Trái Đất Tròn, Không Gì Là Không Thể! - #Đã Bao Lâu Rồi Bạn Chẳng Dành Cho Mình Chút Lặng Giữa Cuộc Đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
97


Trái Đất Tròn, Không Gì Là Không Thể!


#Đã Bao Lâu Rồi Bạn Chẳng Dành Cho Mình Chút Lặng Giữa Cuộc Đời


Cuộc sống gấp gáp áp lực cuốn ta đi, ta cũng quên luôn cảm giác đón ánh nắng buổi sớm là thế nào, quên luôn cảm giác nhìn mưa rơi, ta quên luôn những điều bình dị như thế!

***

Đã lâu rồi không còn những thói quen xưa.

Đã lâu rồi không còn cảm giác đợi chờ một ai, và cũng không bận để nhớ những ngày đặc biệt sẽ đến…

Đã lâu rồi không đặt bút viết, không còn những suy nghĩ trẻ con như mới vài năm trước…

Đã lâu rồi, tôi tự hỏi mình có trở nên vô cảm hơn?

Có phải cuộc sống bận rộn và phức tạp đã ném chúng ta vào mớ hỗn độn, rồi ta chợt giật mình vì cái tôi đã thay đổi quá nhiều, thậm chí là ta đánh rơi đâu đó những giá trị nội tại vẫn hằng có…

Và rồi sao?

Rồi một lúc nào đó ta chợt ngẫm ra, rằng bản thân đã thay đổi thật nhiều. Thực dụng hơn, trưởng thành hơn… vẫn biết thay đổi là quy luật theo thời gian, nhưng có những sự thay đổi ta không nhận thức rõ, hay không muốn nó sẽ như thế. Thay đổi, có nghĩa là không còn được giữ mãi cái trẻ con vô tư ngày hôm qua. Thay đổi, nghĩa là để cuộc đời khiến ta nhận ra: có những quy luật trần trụi đến mức cay đắng và khó chấp nhận. Và ta phải sống, chấp nhận nó. Vì cuộc đời là thế!

Và rồi một lúc nào đó, ta cũng sẽ nhận ra mình vô cảm hơn, vô cảm với những người thân yêu, vô cảm với những điều bình dị của cuộc sống, thậm chí vô cảm với cả bản thân mình… Có những khi ta giật mình, sực nhớ lâu rồi mình không nói lời yêu thương nào với mẹ, không hỏi thăm thường xuyên những người yêu thương trong gia đình, không chuyện trò với những người bạn cũ… Ta cứ thế sống, chạy đua với đời, chạy theo những trò vui. Rồi ta sẽ bước qua những ngưòi nghèo khó bên đường mà không chút bận tâm, ta chạy vội đến chỗ làm bỏ lại sau lưng một người già yếu đang ngập ngừng chưa biết qua đường thế nào… Cuộc sống gấp gáp áp lực cuốn ta đi, ta cũng quên luôn cảm giác đón ánh nắng buổi sớm là thế nào, quên luôn cảm giác nhìn mưa rơi, ta quên luôn những điều bình dị như thế!

Vì đến những phút bình lặng cho bản thân, nhiều khi cũng hiếm, nói gì đến chăm sóc cho tâm hồn và sức sống của con tim. Ngày qua ngày cứ thế trôi, ta quên mất rằng mình đang “Sống”…

Chỉ mong mỏi một ngày được bình yên cũng khó đến thế sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN