Trác Ngọc - Chương 110: Hài tử ngốc, quên hết đi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
36


Trác Ngọc


Chương 110: Hài tử ngốc, quên hết đi


Editor: Miri

– —————–

“Linh…Hạo?”

Tần Diễn nhìn người quen thuộc lại xa lạ trước mặt mình, cảm thấy hơi hoang đường: “Linh Hạo Ma Tôn?”

Giang Dạ Bạch nghe y xưng hô với mình như vậy, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Con nhớ rõ?”

“Không thể nào,” Tần Diễn lắc đầu, dùng kiếm chỉ Giang Dạ Bạch, “Ngươi gạt ta, sư phụ ta đã chết, ngươi muốn làm loạn lòng ta, ngươi gạt ta!”

“Ta có phải đang lừa con hay không,” Giang Dạ Bạch thần sắc bình tĩnh, trong mắt mang theo vài phần thương hại, “Bản thân con không biết sao?”

“Ta không muốn liên lụy con vào chuyện này,” Giang Dạ Bạch cúi đầu cười, hắn đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, giơ tay, một bầu rượu liền từ bên cạnh bay lại dừng trước mặt hắn, tự nó rót một chén rượu. Giang Dạ Bạch nhìn rượu chảy nhỏ giọt vào chén, thong thả nói, “Dựa theo kế hoạch ban đầu, vốn dĩ hẳn là sau khi ta chết, con sẽ bị chỉ tội và xác định là hung thủ. Tiên giới không dung tha con, con vì muốn báo thù cho ta mà trở thành ma tu, giết chướng ngại vật là Ngọc Quỳnh. Sau này ta bình định Vân Trạch, dưới sự che chở của ta, con liền có thể bình an vô ưu.”

Giang Dạ Bạch vô cảm nói mấy câu đó, nhẹ nhấp một ngụm rượu gạo.

Tần Diễn nghe lời này, cả người phát ngốc.

Trong chớp mắt, hết thảy mọi chuyện đời trước bỗng xâu chuỗi với nhau. Y trở về nhìn thấy Giang Dạ Bạch chết, bị Ngọc Quỳnh chân quân dẫn người vây công. Y cho rằng kẻ giết hại Giang Dạ Bạch là mấy người Ngọc Quỳnh chân quân, cho nên sau này vẫn luôn muốn vì Giang Dạ Bạch báo thù. Y đọa ma phản đạo, sau lại đáp ứng người khác làm nội ứng, trở thành ma tu.

Vậy năm đó, người kêu y trở thành nội ứng là Giang Dạ Bạch sao?

Không, không thể nào, nếu vậy thì đối phương đã không chọn lúc Giang Dạ Bạch mở cửa Nghiệp Ngục, đúng hẹn truyền tin cho Phó Trường Lăng, làm Phó Trường Lăng tấn công Vô Cấu cung, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của Giang Dạ Bạch.

“Cho nên,” Tần Diễn cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, y khắc chế cảm xúc, nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch, “Ngài giả chết, chỉ là một cái bẫy buộc ta trở thành ma tu?”

Giang Dạ Bạch không nói gì, hắn lẳng lặng uống rượu, Tần Diễn siết chặt kiếm: “Vậy giờ ngài còn tới làm gì?”

“Con không thành ma tu, còn thành lập tiên minh, trở thành minh chủ tiên minh.”

Giang Dạ Bạch giương mắt nhìn y: “Yến Minh, con không thể như vậy.”

“Vì cái gì không thể?”

Tần Diễn nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch: “Ngài là do Nghiệp Ngục phái tới, các ngươi muốn huỷ hoại Vân Trạch, chẳng lẽ ta không lo ngăn cản sao?!”

“Ta là người của Nghiệp Ngục,” Giang Dạ Bạch lẳng lặng nhìn chăm chú vào Tần Diễn, “Vậy con không phải sao?”

Tần Diễn không dám nói lời nào, nếu là trước đây, y ước chừng sẽ cảm thấy vớ vẩn, sẽ quở trách hắn thẳng mặt, mắng hắn là muốn nhiễu loạn tâm trí mình.

Nhưng giờ khắc này, trong đầu y lại là lời của Phó Trường Lăng.

“Ta phải biết một chuyện cũ, mười lăm năm trước, trong huyết trì, kỳ thật có một hài tử ngã vào, y là Thiên Linh Căn, tên Tần Diễn.”

“Sư huynh, ngươi thật sự đến từ nhân gian sao?”

Tay Tần Diễn hơi hơi phát run, Giang Dạ Bạch nắm chén rượu, thần sắc bình tĩnh: “Phó Trường Lăng đi Luân Hồi kiều, vào huyết trì, thứ hắn điều tra ra, không nói cho con sao?”

“Cho nên, ý của ngài là,” Tần Diễn không dám hỏi, lại không thể không hỏi, “Ta và ngài giống nhau, đều là người Nghiệp Ngục?”

Giang Dạ Bạch im lặng, nhìn lên sấm sét đang ầm ầm đánh xuống nơi xa: “Ba ngàn năm trước, tiên ma đại chiến, chiến đến khi trời sụp đất nứt, ta tự biết mình không đủ lực bảo vệ thần dân nên đã thương nghị với Diệp Lan, phân thiên địa này thành hai. Ta chủ Nghiệp Ngục, y chủ Vân Trạch, rồi sau đó ta ngủ say, cũng không hỏi qua chuyện hai giới.”

“Diệp Lan đáp ứng, nhưng y yêu cầu Nghiệp Ngục phải trả nợ Vân Trạch hai trăm năm, vì thế tu bốn khí mạch thông đạo, Vân Trạch mượn linh khí từ Nghiệp Ngục, lấy đó chữa mình. Hai trăm năm sau, Diệp Lan sẽ đóng cửa bốn khí mạch thông đạo này, sau đó hai giới chia ra để trị, không liên can đến nhau nữa.”

Mấy thứ Giang Dạ Bạch nói lại chưa bao giờ được viết trong tiên sử Vân Trạch. Tần Diễn cũng là lần đầu tiên nghe chuyện này, y nhíu mày: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó ta ngủ say, có một ngày, lúc ta tỉnh lại rồi thì phát hiện đã ba ngàn năm trôi qua. Ba ngàn năm qua đi,” Giang Dạ Bạch mở miệng cười nhẹ, “Ta đã đã trải qua một đời luân hồi, Diệp Lan đã qua đời từ lâu, nhưng bốn khí mạch thông đạo lưu lại từ năm đó, lại chưa hề đóng.”

Giang Dạ Bạch lạnh mắt: “Suốt ba ngàn năm, Vân Trạch vẫn luôn hút lấy linh khí Nghiệp Ngục để sống, Vân Trạch lấy một giới cắn nuốt linh khí hai giới, cỏ cây um tùm, nhân tài xuất hiện lớp lớp, trở thành thịnh thế tu chân. Mà Nghiệp Ngục,” Giang Dạ Bạch khắc chế ngữ điệu, “Con biết trước khi ta và con tới đây, Nghiệp Ngục trông thế nào sao? Nơi đó hoang dã ngàn dặm, cỏ cây không sinh, ngày chưa từng tắt, mưa như trút nước. Con lúc nhỏ nói với ta, con nói nhân gian đất cằn ngàn dặm, phàm nhân dễ chết vì đói, cả đời này của con, cũng chưa chắc có thể ăn một cái màn thầu.”

“Kia không phải nhân gian,” trong giọng Giang Dạ Bạch mang theo tiếng khàn, “Đó chính là Nghiệp Ngục.”

Tần Diễn mở to mắt, Giang Dạ Bạch cúi đầu, uống lên một chén rượu, tựa hồ có chút thống khổ: “Ban đầu, Vân Trạch linh khí sung túc, rất ít khi mượn linh khí Nghiệp Ngục. Trước khi ta ngủ say đã bắt Nghiệp Ngục thay đổi công pháp tu luyện, vì thế Nghiệp Ngục cũng từng phồn thịnh, cũng từng có những ngày thái bình. Người nào tu đạo thì tu đạo, không muốn tu đạo giống như mẫu thân con thì làm một phàm nhân, cũng không có gì không tốt.”

“Sau này, linh khí Vân Trạch ngày càng loãng, càng ngày càng đoạt nhiều linh khí từ Nghiệp Ngục. Đại hạn, hồng thủy, cỏ cây khó sinh, chuyện muốn sống sót ở Nghiệp Ngục càng ngày càng trở thành nan đề khó giải, sau đó ta nghe bọn họ kêu gọi ta, ta tỉnh lại, tỉnh lại xong thì thứ đầu tiên nhìn thấy, chính là cảnh tượng như vậy.”

“Diệp Lan lừa ta.” Giang Dạ Bạch siết tay, “Bọn vô sỉ Vân Trạch không tuân thủ ước định, bọn họ không đóng lại bốn khí mạch thông đạo năm đó, bọn họ lừa chúng ta! Ta thề ta phải về đây, ta muốn huỷ hoại Vân Trạch, làm cho bọn họ trả giá đắt! Nhưng ta vừa mới thức tỉnh, năng lực không đủ, mà Nghiệp Ngục đã thể chờ nổi nữa. Vì thế chúng ta nghĩ mọi cách, muốn từ bốn khí mạch này tìm ra cơ hội phá xông ra. Chúng ta nỗ lực hai năm, rốt cuộc có một ngày, ta cảm giác được có một người ở Vân Trạch triệu hoán ta.”

“Là Việt Tư Nam?”

Tần Diễn hiểu được. Giang Dạ Bạch gật đầu: “Nàng cũng không biết mình đang triệu hoán cái gì, nhưng ta cảm giác được hận ý của nàng với Vân Trạch, vì thế ta từ kết giới truyền tin cho nàng, cùng nàng đạt thành mục tiêu, ta dạy công pháp của ta cho nàng, trợ nàng nhanh chóng đột phá. Nàng có một viên Kim Đan của kiếm tu Hóa Thần, lại có công pháp của ta, bốn năm sau, nàng liền dựa theo yêu cầu của ta, ở Vấn Kiếm thành xây một cái huyết trì.”

“Chúng ta dùng mấy ngàn tu sĩ làm tế vật, tạm thời đả thông khí mạch thông đạo của Vân Trạch và Nghiệp Ngục. Nhưng phong ấn của Diệp Lan thì ngoài y ra, không ai có thể phá bỏ. Cho nên kỳ thật lúc ấy, người có thể đi qua phong ấn khí mạch này chỉ có hai loại, một là người đủ mạnh, hai là có vận khí tốt. Vì thế chúng ta chia làm hai nhóm, một nhóm là ta và vài vị đại năng ở Nghiệp Ngục, nhờ sự trợ giúp của trận pháp từ Việt Tư Nam, lấy thân phá giới, đi vào Vân Trạch. Những người tu vi thấp thì phải vượt qua sông Thực Cốt gần phong ấn khí mạch, nơi này có thể ăn mòn xương cốt, sau đó trực tiếp đầu nhập linh thể vào trong khí mạch. Nếu linh thể bọn họ có vận khí tốt, là có thể thông qua phong ấn khí mạch, sau khi tới Vân Trạch thì cướp lấy thân thể tu sĩ Vân Trạch.”

Giang Dạ Bạch nói xong, trong đầu Tần Diễn lập tức hiện ra hình ảnh cụ thể.

Y hoảng loạn nhớ lại, trong ký ức còn bé, khi y từ nhân gian đi vào Vân Trạch, mẫu thân ôm y ngồi ở trên thuyền, xuyên qua biển rộng, sau đó gặp phải một đợt sóng lớn.

Thuyền bị đánh nghiêng lật xuống, một đám người biến mất ở trong biển rộng, mẫu thân y vẫn luôn bế y cao lên, đặt y trên mạn thuyền.

Mấy ký ức ấy theo lời Giang Dạ Bạch từ từ trở nên rõ ràng, biển rộng vốn màu xanh bỗng hóa thành một đống máu loãng, một đám tu sĩ rơi vào trong máu loãng, lập tức phát ra tiếng kêu thống khổ, thảm thiết.

Nhưng không có người từ bỏ, mỗi một người rơi xuống, dù thống khổ, dù tuyệt vọng, bọn họ vẫn sẽ đẩy người trên thuyền, ra sức đẩy họ tiến về phía trước.

Cho đến khi mảnh xương cốt cuối cùng bị cắn nuốt, thi cốt vô tồn.

Tần Diễn sợ run lên.

Y cảm giác như có cái gì đó đang quay cuồng trong trí nhớ của mình, y dường như nhớ lại mình đang nằm nhoài trên thuyền, mẫu thân y ra sức đẩy y, hô to nói với y: “Qua đi, Yến Minh, qua đi!”

Đó là hy vọng duy nhất của Nghiệp Ngục.

Trải qua linh khí khô kiệt, hạn hán hồng thủy, nhìn người bên cạnh chết đi tầng tầng lớp lớp, con đường lót bằng sa số mạng người này, chính là hy vọng duy nhất của Nghiệp Ngục.

Mà trên từng chiếc thuyền nhỏ kia, thứ mà chúng chở đi là người của thế giới này, đang chờ đợi tuyệt vọng dày đặc bủa tới.

“Tu sĩ theo ta đi vào Vân Trạch, chỉ có một mình ta còn sống. Trong quá trình đột phá kết giới, bọn họ đều đã…”

Giang Dạ Bạch dừng lại ngữ điệu, tay nắm chén của hắn run nhè nhẹ, hắn khắc chế cảm xúc, tận lực khiến mình bình tĩnh. Hắn nhìn ngoài cửa sổ, ngữ điệu bằng phẳng: “Sau khi ta tới đây, ta cho rằng sẽ chỉ mình ta cô độc, kết quả không nghĩ tới, con cũng tới đây.”

Giang Dạ Bạch quay đầu nhìn về phía Tần Diễn, hắn cười cười: “Vận khí của con tốt thật sự, nhiều người đi như vậy, nhưng sau khi bọn họ xuyên qua phong ấn Diệp Lan thì vô cùng suy yếu, căn bản không hề có cách nào đoạt xá. Chỉ có con, khi đó con mới bốn tuổi, con được mẫu thân con, còn có những người Nghiệp Ngục khác, hết người này tới người kia cõng con trên vai, truyền tay nhau đưa con đến trước kết giới khí mạch. Mỗi người giúp một chút, bảo vệ con một chút, cuối cùng, trùng hợp có một hài tử không có thần hồn, lại xấp xỉ tuổi con. Lúc con vào cơ thể nó dường như không chút trở ngại nào, vì thế con thành y.”

“Là Tần Diễn,” Tần Diễn run rẩy nói, “Đúng không?”

“Đúng vậy.” Giang Dạ Bạch thanh âm bình thản, “Nó vốn không có thần hồn, cho nên con đoạt xá nó, đối với quy tắc Thiên Đạo thì cũng không phải nhận nhân quả, con có thể tu tập thuật pháp chính thống của tu đạo, không cần phải bị trời phạt.”

“Kỳ thật khi đó, ta nên mang con đi khắp nơi để đào vong. Nhưng lúc ấy Việt Tư Nam bị tu sĩ bao vây tiễu trừ, bản thân ta cũng vừa đến Vân Trạch, là ốc còn không mang nổi vỏ, vậy nên chỉ có thể để lại ấn ký hộ thân trên người con, sau đó để cho Việt Tư Nam an bài con trốn trước.”

“Con còn quá nhỏ, ta sợ con bại lộ là người Nghiệp Ngục, vì thế ta phong ấn trí nhớ của con. Việt Tư Nam sai con rối tu vi cao của mình là Quan Tiểu Nương hộ tống con đi, còn ta với Việt Tư Nam thì đại chiến tu sĩ, tàn sát sạch sẽ bọn chúng ở ngoài Vấn Kiếm thành. Việt Tư Nam và ta tách ra, nàng trọng thương bế quan, còn ta thì tiêu hao gần hết linh lực, thần thức bị hao tổn, lúc ta tỉnh lại thì cũng đã quên mất mình là ai.”

“Sau khi ta tỉnh lại, manh mối duy nhất để tra ra quá khứ, chỉ có ấn ký hộ thân trên người con, vì thế ta đi tìm con xong thì thu con làm đồ đệ. Khi đó ta cái gì cũng không nhớ rõ, cái gì cũng không biết, chỉ là vận mệnh chú định có một giọng nói bảo ta nhất định phải đứng trên đỉnh Vân Trạch. Cho nên ta mang con đi làm Kiếm Khiêu Bách Tông, muốn nhìn xem Vân Trạch nước sông sâu cạn thế nào, rồi sau đó kết minh với Kiếm Tông, được bọn họ nâng đỡ trở thành cung chủ Hồng Mông Thiên cung.”

“Ngài khôi phục ký ức lúc nào?”

Tần Diễn đã không còn dám nghĩ sâu vào chuyện gì nữa, y khống chế ngữ điệu của mình, chỉ biết vô cảm dò hỏi cho ra lẽ mấy chuyện năm đó.

Giang Dạ Bạch nhắm mắt lại, thong thả nói: “Vào năm con 12 tuổi, ta đi Đông Hải, đánh một trận bình Yêu tộc.”

“Ta gặp Việt Tư Nam, lập tức nhớ ra hết thảy.”

“Từ khi đó, ngài đã chuẩn bị mọi chuyện để hủy diệt Vân Trạch?” Tần Diễn thanh âm khàn khàn, Giang Dạ Bạch nhìn sao trời bên ngoài, cảm thấy trời hẳn là sắp sáng.

Thật ra hắn rất yêu quý sơn hà này.

Hắn thích gió Vân Trạch, thích mặt trời Vân Trạch, thích bá tánh Vân Trạch, thích dáng vẻ tràn đầy sức sống của thế gian này.

Lúc hắn không nhớ rõ thứ gì, hắn cảm giác trên đời này tràn ngập niềm vui, hắn yêu thế gian này vô cùng, mà khi hắn nhớ lại mọi chuyện, mỗi cảnh xinh đẹp mà hắn nhìn nơi đây, đều sẽ đổi thành máu tươi đầm đìa của Nghiệp Ngục.

Nhưng những phàm nhân đây đó của Vân Trạch, có làm gì sai sao?

Bọn họ còn không biết chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ là cố gắng sinh sống. Lúc hắn Kiếm Khiêu Bách Tông quá mệt mỏi, hắn dắt Tần Diễn tới ngồi ở cửa một trà lâu, sẽ có lão giả rót cho họ hai chén nước. Lúc hắn cõng Tần Diễn đi trên đường, Tần Diễn nhìn chằm chằm trống bỏi không chịu đi, hắn lại không có tiền mua, người bán hàng rong sẽ đưa Tần Diễn một cái trống bỏi, cười nói: “Tiểu ca tuấn tú, trống bỏi này phải đưa cho nhóc.”

Nhân gian tốt đẹp tới vậy.

Nhưng Nghiệp Ngục làm gì sai sao?

Đã hứa sẽ chỉ chuộc tội hai trăm năm, nhưng hai trăm năm sau, lại là ba ngàn năm bát ngát dài lâu.

Ba ngàn năm, người xưa đã luân hồi qua đời tự khi nào, mà người sinh ở Nghiệp Ngục vẫn còn cuộc đời dài vô tận, nhấm nháp hậu quả tệ hại vĩnh viễn của trước kia.

Cuối cùng cứ thế mà đi đến tuyệt cảnh, ngay cả sống sót cũng thành hy vọng xa vời.

Vì thế từ đó, hắn lâm vào thống khổ.

“Ta không hy vọng con nhớ lại hết thảy,” Giang Dạ Bạch thanh âm bình tĩnh, “Ta hy vọng con sống hạnh phúc. Con vẫn là một hài tử, không nên bị liên lụy vào mấy thứ này. Con nên đọa ma, trở thành ma tu, theo tính tình của con, dù có thành ma tu thì hẳn cũng chỉ là sẽ trốn đi. Ngoại trừ người hại ta, con sẽ không giết người Vân Trạch. Con chỉ cần trốn đi, nhắm mắt lại, bế quan vài chục năm, khi tỉnh lại, hết thảy đều kết thúc.”

“Nhưng con lại không làm.”

Giang Dạ Bạch quay đầu nhìn y: “Con cứ muốn dính vào, Phó Trường Lăng khiến con làm minh chủ tiên minh, ta không còn cách nào.”

Giang Dạ Bạch nói xong thì đứng dậy, hắn từng bước một đi về hướng Tần Diễn, hắn cúi đầu nhìn y: “Yến Minh, mạng của con, là do người Nghiệp Ngục cho.”

Tần Diễn mờ mịt nghe Giang Dạ Bạch nói, Giang Dạ Bạch áp trán vào trán Tần Diễn, trong thanh âm cứ như mang theo mê hoặc, ôn nhu nói những lời tàn nhẫn nhất đời này: “Mọi thứ của con, đều là do bá tánh Nghiệp Ngục dùng mệnh để cho. Con năm đó, là đạp lên thi cốt vạn người của Nghiệp Ngục, từng bước một đi vào Vân Trạch, bởi vậy mới có thể có cuộc sống tốt thế này.”

“Con muốn phản bội bọn họ sao?”

Tần Diễn run rẩy môi, y nói không ra lời.

“Con muốn phản bội ta sao?”

“Là ngươi phản bội ta!”

Tần Diễn đột nhiên đẩy Giang Dạ Bạch ra, nâng kiếm chỉ hắn, gió lốc cuồn cuộn xông vào làm tay áo Tần Diễn phất đánh vào thân kiếm: “Nếu đúng như lời ngươi nói, vì sao không sớm nói ta biết.”

“Nếu đúng như lời ngươi nói, vì sao không sớm nói rõ cho ta!”

Tần Diễn hét lớn ra tiếng: “Vì sao phải giả chết, làm ta thống khổ cả đời, hối hận cả đời, áy náy cả đời!”

“Vậy con lúc này vui sao?”

Giang Dạ Bạch nhìn chằm chằm kiếm của y: “Con vui sao? Bây giờ con biết tất cả rồi đấy, ta nói sớm cho con, chẳng lẽ con sẽ lập tức hết thống khổ?”

“Ta có thể không nói cả đời này.”

Giang Dạ Bạch cất cao giọng: “Là con đang ép ta, là các ngươi, mọi người đang ép ta!”

“Ta bảo con học Vô Tình Đạo, con tưởng là tại sao?”

Giang Dạ Bạch đi về phía trước một bước, Tần Diễn liền nhịn không được lui về phía sau một bước.

“Ta chính là hy vọng con, vô luận là Vân Trạch hay là Nghiệp Ngục, là ta hay là Phó Trường Lăng, con đều có thể buông bỏ. Trong hai giới, không có ai mang tư chất tốt hơn con, sau khi Vô Tình Đạo của con đại thành, phi thăng thượng giới, dù là Vân Trạch hay Nghiệp Ngục thì còn quan hệ gì với con đâu.”

“Ta kêu con rời xa Phó Trường Lăng, con tưởng là vì cái gì?”

“Ta chính là hy vọng con có thể cách xa hắn một chút, chuyện hai giới này hắn không thể thoát khỏi can hệ, mà ta lại không muốn con bị cuốn vào trận phân tranh này. Ta hy vọng con giống như một tu sĩ Vân Trạch mà sống, không cần phải gánh vác bất kì điều gì.”

“Sao ta có thể không gánh vác cái gì!” Tần Diễn rống to, “Vô luận là ngươi còn sống hay đã chết, Giang Dạ Bạch vẫn là sư phụ ta.”

“Sư phụ ta, tâm ngài mang thiên hạ,” Tần Diễn nghẹn ngào trong cổ họng, “Ngài dạy dỗ ta, phải thương hại thương sinh, phải trừ bạo giúp kẻ yếu, phải thay đổi cách sống từng người tu hành không màng lê dân của Vân Trạch. Dù cho ngài có chết, ngài cũng vĩnh viễn sống ở lòng ta.”

Tần Diễn nâng tay ôm lấy ngực mình: “Ta ở một ngày, kiếm của ta, vẫn phải chịu sư huấn, vì ngài xuất kiếm một ngày.”

“Ta sống cả đời, phải vâng chịu dạy dỗ của sư môn, chấp kiếm cả đời.”

“Ta không lừa con.”

Giang Dạ Bạch nói vô cùng bình tĩnh: “Chỉ là thiên hạ của ta, thương sinh của ta, không phải Vân Trạch.”

“Vậy giờ con phải làm sao?” Tần Diễn nhìn chằm chằm Giang Dạ Bạch, nghẹn ngào ra tiếng, “Con nên làm gì bây giờ!”

“Nên nói cho con, ta đều đã nói,” Giang Dạ Bạch đứng ở tại chỗ, “Còn việc con nên làm gì bây giờ, chính con chọn.”

“Vân Trạch hoặc Nghiệp Ngục, dù sao cũng phải chọn một.”

Tần Diễn không nói gì, y nhìn nam tử trước mặt mình.

Hắn vô cùng gầy, cả người cứ như chỉ còn là một khung xương, chống đỡ một thân đạo bào xanh lam, khuôn mặt thanh tuấn nhìn qua vô cùng bình tĩnh. Ánh mắt nhìn Tần Diễn, có ôn nhu cùng thương hại.

Hắn tựa hồ như đã trải qua thống khổ này, vì thế phần thương hại kia lại có thêm vài phần đồng cảm.

Tần Diễn nắm chặt kiếm, Giang Dạ Bạch đi về phía y, trong một khắc hắn vươn tay, Tần Diễn chợt xuất kiếm, đâm một nhát xuyên qua cơ thể hắn.

Giang Dạ Bạch cũng không ngoài ý muốn, thân thể hắn đi về hướng đâm của kiếm Tần Diễn, hắn mở đôi tay, nhẹ nhàng ôm Tần Diễn vào trong ngực.

“Xin lỗi……”, nước mắt Tần Diễn rơi xuống, cả người run rẩy, “Con đi cùng ngài.”

“Sư phụ,” Tần Diễn nhắm mắt lại, chờ đợi kiếm của Giang Dạ Bạch, “Giết con đi.”

Y không thể nào chĩa kiếm vào Vân Trạch, cũng không cách nào sau khi biết lai lịch Nghiệp Ngục mà còn phản bội thế giới đã dùng vô số sinh mệnh để đưa y vào nơi tu chân thịnh thế.

Lựa chọn duy nhất của y, chỉ có thể là giống như kiếp trước, kéo Giang Dạ Bạch cùng nhau xuống mồ.

Những thứ còn sót lại, Phó Trường Lăng sẽ đến giải quyết.

Khi điều đó thoáng qua tim y, nội tâm y như bị xẻo đau.

Giang Dạ Bạch cảm nhận được kiếm của Tần Diễn, hắn thở dài, giơ tay đặt nhẹ ở hai bên sườn của Tần Diễn.

“Hài tử ngốc, quên hết đi.”

Nói xong, hắn dùng thần thức dễ như trở bàn tay mà tham nhập vào thần hồn của Tần Diễn.

Nỗi lòng Tần Diễn đã rối loạn từ lâu, Giang Dạ Bạch vốn có đại cảnh giới cao hơn y một bậc, hiện giờ lại hoàn toàn phá hủy đi tâm cảnh Tần Diễn, lúc này muốn xâm nhập thức hải của y, lại đơn giản như đang tiến vào thức hải một hài tử vô tri.

Trong chớp mắt, Tần Diễn cảm giác như có cái gì bị bóc ra, trước mắt y là một vũng máu loãng, từng cánh tay trắng dã đang đẩy thuyền bơi đi, về hướng một bến bờ vô định.

Là Giang Dạ Bạch đang nắm tay y, từng bước một đi lên bậc thang, nhìn ngắm sơn hà tú lệ.

Là đại hạn ngàn dặm, mẫu thân y ôm y, lảo đảo đi về phía trước.

Y vòng lấy cổ mẫu thân, non nớt mở miệng: “Mẫu thân, chúng ta đi nơi nào?”

“Đi Vân Trạch. Yến Minh,” thanh âm nữ nhân nọ ở trong gió cứ như là bị xé rách ra, khàn khàn, “Nương nhất định phải giúp con sống sót.”

Cùng lúc đó, có cái gì ở trong đầu y nhanh chóng biến mất.

Băng thiên tuyết địa, có một người nắm lấy kiếm y, lẳng lặng đi theo phía sau y.

Trước trận pháp của Tuyền Ki mật cảnh, có một người từng vứt bỏ Kim Đan che chở y, nói với y rằng “Ngươi sẽ sống sót.”

Quân Tử đài luận kiếm, có một người từng dùng Thanh Cốt Phiến bức lui tu sĩ, cười tủm tỉm hỏi một câu: “Các hạ đã nhận thua chưa?”

Trước bia mộ Giang Dạ Bạch, có một người từng ngồi đối diện với y, cùng y uống một chén rượu, rồi sau đó đứng dậy, nói với y rằng: “Hôm nay ta không động thủ với ngươi”, xoay người rời đi…

Người kia cùng y trùng sinh trở về, cùng nhau rơi vào Tuyền Ki mật cảnh, lại thành sư đệ y, đầu nhập Hồng Mông Thiên cung cầu học đạo, cùng y cộng phó sinh tử ở Vạn Cốt nhai, nắm tay bầu bạn tại Thái Bình trấn.

Bọn họ thiếu chút nữa thành thân, dù cho hắn biết y lừa gạt hắn, hắn cũng chỉ sẽ nói một câu: “Kiếp này để ta đối xử tốt với sư huynh, không cần gạt ta, là đủ rồi”

Một người tùy tiện như thế, lại cũng ôn nhu như thế.

Một người xinh đẹp đến nhường ấy, dừng ở trong ánh mắt, chẳng khác nào dừng ở trong lòng người khác cả đời.

“Quên hết những chuyện tốt đẹp ở Vân Trạch,” Giang Dạ Bạch thanh âm bình thản, “lập tức sẽ không còn khổ sở.”

“Mà ta cũng không thể quên,” Giang Dạ Bạch ôm lấy Tần Diễn đã hoàn toàn hôn mê, “Thứ tốt đẹp nhất ta gặp được ở Vân Trạch này, lại chính là con, Yến Minh.”

******

Hắn muốn giết Giang Dạ Bạch trước khi người này xuất hiện ở trước mặt Tần Diễn.

Phó Trường Lăng vô cùng hiểu rõ, nếu người này lại xuất hiện trước mặt Tần Diễn, đối với Tần Diễn mà nói, còn không bằng y chết đi.

Sau khi ý niệm đó xuất hiện trong đầu, Phó Trường Lăng dứt khoát không khống chế nữa, điên cuồng dẫn toàn bộ linh khí vào trong cơ thể, nhắm mắt để cho linh lực bạo trướng đi lên, đồng thời cố tránh ra khỏi bàn tay đang kéo mình.

Một bàn tay khác lại dò ra từ phong ấn khí mạch, bắt chặt lấy tay Phó Trường Lăng.

Phó Trường Lăng không biết dưới đó có bao nhiêu người, chỉ cảm thấy như có ngàn cân đè lên tay mình, Bạch Cốt kiếm nghe theo thao túng của hắn, điên cuồng chém xuống. Lúc Phó Trường Lăng thoát khỏi thì quát một tiếng lớn, ôm trường kiếm trong tay, toàn bộ bổ về hướng huyết trì!

Một kiếm này nháy mắt phá hủy đi nơi kết nối của hoa văn quyển trục và huyết trì trên mặt đất. Phó Trường Lăng triệu hồi Thanh Cốt Phiến trong tay, nhanh chóng bắt đầu vẽ phù ở trên không trung, một tờ phù chú làm bay đi hoa văn, sinh ra một khoảng trống giữa phù văn quyển trục và huyết trì.

Cách xa đó, Giang Dạ Bạch phát hiện trận pháp bị hao tổn, hắn một tay ôm lấy Tần Diễn hôn mê, đồng thời nhắm mắt truyền tin: “Tư Nam, động thủ.”

Việt Tư Nam nãy giờ vẫn luôn trốn trong chỗ tối, nàng do dự một lát, rốt cuộc ứng tiếng: “Vâng.”

Nói xong, trên tay Việt Tư Nam bắn ra một con trùng bay gỗ về phía Phó Trường Lăng. Phó Trường Lăng trực giác phía sau có cái gì bay tới, hắn giơ tay quạt một cái về hướng trùng bay gỗ kia lao đến, trùng bay gỗ đụng vào quạt, nháy mắt tách thành trăm con trùng bay lao đến Phó Trường Lăng. Cùng lúc đó, trận pháp điêu khắc trên đất của quyển trục và huyết trì lại bắt đầu dung hợp lại, Phó Trường Lăng nhận ra ý đồ đối phương, mở miệng nói: “Thiên địa nhập pháp, bùng lửa.”

Chớp mắt, trùng bay gỗ lập tức bị lửa đốt cháy, Phó Trường Lăng quay đầu, bổ tiếp một kiếm ầm ầm vào chỗ giao hợp của quyển trục và huyết trì.

Việt Tư Nam phất tay áo chắn, lập tức hóa giải toàn bộ lực đạo của Phó Trường Lăng, cũng chính lúc đó, Phó Trường Lăng phát hiện vị trí của Việt Tư Nam, vô số phù chú phóng về hướng nàng. Việt Tư Nam vội vàng né sang bên cạnh, vừa mới rời đi, vị trí nàng đứng liền bị phù chú nổ tung.

Việt Tư Nam nhanh nhẹn rơi xuống đất, Phó Trường Lăng giơ tay cắm kiếm xuống mặt đất, kiếm khí lập tức mạnh mẽ cắt đứt chỗ giao hợp hoa văn của quyển trục và huyết trì.

“Dì Việt,” Phó Trường Lăng nhướng mày, “Đã lâu không gặp.”

“Ta cho ngươi một con đường sống,” Việt Tư Nam thần sắc bình tĩnh, “Mấy chuyện ngươi nên làm đã làm, Ma Tôn sẽ khoan thứ tội của ngươi. Nể mặt mẫu thân ngươi, ta không muốn động thủ, tránh ra.”

“Nể mặt mẫu thân ta, thì dì phải giúp ta mới đúng chứ?”

Phó Trường Lăng cười lạnh: “Mẫu thân ta kỳ vọng dì biến thành cái dạng này sao?”

“Ngươi với phụ thân ngươi, lòng lang dạ sói,” Việt Tư Nam nghe Phó Trường Lăng mắng, ôn nhu bật cười, người gỗ nhỏ trên vai nàng cũng cười theo, hơi hơi nghiêng đầu, lộ ra một cái răng bén nhọn, “Các ngươi không dám báo thù cho Lận tỷ tỷ, vậy để ta làm. Tránh ra!”

“Nếu ta không cho phép?”

Phó Trường Lăng đóng mở Thanh Cốt Phiến, khẽ nhếch cằm, Việt Tư Nam cười cười: “Vậy đừng trách ta không màng thể diện mẫu thân ngươi. Lên!”

Vừa dứt lời, Phó Trường Lăng liền cảm giác xung quanh rung chuyển. Hắn nhíu mày, sau đó lập tức thấy những tu sĩ cột trên cột gỗ khi nãy từ từ xuất hiện ở trong sương mù xung quanh, từng bước một đi về phía hắn.

Phó Trường Lăng nhíu mày, Việt Tư Nam ưu nhã ngồi xuống, lơ lửng giữa không trung: “Mấy tu sĩ này đều giữ lại tu vi khi còn sống, để cho tàn hồn Nghiệp Ngục có thể đoạt xá sử dụng. Trường Lăng bé bỏng à, dù cho ngươi là tu sĩ Hóa Thần, pháp-kiếm song tu, nhưng song quyền khó địch bốn tay, ta cũng muốn nhìn xem, ngươi có bản lĩnh tới mức nào!”

“Dì Việt,” Phó Trường Lăng cười cười, “Ta bản lĩnh tới mức nào, dì không thể tưởng tượng nổi. Ấy nhưng mà bản lĩnh của dì, ta lại biết.”

Nói xong, Phó Trường Lăng vươn tay ra trước người, cung kính hành lễ với Việt Tư Nam: “Thỉnh chỉ giáo.”

Khi huyết trì đang đánh đến nghiêng trời lệch đất, Phó Ngọc Thù bắt lấy Đàn Tâm kiếm, bị nó kéo thẳng một đường về phía trước.

“Chậm lại, phu nhân nàng chậm lại chút đi.”

Phó Ngọc Thù là pháp tu, trước nay chưa từng bị kiếm kéo đi bay loạn khắp thiên hạ thế này.

Nếu không phải tàn hồn trong kiếm là Lận Trần, hắn đã nung chảy cây kiếm này rồi!

“Phu nhân, ngươi muốn đi đâu, ngươi nói ta nghe, đừng vội.”

Phó Ngọc Thù biết Đàn Tâm kiếm sốt ruột kéo hắn đi như vậy, tất nhiên là đã xảy ra chuyện. Đàn Tâm kiếm nghe Phó Ngọc Thù nói xong thì rốt cuộc dừng lại, Phó Ngọc Thù bắt lấy chuôi kiếm, cả người lơ lửng trên không, hắn thở dài: “Thiên địa nhập pháp, cưỡi mây.”

Nói xong, một đóa đám mây lập tức trôi đến ngừng ở dưới chân Phó Ngọc Thù, Phó Ngọc Thù cẩn thận buông kiếm, đứng ở trên mây thở hổn hển, nói: “Ta hỏi, nếu đúng thì ngươi dựng thẳng, nếu sai thì nằm ngang, được chưa?”

Kiếm lập tức dựng lên.

Phó Ngọc Thù lập tức hỏi: “Có phải Trường Lăng đã xảy ra chuyện?”

Kiếm dựng.

Phó Ngọc Thù lại hỏi: “Ngươi viết nơi cần tới cho ta.”

Kiếm lập tức viết ra từng nét bút trên không trung.

Phó Ngọc Thù nhìn nơi Đàn Tâm kiếm viết ra, tức khắc co chặt đồng tử, một tay cắm kiếm vào vỏ, giơ tay vung ra Truyền Tống trận, hơi tức giận nói: “Chuyện lớn như vậy ngươi lại không thèm thương lượng cùng ta, chạy lung tung cái gì! Chỗ kia là nơi hắn có thể tùy tiện đi sao?! Quả thực là hồ nháo!”

Đàn Tâm kiếm bất mãn rung lên, Phó Ngọc Thù vội sửa: “Nàng đừng nóng, ta không phải nói nàng sai, tính cách nàng thẳng thắn, là ta sai, là ta nóng giận.”

“Ngươi đừng lo lắng.”

Phó Ngọc Thù nhảy vào Truyền Tống trận: “Ta mang ngươi qua đó ngay.”

– ————–

Lời Editor:

“Không ai đúng, không ai sai” vốn là cái chủ đề án văn này rồi, nên mình nghĩ chuyện Vân Trạch – Nghiệp Ngục này không bất ngờ lắm. Nhưng mà sao…vẫn mong Diệp Lan là người tốt, mà còn Minh Tu nhắc từ hồi chương mười mấy chưa thấy đâu:v

Climax tới rồi…cơ mà cái vụ mất trí nhớ luôn là sida (lôi) với mình, mong là vào văn này không sida lắm =)) Ối dà nói sao nhỉ, hơi độc miệng nhưng có thể coi đây là “nghiệp quật” cho Diễn. Diễn giấu Lăng mọi chuyện vì nghĩ tốt cho Lăng, Bạch giấu Diễn mọi chuyện vì nghĩ tốt cho Diễn….hai thầy trò này chẳng khác gì nhau thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN