Lúc này, im lặng mới là sáng suốt nhất.
Ôn Trà biết điều ngậm miệng để chiến trường lại cho đôi uyên ương hoang dã sắp trình diễn một màn lãng mạn trong mưa này.
“Anh Quân Hạo.” Đôi môi của Ôn Nhạc Thủy tái đi.
Bình thường cậu ta có thể giả vờ như không để ý đến những lời bàn tán của người khác.
Nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng Tề Quân Hạo, cậu ta mới hiểu được rằng sự bình tĩnh thường ngày của mình chỉ là giả vờ mà thôi.
Đó là trúc mã của cậu ta.
Ngay cả anh ta mà cũng khinh thường thân phận cậu chủ giả của cậu ta thì còn ai có thể tin được nữa đây?
“Tiểu Thủy, không phải thế.” Trong khoảng thời gian ngắn Tề Quân Hạo không biết nên đáp lại thế nào.
Anh ta đã ở chung với Ôn Nhạc Thủy nhiều năm rồi.
Dù anh ta có máu lạnh đến mức nào thì ở trong lòng anh ta, Ôn Nhạc Thủy vẫn có một chỗ đứng: “Vừa rồi là anh đang an ủi Tiểu Trà thôi.”
Ôn Nhạc Thủy khẽ cắn môi: “Anh không cần nói.
Em biết mà, thân phận của em thấp kém, sinh ra cũng không tốt, không xứng làm…”
“Không phải!” Nghe thấy sự thương tâm trong lời mà Ôn Nhạc Thủy nói ra, Tề Quân Hạo vội vàng tiến lên dùng sức túm lấy cổ tay cậu ta, nhìn sâu vào mắt cậu ta: “Em tin anh, được chứ?”
Ôn Nhạc Thủy nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu thẳm của Tề Quân Hạo, trong nháy mắt quên khóc luôn.
Trong lòng Ôn Trà vô cùng phấn khởi, cứ như mấy bà già hung dữ vây lại xem phim tình cảm công thụ, nhân tiện ghép những lời đạo đức giả đã đọc trong tiểu thuyết vào với khung cảnh hiện tại, hận không thể dọn cái ghế đẩu nhỏ tới ngồi cắn hạt dưa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Trong nguyên tác cũng có tình huống y đúc như này.
Công thụ chính lúc nói chuyện tình cảm thì đều nói mãi không xong, dính lấy nhau mãi, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của cơ thể gốc, cứ như nghe mấy thứ này cơ thể ấy sẽ chẳng bao giờ nổi bão vậy.
Chẳng qua trong tiểu thuyết thì những hành động mất não như vậy lại là bình thường, những người khác đều chỉ là phông nền mà thôi, thật sự rất bình thường.
Một bàn tay chậm rãi xách áo sơ mi của Ôn Trà lên rồi lạnh lùng nói: “Chẳng phải đã bảo em đừng tới rồi sao?”
!
Lúc này Ôn Trà mới nhận ra người đứng cùng Ôn Nhạc Thủy vừa rồi rõ ràng là một tấm phông nền khác – anh cả Ôn Vinh.
Mà hôm qua Ôn Vinh vừa mới khuyên cậu đừng tới bữa tiệc này.
Ôn Vinh hờ hững liếc mắt nhìn thấy Ôn Nhạc Thủy và Tề Quân Hạo chủ động đi tới trong góc khuất đã bí ẩn còn bí ẩn hơn.
Mặc dù không nghe rõ hai người đang nói gì nhưng chỉ cần là người có mắt thì sẽ nhận ra bầu không khí tâm sự mỏng nhẹ này của bọn họ, cũng biết vì sao bọn họ lại như thế.
Ôn Vinh lại liếc mắt nhìn em trai đang cúi đầu lặng lẽ để ý bên kia.
Thật đáng thương, mắt bị mù.
Anh ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đi theo anh.”
Phim máu chó chiếu vào khung giờ vàng tám giờ vẫn chưa hết mà, Ôn Trà vẫn muốn hóng tiếp cơ.
Nhưng làm một đứa em trai bảo bối khéo hiểu lòng người của anh trai thân thiết sao có thể lật xe dễ dàng vậy được.
Thế là cậu chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo anh ta.
Bọn họ tìm được một chỗ ngồi trong căn phòng lịch sự.
Ôn Vinh nói ra những lời đã chuẩn bị xong trên đường: “Em còn nhỏ, không nên vội vàng như thế.
Trên thế giới này cũng không phải chỉ có mỗi một người đàn ông.
Em không cần thiết phải treo mình lên một người mãi như vậy.
Đi ra ngoài tiếp xúc với thế giới mới mẻ, em sẽ gặp được nhiều người.
Còn nếu thật sự không được nữa thì anh cũng có thể giới thiệu cho em một vài người bạn xuất sắc của anh cho em.”
“Cái gì?” Ôn Trà đã chuẩn bị xong tâm lý Ôn Vinh sẽ chất vấn cậu rồi, không ngờ đối phương lại trực tiếp nói ra tuyên ngôn thân thiết của nhóm bảy cô tám dì.
Ngay từ đầu lúc nhìn thấy Ôn Trà, Ôn Vinh đã cảm thấy rất ngạc nhiên.
Chẳng qua nghĩ đến trình độ yêu thích gần đến mức mất não của Ôn Trà đối với Tề Quân Hạo, anh ta cũng không quá ngạc nhiên như vậy nữa.
Anh ta nghĩ tới nghĩ lui mãi, thật không ngờ mình đã đánh giá thấp trình độ yêu thích mất não của em trai mình, chỉ đành rưng rưng dẫn mối.
“Chỉ là hôn ước của nhà họ Ôn và nhà họ Tề, người của nhà họ Tề cũng chưa chắc sẽ là Tề Quân Hạo.
Người phải kết hôn của nhà họ Ôn cũng chưa chắc sẽ là em.” Ôn Vinh nói.
Ôn Trà chậm rãi suy nghĩ ý của câu nói này.
Có rất nhiều bài báo viết về giao hẹn kết hôn giữa hai nhà.
Ứng cử viên của nhà họ Tề cũng không chắc sẽ là Tề Quân Hạo, chẳng qua nguyên thân khuấy gió động mưa thu hút sự chú ý của mọi người khiến cho người ngoài cho rằng lần kết hôn này không phải Tề Quân Hạo thì không thể mà thôi.
“Thế nên nhà họ Ôn vẫn để cho Tiểu Thủy đi sao?” Ôn Trà để lộ ra thái độ uể oải cùng hâm mộ vô cùng phù hợp.
Cái đầu chậm chạp của Ôn Vinh bỗng nhiên hiểu được một chút.
Thứ mà Ôn Trà tranh giành không phải lần kết hôn này mà là người đứng sau thay mặt cho nhà họ Ôn.
Cậu mới đến không có lòng trung thành nên chỉ có thể biểu đạt cảm xúc của mình qua những hành động ngây thơ lại còn tâm thần như thế.
Anh ta trầm ngâm nói: “Nghiêm túc mà nói thì cậu ta cũng không phải họ Ôn.”
Ôn Trà ngạc nhiên, không phải Ôn Nhạc Thủy, cũng không phải cậu: “Chẳng lẽ anh muốn đi làm đám cưới?”
Ôn Vinh cười lạnh một tiếng: “Để cho Ôn Hưng Thịnh tự đi đi.”
Anh ta cảm thấy đám hỏi kia rất phiền phức.
Trong mắt anh ta, thực lực tuyệt đối có thể chứng minh tất cả, cần gì phải dùng cách hy sinh hôn nhân để cướp lấy ích lợi chứ.
Một người đức hạnh sẽ tạo ra tài sản của mình một cách đứng đắn.
Chủ nghĩa xã hội khoa học sẽ không cổ vũ những việc làm không đứng đắn này!
Ôn Trà cười khúc khích thành tiếng.
Ôn Vinh chẳng hiểu gì nhìn nhìn đôi mắt trong suốt sóng sánh nước của em trai, không biết nên nói gì.
“Cảm ơn anh trai.” Ôn Trà cảm ơn thật lòng thật dạ.
Từ trước đến giờ cậu chưa từng được cảm nhận sự dịu dàng của anh em, chỉ nhận được quá trình anh lừa tôi gạt giữa anh em với nhau mà thôi.
Một người anh cả chỉ đơn giản là lo cho người nhà như vậy cậu chưa gặp bao giờ.
Khó được thể nghiệm tình thân của thẳng nam lại còn đơn thuần như thế.
Dù cậu có là người ý chí sắt đá đến mấy cũng sẽ cảm động.
Ôn Vinh bị nhìn cho ngại ngùng, sờ sờ cái ót.
Động tác tiếp theo của Ôn Trà giúp anh ta giảm bớt sự mất tự nhiên đó.
Vì cảm ơn nên Ôn Trà nói: “Em mời anh uống một chén trà nhé.”
Trong căn phòng lịch sự này có đặt một bộ dụng cụ pha trà đầy đủ.
Tráng ấm, hâm chén, nhặt trà.
Những bậc thầy pha trà đó pha trà một cách hoa mỹ, dùng gỗ trầm trăm năm, ấm trà mạ vàng, khoe khoang bản thân cao siêu cỡ nào, nhưng khôn khéo và tính kế dưới đáy mắt lại còn thăng trầm hơn cả lá trà trong chén.
Ôn Vinh thấy vậy thì nhíu mày.
Nhưng động tác của Ôn Trà lại mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không tìm được chút cảm giác ngưng trệ nào, như một đám mây kéo dài, hay một cánh bướm đang rung động.
Sườn mặt cậu còn rất nghiêm túc, thoạt nhìn có vẻ kiên định và chân thành.
Trên mặt cậu vẫn còn vẻ bệnh tật chưa tan hết.
Cổ tay gầy yếu như vậy nhưng lại bộc lộ sức mạnh trầm mà ổn.
Ôn Vinh nhìn cậu lom lom.
Trong nháy mắt, anh ta bỗng nhiên cảm giác được hình như bản thân mình chưa từng hiểu được người em trai này.
Một cành cây khô vừa lúc thò vào từ ngoài cửa sổ, ngón tay nghiêng nghiêng như miếng ngọc ấm áp, để lộ vân da mịn màng.
Cả người cậu bị bao phủ dưới ánh sáng, khiến người ta có cảm giác như ảnh ngược dưới nữa vô cùng dễ vỡ.
Một dòng nước trà đổ ra.
Thơm!
Hương gỗ thanh khiết đậm đà và hương quế trong dược liệu làm nổi lên hương trà nồng đậm, không hề lấn át cái chính, làn khói lượn lờ bay lên, thoang thoảng mùi hoa lan cũng bay theo.
Ôn Vinh vô thức ngừng thở, sau khi lấy lại phản ứng thì không nhịn được hít lấy hít để hương thơm bốn phía.
“Mẹ nó, là cậu à!” Một giọng nam vui vẻ đánh vỡ sự im lặng.
Ôn Trà hết sức chăm chú, nhanh chóng rót đầy ba chén trà nhỏ.
Vừa quay đầu lại, một khuôn mặt bự chẳng đã hiện rõ trước mắt cậu, dọa cho cậu giật thót suýt thì đạp đổ cả bàn trà.
Ôn Vinh dùng tay giật người kia ra: “Trịnh Minh Trung, tránh ra em trai tôi ra một chút.”
“Hóa ra đây là em trai cậu.
Hey, Ôn Vinh, cậu thật đúng là nhặt được bảo bối rồi.
Sao lại không có đứa em trai bảo bối đa tài đa nghệ nào từ trên trời rớt xuống nhà tôi nhỉ.” Trịnh Minh Trung như thể đã quen từ lâu, tiến lên trước: “Chào em trai, anh tên là Trịnh Minh Trung, anh tìm em lâu lắm rồi đó.”
Từ sau lần uống trà ở biệt thự mà lại không tìm được người pha kia, anh ta cứ nhớ mãi không quên.
Thế nhưng anh ta không có quyền hạn kiểm tra camera theo dõi ở biệt thự, hỏi tất cả người phục vụ cũng không tìm được đáp án.
Anh ta suýt nữa thì đã bỏ cuộc rồi.
Không ngờ cuối cùng lại gặp được người ở bữa tiệc của nhà họ Tề mà chẳng tốn chút sức lực nào.
Anh ta nhanh tay lẹ mắt cướp một tách trà qua nhấp một ngụm nhỏ.
Trà vào miệng còn chưa nuốt đã nhấp thêm ngụm nữa, hai ba ngụm đã giải quyết xong một tách trà.
Anh ta ưỡn ngực nghiêm mặt: “Em trai à, rót cho anh thêm ly nữa.”
“Cút xa ra chút.” Ôn Vinh mặt đen thui đẩy Trịnh Minh Trung ra: “Đây là em trai tôi.”
Trịnh Minh Trung gào lên: “Ai ui, còn kiêu ngạo kìa.
Tôi nói cho cậu biết nhá, nếu tuổi nhỏ hơn chúng ta thì là em trai của mọi người.
Cậu nói xem có đúng không, Tu Trúc?”
Bàn tay đang bưng tách trà của Ôn Trà ngừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía thanh niên đứng sau cùng.
Lúc ánh mắt nhìn thấy chuỗi tràng hạt kia, cậu đã xác định được thân phận của người này.
Người này là đứa con nhỏ nhất của ông cụ nhà họ Tề, gần như là nhận lấy tất cả phong thủy của nhà họ Tề.
Dáng vẻ anh cao quý vô cùng.
Nhưng trước đây do thể yếu nhiều bệnh nên mẹ anh đã đến chùa cầu cho anh một chuỗi tràng hạt để được bình an.
Thứ đó cũng trở thành dấu hiệu của anh luôn.
Thanh niên kia cũng không trả lời vấn đề của Trịnh Minh Trung mà chỉ nói: “Nói chuyện chính.”
Thú vị.
Từ trước đến nay cảm giác của Ôn Trà với người khác đều rất nhạy cảm.
Thế mà cậu cảm nhận được sự xa cách của Tề Tu Trúc đối với mình.
Nhưng rõ ràng là trong nguyên tác, vị này luôn là một tồn tại dịu dàng cực kỳ, tấm lòng rộng mở cơ mà.
“Ừ ừ ừ, xem cái não của tôi kia, suýt thì quên chuyện chính!” Trịnh Minh Trung đặt mông ngồi xuống bên người Ôn Trà rồi ân cần nói: “Em trai à, anh có chuyện làm ăn cần bàn bạc với em.
Đương nhiên nếu có thể bàn chuyện yêu đương thì anh cũng bằng lòng bàn bạc với em luôn.”
Ôn Vinh không thể nhịn được nữa, túm chặt áo Trịnh Minh Trung lên giao lưu với anh ta.
Tề Tu Trúc lùi về phía sau một bước nhường đường cho bọn họ rồi đi tới ngồi lên ghế sô pha bằng da cách Ôn Trà một khoảng vừa phải.
“Nếm thử chút chứ?” Ôn Trà ý bảo anh cầm chén trà.
“Cảm ơn.” Tề Tu Trúc gật đầu, rũ đôi mắt phượng xuống rồi đặt tách trà trắng bên môi.
Ôn Trà nhân cơ hội này nhìn thẳng vào anh rồi suy nghĩ sâu xa.
Ông cụ nhà họ Tề vô cùng cưng chiều đứa con út có được khi ở tuổi già này.
Ít nhất thì bây giờ trong mắt mọi người, gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tề đã chắc chắn là anh rồi.
Đáng tiếc ở đây chỉ có Ôn Trà biết rằng sau này Tề Tu Trúc cũng không hề suôn sẻ như mọi người nghĩ.
Vì một lần ngoài ý muốn mà anh mất đi hai chân, chưa gượng dậy nổi.
Những người khác trong nhà họ Tề hợp tác với đối thủ thương mại bên ngoài của anh rồi cướp đi tài sản dưới tay anh, cuối cùng còn thành công cho công chính cơ hội.
Có thể nói anh chính là tấm gương điển hình của đẹp mạnh mà lại thảm.
Dựa theo mấy tác phẩm xuyên sách thì hẳn là bây giờ Ôn Trà nên đi lên làm quen với Tề Tu Trúc, cũng là một cơ hội phù hợp để giúp anh né tránh tai họa, sau đó vì cứu được ông lớn mà vô cùng hợp lẽ thường mà trở thành bạch nguyệt quang của ông lớn này.
Con khỉ á.
Không cần đồng cảm với đàn ông, sẽ trở nên bất hạnh đấy.
Đàn ông có gì mà phải thương xót chứ.
Ngai ngai bạch tuyết, mậu lâm tu trúc.
Đôi mắt của Ôn Trà đảo qua người đàn ông kia.
Mắt cậu như tia laze soi soi từng li từng tí.
Vai rộng eo hẹp, áo sơ mi được cắt may bằng vải dệt tinh xảo không ngăn được cơ thể gầy gò của anh.
Xương cổ tay lộ ra, đốt ngón tay rõ ràng, tản ra hormone mang tính xâm lược rất mạnh, lại vì tràng hạt trên cổ tay mà áp chế đi mấy phần hung ác.
Có vẻ như Tề Tu Trúc để ý tới ánh nhìn chăm chú của cậu nên lễ phép gật đầu.
Ôn Trà không né cũng không tránh, đưa tay đặt trên sô pha rút ngắn khoảng cách giữa hai người họ lại.
Mùi nước hoa êm dịu và trầm tĩnh trên người khiến hơi thở của đối phương trở nên cấm dục vô cùng, trái lại còn khiến người ta động lòng, máu và tim cùng sôi trào.
“Sao thế?” Tề Tu Trúc hỏi.
Ôn Trà cười cười, đuôi mắt cong lên, nhẹ nhàng vuốt từ trên đầu xuống vành tai anh: “Trên đầu anh có cái lá.”
Cậu mở tay ra giơ cho anh xem mảnh lá vàng rồi ngồi thẳng lại như trước.
Cậu nhẹ nhàng dùng ngón giữa vuốt những đường gân của chiếc lá trong lòng bàn tay.
Chậc, không muốn cứu, nhưng rất muốn ngủ chung..