Trai bán hoa
Chương 8: Đối mặt với những đôi mắt và đổi thay (1)
“Của cậu đây. Cảm ơn đã đến cửa hàng chúng tôi.”
“Hơ… Vâng.” Chàng trai trẻ lúng túng đáp.
Cô nhân viên thấy khá lạ khi người đó cứ cúi mặt xuống, đến nỗi không thấy nổi mắt cậu ta sau cái tóc mái dài và còn đáp lúng túng nữa. Nhưng cô không để tâm lắm và tiếp tục làm việc. Chàng trai trẻ bước ra khỏi cửa hàng, một nụ cười nở trên khuôn mặt.
“Mình phải cố gắng hơn mới được.” Chàng trai tên Tú ấy nghĩ thầm, mặc dù cậu vẫn còn cảm thấy đôi mắt của mọi người thật đáng sợ, nhưng nỗi sợ đã bớt hơn phần nào. Cậu nhanh chân chạy về nhà. Mở cánh cửa phòng với niềm hào hứng:
“Khương ơi, tôi có cái này cho anh nè.”
Trong khoảnh khắc giây lát, Tú nhìn thấy Khương đang ngồi trên ghế ở bàn học, đôi mắt anh trầm lặng nhìn ra ngoài cửa sổ trông anh thật buồn. Chợt nghe Tú gọi, anh quay đầu lại mỉm cười và nói:
“Cậu về rồi hả? Sao sớm vậy?”
Tú ngẩn ngơ thoáng chốc không biết vì sao trông anh buồn như thế, nhưng rồi cậu không bận tâm mấy. Chạy lao về phía anh, hồ hởi nói:
“Hôm nay thứ bảy tôi rảnh, tôi dạy anh học chữ nhá?”
“Hả. Học chữ?” Khương nói với một vẻ mặt vừa ngạc nhiên xen lẫn sự vui mừng.
“Không phải anh từng nói anh rất thích học sao?”
“À… Ừ. Cảm ơn cậu.”
Rồi cả hai người cùng ngồi trên bàn học của Tú, (Tú lấy ghế khác ngồi cạnh Khương), Khương học chữ khá nhanh và dễ dạy, nhưng vì anh là ma nên Tú gặp khó khăn khi chỉ cách cho anh cầm bút viết, nhưng trông anh học rất vui. Tú cũng khá ngạc nhiên khi anh học nhanh đến vậy, chỉ một ngày là đã học xong bảng chữ cái và viết chúng một thành thạo, dù chữ không đẹp lắm. Trong quá trình học, Tú ngồi khá gần Khương, khoảng cách giữa hai người như ngắn lại. Nhưng Khương lại có biểu hiện khá kì lạ, khi cứ đẩy Tú ra xa. Tú hỏi:
“Anh sao vậy?”
“Cậu đừng ngồi gần tôi nữa, xa ra, xa ra.” Nói rồi anh quay mặt đi nhìn chỗ khác.
“Sao thế?” Dứt lời, Tú cũng quay mặt theo, bắt chước anh trước đây hay nhìn thẳng vào mặt cậu. Miệng cười ranh mãnh như chọc ghẹo.
“Cậu đừng dễ thương như thế nữa được không? Tôi sẽ không chịu nổi đâu. Đừng ngồi gần tôi quá.”
“Là sao?” Tú cảm thấy khó hiểu, mà cậu có thấy mình dễ thương đâu chứ.
“Nếu cậu gần tôi quá, tôi sẽ muốn… muốn…”
“Muốn gì?”
Khương không nói nữa, anh lấy tay chỉ vào mặt cậu rồi vòng hai tay vào nhau như động tác ôm ấp, rồi chỉ thẳng vào môi cậu. Xong thì anh im lặng quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt hơi thoáng buồn. Tú như dần hiểu ra rồi ngượng ngùng. Anh trầm lặng nói:
“Đàn ông cũng có ham muốn, bộ cậu không có sao?”
Sau đó là một khoảng không im lặng giữa hai người. Rồi Tú chợt cười lên xua đi bầu không khí ấy:
“Thôi chúng ta tiếp tục học đi.”
“Ừa.”
Khương quay lại bàn học và ngồi cách xa cậu một cánh tay ngay lập tức. Tú hiểu cậu không nên tiếp tục ngồi đây, vì sẽ làm anh khó xử. Tú ra khỏi phòng, không quên dặn anh ngồi luyện viết, rồi đóng cửa phòng lại. Mặt cậu vẫn thoáng đỏ lên, không nói nổi một lời, cậu chỉ cười mỉm, một mình đứng trước cửa phòng với trái tim đang đập loạn. Rồi nhớ về lời bày tỏ của anh và nghĩ về câu trả lời của mình…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!