Khi Ôn Trà vừa tỉnh lại, đã bắt đầu ở nhà họ Ôn, cũng không có tiếp xúc với cái thôn nhỏ này quá nhiều, chỉ có chút ấn tượng trong giấc mơ gợi lại.
Hơn nữa nhà họ Ôn cố ý cắt đứt liên lạc của gia đình bố mẹ nuôi với nhà họ Ôn, cùng lúc đó còn tính toán để Ôn Nhạc Thủy tiếp tục ở lại nhà họ Ôn bị họ hàng thân thích nghèo túng quấn lấy, về phương diện khác lại hy vọng Ôn Trà không có bất kỳ liên lạc gì với gia đình trước kia.
Bởi vì thời điểm Ôn Trà vừa mới tới, cơ quắp ốm yếu, xanh xao vàng vọt, nhìn không giống như người được nuông chiều.
Ôn Vinh tra thì phát hiện ra, gia đình bố mẹ nuôi có ba người con, nguyên thân là con thứ nên là một người trong suốt.
Hơn nữa điều kiện ở nông thôn gian khổ, nguyên thân làm việc nhà nông mười mấy năm.
Tuy rằng Tiết My muốn cảm ơn bọn họ vì đã nuôi Ôn Trà lớn lên, nhưng trong lòng lại khó tránh có chút oán hận với điều kiện sinh trưởng của Ôn Trà.
Cố gắng dùng tiền đền bù cho bọn họ, điều kiện chính là không được liên lạc với Ôn Trà và Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Trà tùy ý liếc mắt nhìn thôn nhỏ như ẩn như hiện ở phía xa xa, trong lòng không có quá nhiều dao động, nghe nói người nhà kia dựa vào sự trợ giúp của nhà họ Ôn đã mua một ngôi nhà mới và chuyển đến thị trấn nhỏ ở vùng bên cạnh, không còn ở trong thôn này nữa.
Tổ đạo diễn nhanh chóng đưa máy quay lên mặt Ôn Trà.
Tốt lắm, ngũ quan tinh tế hoàn mỹ, giống như một con búp bê, biểu cảm dịu dàng.
Chết tiệt, vì sao lại không có phản ứng!
Tổ chương trình thì đang có ý định lấy Ôn Trà làm điểm nóng, kết quả là Ôn Trà không bị mắc câu.
Ngược lại là Ôn Nhạc Thủy có chút kỳ lạ, hốt hoảng liếc nhìn thôn làng một cái rồi lại ngay lập tức thu hồi ánh mắt, sau đó lại lén lút nhìn Ôn Trà rồi lại cúi đầu không nói lời nào.
“Theo thường lệ, mọi người nộp hành lý lại, rồi chúng ta cùng nhau đi tham quan sưu tầm dân ca trong vòng một tuần.” Nhân viên công tác chỉ đạo từ phía sau máy quay.
“Máy ảnh cũng không được giữ lại sao?” Duẫn Vũ hỏi.
Nhân viên công tác lắc đầu: “Tạm thời giao cho chúng tôi giữ hộ.”1
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không tình nguyện mà dỡ hành lý xuống, phải biết rằng máy ảnh chính là nghề kiếm ăn, nếu như không cho mang theo, còn sưu tầm với dân ca cái gì chứ.
Tất cả mọi người ít nhiều gì cũng là người trưởng thành để lộ khuôn mặt trước ống kính, biết rõ bản thân mình cần phải giữ gìn hình tượng, bởi vậy trong phân đoạn này cũng không có ai nhảy ra làm trò quỷ hay là sống chết không chịu đưa.
Chỉ có Ôn Trà mở miệng khi đạo diễn chuẩn bị đi thu hành lý
Đạo diễn chờ mong mà mở to hai mắt, cậu ấm muốn nổi giận sao?
Kết quả Ôn Trà chỉ gật đầu với ông ta: “Đạo diễn, ông cẩn thận một chút, trong vali của tôi cũng không có gì, cũng chỉ là một cái máy ảnh, cũng chỉ đắt gấp đôi tiền cát-xê của tôi mà thôi.”
Đạo diễn:…!Cảm ơn, đã khoe khoang rồi!
Nhân viên công tác tiếp tục đoc lớn: “Chúng ta sẽ hoàn thành sáng tác nghệ thuật của riêng mình ở ngôi làng phía trước kia, không giới hạn bất kỳ hình thức gì.
Thôn làng kia tên là thôn Hạnh Hoa, là huyện nghèo khó nổi tiếng của nước ta.
