Trai bán hoa - Chương 13: Bị vấy bẩn trong quá khứ (3)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Trai bán hoa


Chương 13: Bị vấy bẩn trong quá khứ (3)


Bao tháng ngày sau đó, anh sống một cuộc sống tẻ nhạt. Những người lướt qua đời anh khi ấy, tìm đến anh chỉ vì dục vọng của họ. Họ ngắm nhìn anh đầy dụ mị khi thấy anh trong quán bar hoặc khi anh đứng ở những lề đường của khu phố đồng tính nam, họ sẽ lại gần anh và hỏi anh một câu quen thuộc: “Bao nhiêu?” Hầu hết khách hàng của anh là nam. Họ, những chàng trai trẻ đồng tính hay chỉ vì tò mò cái khoái lạc của người lớn và muốn thử, thỉnh thoảng là những cô gái trẻ măng muốn khám phá dục vọng là gì, đôi khi cũng có những đàn ông và phụ nữ trung niên nữa. Tất cả đến với anh trong chốc lát chỉ để thỏa mãn ham muốn của mình và cũng vì họ mê mẩn cơ thể này của anh hoặc vì anh còn trẻ và đẹp.

Họ nhìn anh với đôi mắt ngấu nghiến muốn nghiền nát cơ thể anh, còn anh nhìn họ với ánh mắt chán nản. Anh lúc này luôn chìm ngập trong những cơn ác mộng triền miên mỗi đêm về, hình ảnh người cha giả mà anh ao ước năm 14 tuổi như tràn đầy trong óc, để rồi khi thức dậy trong nỗi sợ hãi, hơi thở như quặn lại, mồ hôi úa ra khắp người. Và anh lại gặp gỡ những gương mặt lạ rồi bán cho họ cơ thể của anh chốc lát, sau đó chính họ sẽ bỏ anh lại trong căn phòng vắng u tối bên góc rèm với những tờ tiền. Họ bước đi thật nhẹ nhàng và quên anh đi, không bao giờ trở lại gặp anh nữa… Đôi khi có những khách quen thường xuyên thuê cơ thể anh, nhưng cũng chỉ vì dục vọng. Anh buồn bã, ước có một tình yêu, nhưng nó thật ảo tưởng. Anh bắt đầu nhộm tóc vàng, bấm bông tai đen chỉ để cảm thấy cuộc sống mình mới mẻ hơn một chút…

Những tưởng cuộc sống của anh sẽ luôn tẻ nhạt và bình yên đến vậy, nhưng không công việc của anh bắt đầu gặp bất lợi. Anh đã phải cố gắng chạy thoát khi cảnh sát ập đến quán bar anh đang làm khi biết đây là nơi bán dâm cho những người đồng tính. Anh đã vô cùng bất ngờ và mọi người trong quán cũng vậy, tất cả trở nên hỗn loạn. Mọi người trong quán đang cố gắng chống đối trước khi bị cảnh sát bắt và trong số đó có anh. Nhưng không biết may hay rủi mà anh nhanh trí chui vào đường ống dẫn nước to của quán dưới tầng hầm, rồi thoát ra cái nơi hỗn loạn đó. Cả người anh trở nên hôi hám, dù vậy anh vẫn cố bỏ chạy khỏi nơi đó.

Từ sau đó khi anh kiếm được công việc bán dâm ở nơi mới, thì không bao lâu sau cảnh sát sẽ ập tới nơi đó, cứ như họ là khắc tinh của anh vậy. Anh từng nghĩ rằng không lẽ cuộc đời này không muốn anh tồn tại nữa hay sao, không cho anh một cơ hội để tìm được một công việc chân chính mà phải làm công việc nhục nhã này. Sau nhiều lần chạy trốn khỏi cảnh sát và chuyển nơi ở như cơm bữa, anh thật sự sợ cảnh sát. Cảm thấy cuộc sống này chán lắm rồi, không có ai để anh yêu thật sự và yêu anh thật lòng, không có công việc ổn định, luôn chạy trốn và mệt mỏi, trong một lần trốn thoát và tìm việc mới, anh đã nghĩ như vậy. Khi ấy anh dừng lại bên vệ đường, nhìn con sông phía dưới và nghĩ đến cái chết. Ngay khi anh có ý định bước tiếp tiến về thành cây cầu và tự vẫn. Khương chợt nghe thấy tiếng khóc ngang qua sau lưng mình và anh quay lại nhìn. Đó là một cậu nhóc nhỏ chừng mười mấy tuổi đang cố gắng nín khóc và anh đã đuổi theo cậu bé đó. Anh hỏi:

“Này, cậu bị làm sao vậy? Có sao không?” Anh nói cứ như cả hai đã quen từ lâu và không màng đến việc chỉ là người xa lạ.

Cậu nhóc đang lấy cổ tay áo vuốt nước mắt, chợt nghe anh nói liền ngước lên nhìn anh. Ngay khoảnh khắc anh nhìn thấy đôi mắt đẫm nước đó, trong anh mất luôn ý định tự tử thay vào đó là cảm giác phải bảo vệ cậu nhóc này. Anh đã yêu cậu nhóc ấy từ đó.

Cậu nhóc nhìn anh một hồi lâu, trong ánh mắt buồn xen lẫn chút ngạc nhiên, rồi gạt tay anh ra và tiếp tục đi về phía trước. Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ ấy, trong lòng như rối loạn. Sau đó anh tìm được chỗ làm mới ở nơi này, vào một buổi sáng nọ anh ra ngoài sớm và đi xa đến chợ để mua đồ ăn về dự trữ. Lúc đi ngang qua trạm chờ xe buýt Khương chợt giật mình khi nhìn thấy cậu nhóc đó. Cậu ấy ngồi một mình, mặt trông có vẻ buồn, anh không lại gần cậu mà vẫn đi tiếp rồi ngắm cậu từ xa. Từ ngày đó trở đi, lúc nào Khương rảnh vào buổi sáng lại đi dạo ra đó và ngắm cậu nơi trạm xe ấy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN