Có Ôn Trà ở đây, nói không chừng Ôn Vinh vì muốn giữ lại hình tượng của mình trước mặt em trai mà tiết chế lại.
“Anh dẫn nó đến đây làm gì?” Ôn Vinh muốn mổ não của Trịnh Minh Trung xem có phải đồ mới tinh hay không, dùng rồi như chưa dùng.
Khi Ôn Trà mới đến đây, anh ta sợ Ôn Trà sẽ giống mấy đứa hư hỏng kia nên anh ta cũng không đi quán bar đêm các thứ.
Kết quả Trịnh Minh Trung lại phá vỡ hết mọi sự nỗ lực của anh ta, thấy dáng vẻ như thể đang vui vẻ của Ôn Trà, Ôn Vinh bất lực thở dài một hơi.
“Tí nữa phải đi theo sát anh có biết không hả?” anh ta sờ tay vào đầu tóc mềm mại của Ôn Trà.
Ôn Trà ngoan ngoãn gật đầu.
Ôn Vinh hài lòng khẽ mỉm cười, lúc quay đầu lại nhìn Trịnh Minh Trung thì liền thay đổi sắc mặt: “Anh, tí nữa đấu một trận với tôi.”
Trịnh Minh Trung than vãn: “Sao còn chưa thôi nữa.”
Anh ta nhìn bóng lưng của Ôn Vinh Ôn Trà nghiến răng tức giận.
Tề Tu Trúc nói: “Vốn dĩ muốn chơi đó, nhưng anh kéo cậu ấy đến đây thì đã khác rồi.”
Trịnh Minh Trung nghe vậy thì quay đầu lại nhìn, người đàn ông tóc tai gọn gàng đang ngồi sau làn khói thuốc, đầu ngón tay anh ta đặt trên ghế sô pha, gương mặt sắc sảo.
“Ẩy, anh cũng có thời gian ra ngoài nữa sao? Không phải bận lắm hả?” anh ta với lấy một chai nước suối chưa mở nắp uống ừng ực một hồi.
Tí nữa phải lái xe, anh ta không dám uống rượu.
Tề Tu Trúc lạnh lùng nói: “Gần đây không có chuyện gì.”
Sao lại như thế được? Nhất định trong nhà họ Tề lại có mâu thuẫn gì nữa rồi, suy cho cùng trong nhà họ Tề cũng không thiếu gì chuyện, mấy người anh của Tề Tu Trúc cứ như cây đèn cạn dầu vậy.
Nhưng bạn mình không nói thì anh ta cũng không vạch trần: “Được thôi, tôi đi thay đồ thi đấu đây, anh cứ ngồi đây đợi.”
Ở một diễn biến khác, Ôn Vinh đã thay xong nón bảo hiểm và đồ thi đấu rồi, anh ta thấy Ôn Trà đang nhìn vào một bộ đồ đua nhỏ có màu chủ đạo là trắng và đỏ, như một đứa trẻ đang nhìn vào đồ trong tủ kính trưng bày, anh ta không khỏi mềm lòng: “Có muốn thử không?”
Ôn Trà quay đầu sang, mắt cậu long lanh: “Được hả?”
Vừa hay Trịnh Minh Trung nhìn thấy Ôn Trà thay đồ xong, anh ta ngạc nhiên nói: “Em trai, em đứng ở trạm nào, có lẽ quán quân tối nay sẽ bị em thu phục đó.”
Ôn Trà không để ý tới kiểu xưng hô kỳ lạ trong lời nói của anh ta, cậu soi gương hài lòng.
Kiếp trước thân là con của một gia đình không tài không nghệ, dĩ nhiên cậu cũng biết đua xe rồi, thậm chí còn hơi nổi tiếng ở trong giới nữa, chỉ có điều khi đến đây, để duy trì hình tượng nên cậu không dám để lộ ra mà thôi,
Nhưng hôm nay Trịnh Minh Trung cũng đã dẫn cậu tới chỗ đua xe, đúng là hợp ý cậu quá.
Sau khi cổ vũ Ôn Vinh ở điểm xuất phát xong thì cậu không còn việc gì làm nữa, đang định quay về khán đài thì đột nhiên có một người đàn ông gầy như khỉ nhảy ra nhét nón bảo hiểm vào tay cậu, trông anh ta gấp như bỏng nước sôi, vô cùng đau khổ: “Anh đẹp trai à, anh cầm nón bảo hiểm giúp tôi, tôi đi vệ sinh cái được không?”
“Người lái xe số bảy đâu rồi?” nhân viên duy trì trật tự lên tiếng hét lớn, ở quảng trường lúc đó rất ồn ào, trong tay anh ta lại không có loa, chỉ có thể gằn giọng tìm người.
Mắt anh ta sáng lên, phát hiện nón bảo hiểm số bảy rồi bắt người nhét vào trong xe: “Còn không mau lên! Cuộc thi sắp bắt đầu rồi! Mau mau chuẩn bị đi, còn chưa đội nón bảo hiểm lên nữa, anh muốn chết hả! Đừng giả bộ đẹp trai nữa!”
Ôn Trà tự nhiên bị nhét vào trong xe:?
Cậu biết đây là một cuộc đua không chính thống, nhưng không ngờ lại vô trách nhiệm đến mức này, đến thí sinh mà cũng nhầm được nữa.
Nhưng chuyện sở trường của Ôn Trà là cứ sai thì cứ để cho sai luôn.
Cậu vặn chìa khóa xe rồi sờ sờ vào vô lăng.
Một cảm giác quen thuộc và phấn khích bao trùm lấy não của cậu, quyền lực, nhan sắc, rượu, các môn thể thao mạo hiểm chính là những thứ có khả năng kích thích đầu óc của con người nhất.
Hình như Ôn Trà đã trở lại làm người buông thả trước khi chết ở kiếp trước, cậu cược hết tất cả để tiêu xài, ngọn lửa bùng cháy trong xương khiến xương cậu có chút đau.
Xe số bảy là một chiếc Ferrari màu bạc, nhưng không đầy đủ thiết bị, còn kém hơn chiếc trước đây của Ôn Trà nữa.
“Ngoan ngoãn đi.” Ôn Trà nói với chiếc xe: “Chúng ta chạy một chuyến đẹp mắt nào.”
Áp suất lốp xe, nhiệt độ dầu, xăng, sự điều chỉnh góc độ và tư thế ngồi dường như đã khắc sâu vào tâm trí cậu, khiến cậu rất thuần thục.
Hai dãy khói dày đặc được phun ra, hàng chục chiếc xe lao ra khỏi đường đua trong tiếng động cơ ầm ầm.
“Chúng ta có thể nhìn thấy chiếc xe số một của Ôn Vinh đang dẫn đầu, chúng ta thấy kiếm của cậu Ôn vẫn còn bén ngót, mấy năm trước đây, chức quán quân của cuộc thi đều là do anh ấy giành được.” Bình luận không chuyên nghiệp, nói nhảm cả buổi, mọi người chỉ nghe cho có.
“Khúc cua đầu tiên, xe số ba đã tìm đúng điểm ALEX.
Hay lắm! Lái ngang cua bên trong và bên ngoài rất chuẩn! Chiếc xe số ba của bạn học Trịnh Minh Trung gà mấy năm nay tiến bộ nhiều rồi, lần đầu tiên cậu Trịnh đến đây đã dọa chúng tôi sợ đến nổi phải quay về mua bảo hiểm ngay trong đêm đó chứ!”
Mọi người xùy một tiếng!
“Báo à, anh im lặng đi có được không? Ảnh hưởng việc xem đua xe của tôi!” mọi người cười mắng.
“Được thôi, bây giờ đã qua nửa chặng đường rồi, tới khúc xe hay lật của chúng tôi rồi, toàn là mấy lần cua gấp thôi, không biết các cậu ấm trong xe của chúng ta đang sẽ giữ vững tay lái hay mạo hiểm đây?” Báo cười ha ha quan sát: “Này! Trời má! Xe số bảy đang làm gì vậy!”
Xe số bảy vượt qua chiếc Lamborghini số năm màu xanh lam, thân xe rim dữ dội, bỏ qua xe phía trước chiếm lấy vị trí nguy hiểm, từ từ lao thẳng vào lan can, giây tiếp theo như thể đã đâm ra ngoài rồi vậy, nên biết rằng ở ngoài đó là vực sâu.
Ôn Trà nghe tiếng máu nóng sùng sục khắp người, như bị dính thứ gì dơ bẩn lại, sự điên cuồng của cậu được kích thích, nhưng trông cậu cũng bình tĩnh vô cùng.
Giây sau đó, bánh xe số bảy cọ vào mặt đất phát ra tiếng ma sát chói tai, quét qua lan can, tăng tốc, lao thẳng vượt mặt xe số năm vốn đang giữ vị trí ổn định.
Còn chưa kịp điều chỉnh tốc độ lại thì phía sau đã có một tiếng va chạm dữ dội vang lên, Ôn Trà buông tay lái ra một giây theo phản xạ có điều kiện.
Chỉ có một giây, bánh xe của chiếc xe đua đã động vào lan can, Ôn Trà lái sang chỗ khác, đổi hướng đơn giản rồi xông về đường đua nhiên điên.
Chiếc xe khi nãy đã quá độ nên đã chặn xe sau lại.
“Không khống chế được tốc độ nữa, xe số một sắp bị tông rồi!” Báo kinh ngạc kêu lên
Anh ta mở to mắt, chủ nhân của chiếc Ferrari màu bạc dường như đã giật mạnh phanh tay, lấy chiếc xe số 1 làm tâm điểm, loạng choạng ở một góc khuất chuẩn bị tông vào mông chiếc xe rồi lại rời đi, lấy chiếc xe số 1 làm điểm trung tâm, kéo phanh rồi thực hiện cú xoay đẹp một trăm tám mươi độ xoay quanh chiếc xe số một.
Âm thanh chưa định thần của Báo truyền đến từ phía micro: “Bà nó chứ, anh ta đến đây lái máy bay chắc!”
Chiếc xe số bảy bể nát trượt một đoạn dài rồi lướt về vạch đích một cách hoàn hảo.
“Trời má? Ai đây? Không phải Ôn Vinh thắng, tôi cược mất biết bao nhiêu tiền rồi!”
“Hắc mã đó! Tôi hỏi chiếc xe này mấy lần rồi nhưng không ai quen, cao thủ từ đâu đến vậy?”
“Trời trời trời! Đẹp trai chết tôi mất! Tôi đẻ trứng ngay tại chỗ!”
“Từ trước tới giờ tôi chưa từng sảng khoái như vậy! Tôi thấy tôi sắp ngất rồi!”
“Máy quay đâu! Có ai quay hay không, trước khi ngủ phải xem! Mỗi ngày một lần, kỳ tích tái hiện!”
Một đám người điên cuồng khen ngợi, không khí của quảng trường lên đến đỉnh điểm.
Cửa xe số bảy mở ra, mọi người nhịn thở một hồi, một đôi chân dài miên man bước ra.
Bộ đồ đua màu trắng bó sát tôn lên vóc dáng hoàn hảo, vừa cao vừa gầy.
Phần eo nhỏ như lưỡi liềm đoạt mệnh, nhỏ đến khó tin.
Sau khi cởi mũ bảo hiểm ra, róc lông mày và lông mi của cậu lấm tấm mồ hôi nên càng trở nên đen hơn, hai môi kích động cắn vào nhau đỏ như máu.
Màu đỏ, màu đen và trắng hợp lại tạo thành vẻ đẹp mê hồn.
Mấy bot có mặt tại hiện trường tan vỡ con tim nói: “Đây có phải mô hình hay không? Người đẹp là công cũng được, nếu không được thì để tôi làm công cho! Á á á muốn tiếp xúc với người đẹp quá!”
Người đầu tiên bước xuống xe là Trịnh Minh Trung lắp ba lắp bắp, sợ hãi nói: “Đây…!đây không phải là em trai Ôn Trà của tôi hay sao?”
Ôn Trà thở dài một hơi, cậu quơ tay hét lớn nói tục với đám người theo thói quen, bên đó cũng hô hò hét lớn.
Thoải mái quá!
Nhưng cũng phải chuồn rồi!
“Ôn Trà.” Còn chưa kịp chạy thì giọng nói quen thuộc đã vang lên ở sau lưng, nhưng cũng có chút lạ lẫm.
Đầu của Ôn Vinh toàn là mồ hôi, anh ta khác xa bình thường với vẻ ngoài nhân viên văn phòng trong giới thượng lưu ngày thường, trông có hơi trẻ trung hơn.
Ánh mắt của anh ta vừa lạnh lùng vừa dữ tợn, Ôn Trà thấy anh ta đang đi thẳng về hướng mình.
Sau đó đi đến cạnh cậu, tóm lấy tay đua bước ra từ xe số năm đứng sau lưng rồi quật anh ta ngã lăn xuống đất: “Anh dám động em của tôi!”.