Kĩ năng diễn kịch của người phụ nữ rất tệ, n quay phim tiểu ca đều không đành lòng nhìn thẳng, nhưng vẫn phải tận chức tận trách địa đem camera nhắm ngay nàng không thể dời.
Ôn Trà im miệng không nói.
Người phụ nữ còn cho rằng cậu bị dọa, trong lòng vui vẻ, đang định diễn kịch tiếp.
Ôn Trà bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Túi xách của bà là giả.”
Người phụ nữ thay đổi sắc mặt, vô ý thức thốt ra: “Làm sao có thể! Mày thiếu đánh rắm!”
Ôn Trà theo thu lại vẻ mặt, giọng điệu mềm mại: “Dì, người khác hung dữ với tôi cũng không sao.
Nhưng mà dì cũng hung dữ với tôi.”
Vừa rồi người phụ nữ còn hô hào một trận, hấp dẫn người qua đường đến xem, hiện tại đột nhiên tình huống bịđảo ngược, nhóm quần chúng vây xem đều chỉ trỏ về phía người phụ nữ vừa có dáng vẻ hung dữ.
“Sao con lại gọi là dì, một tiếng mẹ cũng không đồng ý kêu sao?”
Người phụ nữ mập lùn cũng chính là mẹ nuôi Ôn Trà, mẹ ruột Ôn Nhã – Vương Xuân Hoa, lau chùi nước mắt giả mù sa mưa.
Xem ra Ôn Nhã đã mật báo cho bà ta.
“Bời vì dì không xứng.” Ôn Trà không vui vẻ với bà ta.
Vương Xuân Hoa nhanh chóng thừa dịp bắt lỗi: “Tiểu Trà, tại sao con có thể nói như thế nói với trưởng bối?”
Ôn Trà dùng ánh mắt thất vọng nhìn bà ta: “Bởi vì tôi có mẹ của mình, mà bà, con ruột đang nằm trong bệnh viện, bà không đi chăm sóc anh ta mà ngược lại đến dây dưa với tôi.
Bà không gánh vác được trách nhiệm của người mẹ, bà làm tôi quá là thất vọng!”
Vương Xuân Hoa bị mấy từ “mẹ” “con trai” làm cho choáng váng: “Ôn Nhã cùng Ôn Võ không nằm viện, sao con có thể trù ẻo bọn họ?”
Ôn Trà dùng ánh mắt càng thêm thất vọng nhìn bà a: “Tôi thật bất bình thay Ôn Nhạc Thủy, mẹ ruột thân sinh cũng không có gánh vác được trách nhiệm nên có.”
Chợt nhắc đến Ôn Nhạc Thủy, Vương Xuân Hoa cứng đờ nhìn đám người chung quanh đang nhốn nháo, phát hiện chuyện xấu, không nên nói chuyện ở nơi công cộng cùng Ôn Trà, bời vì càng nhiều người Ôn Trà càng dễ nói lung tung.
“Dì đã lâu không gặp con, rất nhớ con, chúng ta có thể qua ngồi một chút hay không?” Vương Xuân Hoa tự giác đổi giọng cực nhanh, từ “mẹ” đến “dì” chỉ cần vài giây đồng hồ.
“Không thể.” Ôn Trà tiếp tục lắc đầu: “Nếu như bà đi bệnh viện thăm hỏi Ôn Nhạc Thủy, tôi sẽ đồng ý đi cùng bà, còn cái khác? Thật có lỗi, tôi không có thời gian.”
Vương Xuân Hoa đổi một lí do thoái thác: “Vậy dì sẽ đi thăm Nhạc Thủy.
Dì cũng là vừa vặn đi ngang qua phát hiện ra con, đã lâu không gặp quá kích động, cho nên mới mạo muội tới quấy rầy.
Con yên tâm, bây giờ dì sẽ đi.”
Quá nhiều người không thích hợp đàm phán, Vương Xuân Hoa có não hơn so với Ôn Nhã.
Sau khi Vương Xuân Hoa rời đi, đám người dần dần tản đi, người thợ tay nghề lâu năm kiên trì đưa con mèo đồ chơi làm bằng đường đưa cho Ôn Trà.
Lúc này Ôn Trà không từ chối nữa, nghiêm túc nói cám ơn rồi rời khỏi sạp hàng, đi về.
Ôn Trà thở dài thăm thẳm.
Anh quay phim quan tâm hỏi thăm: “Tổn thương sao?”
Anh trai cũng rất hổ thẹn, cho dù ai không hiểu thấu mà đi trên đường bị một người giữ chặt, diễn kịch còn bị người bên ngoài vây xem thì tâm tình cũng sẽ không quá tốt.
“Tổn thương rồi, muốn về đến nhà mở tù dùng một phong bì, trở về sử dụng chúng cho tốt.” Ôn Trà gặm được đầu con mèo đường, vị ngon ngọt nổ tung trên đầu lưỡi.
Đáng giận kẻ có tiền! Nhanh im miệng!
Nhóm khách quý lục tục ngo ngoe tại địa điểm tập hợp để lên xe, trên đường trở về vẫn như cũ là Ôn Trà nhấn ga, vốn là hành trình ba giờ giảm còn hai giờ rưỡi.
Tổ đạo diễn ước định, năm giờ rưỡi chiều, khu chuyên môn xử lý tiệc rượu trong thôn mời các thôn dân cùng khách quý cùng nhau ăn cơm, thuận tiện sẽ hoàn thành quy tắc chấm điểm.
Ôn Trà xuống xe, thần thần bí bí trở lại nhà bà nội Trần, cậu nói muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Mãi đến năm giờ rưỡi, Ôn Trà mới khoan thai tới chậm, đến chỗ ăn cơm.
Ở giữa dựng một cái đài, thuận tiện cho lát nữa nhóm khách quý lên sân khấu biểu diễn, bên cạnh còn có mấy tấm biển viết tên khách quý.
Mỗi người thôn dân đều có một đóa hoa hồng trên tay, lát nữa nhìn trúng người nào thì gắn lên người người đó.
“Thật xấu hổ.” Nhóm khách quý đậu đen rau muống nói.
Khi rượu vào đã nóng tai, Duẫn Vũ bắt đầu, cầm hạt giống hoa hướng dương, cậu ta mặt đỏ tới mang tai, đứng trên đài giới thiệu kỹ xảo trồng trọt hoa hướng dương, gieo rắc hi vọng, đồng thời bị ép đọc diễn cảm ngắm một bài hoa hướng dương tụng.
Ôn Trà ở phía dưới chế giễu.
Sau đó mọi người bắt đầu bung xõa riêng, đặc sắc nhất chính là một vị khách quý dùng tiền trên trấn mua cái một bộ paiban (nhạc cụ bằng gỗ), chơi một đoạn ngay tại đó.
“Tôi có cảm giác anh ta được Đệ Nhất Danh rồi.” Cảm giác nóng bừng trên mặt Duẫn Vũ cuối cùng cũng thối lui, cậu ta quay đầu nói chuyện cùng Ôn Trà, kết quả vừa quay đầu lại phát hiện Ôn Trà không ngồi ở đó.
Cậu ta mờ mịt nhìn quanh một vòng, kết quả nhìn thấy bên cạnh đài, anh trai quay phim đang giúp Ôn Trà chuyển một chiếc nồi lớn.
Ôn Trà nấu trà sữa tại hiện trường!
Đồng thời hàng dài người cầm cái chén chờ đợi trước mặt Ôn Trà càng ngày càng dài, đội ngũ phía trước còn có mấy em nhỏ lanh lợi, uống xong thì quấn lấy Ôn Trà xin thêm một chén, về sau càng ngày càng nhiều người gia nhập, uống xong thì trực tiếp cho Ôn Trà một đóa hoa hồng.
Tổ đạo diễn cũng rất bất ngờ.
Khói lửa nhân gian, đạo lý đánh vào dạ dày này quả là không sai.
Cho nên vì phòng ngừa Ôn Trà làm một bàn tiệc, bọn họ cố ý giảm bớt kinh phí, không nghĩ tới Ôn Trà chết cũng vẫn làm ăn uống, phát huy cấp cao nhất kỹ năng đại sư trà nghệ.
Tổ đạo diễn chưa từ bỏ ý định, phỏng vấn các thôn dân uống xong trà sữa đưa ra tiểu hồng hoa, mọi người nhao nhao nói:
“Trà sữa dễ uống, bé con đẹp mắt.”
“Trà sữa này thật đẹp trai, à không phải, soái ca này thật ngọt quá!”
“Tôi ưa thích cái trà sữa kia, không có vì cái gì, hợp mắt đi.”
Đạo diễn ch4y nước mắt: Cho các người hoa hồng nhỏ không phải để cho các người tham gia tiệc xem mắt được không!
Ban đầu một mình Ôn Trà làm còn bận bịu không làm xuể, về sau bọn Duẫn Vũ chạy tới hỗ trợ thì động tác càng lúc càng nhanh, phân phát luôn đến trên tay thôn dân, không cần bọn họ xếp hàng.
Nhóm khách quý vụng trộm nếm thử một miếng, khoan hãy nói cái khác, uống rất ngon.
Hương trà cùng mùi sữa dung hợp vừa đúng, vừa uống vào miệng đã rất ngạc nhiên, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái.
Một ông chú ăn mặc mộc mạc tới trước mặt Ôn Trà, hỏi cậu: “Đồng chí, trà sữa này của cậu là dùng trà xanh của Thôn Hạnh Hoa sao?”
Ôn Trà ngạc nhiên nhìn đối phương một chút: “Chú là người trong nghề sao, uống một ngụm đã nhận ra rồi.”
Thôn Hạnh Hoa có ruộng bậc thang, trước đó khi nghiên cứu thảo luận cậu có cân nhắc qua về các loại trà, nhưng hiện tại thị trường lá trà quá bão hòa, các cán bộ muốn rèn đúc nhãn hiệu văn hóa, nhưng lại xung đột với nhu cầu ấm no của thôn dân, chỉ trồng mấy năm thì không giải quyết được gì.
Nhà bà nội Trần chất đống rất nhiều trà bánh năm xưa, Ôn Trà không nói những cái khác, sống phóng túng chính là sở trường của cậu.
Khi nhàm chán cô sẽ chơi đùa pha trà, phát hiện vị trà chát rất nặng, khó trách không được đại chúng yêu thích.
Nhưng sau khi cho thêm sữa bò, vậy mà hương vị cực kỳ tốt.
Người đàn ông trung niên lại muốn uống một chén, bưng cái chén đi tới một bên suy nghĩ sâu xa, trên mặt là dáng vẻ kích động.
Không hề nghi ngờ, Ôn Trà cứ như vậy tranh tài Đệ Nhất Danh lần này, đồng thời đạt được một cái xưng hô thân thiết của các thôn dân – “Em trai trà sữa”.
Mẹ nó, em trai trà sữa.
Đạo diễn lên sân khấu, ban phát giải thưởng cho Ôn Trà, nhìn số phiếu tuyệt vời mà cảm thấy như mình đang ở trong mơ: “Trà sữa, à không phải, Ôn Trà, cậu có muốn thưởng cái gì không?”
Cái này thật đúng là hỏi khó Ôn Trà, tạm thời cậu không có ý kiến gì, tùy tiện đáp lại: “Có thể giữ lại không? Khi nào cần thì tôi lại nói.”
Dưới đài, một đám người đang nhìn chăm chú, đạo diễn cắn răng đồng ý: “Được, trong vòng hai ngày, không thể quá.”
Nhóm khách quý hô thật tốt.
Chỉ có Trần Thi Thi ngồi ở phía sau, ôm hận cắn hàm răng ngà, nhìn thành tích tiểu hồng hoa trên bàn, cảm xúc ghen tỵ cuồn cuộn dâng trào trong lòng.
Ngay cả Duẫn Vũ còn có chút phần quà đồng tình, cô ta đã mua một bức tranh sơn dầu phái trừu tượng mà cô ta cũng không cầm được điểm nào.
Bọn họ căn bản cũng không hiểu cái gì gọi là nghệ thuật cao nhã! Chẳng qua là một đám nông dân không có văn hóa, dễ dàng bị Ôn Trà thu mua.
Lần này không được hưởng thụ cái gì tốt đẹp, bị Ôn Trà cướp đi tất cả danh tiếng của cô ta, nếu không phải không chi nổi giá cao của phí bồi thường vi phạm hợp đồng, cô ta đã sớm bỏ đi.
Trần Thi Thi hung tợn trừng mắt liếc một chút, thừa dịp Tổ chương trình không để ý tới, đi đến phía ngoài đoàn người, lặng lẽ lấy điện thoại di động cô ta giấu kỹ ra.
Tổ chương trình không có ích lợi gì.
Khi mọi người đang làm nhiệm vụ buổi chiều hô to gọi nhỏ, có người gọi đạo diễn từ trong chăn đang ngủ trưa đẩy ra ngoài: “Đạo diễn, Ôn Trà lại bị mắng rồi!”
“Sao lại mắng cậu ta làm cái gì?” Đạo diễn đang mê mang vội lấy điện thoại ra lướt, quét một cái mới giật mình tỉnh táo hẳn.
Một tin tức đã lên tin hot search:
“Cái chương trình kia toàn mời nghệ sĩ, đơn giản chính là một chuyện hài hước, còn nói khoác cái gì mà tìm kiếm sinh hoạt nghệ thuật.
Thật ra chính là vì xây đường cho tên thiếu gia kia đi.
Tên thiếu gia không chỉ xa lánh người khác ở bên trong chương trình, mà còn đem sự khó chịu vào bên trong bệnh viện.
Hành động lớn nhất chính là tùy tiện nấu trà sữa, Tổ chương trình cưỡng chế yêu cầu thôn dân bỏ phiếu cho cậu ta làm Đệ Nhất Danh.
Phiền tên thiếu gia kia chạy trở về nhà mà làm thiếu gia, đừng làm bẩn nông thôn thuần phác được không?”
Đạo diễn đọc hiểu mấy lần, giận tím mặt: “Là ai vậy! Ở nơi đó nói hươu nói vượn!”
Nhân viên cẩn thận từng li từng tí, hỏi: “Đạo diễn, thật không phải là ông sao?”
?
“Tôi cũng không phải có bệnh?” Đạo diễn không hiểu thấu, không hiểu làm sao nhân viên cộng tác nhà mình lại nghi ngờ được ông ta.
Nhân viên trung thực nói: “Bời vì nếu có thể biết chi tiết, ngoại trừ khách quý cũng chỉ có nhân viên, khách quý lại không có điện thoại di động, nhân viên cộng tác chỉ có ông là ghét Trà Bảo nhất, mà ông lại thích cọ nhiệt độ…”
Đạo diễn:…!Tôi oan uổng!
Không nói đến chuyện trải qua mấy ngày ở chung, khách quý cùng các nhân viên làm việc đã thành lập ra tiểu đội yêu Trà, ông ta bị đám người ưa thích Ôn Trà bao vây; còn có Ôn Trà có quan hệ với kim chủ ba ba khiến ông ta nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng.
Ông ta còn muốn cúng bái cho Ôn Trà, sao còn dám làm mưu kế gì.
Ông ta bình thường cũng là thích cọ nhiệt một chút nha, nhưng cho tới bây giờ, không chiếm được bất kì cái gì tiện nghi trên tay Ôn Trà.
Giờ ông ta đổi ý được không?
Mà lại, sau khi ở chung, xác thực là ông ta có một chút, một chút xíu, thật sự thích Ôn Trà.
Khi Ôn Trà không chống đối ông ta, cậu chính là thiên sứ nhân gian.
Sau này khi Ôn Trà chống đối ông ta, ông ta nhìn mặt Ôn Trà vài lần, không bao lâu đã hết giận.
Nhân viên cộng tác nhìn thấy dáng vẻ của đạo diễn thì biết là mình đã hiểu lầm, anh ta vội vàng nói xin lỗi, nhưng loại trừ đạo diễn khả nghi, anh ta suy nghĩ: “Chúng ta có nội gián rồi hả?”
Đang trong thời gian đầu, mà cái giọng điệu lại quen thuộc với chương trình như vậy, khẳng định là có người tiết lộ tin tức.
Đạo diễn lại làm mới bình luận, người đăng tin có có rất nhiều Fan hâm mộ, thả ra tin tức nửa thật nửa giả, thường xuyên lôi kéo, cọ nhiệt độ với các ngôi sao, bởi vậy lượng tương tác bình thường rất cao.
[Nói rõ luôn là Ôn Trà đi thôi, nói thật Ôn Trà còn muốn làm người sao? Đã sớm muốn lên làng giải trí, lại làm như vậy.]
[Nhìn thấy Fan hâm mộ Ôn Trà còn có một giây đồng hồ đến chiến trường, thu dọn tàn cuộc]
[Ôn Trà này cũng chỉ có chút nhan sắc, tôi xem phát sóng trực tiếp, Trần Thi Thi có nhan sắc tốt nhất.
Tổ chương trình muốn diễn theo kịch bản cũng đừng nâng đỡ một người không có tư chất được không?]
[Đến rồi đến rồi, chỉ dựa vào tướng mạo, Trà Bảo bao nhiêu lần bị bôi xấu đều vượt qua được, ngược lại tôi muốn xem xem lúc này liệu có bị vùi dập không.]
Làm giải trí nhiều thị phi, Ôn Trà còn chưa tiến vào làng giải trí đã nhận được quảng cáo, lại còn tham gia chương trình tạp kỹ, động chạm vào bánh kem lợi ích của một số người, lại càng bị ghét thêm.
Một người có vẻ rất chuyên nghiệp lên tiếng:
[Tôi chỉ muốn Tổ chương trình cho một lời giải thích, tôi không thể nào tiếp thu được Ôn Trà ác ý đảo loạn sự yên tĩnh của nông thôn, phiền trả lại sự yên bình cho Thôn Hạnh Hoa, nếu không chớ có trách tôi tố cáo.]
Đạo diễn nhìn qua, cái tài khoản này vừa nhìn đã biết là nick ảo vừa đăng kí, internet thật sự là đầm lầy, khắp nơi đều là những người tự cho mình là đúng.
“Làm sao xử lý đây?” Nhân viên cộng tác gấp đến độ lời nói cũng cuống quýt theo.
Hiện tại đã không còn là vấn đề đơn giản như chém giết trong làng giải trí, mà đã nâng lên thành cấp độ khác.
Nếu làm không cẩn thận thì chương trình sẽ bị loại bỏ.
Đạo diễn sốt ruột vặn óc suy nghĩ rất lâu, thừa nhận chính mình là một phế vật, bây giờ không nghĩ ra đáp an nào.
Ông ta chỉ có thể phụ thuộc vào kim chủ ba ba: “Tôi qua gọi điện thoại cho Tổng giám đốc Tề hỏi một chút.”
Ông ta tin tưởng Tề Tu Trúc có biện pháp.
Bên kia, chương trình tạp kỹ vẫn tiến hành thu hình đâu vào đấy, người chủ trì tuyên bố nhiệm vụ, cần khách quý dùng tiền chính mình kiếm được mua tác phẩm cần có nguyên liệu, đồng thời tự gánh vác việc chi tiêu tài vụ.
“Các người thật đáng chết.” Một chị gái ôn tồn lễ độ hệ mỹ thuật liếc mắt, Tổ chương trình phô bày tất cả hình tượng đại sứ màu mè của cô ta rồi.
Hiện tại vẫn phải dùng tiền đi kiếm nguyên liệu.
Những người khác liên quan tới những thứ này, vừa chịu đói lại vừa nôn mửa, thù mới hận cũ tất cả đều một mạch xông tới: “Không ghi lại rồi!”
Ánh mắt người chủ trì sáng lên, ghi chép mấy thứ này, cuối cùng cũng đợi được đến khách quý nói câu nói này, có thể thấy được tính khí khách quý đều tốt bao nhiêu.
Nhưng người tốt đến đâu cũng sẽ có thời điểm không vui vẻ, vì phòng ngừa bị tác động đến, người chủ trì chuẩn bị phủi mông chuồn đi.
“Chờ một chút.” Ôn Trà kêu lên.
Người chủ trì quay người, nét mặt vui cười: “Có chuyện gì không?”
Thân là một thành viên của tiểu đội yêu trà, anh ta vô cùng lo lắng, lỡ như Trà Bảo cũng tức giận thì làm sao bây giờ.
Anh ta phải làm như thế nào, làm việc và theo đuổi thần tượng không thể làm cùng lúc, anh ta nên lựa chọn thế nào đây?
Ôn Trà không hiểu vì cái gì mà người trước mắt có vẻ mặt phong phú như vậy, cậu nói tiếp: “Không làm khó dễ anh, chỉ là tôi muốn nhận ban thưởng nhiệm vụ thành công hôm qua, tôi muốn xin quyền sử dụng điện thoại di động một giờ cũng không quá đáng nhỉ.”
Những người còn đang âu sầu hoặc tức giận, bị Ôn Trà nói hấp dẫn ánh mắt: Trà Bảo, muốn làm gì sao?
Người chủ trì do dự.
Ôn Trà nói thêm: “Anh yên tâm, tôi sẽ không dùng tiền trong tài khoản của mình, cũng sẽ không để cho người khác gửi tiền cho tôi.”
Khách quý ngạc nhiên: Trà Bảo, ngược lại cậu rất thành thật.
Này là cậu muốn làm gì? Đơn giản là vào mạng hay sao?
Chẳng biết tại sao đột nhiên liên lạc không được với đạo diễn, người chủ trì bị hương thơm tươi mát lá trà cây và khí chất sạch sẽ của Ôn Trà lúc cậu xích đến gần, thấy sắc liền mờ mắt.
Anh ta khẽ cắn môi rồi đồng ý: “Được.”
Mọi người mặc dù hiếu kỳ, nhưng trước hết phải giải quyết vấn đề kiếm tiền của chính mình, lưu luyến không khỏi nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Trà cầm xong điện thoại di động rồi đi ngay.
Cậu cẩn thận mỗi bước đi, trong lòng như bị mèo cào, ngứa ngáy vô cùng.
Trong lúc nhân viên đang dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn, Ôn Trà đưa di động bỏ vào trong túi quần, trở lại nhà Bà nội Trần.
Tìm một nơi ánh sáng tốt, cách tháp tín hiệu địa phương gần nhất, mở ra buổi phát sóng trực tiếp, bắt đầu nếm thử lần phát sóng trực tiếp đầu tiên của mình
Mọi người đều chú ý đến động tĩnh này.
[Là Trà Bảo nha: Tôi đang “Phát sóng trực tiếp” tiến hành phát sóng trực tiếp, hoan nghênh đến xem nha! Số phòng 123456]
Mới cùng Tề Tu Trúc nói chuyện điện thoại xong, đạo diễn đặc biệt chú ý nhắc đến thông báo này, hai mắt ông ta tối đen, gầm thét lên: “Làm sao cậu ta lại có điện thoại di động?”
Nhưng không kịp truy cứu, ông ta tranh thủ thời gian vào xem phát sóng trực tiếp.
khuôn mặt Ôn Trà HD xinh đẹp không cần filter vừa vặn xích lại gần màn ảnh, điều chỉnh thử góc độ, khiến cho hô hấp người xem cứng lại.
Mưa đạn gần như im lặng vài giây, rồi nhớ tới chính mình là vào đây làm cái gì, bắt đầu hùng hổ thực hiện chức trách:
[Yên tĩnh làm bình hoa thiếu gia của cậu không tốt sao? Đừng đi quấy rầy các thôn dân Thôn Hạnh Hoa]
[Không phải đang tham gia chương trình tạp kỹ sao? Dựa vào cái gì có thể được cầm điện thoại, quả nhiên là đặc quyền giai cấp.]
Một người lại một người, càng ngày càng nhiều người ào ào tiến vào nhanh chóng.
Ôn Trà không rõ ràng cho lắm, cắn môi tiếp cận màn hình thật lâu, trên video cũng không có hao tổn mỹ mạo của cậu.
Gương mặt của cậu hoàn hảo, hoàn toàn gánh vác được màn ảnh, con mắt to lông mi dài, cái mũi thẳng, khóe miệng mềm mại, tóc đen môi đỏ, tinh xảo giống như búp bê.
Những người theo phong trào dừng lại vài giây đồng hồ, trộm cắt lấy hình ảnh này.
Đáng giận, vậy mà không có trả lời cũng không ngậm miệng! Quá ghê tởm! Lại mắng thêm vài câu!
[Vì cái gì không nói lời nào? Là câm điếc sao? Hay là chột dạ? ]
[Tổ chương trình tịch thu điện thoại di động của cậu, dựa vào cái gì cậu có thể dùng? ]
Ôn Trà cuối cùng cũng chậm chậm miệng: “Đạo diễn, ông không muốn để cho tôi dùng di động cứ việc nói thẳng, tại sao phải để nhiều người mắng tôi như vậy.”
Đạo diễn đang xem phát sóng trực tiếp:…Tôi oan uổng!
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác
[Tổ chương trình tịch thu điện thoại di động của cậu, dựa vào cái gì cậu có thể dùng? ]
[Sao cậu lại có điện thoại di động, còn dám quang minh chính đại mở phát sóng trực tiếp, không coi ai ra gì đúng không? ]
Ôn Trà cuối cùng cũng chậm chậm miệng: “Đạo diễn, ông không muốn để cho tôi dùng di động cứ việc nói thẳng, tại sao phải để nhiều người mắng tôi như vậy.”
Đạo diễn đang xem phát sóng trực tiếp:…Tôi oan uổng!.