Trai Đẹp Né Qua Một Bên! - Chương 19 : Thám Hiểm Núi Sơn Tây ( Thượng )
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Trai Đẹp Né Qua Một Bên!


Chương 19 : Thám Hiểm Núi Sơn Tây ( Thượng )


Bầu trời bên ngoài chỉ mới vừa lờ mờ sáng, sương lạnh vẫn còn động trên lá cây ngoài vườn. Trong phòng một cô gái đang vùi trong chăn ấm say giấc nồng. Gương mặt khi ngủ xinh đẹp mê hoặc lòng người, dáng dấp quyến rũ được tấm chăn bao bọc thật có chút lôi cuốn.

Nhưng mà cảnh tượng này chưa giữ được bao lâu thì chuông điện thoại ở đầu giường đã reo lên phá rối. Đường chân mày của cô gái nào đó khẽ nhăn lại, tay quơ loạn xạ tìm vị trí của điện thoại.

– Alo…- Thiền Nguyệt Cát bắt máy mà mắt vẫn nhắm nghiền, giọng điệu có chút lười nhác.

– Cô giờ này vẫn còn ngủ sao?- Vân Nhã Thiên nghe tiếng nói như mèo kêu của cô thì có chút hứng thú.

– Lại là anh à Vân Nhã Thiên? – cô nghe giọng nói quen thuộc thì đoán mò nhưng cũng có chút bất mãn – Sáng sớm anh gọi tôi làm gì?

– Cô hỏi tôi? Mới một ngày thì cô đã quên rồi sao – Vân Nhã Thiên ngồi ở ghế lái nhìn vào căn nhà trước mặt – Chuyến thám hiểm… cô mau chuẩn bị rồi ra trước nhà đi.

Vân Nhã Thiên nói rồi cúp máy làm cho cô gái ở trên giường chưa kịp nói câu nào. Hắn nói ra trước nhà… chẳng lẽ…

Cô mở tấm rèm cửa sổ nhìn ra trước nhà, chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đậu ở bên đường ngay trước nhà cô.

Thiền Nguyệt Cát mắt nhắm mắt mở vào nhà vệ sinh rửa mặt , thay đồ. Sau khi bước ra thì lấy theo chiếc balô chất đầy đồ đã chuẩn bị sẵn ngày hôm qua. Chỉ tiếc là cô lại đau đầu một chuyện… Thiền Nguyệt Cát không có nổi một đôi giày thể thao nào cả.

Thiền Nguyệt Cát có cả một gian phòng chứa toàn là đồ hàng hiệu từ quần áo, váy dạ tiệc, túi xách,… cho đến mỹ phẩm, giày cao gót. Nhưng đau lòng là cô tìm cả buổi cũng không có đôi giày nào vừa ý.

Chẳng lẽ từ trước đến nay nữ phụ Thiền Nguyệt Cát không đi leo núi hay đại loại ở đâu đó cần đi bộ nhiều hay sao?

Chẳng lẽ đi núi mà mang giày cao gót ? Cô hết cách đành mang vào chân đôi giày 7 phân được coi là thấp nhất trong đám rồi bước ra ngoài.

Trong nhà bây giờ mọi người vẫn còn ngủ, ngay cả cánh cửa phòng của Thiền An Hạ cũng còn đóng chặt.

Sau khi, Thiền Nguyệt Cát thành công leo lên xe thì lại quay qua hỏi hắn.

– Này.. giờ này còn sớm anh qua nhà tôi làm gì? – cô nhìn Vân Nhã Thiên khó hiểu – Rõ ràng 6 giờ mới xuất phát mà.

– Là bà tôi bắt buộc.. bảo phải dẫn cô đi ăn sáng – Vân Nhã Thiên nhớ đến mấy lời than thở của bà nội mà có chút bất lực, bà anh đúng là hết nói nổi.

Thiền Nguyệt Cát ở một bên cũng đen mặt coi như hiểu chuyện. Lão bà thật sự là.. khụ khụ … không biết ngượng ngùng.

Vân Nhã Thiên lên ga sau đó phóng xe đi vào trung tâm thành phố. Nói là còn sớm nhưng nhiều gian hàng đã mở cửa từ lâu, trên đường cũng đã có nhiều người qua lại để đi làm.

– Cô muốn ăn gì? – Vân Nhã Thiên tập trung lái xe, miệng thả ra câu nói.

– Anh trả tiền phải không? – cô nghe hắn hỏi có chút ngạc nhiên nhưng nhanh chóng tiếp lời.

– Cô nghĩ tôi không có tiền trả sao?- Vân Nhã Thiên nghe câu hỏi liền nhìn sang cô , giọng nói vô tình có chút trêu chọc – Hay là cô muốn bao tôi ăn?

– Ách.. được rồi! Dù gì anh cũng có công chở tôi đi… tôi bao anh ăn – Thiền Nguyệt Cát nghe giọng điệu của hắn tuy có chút không quen nhưng lại rất hào phóng.

Môi Vân Nhã Thiên khẽ nhếch lên, không trả lời, tay chuyển vô lăng quẹo vào con đường khác. Con hẻm này hình như ít người hơn nhưng hàng quán ven đường rất đông. Người đến ăn cũng đông nghẹt như đi chơi tết.

Thiền Nguyệt Cát còn chuẩn bị tinh thần hắn sẽ đi đến nhà hàng nào đó sanh trọng . Không ngờ lúc này chiếc xe hơi tấp vào lề đường bên cạnh rồi dừng hẳn. Vân Nhã Thiên ở một bên còn làm các hành động như chuẩn bị xuống xe, gương mặt cô hiện tại trông rất ngu ngốc nhìn hắn chằm chằm.

– Cô không định xuống xe sao?- Vân Nhã Thiên cảm nhận được ánh mắt của cô thì thú vị lên tiếng.

– Anh nói đi ăn mà… chẳng lẽ ở đây sao?- Thiền Nguyệt Cát khó hiểu chỉ chỉ vào hàng quán ven đường.

– Đúng, đi ăn hủ tiếu gõ – Vân Nhã Thiên lại như không cảm thấy có gì kỳ lạ, sau đó mở cửa xuống xe.

Thiền Nguyệt Cát cũng chậm chạp đi xuống… lỗ tai cô chắc chắn không nghe lầm chứ?

Vân Nhã Thiên vừa nói… muốn đi ăn hủ tiếu gõ? Người như Vân Nhã Thiên cũng biết đi ăn hủ tiếu gõ sao?

Dáng dấp cao lớn của Vân Nhã Thiên đi trước, hơn nữa đôi chân thon dài còn là một lợi thế. Vân Nhã Thiên đi đến chiếc xe đẩy có dán giấy màu in ba từ hủ tiếu gõ phía trước .

Khoảng đất phía trước có để vài chiếc bàn nhựa và vài cái ghế. Vân Nhã Thiên rất tự nhiên ngồi xuống chiếc bàn gần đó. Trên người anh hôm nay mặc chiếc áo thun màu đen đi cùng với quần jeans xanh , chính vì thế khiến khí chất lạnh nhạt giảm đi thay vào lại có chút dễ gần.

Quan trọng là làn da của Vân Nhã Thiên rất trắng , hơn thế lại có khí chất hơn người. Gương mặt góc cạnh thon dài, đôi mắt sâu thẳm vô tình nhìn đến điểm nào đó… cái này được gọi là trai đẹp ngồi đường.

Vì thế dù là ngồi vỉa hè vẫn có rất nhiều người chú ý đến Vân Nhã Thiên.

Thiền Nguyệt Cát nhìn hình ảnh này có cảm giác kỳ lạ trong lòng, hình như đây là lần đầu cô thấy Vân Nhã Thiên đẹp như vậy.

– Oa… có phải là tiên không? Anh ấy đẹp trai bá đạo luôn –

– Đúng rồi… ước gì bác cũng kiếm được thằng con rể sáng sủa như vậy –

“……”

“……”

Nhóm thiếu nữ ngay cả những bác gái trung niên xung quanh bàn tán sôi nổi nhìn Vân Nhã Thiên. Ai cũng mắt sáng rỡ như đèn pha làm cô nhìn thấy thật sự có chút… khụ khụ… nhưng mà hình như Vân Nhã Thiên lại không có phản ứng gì cả.

Nói là vậy nhưng Thiền Nguyệt Cát cũng là đại mỹ nhân, khi cô bước vào ngồi cùng Vân Nhã Thiên đã thu hút gần hết ánh mắt của đàn ông gần đó.

Trên người cô hiện tại cũng là mặc quần jeans xanh với chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Nhưng dáng người của Thiền Nguyệt Cát vốn dĩ đã rất nóng bỏng, quần áo vừa vặn ôm lấy cơ thể.

Dù là cô mặc kín cổng cao tường nhưng các đường cong trên cơ thể cũng không thể không khiến cho đàn ông khác thèm thuồng. Đã thế gương mặt còn tinh xảo, yêu kiều, đôi mắt lại mông lung như nước hờ hững đã khiến cho đàn ông bấn loạn.

– Cô gái đó thật sự xinh đẹp quá –

– Phải phải… tao cũng không chịu nổi –

“……”

“…….”

Đây chính là lời bàn tán của đám đàn ông gần đó. Nhưng lọt vào tai cô chỉ khiến cô có chút khinh thường.

– Xin hỏi hai anh chị muốn ăn gì? – lúc này có một cô bé khoảng mười tuổi lên tiếng đáng yêu hỏi, nhưng mắt thì nhìn Vân Nhã Thiên chằm chằm.

– Ở đây em bán cái gì? – cô nhìn cô nhóc đáng yêu dịu giọng hỏi.

– Dạ.. ở đây có hủ tiếu sườn, bò viên, khoanh giò, còn có mì nữa ạ – cô nhóc nghe tiếng nói thì trả lời theo thói quen nhưng đặc biệt không nhìn cô mà chỉ nhìn Vân Nhã Thiên – Anh này.. thật đẹp trai.

Cô ở một suýt sặc nước mà chết… không ngờ bé gái còn nhỏ đã biết mê trai đẹp rồi. Cô còn tưởng tượng được mắt bé gái này sắp biến thành hai trái tim cũng không chừng.

– Cô ăn gì? – Vân Nhã Thiên lại như không có phản ứng với câu nói của bé gái mà quay sang nhìn cô.

– Tôi thích ăn bò viên – Cô ở một hào hứng nói.

-Cho anh hai tô hủ tiếu bò viên nhé – Vân Nhã Thiên quay sang nhìn cô bé còn lấy tay vò đầu đứa nhỏ một cái, trên môi còn miễn phí thêm một nụ cười nhẹ.

Thiền Nguyệt Cát nhìn hành động này mà bị đơ đến vài giây… cô không ngờ được hành động này của Vân Nhã Thiên.

Vân Nhã Thiên… biết cười sao?

Bé gái lập tức chạy vô xe bảo cha mình làm. Chẳng mấy chốc hai tô hủ tiếu bò viên đã được bưng đến.

– Của hai anh chị… hôm nay quán có khuyến mãi em khuyến mãi cho anh đẹp trai này nhiều bò viên – bé gái cười tươi như hoa rồi ngại ngùng chạy vào bên trong.

Thiền Nguyệt Cát nhìn đến tô của Vân Nhã Thiên thì trợn mắt.

Hủ tiếu gõ mà cũng có khuyến mãi sao trời … mà cái này có phải là hơi quá rồi không?

Bò viên chất đầy cả tô Vân Nhã Thiên đến nỗi không thấy được được hủ tiếu… nhìn sang tô của cô thì chỉ được vài viên lác đác.

Thiền Nguyệt Cát đen mặt… bé gái này thật sự là phân biệt đối xử. Cô hiện tại cũng là mỹ nhân cơ mà… bé gái này làm cho sự tự hào về nhan sắc của cô đã bị giảm đi không thương tiếc.

Vân Nhã Thiên đúng là biết dùng nhan sắc lừa tình!

Bây giờ thì cô hiểu được tại sao khi nãy gọi món Vân Nhã Thiên lại cười với bé gái đó rồi…. chính xác là lừa tình trắng trợn!

– Cô ăn đi – Vân Nhã Thiên lúc này lại gắp bò viên qua bên tô của cô, hắn gắp qua hết tất cả số bò viên trong tô.

– Sao.. anh lại cho tôi hết? – cô đang oán hận trong lòng nhưng thấy hành động này thì lập tức ngạc nhiên.

– Tôi bị dị ứng với thịt bò – Vân Nhã Thiên gắp hết sang cho cô rồi ở một bên chỉ ăn hủ tiếu không, không nói thêm lời nào nữa.

Cô lập tức bị đứng hình.. nếu hắn bị dị ứng sao còn gọi món này. Hơn thế còn gắp hết cho cô nữa…

Cô không dám nghĩ nữa.. ở một bên chỉ dám lén lút nhìn Vân Nhã Thiên. Trong lòng lại trào dâng lên cảm giác lạ lẫm. Sau khi xử lí xong cô và Vân Nhã Thiên cùng đi ra xe.

Có lẽ là do tham ăn cộng với cô không quen đi giày cao gót nên khi đi được vài bước liền xém té. Cũng may Vân Nhã Thiên ở một bên kịp kéo cô lại.

– Cô đi núi mà mang giày cao gót sao?- Vân Nhã Thiên nhìn đến đôi giày của cô thì chân mày khẽ nhướn lên.

– Thật ra tôi không có đôi giày thể thao nào cả… nó là đôi được nhất rồi đấy – cô thành thật nhìn hắn.

Vân Nhã Thiên không nói gì cùng cô lên xe rời đi. Nhưng đi được một lúc thì anh ngừng lại trước một cửa hiệu giày thể thao.

– Giày cô size mấy? – Vân Nhã Thiên bất ngờ quay sang hỏi cô một câu.

– Là… 37.5 – cô khó hiểu nhưng cũng trả lời theo quán tính.

Vân Nhã Thiên mở cửa bước xuống xe rồi đi vào trong tiệm giày đối diện. Một lát sau liền xách một cái túi đi ra đưa cho cô.

– Cái này là gì? – cô cầm cái túi còn chưa hiểu chuyện , mở ra bên trong là một đôi giày thể thao màu trắng rất đẹp – Anh mua giày mới à?

– Cô nghĩ đôi giày đó tôi mang vừa sao?- Vân Nhã Thiên có chút hừ lạnh lái xe thẳng đến vùng ngoại ô.

– Đừng nói là cho tôi đấy nhé… – cô liền giật mình khi thấy size giày ở dưới đế, nhìn sang hắn không tin – Anh hôm nay rất kỳ lạ đó.

– Là do bà tôi nói phải đối xử tốt với cô… chắc chắn sau chuyến đi này trở về bà tôi sẽ đến thăm hỏi cô thôi – Vân Nhã Thiên ở một bên rất bình tĩnh trả lời, nhìn vào thật sự chẳng biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Thiền Nguyệt Cát nghe câu trả lời thì hiểu ra… nhưng trong lòng lại trào dâng cảm giác kỳ lạ, hình như cảm giác không phải chỉ bình thường như những gì Vân Nhã Thiên nói.

Chiếc xe chạy đi cách thành phố vài km, lúc này cô và Vân Nhã Thiên không nói với nhau câu nào. Chạy được một lúc, xung quanh đã ít nhà cửa hơn còn có nhiều cây cối . Trước mặt còn nhìn thấy cả một dãy núi to lớn.

Lúc này đại não cô đã truyền đến một thông tin quan trọng mà cô lại quên mất.

– Vân Nhã Thiên, chuyến đi này điểm đến là ở đâu vậy? – cô lập tức nhìn sang hắn.

Chiếc xe lúc này đã dừng lại trước một nhà trọ ở dưới chân núi. Vân Nhã Thiên tắp vào bên đường nhìn cô.

– Chính là địa điểm núi du ngoạn Sơn Tây – Vân Nhã Thiên tháo dây an toàn nói – Cô không biết sao?

– Sơn Tây? – Thiền Nguyệt Cát nghe đến hai từ này trong lòng liền nổi cơn sóng dữ, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Nữ phụ bị giết ở núi Sơn Tây… cô đi du ngoạn ở núi Sơn Tây. Chắc chắn là không xong rồi…

Thiền Nguyệt Cát tâm trạng rối rắm đi vào nhà trọ cùng Vân Nhã Thiên. Bên trong có đôi vợ chồng chủ quán ra tiếp đón.

– Hai người trẻ tuổi đến để thuê phòng sao? – người chồng lên tiếng hỏi nhìn cả hai – Một phòng hay là hai phòng?

-Cái ông này… nhìn hai người chắc chắn là người yêu rồi còn hỏi – người vợ bên cạnh trách người chồng không hiểu chuyện – Chắc là một phòng phải không?

– A~ .. không phải đâu hai bác – Thiền Nguyệt Cát bị câu nói của hai vợ chồng làm cho tỉnh táo lại – Chúng con chỉ là bạn thôi.. nên thuê 2 phòng.

Hai vợ chồng không tin nhìn hai người trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt. Nhưng cũng đến quầy lấy chìa khóa của hai căn phòng rồi dẫn cả hai lên trên nhận phòng. Sau khi đem được quần áo vào phòng, cô liền thở hắt ra.

Nhưng tâm trạng cũng có chút không yên lòng… có Thiền An Hạ đi chung, chuyến đi này chắc chắn lành ít dữ nhiều.

Chẳng bao lâu dưới phòng trọ liền có tiếng khách mời đến. Vì là phòng trọ cũ không như ở thành thị, nên tiếng nói ở dưới lầu vang vọng lên phía trên, có thể nghe thấy rất rõ.

– Cô cho chúng cháu thuê phòng- giọng nói nhỏ nhẹ như nước này thì có biến thành tro cô cũng biết là ai nói.

– Cho hai phòng – tiếp theo là một tiếng con trai có vẻ nghiêm nghị, nhưng giọng điệu này cô nghe lại rất quen tai.

Thiền Nguyệt Cát tò mò ra mở cửa, cùng lúc Vân Nhã Thiên ở đối diện cũng mở cửa bước ra. Hai người ở phía dưới lầu lúc này bước lên.

Đập vào mắt cô không có gì ngạc ngiên chính là Thiền An Hạ. Trên người mặc chiếc quần short ngắn năng động với chiếc áo thun hồng. Nhưng cái làm cô không ngờ là người đi cùng cô ta.

– Chính Nghiêm… sao anh lại ở đây? – cô nhìn đến người con trai cao lớn, dáng người mạnh mẽ cứng cỏi do học võ mà ngạc nhiên.

– Là do em mời anh ấy đi cùng đó.. chị thấy được không? – Thiền An Hạ tinh nghịch nói trước còn tỏ ra đáng yêu nhìn cô.

Hừ… cô ở một bên chỉ hừ lạnh không thèm trả lời.

– Người này là.. – Chính Nghiêm chăm chú nhìn cô rồi lại chuyện hướng khi nhìn thấy Vân Nhã Thiên ở kế bên.

– Tôi là Vân Nhã Thiên – Vân Nhã Thiên dựa người vào cửa, bộ dáng thoải mái nhìn Chính Nghiêm đánh giá.

– Anh Chính Nghiêm.. Nhã Thiên là hội trưởng của trường chị Nguyệt Cát đấy ạ! – Thiền An Hạ lại cố ý xen vào.

– Vậy sao?- Chính Nghiêm âm trầm cười nhạt nhìn cô rồi nhìn sang Vân Nhã Thiên – Rất vui được làm quen.

– Tôi cũng vậy – Vân Nhã Thiên gật đầu chào hỏi rồi quay người vào trong đóng cửa lại thật mạnh.

Không biết khi đó, hai người con trai đã dùng đôi mắt âm trầm đánh giá nhìn đối phương. Không biết hai tên này đang suy nghĩ gì trong đầu nhưng tất nhiên chính là không cho người khác hiểu rõ.

Thiền Nguyệt Cát nhìn tình cảnh này cũng không biết phải diễn tả làm sao.

– Thiền Nguyệt Cát.. lâu không gặp nhỉ? – Chính Nghiêm đi ngang cô buông ra một câu rồi bước vào phòng của hắn đóng cửa lại.

Chỉ còn Thiền An Hạ ở một bên cười tươi rồi nhìn cô.

– Chị thấy thú vị chứ… chị có Vân Nhã Thiên thì tôi dùng Chính Nghiêm vậy – Thiền An Hạ khinh khỉnh nói nhỏ – Chắc chắn chuyến du ngoạn này sẽ rất thú vị.

– Cô lại định làm gì nữa đây? – cô hừ lạnh chán ghét nhìn cô ta.

Thiền An Hạ bỏ đi vào phòng, cô đứng ngoài cửa mà đầu óc chỉ biết rối bời.

Thiền An Hạ kêu thêm tên Chính Nghiêm theo để làm gì cơ chứ…

Hừ… Thiền Nguyệt Cát hừ lạnh vào phòng đóng cửa lại. Trước tiên nên suy nghĩ sắp xếp lại các tình huống cái đã… sau đó nghĩ cách đối phó với Thiền An Hạ rồi tính sao.

*Chú ý : Mọi ng cho Au hỏi ý kiến 1 chút: Au tính cho nữ chính chỉ thích 1 ng thôi. Nhưng 1 số bn lại thích NP…

Vậy mọi ng thích thể loại nào:

1/ NP

2/ 1 vs 1 (với Vân Nhã Thiên )

Xin mọi ng bình luận nhiệt tình 1 chút ạ! Au cảm ơn trước nha~~ (╯ 3╰ ) (╯ 3╰ ) ( ╯ε ╰) (╯ε ╰)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN