Ôn Trà cứng đầu không nghe theo Tề Tu Trúc.
Thật ra đối với cậu mà nói, chịu thua là một chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng hôm nay cậu không muốn lui bước.
Gió đêm gào thét, thổi đến làm Ôn Trà giật mình một cái, sau đó cổ cậu nổi da gà, sắc mặt vốn trắng nõn đã trở nên trong suốt rồi.
Mấy giây sau thì không có gió nữa, Ôn Trà cũng không phải mù lòa, đương nhiên cậu có thể phát hiện Tề Tu Trúc đã lén bí mật đổi sang vị trí đầu gió để giúp cậu ngăn cơn gió lạnh.
Giống như một cái chốt bị mở ra, cậu cúi đầu xuống, nước mắt ướt nhòa trong hốc mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào:
“Sao anh lại hung dữ với tôi?”
Lúc đầu vừa sốt ruột vừa có ý nghĩ giả khóc chút, kết quả lại bị quá mệt nhọc, không có ổ chăn ấm áp mềm mại ở nhà, mỗi ngày đi sớm về tối còn phải làm việc, chênh lệch quá lớn, sau khi nhìn thấy Tề Tu Trúc thì bùng nổ.
Cảm giác vô cùng tủi thân bao trùm lấy cậu, cậu dùng sức nhịn nước mắt xuống, nỗ lực hít cái mũi vào, cắn môi, khóc đến nỗi xấu kém xa bình thường, nhìn như một con thú nhỏ đang giương nanh múa vuốt vậy.
Tề Tu Trúc thở dài một hơi, anh lập tức tước vũ khí đầu hàng, xoay người ôm lấy cậu: “Ôn Trà, mệt lắm không?”
Ôn Trà đẩy ra, không dừng lại, tiếp tục phát huy:
“Tôi không thích anh, anh bạo lực lạnh với tôi!”
Được, còn cái gì mà bạo lực lạnh.
Tề Tu Trúc chỉ là không thích Ôn Trà làm chuyện gì đều có khuynh hướng trốn tránh quá khứ để tìm biện pháp giải quyết, chờ cậu cho một câu trả lời, kết quả làm cho Ôn Trà bị chọc giận phát khóc.
Anh cởi áo khoác ra, khoác lên trên người Ôn Trà, hỏi: “Người nào bạo lực lạnh với cậu? Không phải cậu chơi trò mất tích sao?”
Có ai thảm hơn anh không? Mới cùng người mình thích làm chuyện vui sướng, kết quả người mình thích đã chơi trò biến mất.
Anh hỏi qua mới biết được, tất cả mọi người đều biết Ôn Trà đang tham gia chương trình tạp kỹ, chỉ có anh không biết.
Âm thanh của Ôn Trà còn có chút nghẹn ngào: “Tôi đâu có mất tích, tôi chỉ tham gia chương trình bình thường, anh cũng không quan tâm tôi, còn không biết xấu hổ mà hung dữ với tôi.”
Ôn Trà căn bản không cho Tề Tu Trúc thời cơ xen vào, miệng liến thoắng một hồi, chỉ hươu bảo ngựa:
“Còn có, anh gọi tôi là Ôn Trà, cả tên cả họ, quá lạnh lùng rồi!”
Cậu nói dài dòng chủ yếu là kể lể tội trạng Tề Tu Trúc, tâm tình cuối cùng tốt hơn nhiều, người nào hèn mọn đều không tới phiên cậu hèn mọn.
Tề Tu Trúc cũng tổng kết ra những kinh nghiệm chung đụng cùng Ôn Trà, lựa chọn không uống chén trà này.
Anh nói câu không đầu không đuôi: “Vào trong xe.”
Ôn Trà ngạc nhiên túm chặt áo khoác: “Không được đâu chú nhỏ, làm sao anh lại đói khát như thế, làm như vậy không tốt lắm.”
Tề Tu Trúc:…
“Cậu nghĩ cái gì vậy, trong xe có điều hoà không khí ấm, không muốn ngốc nghếch đứng ở bên ngoài chịu lạnh.”
“À.” Ôn Trà thất vọng phát hiện mình nghĩ sai, lập tức lên án: “Anh nói tôi ngốc?”
Cậu ngoan ngoãn đuổi theo Tề Tu Trúc ngồi lên chỗ ngồi phía sau, Tề Tu Trúc đưa tay mở điều hoà không khí phía trước, rồi lại vòng xuống chỗ ngồi phía sau ngồi cùng cậu.
Ôn Trà thăm dò qua thân thể anh, nhắm mắt rồi hôn lên môi Tề Tu Trúc, trong miệng đối phương có vị mát lạnh băng thoải mái của Bạc Hà.
Chờ đến khi răng môi tiếp xúc, nhiệt ý mới chậm rãi tăng lên.
Cậu ngước cổ lên, tay không tự giác mà muốn đụng vào người Tề Tu Trúc, nhưng còn dừng giữa không trung đã bị Tề Tu Trúc nhẹ nhàng nắm lấy tay, bao lấy tay của cậu.
Trong xe, tất cả đều là hô hấp mập mờ nho nhỏ của hai người, ánh mắt Tề Tu Trúc có chút rối loạn, một cái tay khác còn khoác lên cái ót Ôn Trà, nhẹ nhàng vu0t ve tóc của cậu.
Ôn Trà cầm khăn tay lau nước đọng bên môi: “Được rồi, có lời gì thì anh hỏi tôi đi.”
Tề Tu Trúc còn tưởng rằng vừa rồi hôn lại là Ôn Trà nũng nịu không muốn trả lời vấn đề, không nghĩ tới Ôn Trà lại chủ động nói ra, anh ngược lại là không đoán ra tâm tư của đối phương, anh hỏi dò:
“Vì sao phải trốn đến nơi đây?”
Ôn Trà được thoải mái xong thì ra vẻ trí thức: “Trịnh Minh Trung nói anh muốn cầu hôn tôi, tôi sợ anh muốn bắt tôi vào nấm mồ hôn nhân.”
Không sai, thái độ của anh là như vậy.
Anh sai rồi, những lần sau anh còn dám.
Ôn Trà chính là trà xanh lớn nhất!
Sao Tề Tu Trúc có thể không cảm giác thấy khóe mắt đuôi lông mày của Ôn Trà rõ ràng còn hiện ra xuân ý, cả người cậu lười nhác đến nỗi như không có xương cốt, nhưng lưng cả người đều thẳng.
Anh vừa bực mình vừa buồn cười: “Trịnh Minh Trung nhìn lầm rồi.
Đó là tôi giúp mẹ đi lấy, bà ấy làm mất rồi, cho nên định chế lại một cái.”
Ôn Trà kéo dài ngữ điệu:
“A…”
Rất hợp lý lại rất ly kỳ, đối với Ôn Trà còn có chút mất mặt.
Tên khốn Trịnh Minh Trung, sau khi đi ra ngoài tôi sẽ đánh chết anh!
Cho dù là cậu sai cũng sẽ không muốn nhận mình sai, bạn học Ôn Trà cầm lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của Tề Tu Trúc, không khỏi xoa xoa ngón tay: “Ai, sớm biết không tới, tôi muốn về nhà.”
“Đưa cậu về?” Tề Tu Trúc chiều theo, có thể là tác dụng tâm lý, anh cảm thấy cái cằm Ôn Trà lại nhọn, gầy đi một chút.
Ôn Trà ngừng tạm: “Được rồi.”
Tuy vất vả, nhưng còn có ý nghĩa.
“Làm sao anh lại đến? Không phải Đạo diễn không để người nhà tới thăm sao?” Ôn Trà hỏi lại.
“Cho thêm đầu tư vào tổ chương trình, đạo diễn sẽ đồng ý.”
Đã hiểu, người nhà bình thường không được, kim chủ thì có thể.
Tề Tu Trúc hỏi: “Muốn giúp cậu nói chút gì với tổ chương trình hay không?”
Ôn Trà không trả lời, suy tư một lát ở trong lòng rồi kết luận: “Ai nha, tôi thật vất vả mới hố được tiền của đạo diễn, giờ lại có anh thêm vào đầu tư, thế chẳng phải vẫn là đạo diễn kiếm lời sao?”
“Ngược lại lúc cậu nghe được chuyện muốn kết hôn thì lại chạy nhanh hơn tất cả mọi người, lúc ấy tiền của tôi cũng là tiền của cậu rồi mà?” Tề Tu Trúc không biết làm cái gì cho hả giận, nên nắm lấy vành tai tinh xảo của Ôn Trà, chỉ ra chút tâm tư nhỏ của Ôn Trà.
Ôn Trà cũng không chú ý, nghe Tề Tu Trúc nói chuyện cậu mới phát hiện, cậu cười ha ha vung tay ra, ngồi vào trong ngực Tề Tu Trúc, ôm lấy cổ anh: “Bị anh phát hiện rồi.”
Tề Tu Trúc đỡ lấy cậu, dịu dàng hôn lên chiếc cổ của cậu.
Từ chỗ sâu cổ họng thở dài rất nhẹ: “Ôn Trà, cậu không thích, tôi sẽ không làm.”
Ôn Trà dừng một chút, co cánh tay đang vòng quanh người anh lại, cả người vùi vào trong ngực đối phương.
Hương vị đàn hương của Tề Tu Trúc có chút thay đổi, trước kia là cảm giác lạnh thuần túy.
Lần gần nhất lăn lộn cùng một chỗ cùng Ôn Trà, thí nghiệm mùi nước hoa, có thêm chút hương hoa ấm áp, giống như tiến vào hồng trần.
Ôn Trà không khỏi cọ thêm mấy lần, nhớ tới chính sự: “Anh còn muốn ngốc nghếch ở chỗ này bao lâu?”
Tề Tu Trúc nói: “Trong nhà còn có việc, ngày mai tôi sẽ trở về, đêm nay qua đêm ở nhà nghỉ trên trấn.”
“Vậy anh đi qua, nhìn xem Ôn Nhạc Thủy và nhà bố mẹ nuôi của tôi…”
Ôn Trà nghi ngờ cái này không có quan hệ gì, nhưng lúc ấy ôm sai thì về sau chắc chắn phải có báo cáo chứng minh sự thật, cậu đổi loại phương pháp khác: “Anh tra giúp tôi một chút, báo cáo huyết thống của tôi và nhà kia có vấn đề hay không đi, còn lại chờ tôi thu xong chương trình rồi lại nói.”
Tề Tu Trúc không rõ ràng cho lắm, chỉ đồng ý: “Được.”
Ôn Trà liếc nhìn thời gian trên xe, quá muộn để trở về, sẽ làm phiền giấc ngủ của Bà nội Trần, cậu lưu luyến không rời, ra khỏi ngực Tề Tu Trúc: “Tôi về đi ngủ, chú nhỏ ngủ ngon, trong mộng không được bắt nạt tôi.”
Được, lại có thể nói loại lời này, chứng minh Ôn Trà khôi phục rồi.
Bọn họ đang nắm tay, cũng không buông ra, Tề Tu Trúc nắm tay nhỏ mềm mại của Ôn Trà: “Muốn cùng tôi đến nhà nghỉ hay không?”
“Chú nhỏ! Anh thật là quá phận đi, người ta thật sự không đi được!” Ôn Trà đáp lại không bình thường.
Tề Tu Trúc đãquen thuộc: Chỉ là muốn Ôn Trà nghỉ ngơi tốt một chút, lại bị hiểu nhầm rồi.
Ôn Trà cười tủm tỉm, lại hôn lên khóe miệng Tề Tu Trúc: “Cảm ơn chú nhỏ, đi đi, tôi ngại chịu giày vò.”
Cậu nhảy xuống xe, phất tay cùng Tề Tu Trúc xong thì chạy vào phòng, đối mặt với Bà nội Trần cười chế nhạo và ánh mắt tiểu ca quay phim khát vọng ăn dưa.
Cậu chào bọn họ: “Bà nội ngủ ngon, tiểu ca ngủ ngon.”
Cuộc hẹn hò qua loa sơ sài quả đúng là nguồn suối sự sống, hiện tại cậu cảm thấy mình có thể đếm được một trăm con dê.
Đếm dê để ngủ, Ôn Trà tỉnh lại sau giấc ngủ, cậu soi gương, ngọt ngào tối hôm qua không còn sót lại chút gì.
Hôm qua Tề Tu Trúc lưu lại dấu hôn trên cổ cậu, màu đỏ nhạt, đặc biệt rõ ràng.
Như vậy sao có thể lên hình?
Bà nội Trần che miệng cười trộm, giúp cậu nghĩ biện pháp giải quyết: “Cháu quàng khăn của mình lên xem sao.”
Sau khi mọi người tập hợp, đều không phát hiện ra hôm nay Ôn Trà mang theo cái khăn quàng cổ màu đỏ xiêu vẹo, sắc mặt có chút không ổn.
Còn phát hiện đám người trong tổ đạo diễn này có một người thiếu niên anh tuấn, hạc giữa bầy gà.
“Đây không phải là Tề Tu Trúc sao?”
“Sao anh ấy lại đến?”
“Có phải tìm Ôn Trà hay không!”
Ánh mắt của bọn họ xuyên thẳng qua ở giữa Tề Tu Trúc cùng Ôn Trà, nhưng Ôn Trà không để ý, ngước cổ giống con thiên nga kiêu ngạo, khăn quàng cổ đỏ trên cổ đón gió, bay phấp phới.
Mới gặp mặt, Tề Tu Trúc đã được Ôn Trà cho ánh mắt lạnh lùng, không hiểu chính mình đã làm sai điều gì, mà bảo bối trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trần Thi Thi nhìn thấy Tề Tu Trúc hai mắt tỏa sáng, Ôn Nhạc Thủy thì tiếp tục cúi đầu, hơi nghiêng một chút xíu, ánh mắt xéo qua, bên trong tràn đầy hình ảnh Tề Tu Trúc.
Người chủ trì mở ra đọc nhiệm vụ hôm nay: “Qua cả ngày hôm qua lao động vất vả, tin tưởng mọi người đã trải qua sơ bộ cảm nhận được nhân tình của thôn dân thôn Hạnh Hoa, trò chuyện vui vẻ cùng các đồng hương.
Vậy tôi sẽ tuyên bố nhiệm vụ hôm nay.”
Một vị tiểu ca to gan phàn nàn: “Đạo diễn, mỗi ngày ép chúng ta làm việc nhà nông, chúng ta nào có thời gian sáng tác?”
Đạo diễn làm ra dáng vẻ ngạc nhiên: “Ồ? Là thế phải không? Tôi không biết.
Ôi chao, các người ưu tú như vậy, tôi tin tưởng các người chắc chắn có thể làm được thôi.”
Mọi người:…Không đủ xinh đẹp thì cũng không cần học chị Chí Linh, nếu không sẽ như trò hề vậy.
Ôn Trà mới mở miệng, đạo diễn đã toát mồ hôi lạnh.
Vì Ôn Trà có kim chủ đầu tư đứng sau lưng.
Nên ông ta rất sợ Ôn Trà, hiện tại Ôn Trà nói một câu ông ta đã có thể quỳ xuống, lập tức cầu xin tha thứ.
“Hôm nay chúng ta còn chăn dê sao?” Ôn Trà hỏi.
“Không không không!” Đạo diễn gấp đến độ nói lắp rồi.
“Tốt.” Ôn Trà còn hơi thất vọng.
Ngày hôm qua đi chơi đùa, cậu thật sự thấy thích chăn dê, điều hành đám dê, sai người khác chăn dê.
Lỡ như Tề Tu Trúc còn chưa đi, nói không chừng cậu có thể nhìn thấy Tề Tu Trúc chăn dê.
Đạo diễn lau mồ hôi lạnh, không hiểu trên mặt Ôn Trà vì sao lại có chút không vui.
May mắn có người chủ trì cứu vớt ông ta: “Tốt, hôm nay chúng ta cần phải đi lên trên trấn tìm một vật, có thể làm thôn dân có cảm giác hạnh phúc.
Sau khi tìm xong thì đến thôn dân bỏ phiếu Đệ Nhất Danh, có thể đưa ra một yêu cầu.
Tiếp đó, mọi người đi ăn điểm tâm trước.”
Các bạn học còn có vấn đề muốn hỏi lập tức im miệng, tay mắt lanh lẹ cầm lấy đũa ngồi vào xuống trước bàn ăn.
Trên bàn bữa sáng có cháo Bát Bảo, cháo gạo với nhiều loại đậu, trứng tráng, đậu phộng, bánh quẩy các loại đủ loại thức nhắm, khiến mọi người ngạc nhiên hô lên:
“Đạo diễn keo kiệt trở nên hào phóng như vậy lúc nào thế!”
“Tổ chương trình có tiền? Phát tài?”
Một bạn học thông minh cắn miếng dưa, kịp thời phản ứng: “Có phải Tề Tu Trúc đầu tư hay không? Có đúng không, Ôn Trà?”
Ở đây có thể có liên hệ với Tề Tu Trúc chỉ có thể là cháu của Tề Tu Trúc, người từng có quan hệ thông gia ngắn ngủi với Tề gia – Ôn Trà.
Người vừa hỏi lập tức thấy hối hận, không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, nói tới Tề Tu Trúc là sẽ nghĩ tới Tề gia, nghĩ đến Tề gia sẽ nghĩ tới từ hôn, đây không phải là đâm vào trái tim Ôn Trà sao!
Trái tim Ôn Trà không yếu ớt như vậy nhưng là đúng là có chút nổi giận với Tề Tu Trúc.
Ôn Trà lạnh lùng đáp lại: “Không biết, không quen anh ta.”
Mọi người một bên húp cháo, một bên đau lòng cho Ôn Trà, một bên dùng ánh mắt khiển trách vô vị, giận chó đánh mèo Tề Tu Trúc.
Tề Tu Trúc hết sức vô tội cảm thấy da thịt ở cái cổ có chút lạnh, không khỏi nghĩ đến khăn quàng cổ màu đỏ trên cổ Ôn Trà, có chút muốn cười, lại có chút muốn cho Ôn Trà cũng phải chịu khổ cùng anh.
Đạo diễn không hiểu vì cái gì mà kim chủ đột nhiên cười rộ lên, lập tức tóc gáy ông ta dựng lên, khởi động cơ chế khẩn cấp: “Tổng giám đốc Tề, ngài còn có ý kiến gì với đề nghị của chúng ta sao?”
Tề Tu Trúc hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không có.”
Anh dự định nói hãy chăm sóc cho Ôn Trà, nhưng Ôn Trà giống như đã hoàn toàn cầm chắc được toàn bộ Tổ chương trình, không cần anh hùng cứu mĩ nhân.
“Ngài vất vả rồi.” Anh gật đầu với đạo diễn, chuẩn bị gặp Ôn Trà một lần trước lúc rời đi.
Ôn Trà tính toán thời gian Tề Tu Trúc chuẩn bị đi, ăn xong điểm tâm thì đi trước một bước, muốn nói chuyện cùng Tề Tu Trúc hãy nhớ kĩ chuyện của Ôn Vinh mà cậu nhắc đến hôm qua.
Kết quả còn chưa đi đến chỗ ở của tổ đạo diễn, cậu đã gặp Tề Tu Trúc.
Cùng Trần Thi Thi.
Trần Thi Thi ngửa đầu, mặt mũi tràn đầy ngưỡng mộ, nhìn Tề Tu Trúc, đang nói với anh cái gì.
Cách đó không xa, Ôn Nhạc Thủy đang dựa vào góc tường, hơi ngập ngừng, có khả năng là đang chờ đợi Trần Thi Thi nói chuyện xong thì sẽ đến nói tiếp.
Tạo ra thế chân vạc, bức tranh rất đẹp.
Ôn Trà ôm cánh tay, thưởng thức trong một giây lát, nếu không phải là không có điện thoại di động, cậu chắc chắn sẽ chụp lại khung cảnh hiếm có này.
Trên mặt Trần Thi Thi biểu lộ vẻ hết sức thẹn thùng, thỉnh thoảng giẫm chân, người bình thường giống Ôn Nhạc Thủy sẽ đứng ở xa xa, không quấy rầy bọn họ.
Nhưng Ôn Trà không giống, cậu nhàn nhã huýt sáo, nụ cười của Trần Thi Thi cứng lại ở trên mặt, mặt cũng tái đi rồi.
Cậu đến gần bọn họ, dán lên bả vai Tề Tu Trúc, cả người như không có xương cốt, leo lên trên người anh, mềm mại yếu ớt: “Chú nhỏ, chị gái, các người đang nói cái gì vậy, tôi cũng muốn nghe một chút được không.”
Nói xong, cậu quay đầu, hướng về phía Ôn Nhạc Thủy trong góc đang thấy tình thế không ổn muốn rời khỏi.
Cậu mỉm cười: “Chị gái sẽ không ngại, anh có muốn cùng tham gia hay không?”
Tề Tu Trúc:….