Tác phẩm của mọi người sẽ được tiến hành bán đấu giá, tiền bán ra sẽ được dùng cho viêc phục hồi và xây dựng thôn làng.”
Trần Thi Thi chân thành gật đầu, ánh mắt kiên định: “Thật tốt quá, tôi nhất định sẽ cố gắng!”
Duẫn Vũ cười nửa miệng mà liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Trần Thi Thi có chút chột dạ lại có chút khó chịu, phải biết rằng từ trước đến giờ Duẫn Vũ không dám dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta, sau này một khi có cơ hội trở nên kiêu căng ngạo mạn và coi thường người khác sao?
Cô ta đến tham gia chương trình này cũng là để tăng độ nổi tiếng, nhất định phải tạo ra hình tượng một người hoàn mỹ.
Cô ta tin tưởng Ôn Trà có thể được yêu thích nhiều như vậy, cô ta cũng có thể giống như vậy.
Hơn nữa ghi hình chương trình thực tế trong một thời gian dài, tinh thần làm việc Ôn Trà như vậy, tính cách kiêu ngạo không kiêng nể gì nhất định sẽ khiến cho mọi người không thích, cô ta chỉ cần tạo nên sự đối lập với Ôn Trà, là có thể giẫm lên chỗ của Ôn Trà rồi.1
Thôn Hạnh Hoa khác hẳn với ấn tượng trong đầu, sau khi có chính sách quốc gia hỗ trợ thì cơ sở hạ tầng được cải thiện không ít, nhưng mà cho người con cá không bằng chỉ người cách câu, tạm thời không thể tìm thấy đầu ngành công nghiệp nào có thể phát triển nhảy vọt trong thôn, vẫn đang có dáng vẻ già nua trầm lắng.
Dọc bên đường có các dân làng tò mò vây xem xung quanh bọn họ và tổ chương trình khiêng những gã khổng lồ màu đen trên vai, hơn nữa sau khi nhìn thấy Ôn Trà thì đặc biệt nhìn nhiều hơn vài lần, miệng nói thầm: “Dáng vẻ đứa bé này thật đẹp.”
Dung mạo của Ôn Trà và nguyên thân trước đây chênh lệch rất nhiều, người trong thân không nhận ra được cũng là thường tình.
Trên mạng đã có những Sherlock Holmes tinh mắt phát hiện ra điều bất thường, ban đầu chỉ là cảm thấy phong cảnh của thôn Hạnh Hoa có phần giống với khung cảnh thôn làng nhỏ của nhân vật chính trong video dự thi khi Ôn Trà tham gia thi đấu cúp Phong Hoa lần trước, nhưng các cư dân mạng với sức mạnh siêu nhiên đã xem xét kỹ lưỡng lại lần nữa, cuối cùng đào ra được một sự thật đó là thôn làng này chính là nơi Ôn Trà lớn lên.
[Phát hiện ra được một chuyện kỳ lạ, địa điểm ghi hình của chương trình thực tế nào đó chính là quê hương nơi một vị khách mời nào đó sống từ nhỏ đến lớn sau khi bị bế nhầm.] bằng chứng kèm theo 1234.
Bị bế nhầm ngoại trừ Ôn Trà ra còn có thể có ai?
[Tôi ói, tổ chương trình làm người được không, rắc muối trên người khách mời, Trà Bảo của tôi thảm lắm rồi.]
[Chẳng lẽ Ôn Trà thì trong sạch, nói không chừng cậu ta đã lén thỏa thuận riêng với tổ chương trình đó, tại sao các người phải thấy đau lòng cho cậu ta?]
[Cười chết, anh chưa nghe thấy Ôn Trà nói cái gì sao, một cái máy ảnh bình thường của cậu ấy còn đắt hơn tiền cát-xê của cậu ấy, cũng không phải người thiếu tiền, tổ chương trình có gì đáng giá để cậu ấy phải có ý đồ?]
[Chỉ có thể nói Ôn Trà bị tổ chương trình hãm hại thôi, khổ là anh đẹp trai thảm.]
[Cái thôn kia cũng tồi tàn quá, tôi ngược lại muốn xem xem những cậu ấm các cô chiêu kia có bỏ cuộc hay không.]
Ôn Vinh đã ngồi xem phát sóng trực tiếp từ khi chương trình bắt đầu, đợi đến khi hình ảnh địa điểm ghi hình hiện ra, anh ta từ từ trầm ngâm, dừng công việc trong tay.
Dù sao trước kia là anh ta đích thân đến nơi này đưa người trở về, anh ta hiểu rất õ nơi này chỉ có điều.
Anh nhăn mày lại, liên lạc với trợ lý nói: “Cho người đi điều tra, điều tra tổ chương trình, làm sao lại liên quan đến thôn Hạnh Hoa, còn nữa điều tra bố mẹ trước kia của Tiểu Trà.”
Trợ lý gật đầu.
Cũng không biết Tiết My có phát hiện hay không, Ôn Vinh nghĩ.
Càng nhiều người đổ vào phòng phát sóng trực tiếp thì lại càng đơ, có đôi khi cắt ngang, Ôn Vinh nhìn khuôn mặt của Ôn Trà rồi thở dài một hơi, hi vọng cậu không bị bất kỳ thương tổn gì.
Mọi người trong đoàn phim tạm thời đến mượn nhà trưởng thôn để dừng chân, sau khi cơm nước xong thì lại dựa theo nguên tắc trò chơi.
Người trong thôn nhiệt tình hiếu khách, nhìn thấy đoàn người bọn họ tới, lấy những món đồ tốt nhất để chiêu đãi, tổ đạo diễn mạnh mẽ ngăn chặn hành động giết gà nấu thịt của bọn họ một cách miễn cưỡng, bọn họ mới chịu thôi.
Nhưng dù điều kiện tốt đến đâu cũng không thể so với thành phố, dưa muối được bưng lên đã héo, muối rắc bên trên còn chưa tan hết; ổ bánh ngô thô ráp khô khan, nuốt vào giống như muốn đâm thủng họng.
Điều duy nhất khiến mọi người thích thú chính là món thịt sấy quý giá do vợ trưởng thôn tặng.
Từ trước đến giờ mọi người đều chưa từng thấy món ăn như vậy, có vài người không biết vị như thế nào.
Trần Thi Thi cố nén cảm giác buồn nôn và ghê tởm trong lòng, thứ gì đó đen bóng mờ mờ dính trên cạnh bàn giống như dầu mỡ khiến da đầu cô ta run lên, không nhịn được muốn hét lên, nhưng suy nghĩ đến hình tượng khi đi chương trình thực tế của mình, cô ta miễn cưỡng nhịn xuống, thầm mắng trong lòng dân quê chính là dân quê.
Trần Thi Thi cố nén cảm giác buồn nôn và ghê tởm trong lòng, thứ gì đó đen bóng mờ mờ dính trên cạnh bàn giống như dầu mỡ khiến da đầu cô ta run lên, không nhịn được muốn hét lên, nhưng suy nghĩ đến hình tượng khi đi chương trình thực tế của mình, cô ta miễn cưỡng nhịn xuống, thầm mắng trong lòng dân quê chính là dân quê.
Từ khi bắt đầu vào thôn Ôn Nhạc Thủy cứ luôn xuất thần, dáng vẻ hồn bay về nơi xa, bây giờ ngẩn người nhìn chằm chằm vào bàn đồ ăn.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến kỳ dị, chỉ có âm thanh va chạm chậm rãi của bát đũa.
Mãi cho đến khi tiếng cười êm tai của Ôn Trà, và âm thanh như tiếng chim ở ngoài cửa sổ vang lên, mới phá vỡ bầu không khí yên lặng.
“Đừng nói là thật sự có người có thể ăn hết một chén cơm đấy nha?” Ôn Trà nghe tiếng bát của Trần Thi Thi tò mò hỏi, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng hếch lên.
Trần Thi Thi ngừng một chút, không nghĩ tới Ôn Trà lại đột nhiên ra hiệu với cô ta.
Lập tức, cô ta ý thức được đây là cơ hội của mình.
Câu hỏi này của Ôn Trà rất giả tạo, nhất định sẽ khiến một vài người không vừa ý.
Cô ta hắng giọng, nói: “Tiểu Trà, cậu được nuông chiều đến tùy hứng luôn rồi, chúng ta phải quý trọng thức ăn, đương nhuên muốn ăn hết bữa cơm này…”
Nhưng Ôn Trà lại cắt ngang lời nói của cô ta, sờ sờ bụng, thở dài: “Tôi đã ăn hai chén rồi.”
Vợ của trưởng thôn, người đầu tiên phát hiện ra nhóm khách mời không thích đồ ăn cười ra tiếng, quan tâm Ôn Trà: “Em bé, một chén nữa.”
“Được ạ.” Ôn Trà đứng dậy vui vẻ mà đi tới.
Mọi nhà trong thôn đều dùng thùng gỗ nấu cơm, trong cơm có mùi gỗ thoang thoảng, vô cùng dễ ngửi, mùi vị cũng ngon, người đủ trình độ để làm cơm khô không được bỏ qua.
Trên mặt Trần Thi Thi có chút xấu hổ.
Hơn nữa cuối cùng, chỉ còn có mỗi bát của Trần Thi Thi là còn một đống đồ ăn.
Dưới tình huống bình thường thì không có ai chế giễu cô ta, nhưng mà cô ta mới phát biểu về việc phải quý trọng đồ ăn, đi đôi với hành động của cô ta…
Duẫn Vũ đứng ngoài quan sát cười lạnh một tiếng: “Nếu không thích thì không cần phải giả vờ, diễn xuất của cô rất kém.”
Trên mặt Trần Thi Thi lộ vẻ tủi thân, nước mắt nói đến là đến: “Gần đây tôi phải giảm béo, sức ăn rất nhỏ, thật sự đã rất cố gắng ăn rồi.”
Nhưng không ai trả lời cô ta, bước chân của Duẫn Vũ dừng cũng không dừng, bắt kịp nhịp chân của Ôn Trà ra ngoài đi dạo.
“Cậu không thích cô ta?” Duẫn Vũ hỏi.
Trong hầu hết các trường hợp, Ôn Trà có thích một người hay không cũng không che dấu, trừ khi có trường hợp đặc biệt như Tề Quân Hạo.
“Cô ta học cùng với anh họ tôi, tôi gặp cô ta vài lần ở nhà họ Tiết.
Nhưng cô ta chân tay lóng ngóng, vài lần chuẩn bị phá hỏng tác phẩm của anh họ tôi, cũng may tính cách anh họ tôi tốt, không so đo.”
Cũng không biết Trần Thi Thi xem kịch Quỳnh Dao thiên tài kết hợp với đồ ngốc ở chỗ nào, lần nào thực nghiệm cũng lúng ta lúng túng mà làm sai, liên lụy Tiết Thanh Châu phải dọn dẹp cục diện rối rắm cho cô ta.
Tiết Thanh Châu không so đo, nhưng Ôn Trà so đo, cậu là người thân thiết với anh họ như thế, đâu có thể đưa mắt nhìn anh họ phải chịu khi dễ chứ.
Ôn Trà tiếp tuc nói: “Hơn nữa cô ta còn muốn dạy dỗ tôi, vậy tôi đây phải trừng trị cô ta một chút mới được.”
Ức hiếp ai cũng không được ức hiếp lên trên đầu cậu.
Duẫn Vũ phì cười, Ôn Trà có sự cân bằng giữa cái ác vô hại của trẻ con và sự đúng mực của người trưởng thành, đại khái có thể coi là một kiểu nhân vật phản diện vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm.
Tổ chương trình rất tan vỡ.
Rõ ràng có một vài chủ đề riêng của vài người thông minh đến không thể tưởng tượng nổi, ngoại trừ Duẫn Vũ và Trần Thi Thi thỉnh thoảng lạnh lùng giễu cợt vài tiếng ra, tính đến hiện nay, chương trình không hề xuất hiện bất kỳ điểm nóng nào.
Không có mâu thuẫn chỉ có thể cưỡng ép tạo ra mâu thuẫn.
“Mọi người lại đây, chúng ta tiếp tục công bố quy tắc trò chơi kế tiếp.” Nhân viên công tác gọi một vài học sinh lười biếng phơi nắng sau bữa trưa đến, trong lòng như sụp đổ.
Không hổ là nghệ sĩ, vô cùng am hiểu việc tạo niềm vui, chẳng khác gì học sinh tiểu học đến du lịch mùa thu.
“Từ giờ trở đi, tổ chương trình sẽ không cung cấp nơi ở và đồ ăn nữa, cũng có nghĩa là mọi người cần phải tự mình đến nhà người khác ở nhà đồng thời ăn cơm, kết tiếp là hành trình tự do của mọi người, giải tán.”
Nhân viên công tác nhanh chóng sửa chữa lại luật chơi, ngay cả mấy trăm đồng tiền dự trữ cũng không định cho bọn họ, nếu không dồn ép bọn họ, thì nhóm nghệ sĩ này thật sự sẽ như đi nghỉ dưỡng.
Những người ở hiện trường trầm mặc trong giây lát, một thanh niên với khuôn mặt chán đời, trên miệng ngậm cỏ đuôi chó mặc áo khoác da ở trường đại học K bên kia vô cùng lạnh nhạt với đạo diễn đi thẳng qua máy quay, vận động vai dưới.
Chẳng lẽ muốn đến khiêu chiến với đạo diễn sao?
Thanh niên như hung thần ác sát “phi” một cái rồi nhổ cây cỏ đuôi chó ra, chậm rãi nói: “Ha ha, ông ta sốt ruột!”
Đạo diễn:…
Tất cả mọi người lần lượt cười ra tiếng.
Trần Thi Thi đưa ra đề nghị trong một nơi toàn tiếng cười: “Nhiều người sức lớn, nhưng mà nhiều người quá lại khó sắp xếp, chúng ta có nên phân đội hợp tác hay không?”
“Tôi xung phong làm đội trưởng, có được không?” Cô ta lại lập tức nhấc tay.
Quả thật rất có lý, một đám người lớn không thể chạy tán loạn khắp nơi, đơn đả độc tấy lại có thể chết đói.
Lúc này lợi ích của việc xã giao khắp nơi khi chương trình mới bắt đầu của Trần Thi Thi đã được phản ánh, mọi người vốn không có cách gì, nên cứ nghe theo cách mà cô ta nói.
Thông thường một đội sẽ do đại học C làm chủ, một đội sẽ do các trường đại học khác như đại học K làm chủ.
“Tiểu Thủy, cậu có muốn tham gia hay không?” Trần Thi Thi đi tới góc chết của máy quay, nhỏ giọng hỏi Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Nhạc Thủy nâng mắt nhìn cô ta, do dự gật đầu.
Trong chương trình này, cậu ta gần như đã trở thành một người trong suốt, tất cả mọi người đều sợ sẽ có quan hệ gì đó với cậu ta.
“Được.” Trần Thi Thi rất hài lòng với sự sắp xếp hiện tại của mình, có thể bày ra sự cao thượng của mình.
Nếu có người mắng cô ta, cô ta còn có thể giải thích rằng Ôn Nhạc Thủy nhất định phải gia nhập vào đội của cô ta, dù sao máy quay cũng không quay hết được, cô ta có thể khống chế quyền nói.
“Tiểu Trà, cậu có muốn…” Bỏ rơi Ôn Trà lâu như vậy, Ôn Trà nhất định rất cô đơn, Trần Thi Thi mang theo nụ cười hoàn mỹ quay đầu lại định đi tìm Ôn Trà.
Kết quả vậy mà lại không thấy bóng dáng của Ôn Trà…
Ngay lúc Trần Thi Thi còn đang cố gắng xã giao, thì Ôn Trà vô cùng buồn chán bứt cỏ rồi vứt đi.
“Cậu có cảm thấy mình bị cô lập hay không?” Duẫn Vũ và Ôn Trà đi trên đường nhỏ ở thôn quê, Duẫn Vũ hỏi Ôn Trà.
Đây là thủ đoạn quen thuộc của Tràn Thi Thi, lúc ở trường học, cậu ta thường xuyên thấy cô ta cố tình làm thân với người khác để tạo thành một nhóm nhỏ, xem nhẹ hoặc xa lnhs một cá nhân nào đó.
Nếu như người kia không hài lòng mà kháng nghị, cô ta sẽ giả vở không chú ý tủi thân giải thích là “Không phải đâu, chúng tôi căn bản không có ý đó, là do cậu nhạy cảm mà thôi”.1
Ôn Trà gấp cây cỏ có tính dai kia thành một phiên bản đơn giản của con dế mèn, nghe thấy lời Duẫn Vũ nói thì vô cùng kinh ngạc: “Không phải tôi đang cô lập cô ta sao?”
Duẫn Vũ:…
Chỉ biết phí công lo lắng cho Ôn Trà.
Nước thôn làng sạch nên cây cỏ tốt tơi, trong dòng suối nước chảy róc rách, cá bơi tung tăng, ánh mắt trong suốt của Ôn Trà phản chiếu phong cảnh trong lành một cách rõ ràng, đẹp không sao tả xiết.
Duẫn Vũ nhỏ giọng nói: “Thật hâm mộ cậu.”
“Không có việc gì, tôi ưu tú như vậy trang nhã như vậy, đáng để cậu hâm mộ.” Ôn Trà âm thầm vỗ vào bờ vai của cậu ta.
“Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?” Duẫn Vũ hỏi: “Tìm nhà dân ở nhờ, hay tìm người xin ăn?”
Chả trách cậu ta dùng thái độ thấp như vậy, thân niên ngày nay không có mấy người có thể đi vào nhà bếp, huống chi bây giờ vừa mới bắt đầu đã dùng hình thức khó như tìm cách sinh sống ở nông thôn.
Ngay cả Duẫn Vũ lớn lên ở nông thôn từ bé, đồ ăn làm được cũng chỉ là miễn cưỡng chính mình, trình độ có thể đánh thuốc độc người khác.1
Cậu ta cũng không phải không biết xấu hổ mà để Ôn Trà ăn món đồ ăn rác rưởi do cậu ta làm ra.
Máy quay vô tình bật lên, sau khi khách mời tách ra, tổ đạo diễn nhanh chóng sắp xếp một vài cảnh quay tiếp theo rồi sau đó phân chia đến các nhóm nhỏ.
[Sao Bảo lại cô đơn như thế, may mà còn có Duẫn Vũ đi cùng.]
[Tôi lo chết mất, đội khác sôi nổi quá, sao mà chỗ của Trà Bảo lại lạnh lẽo như thế.]
[?Bảo, cậu đang làm gì đấy?]
Kinh ngạc như bị trúng đạn, Duẫn Vũ chỉ biết ngây ngốc quan sát động tác của Ôn Trà.
Ôn Trà cầm một chạc cây cứng c4m vào vài con cá.
Ôn Trà nhặt củi, mượn bật lửa của một ông chú qua đường để nhóm lửa.
Ôn Trà dùng lời ngon tiếng ngọt nhờ một thím nhiệt tình giết cá giúp.
Ôn Trà lấy kẹo ở trong túi áo lừa mấy em bé lấy một ít ớt và gừng tỏi.
Ôn Trà đã bắt đầu nướng cá rồi.
Tiếng nổ mạnh tanh tách của dầu mỡ, thịt cá ngoài giòn trong mềm, mùi ớt và thịt cá bay ra.
“Cậu làm những việc này từ khi nào?” Duẫn Vũ kinh ngạc.
“Làm từ nhỏ rồi.”
Từ sau khi vào nhà họ Ôn làm một bữa cơm khiến Ôn Hưng Thịnh ghét bỏ, Ôn Vinh đau lòng nên ít khi để cho Ôn Trà xuống bếp, Ôn Trà vui vẻ yên lặng, sẽ không bao giờ vào bếp nữa.
Ánh lửa lập lòe hấp dẫn người của đội khác đến, các bác ở quê được tổ chương trình mời đến, không thể dễ dàng đồng ý bọn họ, nhất định phải cho bọn họ nếm chút mùi đau khổ.
Một buổi hiều vấp váp khiến cho bọn họ vừa lạnh vừa mệt lại vừa đói, giống như cô bé bán diêm.
Kết quả hai người Ôn Trà và Duẫn Vũ ăn đến mức miệng đầy mỡ, bên cạnh rải rác đầu xương cá.
“Tiểu Trà, có thể chia cho chúng tôi một chút được không, tất cả mọi người là một tập thể, giúp đỡ lẫn nhau được không?” Trần Thi Thi hỏi, trong bụng phát ra tiếng gào thét khiến cô ta vô cùng xấu hổ, dù sao buổi trưa cô ta cũng không ăn gì.
Duẫn Vũ tức giận đến bật cười, lúc này lại nghĩ tới việc dùng đạo lý tập thể để lừa tiếp sao?
Ôn Trà rộng lượng gật đầu: “Chỗ ấy còn mấy con cá nướng, mọi người ăn đi.”
Mọi người liên tục nói cảm ơn, Ôn Trà chỉ ngăn lại một mình Trần Thi Thi, rõ ràng trước đó còn dương dương đắc ý chuẩn bị ăn cơm sau một giây đã ngay lập tức trở mặt.
Trong đôi mắt to ngập nước của cậu tràn đầy lo lắng, săn sóc mà nói: “Chị gái, không phải chị không ăn sao? Cơm trưa cũng chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ cũng đừng lãng phí thức ăn nữa, tôi ăn giúp chị nhé, không cần khách khí, thật sự rất thơm, tiếc là chị gái không ăn nổi, thật đáng tiếc.”
Cậu cũng biết buổi trưa tôi không ăn được bao nhiêu!
Trần Thi Thi tức giận đến mức muốn khóc..