Trác Ngọc - Chương 12: Nếu ngươi vào Tuyền Ki mật cảnh, sẽ hại Vân Trạch thương sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Trác Ngọc


Chương 12: Nếu ngươi vào Tuyền Ki mật cảnh, sẽ hại Vân Trạch thương sinh


Editor: Miri

– ——————————————————-

Ngô Tư Tư nghe vậy thì lắc đầu bảo: “Không thể dùng tiền của ta, chuyện này không thể có can hệ gì đến ta hết. Người kia thời thời khắc khắc đều tuần tra toàn bộ thị trấn này, tuy ta có thể dựng trận pháp nhưng cũng chỉ có thể nhân lúc hắn không chú ý mà nói với các ngươi vài câu. Các ngươi nên thận trọng trong lời nói lẫn hành động.”

“Đã hiểu”, Tần Diễn rốt cuộc lên tiếng, nhìn về phía Ngô Tư Tư mà nghiêm túc nói, “Chờ tới khi chúng ta giúp tiền bối xong rồi, tiền bối sẽ giúp chúng ta ra khỏi Tuyền Ki mật cảnh?”

“Chỉ cần chủ nhân ta đoạt lại Tuyền Ki mật cảnh, này chỉ là chuyện nhỏ.”

Ngô Tư Tư lập tức đồng ý, Tần Diễn gật gật đầu, giơ tay hành lễ.

Nàng chắp tay đáp lại, cũng là kiếm lễ đặc trưng của kiếm tu. Sau đó, nàng lại dặn dò bọn họ vài câu rồi lắc mông đi ra ngoài.

Chờ Ngô Tư Tư đi rồi thì Phó Trường Lăng mới nhìn qua mặt Tần Diễn dò xét một chút, khiến cho y ngước mắt nhìn lại: “Chuyện gì?”

Phó Trường Lăng không nói chuyện, hắn lập tức duỗi tay kéo Tần Diễn, khiến cho y theo bản năng muốn rụt tay về nhưng Phó Trường Lăng lại kéo cổ tay của y qua một phen, nhỏ giọng nói: “Mở ra.”

Tần Diễn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn nghe lời mà mở lòng bàn tay ra. Phó Trường Lăng liền dùng ngón tay mình mà viết vào lòng bàn tay y: “Ngươi cảm thấy Ngô Tư Tư tin được sao?”

Tần Diễn nhìn ra bên ngoài, hiểu ra Phó Trường Lăng đây là đang đề phòng những người khác nghe lén, liền gật gật đầu.

Sau đó hắn kéo tay Phó Trường Lăng qua, viết chữ lên tay hắn.

Khác hẳn với mu bàn tay bóng loáng như ngọc, ngón tay Tần Diễn mang theo kén thô ráp, vuốt ve vào lòng bàn tay Phó Trường Lăng khiến trong lòng hắn thầm giật mình, lại có chút xúc cảm ngứa ngáy không nói lên lời. Phó Trường Lăng muốn rụt tay, nhưng lại cảm thấy làm vậy thì phản ứng hơi thái quá, chỉ có thể gồng mình để y viết chữ vào tay hắn

Ngón tay Tần Diễn vạch tới vạch lui trong lòng bàn tay hắn, mỗi một nét mang theo chút tê dại, Phó Trường Lăng tập trung tinh thần thì mới miễn cưỡng lý giải được ý của Tần Diễn.

Tần Diễn viết: “Thượng cổ chư thần phổ, Ngô Tư.”

Cái tên này khiến cho Phó Trường Lăng mất một lúc lâu để nhớ ra đây là ai.

Ngô Tư là thượng cổ chư thần phổ ở dưới một vị tôn thần, lấy kiếm linh chi thân của mình kết đạo lữ với chủ nhân là Minh Tu. Minh Tu là đệ tử của Diệp Lan, năm đó tiên ma chi chiến, Minh Tu và Ngô Tư cũng từng lập công lao hiển hách, nhưng sau đó Minh Tu ấy biến mất trên sa trường, cũng không ai thấy Ngô Tư nữa.

Nếu Ngô Tư Tư là Ngô Tư, vậy thì Chủ Thần cũ của mật cảnh này đại khái chính là Minh Tu, đệ tử của Diệp Lan.

Dựa theo phỏng đoán này, năm đó Minh Tu biến mất, phỏng chừng là vì đã chết. Minh Tu sau khi chết, có lẽ Diệp Lan đã đem linh thức đệ tử của mình vào mật cảnh để tĩnh dưỡng, Ngô Tư là kiếm linh của hắn thì tất nhiên đi theo hỗ trợ.

“Sao ngươi biết?”

Phó Trường Lăng có chút tò mò, vội dò hỏi. Tần Diễn lại viết bốn chữ vào lòng bàn tay hắn: “Túi thơm, kiếm văn.”

Phó Trường Lăng minh bạch. Kiếm tu bọn họ sẽ có một vài dấu hiệu đặc thù, kinh điển nhất chính là túi thơm thêu kiếm văn. Kiếm văn của kiếm tu thường thường là bản mạng kiếm của người đó, nhưng có thể liếc mắt một cái liền nhận ra kiếm văn ngàn vạn năm trước, Tần Diễn cũng là một nhân tài.

Được một người tốt như Tần Diễn nói đỡ cho, Phó Trường Lăng cũng yên tâm hơn với Ngô Tư Tư. Hắn thả lỏng một chốc lại cảm thấy mệt mỏi, ngáp dài mà bò lên giường, vừa bò vừa nói: “Ây cha, rốt cuộc cũng có giường để ngủ, ta mệt gần chết……”

Nói xong liền nằm trên giường, nhắm mắt lại. Nhưng chỉ chốc sau, hắn mở mắt ra lại thấy Tần Diễn đang ngồi xếp bằng ở trên tiểu tháp đối diện.

Phó Trường Lăng ngẩn người, nằm dài trên giường thì lật qua bảo: “Tần Diễn, ngươi không ngủ được à?”

Tần Diễn dùng giọng mũi “Ừ” một tiếng, Phó Trường Lăng nhìn y, bảo: “Ngươi thương thế chưa lành, đừng đả tọa nữa, ngủ chút đi.”

“Ngươi cứ ngủ đi.”

“Uầy ~ ta biết rồi.” Phó Trường Lăng cẩn thận suy xét, “Ngươi không muốn ngủ chung giường với ta.”

Tần Diễn không nói lời nào, tỏ vẻ cam chịu. Phó Trường Lăng thở dài, ngồi dậy lui ra khỏi giường mà xuống đất: “Thôi thôi, ngươi bị thương nặng, ngủ ở đây đi.”

“Không cần.” Tần Diễn nhắm hai mắt cự tuyệt, nhưng mà sau một lúc lâu, y lại nói, “Đa tạ.”

Phó Trường Lăng vốn đang buồn bực, cảm thấy người này dầu muối không ăn thì lại nghe hai chữ “đa tạ” này từ y, khiến lòng hắn mềm đi vài phần, xoay người sang chỗ khác, thừa dịp Tần Diễn không chú ý mà giơ ngón tay lên, nhanh chóng bảo: “Đứng yên!”

Tần Diễn ngạc nhiên trợn mắt, còn chưa kịp phản kháng thì đã bị hắn làm cho đông cứng ngắc. Phó Trường Lăng đi đến trước mặt y, thẳng tay bế y lên giường, lại còn đắp chăn ngay ngắn cho người nọ. Tần Diễn mở to mắt, Phó Trường Lăng lại cười một tiếng, giơ tay đắp mắt cho y.

“Tiểu gia ta muốn ngươi ngủ trên giường, ngươi còn có thể không ngủ sao? Cãi lại ta…” Phó Trường Lăng xoay người, lấy chăn từ trong tủ ra, nằm chen chúc trên tiểu tháp, cuộn thân mình lại mà đắp chăn, hừ lạnh một tiếng nói tiếp: “Ngươi không có cửa đâu!”

Phó Trường Lăng nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác. Ngay lập tức, hắn nghe Tần Diễn bảo: “Thật sự là không cần.”

Phó Trường Lăng không nói lời nào, lần này hắn không đáp lại Tần Diễn.

Một lát sau sau, hắn nghe Tần Diễn nhẹ giọng nói một câu: “Đa tạ.”

“Đừng vội đa tạ ta,” Phó Trường Lăng ngân dài giọng, “Ta còn phải dựa vào ngươi che chở, ngươi dưỡng thương cho tốt để ta sau này còn nhờ cậy.”

“Được.”

Tần Diễn đáp lại vô cùng nhẹ, nhưng cũng thật nghiêm túc. Phó Trường Lăng nghe y nói thì do dự một lát, rốt cuộc vẫn lật người qua, lót tay lên đầu, nhìn Tần Diễn đang nằm cách không xa mình lắm mà bảo: “Tần Diễn, ta có thể hỏi ngươi chút chuyện không?”

“Ừ.”

“Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn giết ta?”

Tần Diễn im lặng.

Thấy y không nói gì, Phó Trường Lăng đột nhiên cảm thấy có vài phần mất mát. Cảm nhận tư vị mất mát này thì hắn mới chợt nhận ra, hóa ra hắn có thể hỏi ra những câu này là vì hắn nghĩ Tần Diễn sẽ nói cho hắn.

Hắn là người đã sớm thành thói quen: chuyện chưa xác định thì ngay cả hỏi cũng sẽ không muốn. Không hỏi thì ít nhất cũng có thể lưu lại chút niệm tưởng của bản thân, sẽ không giống như lúc này mà sinh ra khó chịu lẫn mất mát.

“Không nói cũng không sao, dù gì cũng là chuyện quan trọng của ngươi.”

Phó Trường Lăng đang muốn xoay người, đột nhiên lại nghe Tần Diễn lên tiếng: “Chắc là thiên mệnh đi.”

“Thiên mệnh?” Phó Trường Lăng có chút mờ mịt, Tần Diễn lại nghiêm túc giải thích cho hắn nghe, “Nếu ngươi vào Tuyền Ki mật cảnh thì sẽ hại Vân Trạch thương sinh.”

“Ta…ta hại Vân Trạch thương sinh?”

Phó Trường Lăng nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

Năm đó rõ ràng là Tần Diễn đi sai đường, mở ra phong ấn Nghiệp Ngục, là y thí sư phản tông, là y đọa ma thành lập Vô Cấu cung, trở thành Tuế Yến Ma Quân. Vậy mà giờ người này lại có mặt mũi mà nói với hắn rằng thiên mệnh đã định là Phó Trường Lăng hắn sau này sẽ hại thương sinh?

“Ai nói cho ngươi?”

Phó Trường Lăng khắc chế xúc động muốn cười phá lên của mình, nhịn không được mà nói: “Ai nói ta sẽ huỷ hoại Vân Trạch?”

Tần Diễn không nói.

Y đã không muốn thì chẳng ai bức y nói ra được nửa lời.

Nhưng y không nói, cũng không có nghĩa là Phó Trường Lăng không biết.

Mấy từ như “Thiên mệnh” không phải tu sĩ nào cũng thích dùng. Chỉ có mấy tu sĩ chiêm tinh hỏi quẻ mưu cầu danh lợi mới thích treo mấy từ này ở đầu miệng.

Khi Tần Diễn còn ở Hồng Mông Thiên cung, bằng hữu thân thiết nhất của y chính là vị Tô gia được xưng tụng là có mắt nhìn thấu thiên mệnh, Tô gia thiếu chủ Tô Vấn Cơ.

Người Tô gia trời sinh đã mù, nhưng ai cũng sẽ có một đôi tâm nhãn, tùy vào tư chất bản thân mà tu sĩ có tâm nhãn thuộc Tô gia sẽ có trình độ khác nhau trong việc nhìn thấy quá khứ – tương lai một người. Bọn họ am hiểu chiêm tinh hỏi quẻ, đoán trước cát hung, là một trong tứ đại gia tộc Vân Trạch, là gia tộc đầu tiên nhập thế, cũng là gia tộc đầu tiên xuất thế.

Tô Vấn Cơ này là Tô gia thiếu chủ, vừa mới sinh ra đã có một đôi mắt lam đồng. Năm ấy hắn mười tuổi, sao chổi rơi vào đêm, từ ngày đó, mắt Tô Vấn Cơ không còn có thể nhìn thấy những thứ bình thường nữa. Mắt hắn bây giờ, chỉ có thể thấy được thiên mệnh.

Nghe đồn hắn không chỉ có thể thấy quá khứ tương lai một người, mà thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ quá khứ tương lai của Vân Trạch, được xưng tụng là người có huyết mạch Tô gia mạnh nhất, cũng là chủ nhân của “Thiên mệnh nhãn” có thể thay đổi, xé rách mệnh trời.

Tô Vấn Cơ có quan hệ rất tốt với Phó Trường Lăng. Đời trước, dù cho Tô Vấn Cơ và Tần Diễn có nằm ở hai chiến tuyến khác nhau, nhưng tình nghĩa như cũ vẫn chưa đứt. Tô Vấn Cơ bị ma tu móc hai mắt, Tần Diễn liền tự mình lên sơn môn của Tô gia, dâng cho Tô Vấn Cơ đôi mắt của mình.

Một người có thể sai sử Tần Diễn, lại còn là tu sĩ chiêm tinh, trừ Tô Vấn Cơ ra thì chắc chắn không còn ai khác.

Nếu là Tô Vấn Cơ sau này, Phó Trường Lăng tất nhiên sẽ nghiêm túc tin vào thuật suy đoán của y. Nhưng hôm nay Tô Vấn Cơ bất quá mới mười chín, Phó Trường Lăng lại biết trước tương lai nên tất nhiên sẽ không để trong lòng. Vì thế hắn không chút để ý, cười nói: “Tô Vấn Cơ bảo ngươi tới?”

Mặt Tần Diễn lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ là không nghĩ rằng hắn sẽ nghĩ như vậy.

Phó Trường Lăng lại càng có thể khẳng định việc này là do Tô Vấn Cơ âm thầm chỉ huy phía sau. Trong lòng hắn xẹt qua một tia bực bội mơ hồ, ngữ khí tuy rằng mang theo cười nhưng lại có chút nghiêm trọng: “Tô Vấn Cơ kêu ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó? Y kêu ngươi giết ta, ngươi liền tới giết ta?!”

Tần Diễn không nói lời nào, ra vẻ ngầm thừa nhận. Phó Trường Lăng cảm thấy phẫn uất trong lòng lại càng sâu thêm một tầng, nhưng cũng cảm thấy phẫn uất này của mình không có đạo lý chút nào.

Chỉ vì Tần Diễn muốn giết hắn?

Tần Diễn muốn giết hắn cũng không phải mới một lần hai lần, hắn sớm quen với chuyện này mới đúng.

Vẫn là vì…là bởi vì Tần Diễn vì Tô Vấn Cơ mà giết hắn?

Phó Trường Lăng không nghĩ sâu thêm nữa, ý niệm này vừa thoáng chạm vào thì hắn đã vội dời tâm tưởng đi chỗ khác, đem gối lên đặt ở trên đầu, thở dài: “Vậy ý y là nếu ở Thượng Quan gia thì lập tức cứu ta, đi vào Tuyền Ki mật cảnh rồi thì lập tức giết ta, chuyện là thế sao?”

“Xin lỗi.”

Tần Diễn rốt cuộc cũng lên tiếng lần nữa, nhưng hai từ “xin lỗi” này lại chẳng khác gì thừa nhận suy đoán của Phó Trường Lăng. Hắn nhìn trần nhà, có chút mỏi mệt nói: “Dạo trước ngươi rất nghe theo lời ta, ở Thượng Quan gia ta nói cái gì thì tin cái đó,” nói xong, Phó Trường Lăng quay đầu nhìn Tần Diễn, vô cùng không cam lòng, “Cũng là vì Tô Vấn Cơ muốn ngươi đối xử với ta như vậy?”

Tần Diễn không lập tức đáp lại, một lát sau, y mới nói: “Ta tin ngươi sẽ không tùy tiện hại người.”

“Còn tin ta có tài hoa.” Phó Trường Lăng đáp không chút để ý.

Tần Diễn im lặng, một lát sau, y rốt cuộc cũng bảo: “Ngươi là thật sự có tài hoa.”

“Ngươi cũng biết?”

Phó Trường Lăng cười: “Sao ngươi biết được?”

Tần Diễn nhắm hai mắt lại, chỉ nói: “Vấn Cơ bảo.”

Nói xong, mặc cho Phó Trường Lăng lại hỏi gì khác, Tần Diễn không chịu nói thêm một câu nào nữa. Phó Trường Lăng gặp người không đáp lại thì chẳng mấy chốc cũng cảm thấy mệt mỏi, không tự chủ được liền thiếp đi.

Ngủ rồi, hắn làm một giấc mộng. Trong mộng là tuyết trắng mênh mông, hắn quỳ gối trên nền tuyết, cái gì cũng đều thấy không rõ, chỉ nghe gió tuyết ào ào bên tai. Sau đó một thanh âm vang lên: “Người của Phó gia?”

Hắn ngẩng đầu, cuồng phong gào thét, một nửa thanh kiếm ở trong tay hắn.

“Đừng sợ, ta mang ngươi ra ngoài.”

Sau đó bọn họ đi trong bão tuyết, người kia đi phía trước hắn, thân vững như đá, độc chắn gió tuyết. Phó Trường Lăng đi theo phía sau, một lúc lâu sau, tầm mắt của hắn trở nên rõ ràng hơn, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Ngươi là Yến Minh sao?”

Kiếm tu trước hắn quay về phía sau, một đôi mắt phượng mang theo ba phần nhan sắc, ánh mắt lại bình lặng như mặt hồ, sâu như giếng nước.

Phó Trường Lăng mở to hai mắt, nghe được đối phương đạm nhiên nói: “Tần Diễn.”

“Ta là Tần Diễn.”

Phó Trường Lăng đột nhiên bừng tỉnh. Mặt trời treo ở đỉnh đầu, Tần Diễn ngồi ở trên giường đả tọa. Phó Trường Lăng thở hổn hển, sau đó lại nghe Tần Diễn nói: “Hôm nay ngươi có an bài gì?”

Lời tác giả:

Phó Trường Lăng: Ở nhà ta vô cùng tự do, ta nói cái gì thì lão bà của ta cũng chưa bao giờ dám nói hai lời. Ta muốn ngủ sàn nhà thì ngủ sàn nhà, muốn ngủ tiểu tháp thì ngủ tiểu tháp, muốn lau nhà thì lau nhà, muốn rửa chén thì rửa chén, ta không sợ y, một chút cũng không.

Editor: Ngươi không sợ y, nhưng ngươi thê nô.

Nói chứ chưa tới đoạn truy vợ mà đã có đường ăn ngọt. Ừ đấy, với người ngoài dùng ngôn chú đánh nhau, chứ với vợ thì ngôn chú chỉ toàn để phục vụ thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN