Trai Đẹp Né Qua Một Bên! - Chương 30 : Truy Tìm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Trai Đẹp Né Qua Một Bên!


Chương 30 : Truy Tìm


Cốc… cốc…

Tinh Linh Chi ở bên ngoài vừa tới công ty liền đến gõ cửa phòng của anh hai mình. Nhưng vài phút trôi qua cũng không thấy người trong phòng có phản ứng trả lời liền thấy kỳ lạ.

– Anh hai, anh có ở bên trong không? – Tinh Linh Chi lên giọng kêu lớn.

– Hừm… vào đi! – một giọng nam lúc này liền có phản ứng nhẹ giọng trả lời.

Tinh Linh Chi sau khi nghe được liền đẩy cửa bước vào. Trước mặt là người con trai trên nét mặt có chút suy tư và lo lắng nhìn đến bên ngoài cửa kính trong suốt bên ngoài. Bộ dáng này chính là lần đầu cô thấy được ở anh hai, không phải ở trường hợp nào anh hai cũng bày ra bộ mặt lạnh nhạt sao?

Cô bước nhẹ đi đến gần bàn làm việc liền thấy có một tập hồ sơ của nhân viên. Kế bên còn có một bức hình của một cô gái rất khả ái.

Ấy… anh hai từ khi nào lại có sở thích ngắm hình con gái nha~ .

– Bất ngờ nha… anh hai đang yêu à? – Tinh Linh Chi có chút trêu đùa anh hai.

– Ừm…. phải! – Tinh Mạnh Kỳ xoay người lại nhìn Tinh Linh Chi, câu nói cũng không biết có bao nhiêu thẳng thắn.

– Ách… khụ… – Tinh Linh Chi lại không ngờ được câu trả lời này, tất nhiên là kinh ngạc không thôi – Có phải đây là ảnh của chị ấy không?

– Ừm… – Tinh Mạnh Kỳ không chút giấu giếm, trong lòng cũng là có chút chấn động chưa dứt khi biết cô ấy đã xuất hiện ngay trước mắt.

– Tin hot nha… anh từ trước tới nay không có kết giao với nữ nhân. Mẹ ở nhà cứ lải nhải phải làm mai mối cho anh… – Tinh Linh Chi tinh nghịch cầm tấm hình lên ngắm nghía – Khụ khụ.. bây giờ chắc không cần nữa rồi.

Tinh Mạnh Kỳ bây giờ đầu óc vẫn đang suy nghĩ tìm ra cách nên mấy lời này cũng không có phản ứng gì.

– Này… anh sao lại không dẫn chị ấy về nhà? – Tinh Linh Chi háo hức muốn xem mặt chị dâu tương lai nhưng nhìn đến người trước mặt liền cụt hứng – Anh… rốt cuộc nãy giờ có nghe em nói gì không vậy?

– Hiện tại vẫn chưa phải lúc… bây giờ anh phải đi tìm cô ấy trở về – Tinh Mạnh Kỳ trong đầu cũng đã nghĩ ra được cách liền cầm áo khoác đi ra ngoài.

Trên tay anh cầm theo tấm ảnh của Nhật Dạ, tấm ảnh này từ tập hồ sơ được phóng to ra. Gương mặt hiền lành, có chút nét trong sáng của cô gái thật thu hút ánh nhìn người khác.

– Anh hai… anh hai… anh nói như vậy là có ý gì? – Tinh Linh Chi thấy anh gấp rút đi đâu đó liền không hiểu chuyện gì chỉ biết lên tiếng gọi.

Hừ… mới đây đã biến đâu mất tiêu rồi.

– Tin tức quan trọng này phải nên nói cho mẹ biết mới được… – Tinh Linh Chi liền nhớ đến phải thông báo cho mẹ liền lấy di động gọi đến số của mẹ yêu – Alo… mẹ hả? Con có chuyện muốn báo cáo…

———————————————————

– Anh Đắc Di, em nghe nói Thừa Hạo Du đã chuyển chỗ ở đến nơi khác. Kỳ lạ là mỗi tháng hắn lại chuyển đi một lần – một tên đàn em đưa thông tin điều tra được cho Đắc Di.

– Mỗi tháng lại chuyển một lần? Hừ… hắn cũng thật dư tiền – Đắc Di cầm mấy thông tin lên thu thập được liền cười mỉa – Những chỗ hắn từng ở là nơi nào?

– Khu chung cư ở phía Bắc , Khách sạn Đông Tỵ ở đường XX, Gần Khu thương mại ở trung tâm – Tên đàn em nhìn vào thông tin thống kê lại từng chút.

– Cái tên này cũng thật rắc rối… tại sao lại không ở một nơi cố định chứ – Cao Thái Ân nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng khó hiểu lên tiếng.

– Băng đầu đỏ của Thừa Hạo Du rất nổi tiếng là tàn bạo, tất nhiên sẽ dám làm nhiều chuyện phi pháp – Đắc Di có chút lòng tốt lên tiếng giải thích – Nếu bọn chúng cứ ở cố định một nơi thì băng đảng đã không tồn tại đến bây giờ.

– Vậy thì làm sao xác định được cô ấy đang ở đâu? – Cao Thái Ân lúc này đã thông suốt hỏi – Phải có chút manh mối mới xác định được chứ.

– Bọn đàn em của Thừa Hạo Du dạo này hoạt động ở đâu? – Đắc Di nhướn mày hỏi đàn em của mình.

– Dạ… bọn đầu đỏ đang đóng địa bàn tại khu ngã ba trung tâm thành phố, nơi đó gần khu thương mại rất dễ hoạt động – tên đàn em liền gật đầu nhanh chóng báo cáo – Nhưng theo tìm hiểu thì Thừa Hạo Du không có xuất hiện ở đó.

– Được rồi… đi làm chuyện khác đi – Đắc Di xua tay đuổi đàn em đi.

– Tên Thừa Hạo Du không xuất hiện thì làm sao đây? Không có hắn thì coi như công cóc – Cao Thái Ân nhăn mặt khó chịu, trong đầu đều là rối loạn.

– Không hẳn,… thủ lĩnh không có nhưng bọn lâu la sẽ là đầu mối quan trọng để tìm ra hắn. – Đắc Di khẽ mỉm cười châm chọc.

Trên đường cao tốc ở trung tâm thành phố, chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang mãnh liệt chạy trên đường. Tinh Mạnh Kỳ cũng không chậm bước nào , mọi thông tin anh điều tra được cũng đã đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Nhìn vào gương mặt lạnh nhạt đẹp như tạc tượng ấy tuy đều là lạnh nhạt vô tình. Nhưng trong lòng đã sớm nôn nóng đến không chịu được rồi. Tay điều khiển vô lăng cứ tăng tốc chạy đến trung tâm thành phố với hy vọng tìm được chút manh mối nào đó.

Chiếc xe đậu xát vào bên đường, xung quanh có rất đông người đổ vào khu mua sắm lớn nhất trong thành phố. Tinh Mạnh Kỳ không còn tâm trạng để tâm những sự việc đó, cái anh cần là bọn đàn em của Thừa Hạo Du.

Thời gian chậm chạp trôi qua, cuối cùng giờ cao điểm cũng tới. Ánh mắt người con trai ở trong xe vẫn chăm chú quan sát xung quanh thông qua của kính màu đen trên xe. Một số tên bộ dạng không mấy lương thiện đang từ trong ngõ hẻm bước ra hòa vào trong đám đông.

– Hôm nay khu trung tâm có khuyến mãi lớn… tranh thủ làm một bữa lớn đi – một tên lên tiếng trong đám đông.

– Ha ha… được chứ! Nghề của tao mà… – một tên được dịp cao hứng khoe khoang.

Trong mắt Tinh Mạnh Kỳ chợt lóe chút ánh sáng này. Bởi vì trước mặt chính là hai cái tên ngày hôm đó ở công viên. Ánh mắt anh nhìn theo bọn chúng không rời, tốt nhất vẫn nên không để cho bọn chúng thấy được mặt, nếu không sẽ bứt dây động rừng.

Sau một lúc, khi công việc của bọn chúng đã hoàn thành thì hai tên đó đã leo lên một chiếc xe hơi ở cuối hẻm rời đi. Chiếc xe hơi màu đen sang trọng cũng nối sát phía sau, gọi là theo sát nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định để tránh việc bọn chúng nghi ngờ.

Chiếc xe hơi phía trước vẫn thông dong chạy trên đường. Bên trong hai tên gương mặt bặm trợn đang trò chuyện với nhau.

– Mày định đi tìm anh hai sao? –

– Ừ… tao sẵn tiện báo cáo thông tin của thằng Đắc Di cho anh hai biết-

Chiếc xe lúc này rẽ vào một đường quốc lộ khác, càng đi càng cách xa trung tâm thành phố. Tinh Mạnh Kỳ vẫn kiên trì nối đuôi ở phía sau, một chút cũng không rời mắt.

Ngọn núi cách trung tâm thành phố một đoạn đường hơi xa bắt đầu đã hiện lên. Hiện tại, đã bước vào vùng ngoại ô nên không gian bắt đầu có chút yên tĩnh. Chiếc xe hơi cuối cùng cũng dừng lại dưới chân đồi, Tinh Mạnh Kỳ cũng dừng lại cách một đoạn khá xa chiếc xe hơi đó. Hai tên lưu manh bước xuống xe trên tay xách một túi đồ lỉnh kỉnh bắt đầu đi lên một con đường mòn trên sườn núi.

Tinh Mạnh Kỳ gấp rút xuống xe đi theo phía sau hai tên đó. Căn nhà gỗ lớn cuối cùng là thứ đập vào mặt anh, hai tên đàn em đó chính là bước vào căn nhà gỗ.

– Anh hai… mở cửa cho bọn em!-

Cánh cửa lúc này được mở ra, hai tên đó bước vào bên trong.

– Có mua những thứ đó không? – Thừa Hạo Du nhìn hai tên đàn em lên giọng.

– Có chứ… em đã mua những thứ anh căn dặn – Một tên đưa túi đồ cho Thừa Hạo Du.

– Thế nào? Có thông tin gì về thằng Đắc Di không? – Thừa Hạo Du ngồi xuống ghế nhìn hai tên đang đứng trước mặt.

– Hiện tại, bọn em vẫn chưa thấy động tĩnh gì của hắn. Nhưng bọn đàn em của thằng đó lại thường xuyên lảng vảng tại địa bàng của chúng ta. – một tên cúi đầu cung kính báo cáo.

– Theo như tìm hiểu thì bọn chúng đang truy tìm nơi ở của anh – tên khác cũng phụ họa theo.

– Vậy mà tụi bây vẫn còn dám đến đây? Nếu tụi nó theo dõi thì tụi bây có lãnh được hậu quả không? – Thừa Hạo Du đập bàn mạnh một cái tức giận, sát khí quanh người tăng cao.

– Anh hai… em xin lỗi – một tên sợ sệt run rẩy trả lời – Là do tụi em sơ ý, từ sau sẽ cẩn trọng hơn.

– Được rồi, kêu bọn đàn em giữ ý một chút. Thằng Đắc Di sẽ không để yên như thế… – Thừa Hạo Du phẩy tay đuổi bọn chúng – Đi nhanh đi… có việc sẽ gọi.

Hai bọn chúng nhanh chóng tiến ra ngoài, đúng là cái thứ gọi trung thành với chủ hết mực. Tinh Mạnh Kỳ ở phía sau cây cổ thụ lớn lúc này bước ra nhìn đến căn nhà gỗ.

Thừa Hạo Du ở đây… nhưng cũng chưa thể chắc chắn là cô ấy cũng ở đây!

Bước chân của anh có chút trầm tư , đứng đợi khoảng một lúc nhưng vẫn không thấy động tĩnh liền xoay người rời đi.

– Tôi không ăn…. tốt nhất đừng lại gần tôi – một giọng nữ lúc này lớn tiếng quát, nghe giọng điệu dường như có chút tức giận.

Bước chân của Tinh Mạnh Kỳ liền dừng lại, ánh mắt có tia lửa đi nhanh đến căn nhà gỗ để nghe rõ hơn.

Trong căn nhà lúc này, Nhật Dạ cô đang ngồi ở một góc trong phòng. Hai tay và hai chân đều bị trói chặt trên chiếc ghế , chỉ có cái miệng là có thể hoạt động được.

– Thế nào? Không phải rất đói sao… tôi đã mua đồ ăn cho cô còn gì? – Thừa Hạo Du đến gần cô cười chăm chọc – cô không thấy tôi như vậy là tốt bụng lắm sao.

– Phi phi… tôi không cần lòng tốt đó. Anh nếu như dám nói như thế thì sao không thả tôi ra. Giải quyết một cách chân chính… – cô lập tức tỏ thái độ khinh thường đối với hắn tột độ.

– Thiền Nguyệt Cát ơi Thiền Nguyệt Cát… cô vẫn như trước không hề thay đổi. Vẫn là cái thái độ đó… – Thừa Hạo Du cười khẩy nhìn cô.

– Thừa Hạo Du… rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại biết tên của tôi chứ? – Cô lúc này phải giải tỏa được thắc mắc trong lòng.

– Cô không biết tôi là ai sao? Cũng phải… đối xử với tôi như vậy cô làm sao còn nhớ đến phải không? – Thừa Hạo Du lại tiếp tục úp úp mở mở làm cho cô có chút khó chịu.

– Này… anh vào chủ đề chính đi được không? Tôi không có hứng thú với anh chơi trò mèo vờn chuột đâu – cô tay chân đã đau nhứt với lại máu cũng đã muốn tê liệt luôn rồi, tất nhiên tinh thần không thấy thoải mái khi hắn cứ vòng vo.

– Công ty của chủ tịch Thiền Long, phòng họp tầng 10 ….- Thừa Hạo Du cúi đầu kê sát miệng vào lỗ tai cô nói ra những cụm từ không có chủ ngữ nhưng lại làm cô chấn động không ít.

Chủ tịch Thiền Long không phải là ba ruột của Thiền Nguyệt Cát sao? Hắn ngay cả cái nay cũng biết luôn sao…. nhưng phòng họp tầng 10 …tầng 10 .

Một hình ảnh hết sức chân thực lúc này như một bộ phim chạy dọc theo ký ức trong đầu cô.

Trong đầu là hình ảnh một căn phòng không mấy đẹp đẽ vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cô. Giấy trắng vụn và xen lẫn với rác nằm trên mặt đất , đặc biệt còn trải dài khắp phòng. Trên bàn có mấy tập tài liệu bị dao rọc cắt nát , còn số khác thì bị tô vẽ đủ màu với những hình thù kỳ quái. Nhìn cứ giống như là cuốn sách tập vẽ của trẻ nhỏ vậy.

Nhưng kèm theo đó còn có giọng nói của một tên con trai vô cùng đáng hận đang dùng những từ hết sức vô lễ nhục mạ cô.

((- Hừm… lời đồn quả không sai… cô chỉ là một đại tiểu thư ngang bướng, hống hách, không xem người khác ra gì!-

– Cô chính là cảm thấy tiểu thư như cô… bị sai khiến làm việc nên không chịu được mới làm ra chuyện như thế để trả thù phải không? -))

Giọng điệu này, tính cách này… Nhật Dạ lập tức hớt hải nhìn đến Thừa Hạo Du ở trước mặt. Những thứ cô nghĩ đến có phải là thật không? Nếu nhìn kỹ… thật sự rất giống nhau.

– Thừa Hạo Du… anh không phải sẽ là Trần Thiện Đạo chứ? – cô có chút lắp bắp nói ra cái tên của hắn.

– Bingo! Cô cũng thông minh đấy… đoán trúng rồi – Thừa Hạo Du cười cợt một cách đáng sợ lại còn châm chọc cô.

– Anh.. anh thật sự là hắn? – cả cơ thể cô lúc này lại truyền lại trận run rẩy vì kinh sợ – Làm… làm sao.. anh lại xuất hiện ở đây?

– Cô không nhớ được bản thân cô đã làm gì với tôi sao? – Thừa Hạo Du đi đến gần nắm lấy cằm của cô, bắt cô phải đối diện với hắn – Trước mặt nhiều người cô đổ nước lau nhà lên người tôi, ngay cả đồ ăn thừa và rác. Trong công ty, danh dự của tôi đều bị cô phá đi hết… cô thì lại thong dong biến đi mất được sao?

– Hừ… anh nói mấy lời này thì có nghĩa gì? Muốn nói người khác sao không nhìn lại bản thân mình đi. Bản thân anh cũng có cái gì tốt đẹp… nói là tổng giám đốc mà ngay cả đúng sai vẫn không phân biệt được – cô nghe hắn kết tội trong lòng cũng không thấy thoải mái, đúng là từ ngày đó cô cũng không có gặp mặt hắn.

– Đúng là do tôi chủ quan… nhưng cô không thấy hành động đó quá đáng? Hiện tại… cuối cùng cô cũng lọt vào tay tôi – Thừa Hạo Du không để tâm tới mấy lời của cô chỉ chú trọng vào việc hiện tại – Cô cũng phải nên chịu trách nhiệm những việc mình làm đi.

– Này… anh đang định trả thù sao? Anh chẳng lẽ là loại người tiểu nhân đó – cô nhìn thấy nét độc đoán của hắn thì lạnh người – Rốt cuộc tại sao anh lại có mặt ở đây?

– Theo dõi cô… bốn năm trước tôi chính là đi đến núi Sơn Tây. Đi cùng cô còn có cả ba tên nam nhân nào đó – Thừa Hạo Du còn rất tốt bụng giải thích thắc mắc trong lòng cô – Cũng là không biết vì sao lại xuất hiện ở đây.

– Có thể cho là vậy đi… vậy còn việc trả thù Đắc Di thì có liên quan gì đến anh? – cô coi như cũng hiểu được một phần sự việc.

– Đã nhập vào thân thể người khác tất nhiên phải làm những việc nên làm của họ. Thằng Đắc Di chính bốn năm trước đã giết chết cha của Thừa Hạo Du… tôi là thay hắn trả thù – Thừa Hạo Du hiện tại đôi mắt tràn ngập lửa hận nhìn cô.

– Không được… cái đó là do tai nạn hơn nữa Đắc Di không ra tay giết hại cha của Thừa Hạo Du. Anh không nên làm càng như vậy – cô lắc đầu cho rằng những chuyện đó là hết sức vô lý .

– Làm sao cô biết chắc? Cha của Thừa Hạo Du vẫn ở trong chiếc xe đó rồi bị nổ tung nhưng thằng Đắc Di lại thoát ra được. Cô không thấy chuyện này vô lý sao… nó bây giờ còn dám vênh mặt lên – Thừa Hạo Du bóp mạnh vai cô nghiến răng – tổng thể có Thiền Nguyệt Cát là cô trong tay… tôi không sợ là hắn không đến.

– Đau quá… rốt cuộc anh muốn làm gì cơ chứ? – cô nhìn đến sát khí quanh người hắn mà căm ghét – Chỉ là một chút chuyện nhỏ giữa tôi và anh không cần phải làm liên lụy nhiều người như vậy!

– Chuyện nhỏ? Tôi không cho là như vậy… đã đi tới bước này tôi không cho phép bản thân quay đầu lại. Thù cũ nợ mới lần này tôi sẽ trả hết một lượt… – Thừa Hạo Du tất nhiên làm sao nghe lọt tay những câu của cô.

– Anh… anh….- cô ở bên tất nhiên không thể nào không tức giận nhưng cũng bất lực trước sự cứng đầu không hiểu lý lẽ của hắn.

Phía bên ngoài, bàn tay của Tinh Mạnh Kỳ khẽ siết chặt lại còn có thể nhìn rõ được cả gân xanh của bàn tay. Trong lòng cũng đã sớm không còn bình tĩnh như bên ngoài nữa rồi. Gương mặt xinh đẹp hiện tại đã lạnh đến mức nhìn đến cũng có thể giết người.

– Đợi một chút… tôi đã tìm ra em rồi! – lời nói rất nhỏ từ trong họng của anh vang ra chỉ đủ mình anh nghe thấy.

Ngước mắt nhìn đến ngôi nhà gỗ kia lần nữa rồi quay người rời đi. Không ai biết trong lòng người con trai kia đang suy nghĩ chuyện gì nhưng tương lai chắc chắn sẽ không êm đềm như bây giờ.

————————————————

* Lời tác giả: Cuối cùng các nàng cũng đã biết kết quả là ai rồi phải không?? (๑^ں^๑)(๑^ں^๑)

(゚∀゚)☞ Là Trần Thiện Đạo! ~~~

** Tốp 10 nàng đoán đúng và sớm nhất đây:

* 1. Suongtran2608

* 2. Hồ Trân

* 3. Nga Nguyễn

4. Ngọc’s Yuu’s

5. CubiVanAnh

6. Duong SuSu Duong

7. Song Hye Kyo

8. Trúc Linh

9. Lucyashichika

10. Để tôi một mình

==>> Nàg nào có tên thì bình luận tên thật để ta lưu lại, sau này sẽ dùng nó để đặt tên cho nhân vật nhé!! 〜

(*^▽^)/~~TUNG BÔNG NÀO!! ~~☆\(^ω^\)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN