Trác Phu Nhân, Mau Về Nhà
Chương 4-1
1. Trác Vấn Phong nghỉ hè rảnh rỗi, đi biển cùng lớp về cũng không có ý định đi đâu, liền tới nông trại của cô ruột. Gió chiều man mát. Trác Vấn Phong nhàn hạ tưới cây. Nghỉ hè không gặp Tiểu Sênh, rất nhàm chán…
Bạch Lục Sênh theo dì tới nông trại, bảo cô tới nhà chính lấy chìa khóa nhà nhỏ. Bạch Lục Sênh nhìn thanh niên đang tưới cây đứng kia. Huh? Không phải Trác Vấn Phong sao?
“Trác Vấn Phong?”
Cô gọi. Trác Vấn Phong quay ra, nhìn thấy người kia, đột ngột gió xuân ùa vào lòng, không ngờ lại gặp được cô.
“Không ngờ lại gặp cậu, tới đây xám hối tội lỗi sao?”
Ngữ điệu cô trêu chọc, Trác Vấn Phong chỉ cười không đáp. Bạch Lục Sênh thấy lạ lạ. Ngày thường tên này nghe thế nhất định sẽ ném cho cô một câu chặn họng. Lẽ nào đổi tính rồi?
“Sao cậu cứ cười mãi thế?”
“Không có gì, vui!”
Nói rồi đưa tay véo má cô:
“Tới lấy chìa khóa sao? Đi, sau tôi đưa cậu về.”
Bạn Trác hiển nhiên rất cao hứng. Nghe Bạch Lục Sênh nói nhà số 8 khu C, một chốc đã tìm được chìa khóa.
2. Nông trại rất rộng, đan xen hoa và rau. Hai bên đường cây to rợp bóng, có cảm giác thôn dã trong lành.
“Tôi còn tưởng cậu xuất ngoại rồi?”
Trác Vấn Phong còn nhớ Bạch Lục Sênh nói bố mẹ cô đi Thụy Điển, còn chắc chắn cô sẽ được bám đuôi.
“Bố tôi nói muốn tận hưởng thế giới hai người, đá tôi ở nhà.”
Bạn học Tiểu Sênh bi phẫn nói. Cô đi thăm thú không được sao, bố mẹ có thể coi con gái vô hình suốt chuyến đi mà!!!
“Vậy chúng ta ở đây tận hưởng thế giới hai người.”
Bạch Lục Sênh nghe Trác Vấn Phong cợt nhả, lười cả phản ứng. Trác cao tăng, cậu phá giới thật không tốt đâu.
3. Dì của Bạch Lục Sênh là Tào Tuyết, ba mươi tuổi, là người phụ nữ có gia đình tự do. Tào Tuyết nhìn cháu gái đi cùng một chàng trai tới, ánh mắt như laze quét qua thăm dò. Hừm, chiều cao rất tốt, tướng mạo đàng hoàng, gen tốt!
Bạch Lục Sênh còn chưa kịp trình bày, Trác Vấn Phong đã lễ phép chào Tào Tuyết:
“Dạ. Cháu chào dì!”
Tào Tuyết cười cười, âm thầm cộng một điểm:
“Cậu đây là…?”
“Cháu là Trác Vấn Phong, bạn cùng lớp của Tiểu Sênh. Để cháu giúp dì chuyển đồ vào nhé.”
Thanh niên sáng sủa nhiệt tình, hai ba câu đã thu phục thành công Tào Tuyết. Cô ruột Trác Vấn Phong tên là Trác Tiểu Quyên, vừa vặn chính là bạn thân của Tào Tuyết. Trác Tiểu Quyên qua bên này, tinh ý nhận ra gian tình, tà tà đưa đẩy cùng Tào Tuyết, nhất trí cho rằng hai đứa nhỏ thật là đẹp đôi!
4. Chiều tối, Trác Tiểu Quyên bảo cháu trai qua gọi Tào Tuyết tới ăn cơm. Thằng nhóc này ấy à, từ lúc cô bé kia tới tâm tình luôn vui vẻ. Tuổi trẻ a, có thể yêu đương thật tốt!
Bạch Lục Sênh vừa cầm khăn lau tóc vừa ra mở cửa. Trác Vấn Phong ngẩn ra nhìn cô, sau vài giây mới thất lễ thu hồi, ậm ừ mấy tiếng:
“Cô bảo tôi tới mời dì và cậu qua ăn cơm.”
Bạch Lục Sênh gật đầu, Tào Tuyết ngó vọng xuống từ tầng hai, xua tay:
“Hai đứa đi trước đi!”
“Hay chúng cháu ở lại đợi dì, dù sao cũng không vội.” – Trác Vấn Phong suy nghĩ.
Tào Tuyết lòng nghĩ đứa trẻ này thật cẩn thận, rất tốt, song mở miệng đáp:
“Dì lẽ nào còn có thể đi lạc sao? Mau đi đi!”
Hai bạn nhỏ gật đầu, đóng cửa rời đi.
5. Trời rất nhanh đã tối hẳn. Hai bên đường giăng đèn nhỏ, không gian ấm áp. Bạch Lục Sênh chăm chú nghe Trác Vấn Phong kể vài địa điểm bí mật trong nông trại, rất hứng thú, quyết định ăn cơm xong sẽ đi.
Trác Tiểu Quyên lúc chiều gặp Bạch Lục Sênh, cảm thấy đứa nhỏ khả ái dễ thương, vô cùng yêu quí. Cô vừa tới, cũng chưa vội hỏi Tào Tuyết, đã thân thiết nắm tay Bạch Lục Sênh tới bàn ăn, bảo:
“Cháu ngồi đây, cơm đã dọn xong rồi, chờ dì cháu tới.”
Bạch Lục Sênh ngại ngùng cười:
“Lần sau để cháu qua giúp cô một tay.”
Trác Tiểu Quyên cười to, khen ngoan ngoan vài tiếng liền đi lên lầu lấy đồ. Trác Vấn Phong kéo ghế ngồi cạnh cô, chăm chú nhìn thêm vài cái mới hỏi:
“Đột nhiên ngoan ngoãn vậy sao?”
“Lẽ nào đổ đốn như cậu mới tốt?”
Trác Vấn Phong nghe cô đáp, cũng không mất hứng, nâng tay xoa đầu cô. Tóc cô còn hơi ẩm, chạm vào man mát, hắn thật không muốn buông tay…
6. Không khí trên bàn ăn rất hài hòa. Trác Tiểu Quyên liên tay gắp thức ăn tới bát Bạch Lục Sênh. Cô ăn không xuể, Tào Tuyết lại ngồi phía đối diện, đành phải san qua bạn Trác ngồi cạnh. Hai vị trưởng bối nhìn màn này, cảm thán thế giới đúng là màu hồng a!
7. Sau khi cơm nước xong xuôi, việc rửa bát tất nhiên đến tay hai tiểu bối. Trác Vấn Phong nhìn Bạch Lục Sênh đứng bên cạnh. Cô cẩn thận tráng từng chiếc đĩa dính xà phòng, cúi đầu rất chăm chú, thỉnh thoảng sẽ để bọt trong lòng bàn tay, nặn qua nặn lại. Trong lòng Trác Vấn Phong, lại một lần nữa hạ quyết tâm.
8. Nông trại có một khoảng sân rất rộng, để giao lưu sinh hoạt. Bạch Lục Sênh nói muốn đến đó, Trác Vấn Phong nhìn đồng hồ, tám rưỡi, mười giờ hơn mới có đốt lửa, bây giờ đi vẫn chưa có gì.
“Còn sớm lắm, tôi dẫn cậu tới chỗ này!”
Chẳng qua là…
Trác Vấn Phong chạy lên lầu, ôm theo lọ nước hoa ngừa muỗi cho người xuống, ý bảo cô mau xịt vào.
“Cậu định dẫn tôi vào rừng à?”
Cô vốn chỉ hỏi vui, ai ngờ Trác Vấn Phong nghiêm túc nói:
“Đúng vậy!”
Đầu Bạch Lục Sênh lập tức nảy ra một loạt kịch bản trinh thám giết người chặt xác trong rừng. Cô tin tưởng Trác Vấn Phong có năng lực phản trinh sát xuất sắc. Hắn dám phạm tội, khẳng định cảnh sát sẽ không dễ điều tra đâu huhu.
Trác Vấn Phong nhìn cô mặt mày khủng hoảng, chân còn lùi xa ba bước, nhếch môi cười:
“Nghĩ lung tung cái gì? Cậu đừng nghĩ cách cưỡng X tôi chứ.”
Bạch Lục Sênh: “…” Mẹ nó, thằng cha này thật là biến thái!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!