Trái Cấm Thơ Ngây - Chương 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
222


Trái Cấm Thơ Ngây


Chương 5


Bạch Tung Nhạc chở con gái đi tới cửa lớn của Diêm Thị.

“Vân Yên, cha..  … chỉ đưa con đến đây.” Ánh mắt của hắn nhanh chóng tránh né ánh mắt tinh khiết của con gái, không dám đối mặt nhìn cô.

“Được!” Cô dũng cảm nói.

“Vân Yên, cha hy vọng con cố gắng hết sức làm theo lời của Thiên Phạm, nếu không công ty của cha sẽ…. nguy hiểm.” Bạch Tung Nhạc tha thiết dặn dò.

“Con hiểu rồi.” Vân Yên nhu thuận nói lời tạm biệt với cha sau đó xuống xe.

Bạch Tung Nhạc nhìn con gái rời đi, trong lòng tuy lo lắng không thôi, cũng chỉ có thể không nói gì thở dài.

*****

Ôm trong ngực một khoảng bất an, Vân Yên đè xuống ấn chuông cửa Diêm trạch.

Không lâu, một người làm tới mở cửa cho Vân Yên, đồng thời nói với cô: “ Tiên sinh ở thư phòng, là gian phòng cuối cùng ở bên phải, tiên sinh mời cô trực tiếp đi thẳng vào.”

Vân Yên căn cứ theo lời lời chỉ dẫn của người làm, đi tới cửa thư phòng.

“Cốc, cốc!”

“Vào đi!” Một đạo âm thanh âm trầm thấp từ bên trong thư phòng truyền ra.

Vân Yên đẩy cửa đi vào, đối diện với cô chính là một bóng lưng cao lớn, rắn chắc, tràn đầy vẻ nam tính.

Hắn đứng ở bên cửa sổ, phủ một thân quần áo đen, đón ánh mặt trời chói mắt, u ám cùng tươi sáng tương phản, cô không khỏi nhìn xuất thần.

Diêm Thiên Phạm bỗng xoay người đối mặt với cô, không nói lời nào mà chỉ ném cho cô một cái liếc mắt khinh miệt.

Vân Yên nén xuống cảm giác tim đập nhanh, bình tĩnh nói: “Tôi muốn xin anh bỏ qua cho công ty của cha tôi, anh có nhiều công ty như vậy, có nhiều tiền như vậy, cũng không cần đến công ty của cha tôi, tôi van xin anh, bỏ qua cho công ty của cha tôi được không?”

Hắn nhìn cô gái thực sự ngây thơ hồn nhiên trước mặt, không khỏi cười ra tiếng, thanh âm kia tràn đầy khinh miệt, mà nụ cười không mang theo độ ấm lại khiến cho người ta phát rét từ đáy lòng.

“Anh đang..  … cười cái gì?” Cô ngập ngừng hỏi, trên mặt hiện ra một tia sợ hãi.

“Tôi đang cười sẽ không ai cảm thấy thỏa mãn đối với số tiền mình kiếm được, dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ.” Chỉ có tiền bạc cùng quyền lực mới làm cho hắn cảm thấy tối cao, có thể làm bạn với hắn từ từ chợp mắt vượt qua đêm dài.

“Vậy anh muốn như thế nào đây? Vì sao anh lại muốn gặp tôi?” Cô có thể hết sức khẳng định, trừ bỏ lúc tang lễ, những lần hắn và cô gặp mặt trước đây, hắn đối với cô không có nửa phần trí nhớ.

“Nếu cha cô muốn cô đến đây, chẳng lẽ ông ta không nói cho cô biết tôi hy vọng cô làm như thế nào sao?” Hắn khinh thường hỏi.

“Anh muốn như thế nào?” Ánh mắt của cô có một tia sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy tất cả dũng khí nhìn vào khuôn mặt lạnh như băng kia.

“Tại sao cô lại đồng ý tới đây? Cha cô yếu đuối không dám đối mặt với tôi, hừ! Loại người ngay cả con gái ruột của mình cũng có thể bán đứng như thế, tôi thực sự coi thường ông ta.” Giọng điệu hắn khinh bỉ nói.

“Tôi không cho phép anh nói cha tôi như vậy!” Cô không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt cô phê bình cha cô, cha là người thân duy nhất của cô.

Diêm Thiên Phạm tiến lên một bước, ngạo nghễ đứng trước mặt cô, liếc nhìn cô: “Cô ngược lại rất có dũng khí đấy! Được, từ hôm nay trở đi, cô chính là tình nhân của tôi.” Hắn sẽ hoàn toàn gột rửa hơi thở thiên sứ hắn chán ghét trên người cô, khiến cho cô cùng rơi xuống địa ngục với hắn, cùng trầm luân, cùng sa đọa.

Mặc dù trên người hắn toát ra vẻ khí phách khiến người khác phải sợ hãi, nhưng Vân Yên vẫn cố tự trấn định nói: “Anh không thể xem mình là thần, động một chút là muốn làm gì thì làm.”

Hắn nâng cằm của cô lên, ngang nhiên nói: “Tôi chính là thần, cô muốn chống lại tôi sao?”

“Anh..  .  buông tôi ra!” Cô kinh hãi phản kháng.

“Ở trong căn nhà này, tất cả mọi người đều do tôi sai khiến.” Hắn ngang ngược.

“Nếu như  .  …. tôi không như vậy thì sao?” Cô sợ hãi hỏi.

“Cô muốn cha cô sống hay là chết đây?” Lông mày hắn không nhíu lấy một cái, lạnh lùng để cho cô tự chọn lựa.

“Đây là một quốc gia cai trị bằng pháp luật, anh không thể muốn làm gì thì làm.” Nàng cố gắng lấy một tia dũng khí, rụt rè nhắc nhở.

“Rất nhiều việc không cần tự tay tôi động thủ, tôi có thể dùng tiền thuê kẻ khác làm, hơn nữa sẽ không để lại chút dấu vết nào.” Diêm Thiên Phạm thản nhiên nói, tuyệt không chột dạ.

“Anh không thể làm như vậy!”

“Cha cô đã bán cô cho tôi rồi! Cô còn muốn chống cự cái gì?”

“Tôi đến đây là bởi vì tôi yêu cha mình, nhưng không có nghĩa là tôi muốn bán rẻ tất cả tôn nghiêm của mình.” Vân Yên không nhịn được lớn tiếng reo hò quyền lợi.

“Rất tốt! Cô rất có khí khái, tôi nghĩ ngày mai trên báo, cô sẽ thấy tin cha mình không còn một xu dính túi, bị mọi người đuổi theo đòi nợ.” Hắn từ trước đến giờ đều rõ ràng làm sao sử dụng tất cả lợi thế trong tay mình.

“Công ty của cha tôi chỉ là kinh doanh không tốt, nào có nợ nần chồng chất?” Cô hoảng sợ không hiểu.

“Cha cô ham mê cờ bạc, chẳng lẽ cô không biết sao?”

“Anh rốt cuộc muốn như thế nào?” Cô không muốn nghe hắn nói xấu cha nữa, nhưng vì cha, cô lại không thể không ở lại đây mặc cho hắn chế nhạo, ai! Cô thật muốn chạy trối chết.

“Cô hãy làm tình nhân của tôi.” Phụ nữ, chỉ có tác dụng giúp hắn làm ấm giường, nhìn cô nhỏ nhắn như vậy, hắn thật sự lo lắng cho mình sẽ đè chết cô.

“Tôi mới mười tám tuổi.” Vân Yên vẫn cúi đầu, tránh né ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn.

“Luật pháp chỉ quy định tuổi tác khi kết hôn, cũng không quy định tuổi làm tình nhân, tôi nghĩ dưới sự dạy dỗ của tôi, cô sẽ trở thành một tình nhân xuất sắc.” Môi hắn nâng lên một nụ cười lạnh tà ác.

“Anh thật tàn nhẫn!” Cô chưa bao giờ gặp qua người đàn ông tràn đầy nguy hiểm giống như hắn, có chút không biết phải làm sao.

“Tàn nhẫn? Cha cô cùng mẹ tôi lên giường, khiến cho cha tôi thống khổ như vậy, hơn nữa còn hại chết ông ấy, cái này không tàn nhẫn?! Tôi cũng muốn cho ông ta nếm thử một chút đau thấu tâm can này.” Diêm Thiên Phạm oán hận nói.

“Anh không thể nói cha tôi như vậy, cha tôi không phải loại người như thế, anh nhất định là hiểu lầm ông ấy!” Vân Yên hết sức giải thích vì cha.

“Tôi tận mắt nhìn thấy, còn có thể là hiểu lầm sao? Hiện tại chúng ta cũng nên thực tập một chút đi!”

Hắn bỗng nhiên dùng một tư thế cuồng vọng hôn môi của cô, bàn tay gắt gao chế trụ eo của cô, bừa bãi hôn cô.

Vân Yên liều mạng giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi sức mạnh như loài báo đen của hắn.

Hắn ở trên bờ môi của cô giống như dã thú cắn mút, cho đến khi nếm được trong miệng cô có vị máu tươi, lúc này mới buông cô ra.

Tay cô chạm nhẹ vào bờ môi mình, nhìn thấy vài giọt máu trên ngón tay, không khỏi dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn.

Cô căn bản kinh nghiệm hôn cũng không có, làm sao có thể làm tình nhân của hắn? Nhưng tương lai của cha đang nằm trong tay hắn, người đàn ông tràn ngập khí phách mãnh liệt cùng ham muốn giữ lấy này, cô làm sao có thề thoát khỏi hắn?

Diêm Thiên Phạm chăm chú nhìn cô, đem môi của hắn liếm láp vết máu còn lưu lại trên đôi môi của cô.

Động tác hắn thong thả, ưu nhã, tựa như dã thú bắt được con mồi, đem máu của cô trở thành một bữa ăn mỹ vị để thưởng thức.

Cô cảm thấy thân thể mình đang phát run, đôi môi anh đào không khỏi run rẩy nói: “Anh chừng nào mới có thể trả lại tự do cho tôi?” Cô thầm nghĩ trong lòng, có lẽ chỉ cần qua một thời gian ngắn cô vẫn có thể làm chính mình.

“Chờ đến lúc cô phục vụ để cho tôi cãm thấy hài lòng, chờ đến lúc cô chuộc hết mọi tội lỗi của cha cô.”Hắn lãnh khốc tuyên bố, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên kết cục thảm hại mà cha cô tạo ra, cô vĩnh viễn không có một ngày được tự do, hắn nhất định cả đời này độc chiếm cô.

“Nếu như tôi chạy trốn?” Cô cảm giác mình giống như một con thú bị sập bẫy của con người, chỉ có thể chờ đợi thợ săn phóng thích.

“Tôi sẽ trả thù cha của cô!” Di? Hương vị trên người cô không tệ! Hắn sẽ làm một nơi khác trên người cô chảy máu ── hừ! Cô chính là thiên sứ đẫm máu, sự thật này làm bụng dưới của hắn một hồi căng thẳng.

“Tôi đã biết.” Cô yêu cha, bất luận có khổ hơn nữa, cô cũng nguyện ý chịu đựng.

“Nếu cô đã biết số phận của mình, còn không mau đến đây biểu hiện một chút?” Ánh mắt hắn tà ác ra hiệu nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô, ngón tay cũng lướt dọc theo cánh môi của mình.

Vân Yên từ từ đi về phía hắn, dưới sự soi mói của hắn, môi cũa cô khẽ chạm vào hắn.

Diêm Thiên Phạm duỗi tay ra, kéo thân thể mảnh mai của cô vào trong ngực, làm cô cảm giác được sự mạnh mẽ của hắn.

Trong gian phòng tràn đầy ánh mặt trời giữa trưa hè, một cuộc chạy trốn, truy đuổi con mồi đang bắt đầu ──

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN