Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật - Chương 55: Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật


Chương 55: Chương 55


Cán bộ khác chột dạ ở trong lòng, dù sao chỉ cần lướt trên Internet cũng biết “Trà nghệ đại sư” cũng không phải là cái thơ hay gì.

Vị đồng nghiệp này của bọn họ rất thẳng thắn, vỗ đầu một cái rồi nói ra, nói câu này hay, lại tổng kết được cống hiến Ôn Trà đã làm, còn đem chữ “Trà” trong tên “Ôn Trà” cho vào, hoàn mỹ lạ thường.
Ông ta vô cùng lo lắng, sau khi in ra thì muốn tặng cho Ôn Trà.

Bọn họ khuyên can, ông ta còn không vui, lén lén lút lút mang qua.
Cũng không biết Ôn Trà có tức giận hay không.
Trên mặt thiếu niên cũng chưa từng xuất hiện cái gì khó chịu hoặc là thần sắc tức giận, ngược lại tiến lên một bước, cậu nắm chặt tay ông chú, lắc lắc: “Chú, chú thật đúng là tri kỷ của tôi, hiểu tôi rất rõ!”
Những người khác:? Thấy thế nào họ cũng không hiểu nổi người tuổi trẻ bây giờ rồi!
Ông chú có được sự khẳng định thì vô cùng vui vẻ, Ôn Trà cũng thật hài lòng, song phương tất cả đều vui vẻ.
Ôn Trà không nói láo, cậu thật sự cho rằng cờ thưởng rất tốt, cũng coi như là khái quát cùng tán dương người khác.
“Chú yên tâm, về nhà tôi sẽ treo ở phòng tôi rồi chụp hình cho chú xem.” Ôn Trà hiếm khi cổ vũ.
Ông chú cười híp mắt, nói liên tục ba chữ tốt: “Cậu thích là tốt rồi.”
“Gần đây giao hàng lá trà bận bịu, chúng ta sốt ruột trở về để tiếp tục giao hàng, sẽ không quấy rầy cậu nữa.” Ông chú cùng Ôn Trà lưu luyến không rời, người này tính nôn nóng, hấp tấp, nói là làm, hôm qua sau khi thấy lượng tiêu thụ lá trà thì rất phấn chấn, lập tức đặt trước trong đêm làm cờ thưởng cho Ôn Trà rồi đưa tới.
Ôn Trà lễ phép nói: “Được rồi chú, có gì cần thì cứ liên hệ với tôi, tôi có thể giúp đỡ.”
Ông chú thật quá cảm động, tư tưởng giác ngộ thật là cao: “Lúc nào tôi nghĩ được cái gì hay hơn bốn chữ kia, thì sẽ đặt trước làm một phần cờ thưởng nữa cho cậu.

Cậu yên tâm, không chỉ chừng này, tôi sẽ xem một chút có thể thay cậu xin cái giải thưởng vinh dự gì hoặc là để ký giả đến phỏng vấn cậu hay không, chờ tôi nhé!”
Hai người nhiệt tình nói khác một hồi, ông chú lên xe bọn họ rời đi, Ôn Trà cầm cờ thưởng, tâm tình rất tốt, ngâm nga bài hát rồi đi vào phòng, gặp được đạo diễn đang có vẻ mặt phức tạp.
Ôn Trà hỏi: “Làm sao rồi?”
Đạo diễn thở một hơi dài nhẹ nhõm, cảm thấy cái thế giới này đã bị Trà Hương chiếm lĩnh, trà xanh có được thắng lơi, cảm thấy có chút khó tin, nhưng lại hợp lý không bình thường.

Ông ta lắc đầu, nhanh nhẹn thông suốt đi đến phòng đường đá suy nghĩ nhân sinh.
Ôn Trà không suy nghĩ nhiều, cậu đuổi kịp tốc độ đạo diễn rồi ngồi xuống bên cạnh ông ta: “Đạo diễn, sao vậy.”
Đạo diễn giả bộ như không tình nguyện, giật giật cái mông.1
Mặt trời hôm nay rất ấm áp, khiến người khác buồn ngủ, đặc biệt dễ chịu.
Đạo diễn một ngày không vẽ chuyện thì tâm tình của ông ta sẽ khó chịu, có ý đồ xấu hỏi: “Cậu không có cảm giác cậu bị bọn họ cô lập sao?”
“Có sao?” Ôn Trà nghi hoặc.
Đạo diễn nói: “Cậu không có phát hiện mấy ngày nay bọn họ thần thần bí bí, luôn luôn cùng ra ngoài nhưng là lại trốn tránh cậu.

Không mang cậu theo, phải thương lượng cái gì cũng không nói cho cậu.”
Ông ta nói xong cũng gấp nhìn chằm chằm mặt Ôn Trà, ý đồ xuyên thủng hàng phòng ngự của Ôn Trà.
Nhưng mà, nhóm khách quý cũng vừa vặn đi về phía họ bên này, một đám người xuất hiện nơi cuối đường, hiển nhiên là cùng đi làm chuyện gì trở về.
Hiện tại Ôn Trà tận mắt thấy, cũng phát hiện mình đang bị mọi người bỏ rơi lúc nào không hay.
Đạo diễn bỉ ổi cười một tiếng.
Ai biết Ôn Trà híp mắt nhìn bọn họ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vậy mà tràn ngập sự đồng tình: “Thật sao? Xem ra cô lập tôi là một chuyện rất mệt mỏi nhỉ.”
Đạo diễn rất không hiểu: “Não của cậu bị bệnh à?”
“Ông xem bọn họ từng người đều dính đầy bụi đất, đoán chừng là cùng đi làm việc đi, tạ ơn bọn họ cô lập tôi.” Ôn Trà nằm ngửa, lí lẽ rất mạnh miệng.
Đạo diễn chưa từ bỏ ý định: “Cậu không tò mò bọn họ đi làm gì sao?”
Ôn Trà gảy ngón tay vào cái cây nhỏ chui ra ngoài khe đá: “Không tò mò.”
Đạo diễn thất bại.
Bọn Duẫn Vũ nhìn thấy bóng dáng Ôn Trà cùng đạo diễn, cùng nhau dừng bước, do dự một giây đồng hồ, nhưng đã tới không kịp tránh, chỉ có thể kiên trì đi lên trước: “Tiểu Trà, đang phơi nắng à.”
Đạo diễn:…!Tôi là một người lớn thế này mà cậu không nhìn thấy sao?
Không nghĩ tới Ôn Trà lại nói hẳn ra, đạo diễn lập tức chảy mồ hôi lạnh.
Một anh trai từng học võ nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Đạo diễn, lát nữa tôi muốn cùng ông tâm sự.”
Đạo diễn nhắm mắt lại, đau đến không muốn sống, tại sao ông ta lại vạ miệng trêu chọc Ôn Trà?
Sắc mặt Duẫn Vũ có một giây đồng hồ mất tự nhiên, rất nhanh cậu ta đã che giấu tốt: “Không có ý không nói cho cậu biết đâu, chúng ta còn thiếu một số nguyên vật liệu, nhưng không đủ tiền, không có cách nào đổi lấy toàn bộ đồ vật cùng Tổ chương trình, cho nên qua làm việc cùng các thôn dân.

Cậu đã giúp chúng ta rất nhiều, không muốn làm phiền cậu nữa, muốn cho cậu nghỉ ngơi nhiều một chú, nên không nói cho cậu biết.”
Lần trước bọn họ nghĩ biện pháp kiếm được tiền thì đa phần đều bị Tổ chương trình ác độc dùng công khai ghi giá, phương thức tay không bắt sói lừa gạt, đổi về trong rương hành lý máy ảnh hoặc là thuốc màu, lý do này rất hợp lý.
Ôn Trà tin: “Các người muốn tiền sao, tôi có thể chia cho các người.”
Lần trước phát sóng trực tiếp, tiền ban thưởng của cậu trong số khách quý kiếm được tiền là số tiền lớn, dù sao cái nghệ thuật gà mờ của cậu đoán chừng cũng không tốn bao nhiêu tiền, còn không bằng chia cho bọn họ.
Sau lưng Duẫn Vũ một chị gái yêu nghệ thuật rưng rưng nước mắt: “Trà Bảo, cậu thật tốt, không cần đâu, chính chúng ta nỗ lực là được, không thể cứ dựa vào cậu.”
“Được thôi.” Ôn Trà cũng không hỏi nhiều nữa, tiếp tục phát sầu chuyện chính mình phải nộp cái gì, Bây giờ cậu giống như bị giao làm việc trước giờ chơi vậy.

Điên cuồng làm việc nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể thở dài với sách bài tập.
Cậu lấy tiền chuộc về máy ảnh về thì quay chụp ngắm ghi chép rất nhiều hình ảnh nông thôn, chỉnh lý thành một cái phim phóng sự phong cảnh đơn giản cũng không phải không được.

Nhưng Ôn Trà cho rằng nó sắc điệu đẹp mắt, kết cấu không tệ, nhưng đẹp thì đẹp vậy, không hề có linh hồn.
“Tiểu Trà, không nên gấp.” Bà nội Trần dịu dàng vỗ vỗ Ôn Trà, đưa cho cậu một quả táo xanh vừa rửa xong.
Ôn Trà gặm miệng táo, cảm giác ngọt thanh đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, cậu cọ xát vào quần áo vải bông mềm mại của bà: “Tốt, bà nội là tốt nhất rồi.”
Bà nội Trần thật sự rất tốt.
Lúc còn trẻ bà thi lên đại học, từ bỏ hậu đãi của thành thị để trở lại dạy học trên trấn, về sau tuổi già thì trở lại Thôn Hạnh Hoa và ở lại, quyên góp nhiều năm tiền lương.
Bà nội Trần dịu dàng, uyển chuyển hàm xúc, hòa ái, có cả khí chất cổ điển cùng nữ sự kiên nghị tính hiện đại, Ôn Trà vô cùng ngưỡng mộ.
Hai mắt Ôn Trà tỏa sáng, giữ chặt tay áo Bà nội Trần: “Bà nội, bà có rảnh giúp cháu một việc không?”
Trước một ngày trước khi thu bài, bọn họ phải giao tác phẩm trước một đêm, Ôn Trà liên tiếp đối máy tính, chỉnh lý hai ngày bị Duẫn Vũ thần thần bí bí lôi ra ngoài.
“Sao vậy?” Ôn Trà che kín khăn quàng cổ đỏ, cái khăn quàng cổ này gần đây bị cậu mang đã quen, tuy xấu xí một chút, nhưng đặc biệt giữ ấm, chấp nhận lấy dùng đi.
Lần đầu tiên Duẫn Vũ không hỏi gì đáp nấy vấn đề của Ôn Trà: “Cậu đoán xem.”
Ôn Trà không chịu trách nhiệm, cậu đoán: “Ừm…!Chúng ta đi dọa ma đạo diễn?”
Duẫn Vũ:…Cậu cùng đạo diễn thật sự là không dứt yêu hận tình cừu.
Tốt, Ôn Trà nhìn lên nét mặt của cậu ta thì biết là mình đoán không trúng, không tiếp tục đoán nữa, mặc cho Duẫn Vũ dẫn cậu tiến về chỗ mục đích.
Nhìn đường này, giống như muốn đi đến hồ?
Nhìn chung quanh, Duẫn Vũ nhiều lần vụng trộm quay đầu, sợ Ôn Trà không muốn đi, cũng may Ôn Trà lặng yên theo cậu ta đi tới nơi.
“Ôn Trà.” Cậu ta gọi một tiếng tên, thanh âm lại có điểm run.
Cậu ta cảm thấy mình như một chú cún đang muốn thổ lộ nên rất lo lắng, đương nhiên cậu ta đối với Ôn Trà cũng không phải là tình cảm như thế, nhưng ai nói tình hữu nghị không thể quan trọng như tình yêu.
Gió lay động tóc trên trán Ôn Trà, rung động lòng người.
Duẫn Vũ lấy dũng khí, nói: “Chúng tôi có lễ vật muốn đưa cho cậu!”
“Tí tách.” Bên hồ bỗng nhiên sáng lên ánh đèn nho nhỏ, giống chấm nhỏ rơi vào trong hồ.
Nhóm khách quý nhao nhao nhảy ra ngoài, giơ gậy tiên nữ lên, bọn họ vây quanh chính giữa là một cái tòa thành nhỏ bằng cát đá.

Bên trên tòa thành còn có một thứ đại khái là làm theo hình dáng Ôn Trà, là một cái hình người nhỏ mang theo khăn quàng cổ đỏ.
Các chị gái ngọt ngào thổ lộ cùng Ôn Trà: “Tặng quà cho cậu.”
Ăn nhiều ngày Ôn Trà làm cơm như vậy, bọn họ rất cảm động, thế là thương lượng nên tặng Ôn Trà một thứ gì đó.

Thế nhưng bàn về Ôn Trà thì cái gì cũng không thiếu, bọn họ chỉ có thể tụ tập lực lượng của mình, tặng tấm lòng cho cậu.
Mấy ngày ngắn ngủi thời gian học tập tri thức kiến trúc để xây một cái lâu đài nhỏ.
Cậu trai thần tiên nên loè loẹt như thế.
“Cảm ơn, tôi rất ưa thích.” trong tay Ôn Trà còn bị có một chùm hoa dại ven đường vừa hái xuống được chăm chú chọn lựa qua, chân thành cảm ơn.
“Chúng ta là thật lòng!” Chị gái kích động đáp lại.
Ôn Trà giống như là một mặt trời nhỏ vậy.
Trước đây, Duẫn Vũ ghét nhất là người có dáng vẻ mặt trời trong đám người, bởi vì người chói mắt lại quá chướng mắt đối với cậu ta, vô ý ở giữa ánh nắng độc ác bị thương cậu ta.
Thế nhưng Ôn Trà không giống vậy, cậu ta có thể ngước đầu nhìn lên cậu, nhắm mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, cả người bị phơi ấm áp dễ chịu bởi vậy mà có một ngày tâm trạng tốt đẹp.
Duẫn Vũ rất nhiều lần hối hận khi cậu ta lấy một cái thân phận người lợi dụng quen biết Ôn Trà, tuy nhiên sau cùng cũng không lợi dụng thành công.

Nhưng ấn tượng đầu tiên đã chỉ ra cậu ta không phải một người tốt theo ý nghĩa hoàn mỹ, cậu ta rất lo lắng Ôn Trà không thích mình.
Ôn Trà huyênh hoang lại đáng yêu, cho cậu ta biết cái gì là kiên định, tự tin, là ánh sáng thuộc về cậu.
Ừm, tuy nhiên bản thân Ôn Trà không nhận ra cái gì, đồng thời không biết về sau mỗi buổi sáng có thể vểnh lên cái đuôi đắc ý hay không.
“Quá lạnh rồi!” Một anh trai phá hư bầu không khí: “Đi thôi, đi về nghỉ, ngày mai lại đến nhìn, tòa thành của chúng ta còn có thật nhiều chi tiết đấy, ban ngày thấy rõ ràng một chút.”
Một cái chị gái chuyên chụp ảnh giơ máy ảnh lên lắc lư: “Chờ tôi trở về sẽ đăng vlog lên.”
Bên trong trái tim tất cả mọi người đều giấu sự vui sướng trong lòng.

Khuya hôm trước không ngủ chút nào, ngày thứ hai tinh thần lại vô cùng phấn chấn mà thức dậy.
Ôn Trà cố ý quàng khăn quàng cổ đỏ ra, biểu hiện sự vui mừng.
Người chủ trì cũng vui mừng hớn hở, cuối cùng cũng đưa đám này tổ tông này đi rồi: “Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta ở Thôn Hạnh Hoa, mười ngày làm bạn tin tưởng mọi người chắc chắn cảm nhận được người trong thôn Hạnh Hoa nhiệt tình thiện lương, cảm nhận được phong tục thú vị Thôn Hạnh Hoa.

Như vậy tiếp sau sẽ là thời gian nghiệm thu sản phẩm của chúng ta.

Chúng ta lần nữa mời được các đồng hương bỏ phiếu cho tác phẩm của chúng ta.”
Trong ánh mắt uy hiếp của đạo diễn, người chủ trì bất đắc dĩ vá víu: “Các đồng hương chú ý, là bỏ một phiếu cho tác phẩm mình thích nhất, không phải cho người mình thích nhất.”
Đây là để phòng ngừa họ bỏ phiếu cho một mình Ôn Trà.
Không thể không nói, ngoại trừ Ôn Trà được đạo diễn mời đến làm bình hoa di động, những bạn học khác đều có mức tài năng không bình thường, phát huy trọn vẹn kỹ năng chuyên nghiệp của mình.

Ghi chép cảnh sắc trong thôn trên tranh sơn dầu, một bài ca khúc kết hợp điệu hát dân gian địa phương hoặc là một bức mộc điêu rừng rậm sinh động như thật.

Các thôn dân cũng nể tình vô cùng, một khi có khách quý ra sân thì đều dâng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ôn Trà thì cắt thành một phần phim tài liệu, trong phim, tất cả mọi người nhận ra Bà nội Trần, mọi người nhất thời cảm thấy có thiện cảm, tiếng cười ồn ào.

Bà nội Trần lúc đầu không sao, sau đó nhịn cười, ngượng ngùng ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện không thể xấu hổ.
Câu chuyện,ột người phụ nữ độc lập trưởng thành cùng nông thôn, sinh ở đây, lớn ở đây, già đi, xuyên thấu qua ánh mắt bà hiện ra dân tục Thôn Hạnh Hoa, sinh hoạt, mỹ thực.
Chuyên nghiệp tương tự, đạo diễn nhìn tác phẩm Ôn Trà, khó tránh khỏi mang tới chút góc độ đánh giá xem kỹ, nhìn tới nhìn lui nửa ngày mới phát hiện, điểm lợi hại nhất của Ôn Trà chính là điều chỉnh sắc điệu ống kính, ảnh ứng dụng, thanh âm ra vào cũng vừa đúng, nếu như không phải thiết bị quá vô dụng, không có thanh ban đầu âm rõ ràng, hiệu quả sẽ càng tốt hơn nữa, càng có thể khiến người ta bước vào cảm giác tuyệt vời.
Tính đến cho đến trước mắt, đám khách quý bị chương trình giày vò đã sớm không để ý đến thắng thua, vô cùng bình tĩnh khen tác phẩm của đối phương.
“Trà Bảo có thể làm đạo diễn được rồi, thật giỏi.”
“Không phải tôi thổi phồng đâu, mấy ngày nay Trà Bảo không uổng phí thức đêm, bộ tác phẩm này rất tuyệt.”
“Tôi không hiểu những cái các người nói, làm người ngoài nghề như tôi cảm thấy xem rất cảm động.”
Đạo diễn:…Tôi lại bị các người chê như thế thật sao?
Nhân viên công tác còn đang thống kê số phiếu, Duẫn Vũ bỗng nhiên nhấc tay: “Tác phẩm chúng ta hợp tác kia có thể dự thi không?”
Chính là lễ vật bọn họ đưa cho Ôn Trà, không có gạt camera, chỉ là xin nhờ người biết chuyện gạt Ôn Trà, cho nên đạo diễn rất rõ ràng chuyện bọn họ muốn đưa lễ vật cho Ôn Trà, cũng bởi vì muốn nhân cơ hội châm ngòi ly gián nhưng lại bị dạy dỗ một trận.
Các đồng hương đi lại mỗi ngày trong thôn, lập tức kịp phản ứng: “Là cái tác phẩm điêu khắc bằng cát kia sao?”
“Cái gì mà điêu khắc bằng cát, là tòa thành.”
“Ôi chao, ai, ôi, tôi xem qua rồi, cái kia rất tốt, đặc biệt lớn, rất đẹp.”
“Đúng vậy, còn lớn hơn những cái ở đây, còn sáng lấp lánh, đẹp mắt.”
“Cái kia cũng dự thi, vậy thì tôi sẽ chọn nó!”
Các đồng hương có gu thẩm mỹ mộc mạc: Vừa lớn vừa sáng, khẳng định là cái thứ tốt.
Kết quả là, “Tòa thành” thiết kế thêm được hạng một của vòng bỏ phiếu, vượt qua bản gốc trước kia, hoàn toàn xứng đáng trở thành Đệ Nhất Danh hiện tại.
Đệ Nhất Danh trước đây cũng không tức giận, vui tươi hớn hở theo sát toàn trường cùng khen đẹp.
Đạo diễn: Tôi không hiểu, rõ ràng Ôn Trà không thắng, sao lại có cảm giác cậu chiến thắng hoàn toàn?
Mặc kệ đạo diễn nghĩ như thế nào, chương trình kết thúc.

Sau khi cùng tạm biệt các đồng hương lưu luyến không rời, Thôn Hạnh Hoa gọi tới một chiếc xe, Ôn Trà xách giỏ chạy lên trước, hô một tiếng anh trai.
Khuôn mặt Ôn Vinh lạnh lùng hòa hoãn lại, chờ đợi Ôn Trà cùng với nhân viên công tác, nhóm khách quý chân thành chào, đồng thời hứa hẹn vào thành phố lại tụ họp lần nữa xong thì lên xe nổ máy động cơ.
Anh ta muốn tìm một chút dấu vết tiều tụy trên mặt Ôn Trà rồi sẽ nói em trai ở nơi đó không quá tốt, rồi sẽ khuyên em trai về sau đừng tới tham gia những chương trình này nữa.

Nhưng mà Ôn Trà ăn được, tối hôm qua ngủ một giấc thật dài bù cho mấy ngày chưa đủ giấc ngủ, trạng thái tinh thần vô cùng tốt, da thịt non mềm đến nỗi có thể bóp ra nước.
Mà bản thân Ôn Vinh ngược lại, dưới mắt có quầng xanh đen nhàn nhạt, một tuần rồi không nghe thấy Ôn Trà dỗ ngon dỗ ngọt thì không quen, sữa bò uống cũng không thơm nữa rồi.
Anh ta rốt cuộc cũng hiểu được đạo lý cái nhà này không thể không có Ôn Trà, vô cùng hối hận lúc trước đồng ý ý nghĩ cho Ôn Trà ra ngoài rèn luyện.
Rèn luyện cái gì, để em trai anh ta yên ổn làm thiếu gia là được.
“Tất cả mọi người ngóng trông em về sớm một chút.” Ôn Vinh vừa nói vừa chuyển động tay lái, anh ta vì tự mình đến đón Ôn Trà nên không gọi tài xế, chắc chắn phải chính mình làm tài xế cho em trai.
Ôn Trà hỏi ngược lại một lần: “Mọi người?”
Ôn Vinh là người rất cầu thị, anh ta nói mọi người chắc chắn là đúng nghĩa mọi người, bao quát rất nhiều.

Chuyện này thật kỳ lạ, ngoại trừ người trong nhà còn có mấy người bạn bè, còn có ai trông mong cậu?
Trong lòng Ôn Vinh nổi lên vẻ không ổn rồi, không có Ôn Trà trông coi anh ta, bất tri bất giác anh ta lại coi cà phê là nước uống, sau đó mượn tác dụng của nó để thức đêm làm việc.

Ông chủ tăng ca, nhân viên nào dám đi, từng người đều khổ không thể tả, tất cả đều đang mong đợi Ôn Trà trở về.

Cho nên hôm nay, Ôn Vinh cuối cùng tỉnh ngộ, cho bọn họ được kỳ nghỉ phép ba ngày, đồng thời hứa hẹn bỏ những công việc đang trong tay bọn họ.

Tất cả mọi người đều vô cùng cảm tạ Ôn Trà cứu vớt bọn họ trong nước sôi lửa bỏng, đồng thời cảm ơn Ôn Trà tồn tại để cứu lấy tính người của ông chủ.
Ôn Trà đoán chừng cũng nghĩ tới điểm này, giống như cười mà không phải cười, ngắm nhìn Ôn Vinh: “Anh trai lại không quý trọng thân thể.”
Ôn Vinh nhanh chóng xin lỗi: “Anh sai rồi.”
“Tốt, không sao, em sẽ giám sát anh thật tốt.”
Ban đầu trong sách, cường độ Ôn Vinh làm việc so với hiện tại chỉ có hơn chứ không kém, ngoại trừ áp lực trên thương trường còn có việc thu thập nguyên chủ cùng Tề Quân Hạo, Ôn Nhạc Thủy dây dưa lưu lại cục diện rối rắm.

Hình tượng bi thảm vô cùng, hậu kỳ bị những cái chuyện dơ bẩn kia làm cho tức giận tới mức phải vào bệnh viện, tuổi còn trẻ đã bị một đống bệnh.
Ôn Vinh nghe được lời muốn nghe, không nhưng không thấy phiền, ngược lại hài lòng gật đầu.
Mười ngày không tiếp xúc với bên ngoài, cảm giác thế giới bên ngoài biến chuyển từng ngày, kém chút theo không kịp trào lưu thời đại.

Ôn Trà cầm điện thoại di động lên xem tin tức.

Tin nhắn Tề Tu Trúc đứng thứ nhất: “Không có cách nào đi đón cậu cả, A Vinh muốn đi.”
Ôn Vinh trong mắt Tề Tu Trúc từ người đồng lứa nhỏ hơn mấy tuổi biến thành anh vợ, chắc chắn phải cố gắng chuyển đổi xưng hô và cư xử.

Điểm thứ nhất cũng là tránh né mũi nhọn, đừng cho anh vợ sinh ra cảm giác nguy cơ “Cậu muốn cướp em trai của tôi” từ đó nhằm vào anh.
Đúng dịp, Ôn Vinh cũng bắt đầu chủ đề nói chuyện phiếm, mở miệng câu đầu tiên cũng là:
“Tề Tu Trúc cùng em là có chuyện gì?”
Ôn Vinh cũng không phải người ngu ngốc dễ gạt, tuy tình thương của anh ta không biểu hiện ra, nhưng đối với Ôn Trà, mọi gió thổi cỏ lay, anh ta cũng lấy một loại tâm thái như Holmes để quan sát, dùng IQ là phát hiện ra manh mối: trong đêm đầu tư Tổ chương trình Tề Tu Trúc còn đột nhiên chạy đến Thôn Hạnh Hoa một chuyến, lần trước phát sóng trực tiếp lại đổi ID lại là tặng quà, còn muốn lừa gạt em trai của anh ta gọi anh là “lão công”.
Thật sự là không biết liêm sỉ, lẽ nào lại như vậy.
Biết Tề Tu Trúc ngấp nghé với Ôn Trà, Ôn Vinh tức giận đến nỗi hận không thể phát ra Thanh Tâm Chú, Đại Bi Chú bên tai Tề Tu Trúc liên tục, hi vọng anh nhanh lên xuất gia làm hòa thượng, không cần đến dây dưa với em trai của anh ta.
Tuy nhiên Tề Tu Trúc coi như không tệ, thậm chí nếu soi xét thì đúng là không tệ, nhưng Ôn Vinh trước mắt xếp hợp lý nhưng vẫn rất tức giận.
“Không có gì, lần trước chú nhỏ còn tới thăm em, anh ấy thật tốt.” Ôn Trà bình tĩnh khen anh là người tốt.
“Người của Tề đều không phải là người tốt lành gì.” Ôn Vinh nghĩ đến sắc mặt nhị phòng Tề gia, nặng nề mà hừ một tiếng.
“Tề Quân Hạo gần đây thế nào?” Ôn Trà hỏi.
Mới nói Ôn Vinh không có nhiều tình thương, cho nên đặc biệt dễ dàng chuyển đổi đề tài, không liên quan cái gì đến Tề Tu Trúc nữa.
Ôn Vinh không có cách nào nhìn ra từ trên mặt Ôn Trà việc anh sắp xếp Tề Quân Hạo có phải chưa xong hay không, nhưng anh ta vẫn thành thật nói: “Đang ở biên giới Tề gia, nhưng anh luôn có cảm giác anh ta có hậu thủ.”
Thái độ của mọi người đối với chuyện vượt quá giới hạn của hai người có chút khác biệt, Ôn Nhạc Thủy thì người người kêu đánh, nhưng đối với Tề Quân Hạo, có lẽ là lúc trước anh ta sắp đặt rất tốt, nên cũng chỉ chịu khiển trách đạo đức rất nhỏ, đồng thời còn coi thiên tình sử phong lưu của anh ta ra làm đề tài nói chuyện, thật không công bằng.
Ôn Trà không ngạc nhiên, dù sao Tề Quân Hạo có từ đầu sách, con ruột, của tác giả mở cho anh ta Bàn Tay Vàng còn lớn hơn so với Ôn Nhạc Thủy.

Đối với tư bản mà nói, có tiền mới là đạo lí quyết định, cho dù có vấn đề về đạo đức cũng không có cách nào dễ dàng phán tử hình cho anh ta, anh ta tùy thời đều có cơ hội làm lại từ đầu.
Nhưng không sao, Ôn Trà luôn luôn có kiên nhẫn, hưởng thụ việc con mồi hung mãnh xấu xí ác độc vướng vào bẫy rập, quá trình chậm chạp đùa với lửa.
Cậu lại hỏi: “Ôn Nhạc Thủy đâu?”
Khi Ôn Nhạc Thủy choáng váng, được đưa đến bệnh viện trên trấn xong thì không trở lại chương trình.

Cậu nghi ngờ có phải đang giả bộ bất tỉnh hay không, nói dóc cùng Tổ chương trình nửa ngày sau thì cậu rời khỏi thành công, không trở về lại.
Ôn Trà đã từng xin nhờ Tề Tu Trúc trở về nói cho Ôn Vinh điều tra một chút chuyện giám định cơ cấu, không biết kết quả thế nào?
Ôn Vinh hiểu rõ ý tứ Ôn Trà: “Em nghi ngờ Ôn Nhạc Thủy cũng không phải con của cha mẹ nuôi em trước đây?”
“Ừm.” Không cần thiết khách khí với Ôn Vinh, Ôn Trà thoải mái gật đầu.
“Vẫn đang điều tra, chờ kết luận đi, cũng nhanh thôi.” Chuyện năm đó một chuyện tác động đến nhiều cái, muốn tra được thì giống như rút ra rễ cây tương liên thực vật từ bên trong nước bùn vậy, hao phí thời gian hơi dài.
Mà lại có một số việc phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện, đang điều tra nên chuẩn bị sớm rồi.
“Ôn Nhạc Thủy không có vấn đề gì, cũng chỉ tuột huyết áp, thân thể hư, bị Ôn Hưng Thịnh đón về nhà trọ ở.” trên mặt Ôn Vinh lộ vẻ khinh thường nói.
Cũng may Ôn Hưng Thịnh chưa từ bỏ ý định khuyên can Tiết My đưa Ôn Nhạc Thủy vào Ôn gia đến ở.

Nếu không phải vậy thì Ôn Vinh sẽ không ngại tư vấn luật sư làm sao để Ôn Hưng Thịnh dời khỏi hộ khẩu Ôn gia, hưởng thụ hạnh phúc người một nhà cùng Ôn Nhạc Thủy, không cần đến làm chướng mắt bọn họ.
“Tốt, anh trai khổ cực rồi.”
Xe dần dần lái về phía thành phố, rừng Ma Thiên Đại Hạ đứng lặng, một loại phồn hoa quen thuộc hiện lên hiện trong mắt bọn họ.

Ôn Trà lập tức đăng hình ảnh thành phố lên mạng rồi nói: “Soái ca trở về rồi.”
Trên mạng nhanh chóng hưởng ứng cùng bình luận, Trịnh Minh Trung lập tức gọi điện thoại tới, khiến người ta nghi ngờ có phải mỗi ngày anh ta đều canh giữ ở đầu dây điện thoại hay không.
“Soái ca, nhanh! Đến bãi xe đua! Đến quán Bar đi! Chúc mừng soái ca của chúng ta trở về, phải bày tiệc mời khách đấy!” Trịnh Minh Trung lớn giọng, không mở lo cũng có thể từ trong ống nghe truyền tới, bị Ôn Vinh ngồi ở một bên nghe thấy.
Đi, còn muốn tìm tới chịu khổ, Ôn Trà còn chưa tính toán nợ nần Trịnh Minh Trung báo cáo sai đấy.
“Được, đêm mai tám giờ, bãi xe đua không gặp không về.” Ôn Trà nói thời gian chính xác: “Bây giờ không được, bây giờ tôi phải đi ăn cơm cùng anh trai và mẹ.”
“Cậu không có em trai, thật đáng thương.” Ôn Vinh ác ý bổ sung.
Trước khi Trịnh Minh Trung phát ra tiếng khóc, Ôn Trà tay mắt lanh lẹ cúp điện thoại, trả lại không gian yên tĩnh.
Tiết My đặt trước nhà hàng từ sớm, chờ đợi Ôn Trà trở về, khi Ôn Trà cùng Ôn Vinh đến nơi, còn có một vị quý phụ nhân xinh đẹp khác.
Con mắt Tề phu nhân lóe sáng sáng, hưng phấn chào hỏi: “Đã lâu không gặp!”
“Trước đây nhắn tin với bác, bác cũng không nói cho cháu là sẽ cùng nhau ăn cơm với cháu.” Ôn Trà ngồi lên trên ghế mà Ôn Vinh kéo ra cho cậu, đáp lại Tề phu nhân.
Tề phu nhân từ khi có Ôn Trà thì cực kỳ to gan, bà tin tưởng vững chắc liệt nam sợ thèm nữ, tần suất nhắn tin cho Ôn Trà còn nhiều hơn con trai mình.

Mười ngày không có đáp lại, khung chat như thể đã mười năm không nói chuyện, đến mức Ôn Trà còn hiểu tình huống nhà Tề Tu Trúc rõ như lòng bàn tay.
Tề phu nhân cười: “Vừa vặn gặp được Tiểu My.”
Tiết My im lặng: Cố ý canh chừng thời gian Ôn Trà trở về, gọi điện thoại nói linh tinh cùng bà nửa ngày, hỏi thăm có thể cho bà cùng ăn cơm hay không, thật sự là xảo quyệt.
Cho dù là người không nhạy cảm thì khiTề phu nhân làm như vậy cũng sẽ phát hiện ra sự không hợp lý, trước kia Tiết My nghĩ Tề phu nhân là bởi vì Tề gia từ hôn, áy náy nên mới đột nhiên thân mật với bà, kết quả quá trình bọn họ ở chung Tề phu nhân không có ý đó, mà là do Ôn Trà.
Tề phu nhân lại không thể cưới Ôn Trà, vậy cũng chỉ có thể là Tề Tu Trúc rồi.
Đối với đứa con trai nuôi này, Tiết My chắc chắn phải khẳng định ngàn dặm mới tìm được một người ưu tú như anh, còn có nhan sắc giá trị đến chó cũng phải si mê, vô cùng xứng đôi cùng Ôn Trà.

Nhưng không ổn chính là ở chỗ anh là chú nhỏ Tề Quân Hạo.

Quan hệ lằng nhằng này làm Tiết My lo lắng một đôi chú cháu dính líu quan hệ, bởi vì liên lụy tới luân lý tình cảm, nên sẽ tạo thành tổn thương đối với Ôn Trà.
Tính tình Tề phu nhân cũng rất thông minh, bà cũng không biết là ý nghĩ của bà và Tu Trúc có như nhau không, xem ra bà phải dành thời gian cùng đến tìm Tề Tu Trúc trò chuyện chút rồi.
Có nhiệt độ ấm áp xoa xoa mi tâm của bà, Tiết My sững sờ ngẩng đầu, Ôn Trà xích lại gần, vẻ mặt lo lắng: “Mẹ làm sao vậy, không được cau mày, sẽ có nếp nhăn.”
“Mẹ đã sớm có nếp nhăn rồi.” Tiết My bàn tay con trai, thể hiện sự vui mừng, ra hiệu cậu lại ngồi xuống.
Tề phu nhân thừa cơ tỏ ra ân cần: “Không sao, chỗ tôi có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, Tiểu My muốn cái gì, lần sau tôi mang cho bà.”
Bà thật thông minh, lại hẹn trước thời cơ để gặp mặt.
Ôn Trà nâng trán: “Không sao” là có ý gì, lúc này tốt nhất đáp án không phải là “Tôi căn bản không nhìn thấy nếp nhăn” sao.
Tiết My biết tính cách Tề phu nhân, tính tính tốt không so đo, nghiêm túc dò xét da thịt căng tràn của Tề phu nhân: “Xem ra mỹ phẩm dưỡng da đúng là rất hữu dụng, cám ơn bác, để cháu được hưởng lây.”
Tề phu nhân rất đắc ý, thuận cột trèo lên: “Nhà bác có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da tốt, cái khác cũng tốt, Tu Trúc tuy lạnh lùng nhưng đối xử với mọi người rất tốt.

Ông nhà tôi lại nghe lời tôi, bầu không khí rất tốt, đặc biệt là chuyện cưới xin.”
Nói rõ đến độ trình độ của Ôn Vinh cũng nghe hiểu.
“Có thể các người còn có vợ lớn vợ bé, đến cùng là con ruột gia chủ…” Tiết My bất đắc dĩ, ra vẻ mặt mày hớn hở nói với Tề phu nhân.
“Bọn họ, quản bọn họ làm cái gì, chính mình được tốt đẹp là được.” Nói đến cái này, Tề phu nhân ghét bỏ, mắt trợn trắng, kiêu căng vô cùng: “Người nào làm cho tôi không thoải mái, tôi sẽ cho nó không thoải mái, nếu ông nhà tôi còn đứng về phía nó, tôi sẽ đoạt lại tiền của ông ấy.”
Tiết My liếc nhìn bà một chút, khẽ thở dài một cái, bất đắc nói với bà: “Được, tôi đã biết, nhanh ăn cơm đi.”
Ôn Trà cùng Ôn Vinh trao đổi ánh mắt xem náo nhiệt lẫn nhau.
Tề phu nhân vừa lòng thỏa ý, cảm thấy tiến độ đưa Ôn Trà về nhà lại tiến thêm bước lớn.

Tuy đầu óc bà đơn thuần, nhưng lại có loại trực giác tinh khôn như động vật, luôn cảm thấy Tiết My có chút mỏi mệt, không hào hứng lắm, thế là quan tâm vỗ vỗ tay Tiết My, đưa miếng bánh kem nhỏ trong tay cho bà.
Tiết My dừng lại một lát, cười, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà ăn nhiều một chút.
Một bữa cơm, chủ và khách đều vui vẻ, sau khi trở lại gian phòng quen thuộc, Ôn Trà té nhào vào giường, cậu duỗi cái lưng mỏi, lộn một vòng trên giường nệm mềm mại, nói cho Tề Tu Trúc: [Hôm nay cùng nhau ăn cơm với mẹ anh]
[Lúc nào chúng ta ăn cơm?] Đối phương lập tức hỏi lại.
Được, học được theo cách hỏi ngược lại.
Ôn Trà vô tình từ chối: [Tạm thời không được, đầy lịch trình rồi.]
Không có cách nào, mị lực của thiếu gia lớn như vậy, một đống người đã sớm hẹn trước lịch trình rồi, mỗi ngày đều như đi chết vậy.

Đến mức nam sắc chỉ là để điều hòa, Tề Tu Trúc thường xuyên không có cảm giác tồn tại lớn trong cuộc sống của cậu.
[Muốn đi làm cái gì?] Đối phương hỏi.
[Bi-a, đua xe, cạnh tranh…!] Ôn Trà nhanh chóng gõ chữ: [Nếu như anh đồng ý có thể tới làm tài xế.]
Toàn thành phố cũng chỉ có Ôn Trà có thể khiến ông chủ thu nhập hàng trăm vạn hạ mình làm tài xế đón cậu.
[Loại xe kia?]
Ôn Trà vừa định đáp lại là xe đắt nhất, sau đó đột nhiên dừng lại, tỉnh ngộ nói: Xe này không phải xe kia.
Có thể Tề Tu Trúc sẽ nói linh tinh.
Không nói những cái khác, thật đúng là đột nhiên làm trong lòng Ôn Trà có cảm giác nhột ngứa, có chút thèm cơ bụng Tề Tu Trúc.
Ôn Trà gửi cái biểu tượng tủi thân:
[Phải nhớ giữ gìn đuôi xe thật tốt mới được.]
Rõ ràng bánh xe đều đã bị ép tới hỏng rồi, nhưng đến giờ Ôn Trà thế mà lại sinh ra một cảm giác bối rối.

Ở Thôn Hạnh Hoa cậu đã dưỡng thành thói quen lành mạnh.

Cậu nhịn không được, nói muộn rồi, không cách nào hưởng thụ khoái lạc sống về đêm.
Nói ngủ ngon đơn giản với Tề Tu Trúc xong, Ôn Trà rửa mặt rồi chuẩn bị lên giường ngủ.
Người ta thường nói trước khi ngủ dễ dàng xảy ra chuyện lớn, quả nhiên, trong lúc mơ mơ màng màng trước vài phút rơi vào trạng thái ngủ say, có người gõ cửa phòng cậu.

Cái giờ này, cũng không biết là Ôn Vinh hay là Tiết My có chuyện gì?
Ôn Trà đứng dậy mở cửa, âm thanh còn mang còn có chút khàn khàn chưa tỉnh táo hẳn: “Anh trai?”
“Có kết quả rồi.” Ôn Vinh mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm, dáng vẻ cũng rất nghiêm túc, bắp thịt trên mặt có chút run rẩy rất nhỏ bé.
Hai người đứng đối mặt nhau, im lặng vài giây đồng hồ, đại não Ôn Trà đang ngủ đông dần dần tỉnh thần, nghiêng người sang, để Ôn Vinh đi vào: “Vào rồi nói.”
Trên tay Ôn Vinh cầm hai tờ giấy mỏng, mặt giấy bằng phẳng chậm rãi nắm chặt thành một nắm, ẩn chứa sự tức giận cực lớn.
Ôn Trà nói: “Ôn Nhạc Thủy không phải con của cha mẹ nuôi em.”
Nhìn phản ứng của Ôn Vinh là hiểu được, không cần nhiều lời.

Năm đó ôm chuyện sai kiện bên trong nước rất thâm sâu, cũng không khiến Ôn Vinh có dáng vẻ như vậy.
Sau khi kiềm chế hô hấp, Ôn Vinh nhắm mắt lại: “Anh ta là con trai Ôn Hưng Thịnh.”
Không khí yên tĩnh mà đóng băng.
Có chút ngoài ý muốn, nhung lại là kết cục trong dự liệu.

Ôn Trà thậm chí không có cách nào biểu hiện ra sự ngạc nhiên.

Trừ việc Ôn Nhạc Thủy là con ruột Ôn Hưng Thịnh, cũng không có cách nào giải thích được cử chỉ tốt đến khác thường của Ôn Hưng Thịnh đối một người xa lạ như vậy.

Tuy nhiên không loại trừ khả năng là do não của Ôn Hưng Thịnh bị bệnh.

Nhưng phản ứng của Ôn Nhạc Thủy không giống bình thường, có thể nói rõ hết thảy vấn đề.

Cậu đã nghĩ ra dự tính xấu nhất, cũng không có nghĩa là Ôn Vinh có thể lập tức tiếp nhận sự thật này.
Ôn Trà chỉ hỏi thăm: “Muốn nói cho mẹ không?”
Hai anh em đều thông minh, bọn họ cân nhắc đến cảm xúc của Tiết My.
Ôn Vinh im lặng, sau cùng nói: “Trước hết cứ giấu bà ấy đi.”
“Được.” Ôn Trà gật đầu.
Không giống bọn họ, Tiết My đã từng có tình cảm sâu sắc với Ôn Hưng Thịnh, bà lại là một người mẫn cảm suy nghĩ nhiều.

Nếu đột nhiên nói cho bà có thể sẽ tạo thành tổn thương cho bà, nên tìm một cái thời gian thích hợp.
Sau lưng bọn họ, ngoài cửa giống như có tiếng gió thổi qua, phảng phất có một tiếng khóc nức nở rất nhẹ..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN