Trai Đẹp Né Qua Một Bên! - Chương 36 : Ai Là Cô Dâu??
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Trai Đẹp Né Qua Một Bên!


Chương 36 : Ai Là Cô Dâu??


Thông tin con trai độc nhất của tập đoàn LMA kết hôn lan truyền nhanh chóng trong giới thượng lưu. Cổ phiếu của công ty cũng vì thế mà tăng giá đồng loạt. Các cổ đông và các đối tác cứ như thế tấp nập đến hợp tác , người thì hùng vốn kẻ thì đầu tư. Chỉ trong vài ngày giá cổ phiếu của tập đoàn LMA đã đạt đến đỉnh điểm trên sàn chứng khoán.

Đây chính là đề tài nóng hổi của giới truyền thông phải tốn bao nhiêu giấy mực để viết. Nhưng cái mà bất cứ ai cũng thắc mắc là tại sao thông tin về vị hôn thê của một tập đoàn lớn như thế vẫn không hề bị tiết lộ. Mặc dù đã sắp đến ngày hôn lễ diễn ra nhưng thông tin về cô dâu vẫn là một bí ẩn.

– Bí bo bí bo…. Đông Đông lái xe ô tô – tiếng trẻ em vang lên bên tai thật có chút thanh tịnh nhưng vô cùng ấm áp , chợt có câu nói vang lên – Dì Nhật Dạ… ẩm Đông Đông.

Nhật Dạ chăm chú nhìn đến nơi xa xăm trong đầu lại nhớ đến chuyện kỳ lạ mà Tinh Mạnh Kỳ đã làm gần đây. Thật sự có gì đó không được bình thường… nhưng cô vẫn không thể hiểu được là chuyện gì. Quan trọng, tại sao lại có một cô gái chấp nhận được chuyện thử giúp váy cưới? Hơn nữa là hôn lễ chính thức còn đặc biệt nổi tiếng như vậy thì không thể nào không chịu lộ diện!

Đau đầu quá… dù gì cũng không còn liên quan đến cô nữa. Nhưng cái cảm giác ngày hôm đó là như thế nào? Tại sao cô vẫn cảm nhận mỗi câu nói mỗi ánh mắt ngày hôm đó đều là của anh.

– Dì… dì…. ẩm Đông Đông….ẩm Đông Đông! – Đông Đông ở một bên ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, giọng nói vô cùng đáng yêu nhưng lại không thấy người trước mặt có phản ứng.

Lách cách…

– Oa Oa….- Đông Đông đột nhiên bị làm ngơ không được chú ý thì mếu máo khóc lên.

Xuân Thy Thy vừa mới đẩy cửa đi vào liền nghe tiếng khóc thì giật mình. Tiểu bảo bối của cô rất ít khi khóc… đột nhiên sao lại khóc lên lớn như thế này?

– Nhật Dạ… cậu làm gì ngồi thần người đến mức không biết Đông Đông khóc như vậy hả ?- Xuân Thy Thy thấy cô ở một bên cứ ngồi như vậy mà không có phản ứng liền tức giận, nhìn qua bảo bối vỗ ngọt – Ngoan ngoan… Đông Đông là nam nhi không được khóc. Mẹ có mua kẹo cho con này…

– Hả? Có chuyện gì sao Thy Thy? – cô lúc này nghe tiếng nói lớn bên người liền giật mình tỉnh lại, cũng không biết Thy Thy vào nhà lúc nào – Đông Đông bị làm sao vậy?

– Cậu… tức chết mà – Xuân Thy Thy nhìn thấy phản ứng này thật sự muốn bốc hỏa , đặt Đông Đông trở lại trên chiếc xe ô tô nhỏ – Cậu suy nghĩ đến chuyện gì mà chăm chú như vậy?

Xuân Thy Thy có chút khó khăn ngồi xuống ghế, bây giờ bụng của Thy Thy cũng đã lớn hơn một chút rồi.

– Mình chỉ nghĩ một số chuyện vặt vãnh thôi… – cô lắc đầu không trực tiếp trả lời cho Thy Thy nghe.

– Hừ… mình mới chỉ giao Đông Đông cho cậu trông chừng một chút thôi. Ngay cả Đông Đông khóc lớn tiếng như vậy mà cậu còn không biết. – Xuân Thy Thy biết bản thân tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe nên đành kiềm nén – Cậu lại nghĩ đến cái tên Tinh Mạnh Kỳ nữa chứ gì. Mình mà không về đúng lúc chắc chắn tiểu bảo bối của mình sẽ khóc khan cả tiếng mất.

– Mình làm gì mà nghĩ tới Tinh Mạnh Kỳ chứ… cậu đừng có đoán mò – cô có chút chột dạ chối cãi.

– Đừng giả bộ nữa… ngày mai chính là ngày mà hôn lễ diễn ra. Mình chắc chắn cậu đang nghĩ tới chuyện này – Thy Thy một mực khẳng định lập trường.

– Được rồi… chỉ tại mình thấy có gì đó rất kỳ lạ thôi. Cậu không thấy đến bây giờ vẫn không biết cô dâu là ai sao?- cô cuối cùng cũng thừa nhận.

– Chắc tại cô gái đó không muốn người ta bàn tán chẳng hạn. Nhưng mà không phải cậu nói Vân Nhã Thiên không còn trong thân xác Tinh Mạnh Kỳ sao?- Xuân Thy Thy khó hiểu nhìn cô.

– Mình biết… nhưng chỗ đó mới là vấn đề. Tại sao từ người Tinh Mạnh Kỳ mình vẫn cảm nhận được Vân Nhã Thiên. – cô lắc đầu không cho là đúng, nếu như không có sự kiện ở cửa hàng cưới, cô chắc chắn sẽ không như bây giờ – Hơn nữa, Tinh Mạnh Kỳ còn kêu mình thử giúp váy cưới.

– Cái gì? Thử… thử giúp váy cưới? – Thy Thy nhất thời cũng bị câu nói này làm cho kinh ngạc – Lần đầu mình nghe được chuyện là đời như vậy. Không lẽ…

– Không lẽ chuyện gì? – cô thấy Thy Thy đang nói dừng lại liền tò mò.

Xuân Thy Thy không trả lời cô mà chỉ im lặng , nhưng quan trọng Nhật Dạ thấy Thy Thy đang giấu cô chuyện gì đó.

—————————————————

Tại một nhà hàng đắt đỏ giữa trung tâm thành phố đang rực rỡ ánh đèn. Hôn lễ đúng lúc tổ chức vào ban đêm , vào khoảng thời gian mà con người sống thật với bản thân của mình nhất. Tất cả mọi thứ đều được trang trí theo phong cách cổ điển và tráng lệ, số lượng khách mời cũng thuộc vào dạng khủng. Số lượng xe hơi dù chưa đến giờ nhưng đã chạy đến đông nghẹt cả một quãng đường vào nhà hàng. Tại hôn lễ quy tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, chính trị và rất nhiều lĩnh vực khác.

Giới nhà báo làm sao có thể bỏ qua được cơ hội hiếm có này, họ tranh thủ lẫn vào đám đông. Những chiếc đèn từ ống kính chớp nhoáng không ngừng, càng làm cho không khí thêm phần hứng khởi.

Tinh Mạnh Kỳ trong lễ phục chú rể tuấn tú hơn người xuất hiện trước đám đông. Khí chất cao quý toát ra trong mỗi bước chân anh đi. Những quý phu nhân lúc này thật sự hâm mộ khi tập đoàn LMA lại có một người con trai tuấn tú như thế này. Còn các vị tiểu thư thì đều lộ ra vẻ say mê cùng tiếc nuối khi không gặp anh sớm hơn.

– Anh hai… sắp đến giờ làm lễ rồi! – Tinh Linh Chi trong lễ phục xinh xắn đứng một bên nói với anh hai mình.

– Mọi việc nhờ em! – Tinh Mạnh Kỳ gương mặt vẫn giữ nụ cười nhẹ chào khách nói với em gái.

Tinh Linh Chi hòa vào đám đông mất hút không thấy bóng dáng.

Ở phía quảng trường bên ngoài nhà hàng có một chiếc xe hơi màu trắng sang trọng chạy đến. Từ xe bước xuống là một người đàn ông tuấn tú, ở ghế phụ lái là một đứa bé trai tầm 2-3 tuổi rất khả ái. Cánh cửa xe phía sau bước xuống cũng là hai cô gái nhìn thoáng qua rất xinh đẹp.

– Cậu mau xuống xe đi… đến nơi rồi mà! – Xuân Thy Thy lên tiếng khó hiểu nhìn cô.

– Tớ đã bảo là không tới rồi mà… sau cậu cứ bắt tớ đến đây làm gì – Nhật Dạ có chút khó chịu khi bị lôi lên xe, hơn nữa lại trong bộ dạng khó coi – Cậu còn kéo tớ đi trong bộ dạng này sao? Chưa trang điểm cũng chưa làm tóc.

– Xùy.. cậu không phải không muốn muốn đến sao? Bây giờ sao lại trách móc tớ chuyện này – Xuân Thy Thy hừ lạnh có chút trêu chọc cô.

– Nhưng cũng không thể trong bộ dạng này mà xuất hiện. Hơn nữa còn xuất hiện trong giới thượng lưu – cô thở dài có chút nhăn nhó bước xuống xe.

– Anh đi vào bên trong trước nhé! – người đàn ông à không phải nên gọi là chồng của Thy Thy một tay dắt Đông Đông lên tiếng.

– Được… anh cứ vào bên trong trước đi! – Xuân Thy Thy gật đầu chào tạm biệt chồng và con trai.

Lý do mà Thy Thy và chồng cùng con trai được mời đến hôn lễ cũng rất dễ hiểu. Chồng của Thy Thy là một doanh nhân rất có tiếng trong nước, tuy quy mô của công ty không quá lớn nhưng vẫn rất có tầm ảnh hưởng. Vì vậy việc mời thêm một doanh nhân có tên tuổi là không có gì đáng nói. Bởi vì ai cũng hiểu, việc tổ chức hôn lễ này không chỉ là tuyên bố việc kết hôn, mà nó còn ngầm ý phô trương sự ảnh hưởng của tập đoàn LMA đối với trong và ngoài nước.

Nhưng quan trọng, Thy Thy đến là được rồi tại sao còn kéo cô theo làm gì cơ chứ. Cô đã nói là không đi mà vẫn bị Thy Thy kéo lên xe. Trong khi trên người chỉ mặc một bộ đồ chẳng thể đơn giản hơn.

– Cậu làm ơn đừng dùng ánh mắt đó nhìn mình được không? – Thy Thy có chút chột dạ khi bị cô nhìn chằm chằm.

– Còn không phải tại cậu sao? Bộ dạng này làm sao mình có thể bước vào trong đó – cô nghiến răng nhìn Thy Thy trả lời.

– A~~ chị Nhật Dạ – Lúc này từ phía xa xuất hiện tiếng gọi tên cô.

Nhật Dạ quay lại nhìn đã thấy Tinh Linh Chi trong lễ phục dạ tiệc vô cùng xinh đẹp.

– Em sao lại ở đây? Không phải nên ở bên trong tiếp khách sao?- cô có chút kinh ngạc lên tiếng hỏi Linh Chi.

– Bên trong đã có người lo rồi… chị đi theo em đến nơi này – Tinh Linh Chi ra vẻ thần bí nắm tay cô đi, rồi nhìn qua Thy Thy gật đầu nhẹ – Cảm ơn chị!

– Không có gì… là chuyện nhỏ thôi – Xuân Thy Thy cười nhẹ rồi xua tay sau đó nhìn cô – Mình đi trước nhé, gặp lại cậu sau.

Vừa nói dứt câu Thy Thy đã quay người rời đi rất nhanh.

– Khoan đã… hai người quen biết nhau từ khi nào vậy? – cô có chút đình trệ đầu óc khi lên tiếng thì bóng của Thy Thy đã đi mất, hơn nữa còn đang bị Linh Chi kéo đi – Linh Chi… em lại dẫn chị đi đâu?

– Đến nơi chị sẽ biết – Tinh Linh Chi lắc đầu không nói.

Nhật Dạ có chút dùng sức giẫy tay ra khỏi Linh Chi, trong lòng có chút không yên. Hơn nữa, Thy Thy bạn thân của cô từ khi nào lại biết Linh Chi cơ chứ?

– Chị… làm sao vậy? – Linh Chi thật sự không ngờ cô lại làm hành động này.

– Chuyện ngày hôm đó em vẫn chưa giải thích với chị… nếu em không giải thích chị sẽ không đi – Nhật Dạ có chút hoài nghi những việc đang diễn ra trước mặt.

– Chuyện này… chưa thể nói được, sau ngày hôm nay chị sẽ biết – Linh Chi lắc đầu một mực không nói, nhìn vào điện thoại có chút nôn nóng – Sắp đến giờ diễn ra hôn lễ rồi… đi với em.

– Chị không đi… nếu như em chưa giải thích rõ. Chỉ cần em trả lời tại sao em lại lừa chị? – cô lắc đầu một mực không di chuyển.

– Được… là do lỗi của em. Nhưng là bất đắc dĩ vì… vì… chị dâu không vui nên em phải làm như vậy – Tinh Linh Chi có chút ấp úng trả lời.

– Được rồi… coi như chị tha lỗi cho em. Nếu em dám lừa chị lần nữa chị sẽ không nói chuyện với em – Cô coi như không phải là người nhỏ mọn chỉ là có chút khó chịu khi mình bị lừa gạt.

– Dạ… được – Tinh Linh Chi có chút uể oải trả lời – Trước tiên nhanh chóng vào bên trong với em.

Nhật Dạ chấp nhận cho Tinh Linh Chi kéo vào bên trong. Nhưng không phải vào hôn lễ mà bước vào một phòng trang điểm rất rộng lớn, bên trong còn có nhiều nhân viên đang đợi sẵn.

– Hãy mau trang điểm cho chị ấy… nhanh lên hôn lễ sắp bắt đầu rồi – Tinh Linh Chi đẩy cô cho các chuyên viên trang điểm.

– Khoan đã… – cô còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã bị lôi đi đến ghế ngồi.

Người thì trang điểm kẻ thì làm tóc không kịp ngừng tay. Cô dù rất muốn hỏi nhưng lại không dám lên tiếng sợ sẽ phá tan sự tập trung của người khác. Nhưng mà kiểu trang điểm sao lại giống cô dâu như thế này… kiểu này có phải quá cầu kỳ rồi không?

– Mọi người không cần phải trang điểm như vậy… tôi chỉ đến dự lễ cưới thôi mà – cô khó hiểu lên tiếng yêu cầu.

– Chúng tôi chỉ làm theo yêu cầu – một người nhân viên làm tóc thuận miệng trả lời.

– Là yêu cầu của ai? – cô khó hiểu lập lại nhưng người nhân viên đó không trả lời.

Trong lòng lúc này lại xuất hiện dấu chấm hỏi lớn vô cùng. Tinh Linh Chi lúc này bước vào xem tình hình nhìn đến cô.

– Chị… chị thật sự rất xinh đẹp – Tinh Linh Chi mắt sáng rỡ lấp lánh khen ngợi khi nhìn cô.

– Cảm ơn em… nhưng trang điểm như thế này có phải quá lố rồi không? – cô nhìn Linh Chi hỏi.

– Không lố chút nào… trước tiên chị phải thay đồ đã – Tinh Linh Chi lắc đầu dắt cô đến phòng thay đồ, trên tay cầm một mảnh vải – Nhưng với điều kiện chị phải bịt mắt lại.

-Bịt mắt? Tại sao lại phải làm như vậy? – cô lúc này đã thấy có điểm không đúng.

– Chị cứ nghe theo lời em đã… mọi chuyện qua ngày hôm nay sẽ sáng tỏ – Tinh Linh Chi nói dứt câu thì mắt của cô đã bị mảnh vải đen che mất, trước mặt không thể nhìn thấy gì.

Nhật Dạ nhờ sự giúp đỡ của Tinh Linh Chi đã thay xong lễ phục, nhưng cảm giác mặc lễ phục này có chút rất quen thuộc. Nhưng có vẻ lễ phục này rất rườm rà… cô cảm nhận được chân váy rất rộng.

Chỉ là lễ phục dạ tiệc… tại sao lại cầu kỳ như thế này?

Bên ngoài lễ đường khách quan đã đến đông đủ, các bàn tiệc đã đầy ấp người ngồi. Vị linh mục lúc này cũng đã đúng trên bục lễ với vẻ thánh thiện và thiêng liêng.

– Đã đến giờ hôn lễ bắt đầu xin mời quý vị ổn định chỗ ngồi. Xin mời chú rể bước đến trước mặt bục lễ. –

Đôi chân thon dài mảnh liệt đi trên thảm đỏ , kéo theo rất nhiều sự ngượng mộ cùng ganh tỵ.

– Xin mời cô dâu bước vào lễ đường! –

Bên trong phòng trang điểm Tinh Linh Chi cẩn thận dắt cô ra phía ngoài.

– Chị còn phải bị bịt mắt đến khi nào? – cô có chút khó hiểu lên tiếng, hơn nữa bị như thế này thật không quen chút nào.

Đột nhiên bên tay phải của cô lạnh đi làm cô hốt hoảng thì lập tức liền được thay thế bởi đôi tay của một người đàn ông. Tay người này hình như đã có chút chai sần nhưng lại vô cùng ấm áp, khiến cô cảm giác rất quen thuộc.

– Là ai vậy? Linh Chi… em đâu rồi? Trả lời chị đi… – cô lên tiếng vùng tay ra khỏi tay người đàn ông đó.

– Chị cứ yên tâm đi… đây là người quen của em. Em có việc phải đi trước…người này sẽ dẫn chỉ đến hôn lễ – Giọng nói lúc này được vang lên làm cho cô có chút yên tâm.

Trong hôn lễ lúc này đã có chút xì xầm vì vẫn chưa thấy nhân vật chính xuất hiện. Lúc này cánh cửa được mở ra, Tinh Linh Chi bước vào thu hút tất cả mọi người. Tinh Linh Chi nhìn anh hai mình khẽ gật đầu nhẹ rồi lớn tiếng.

– Cô dâu đã đến rồi! –

Nhật Dạ trong điều kiện không thể nhìn thấy chỉ có thể bám vào đôi bàn tay ấm áp bên cạnh. Cô liên tục đặt câu hỏi nhưng người bên cạnh lại không trả lời. Đến khi bên tay vang lên tiếng lễ đường chợt làm cho cô có chút chấn động. Mỗi bước chân cô đi dường như trở nên căng thẳng hơn… cô hình như cảm nhận được có rất nhiều người nhìn mình.

Chẳng lẽ cô xuất hiện là kỳ lạ lắm sao?

Đột nhiên tay cô liền bị thay thế bằng một bàn tay khác. Bàn tay này có vẻ cứng cỏi hơn rất nhiều hơn nữa còn rất khỏe mạnh nắm chặt bàn tay cô.

Chiếc vải đen trên mặt liền bị tháo ra, ánh sáng bên ngoài làm cho cô có chút hoa mắt. Nhưng sau khi trở lại trạng thái bình thường thì cảnh tượng trước mặt mới làm cho cô khinh hoàng.

Người đang nắm lấy tay cô hiện tại chính là Tinh Mạnh Kỳ. Người đàn ông có bàn tay chai sần kia lại chính là ba của cô. Mẹ cô còn có mặt ở đây hơn nữa còn mỉm cười vui vẻ nhìn cô , bên cạnh còn có ba mẹ của Tinh Mạnh Kỳ còn có cả Linh Chi. Khinh khủng hơn là tất cả mọi người đều hướng về nhìn vào cô.

Chuyện… chuyện gì đang xảy ra thế này?

– Tinh Mạnh Kỳ… chuyện gì thế này? Tại sao… – cô nhất thời cả người đều kinh ngạc không thể nói.

– Em nhìn còn không hiểu sao… hơn nữa lễ phục trên người em đã nói lên tất cả rồi! – Tinh Mạnh Kỳ lúc này không còn bày ra gương mặt lạnh lùng mà hoàn toàn là ấm áp.

Nhật Dạ nghe câu nói nhất thời nhìn xuống, cả người đồng thời run nhẹ lên. Trên người cô… chính là bộ váy cưới ngày hôm đó. Bởi vậy lúc đó khi mặc cô lại thấy có gì đó rất quen thuộc. Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

– Anh mau giải thích đi… tại sao lại như thế này? – cô đầy một bụng khó chịu chất vấn người trước mặt.

– Cô dâu và chú rể mau chóng nghiêm chỉnh vào làm lễ – Vị linh mục lên tiếng gây chú ý.

– Em yên lặng một chút… một lát tôi sẽ giải thích – Tinh Mạnh Kỳ ôm eo cô kéo lại sát bên cạnh anh – Em sẽ không muốn gây sự trước mặt nhiều người như vậy phải không?

Nhật Dạ có chút không phục giãy giụa nhưng vẫn bị anh ôm cứng. Trong lòng cố gắng kiềm chế vì bây giờ mỗi một hành động của cô đều bị người khác chú ý. Tinh Mạnh Kỳ tại sao lại làm ra cái thể loại này…người cô muốn kết hôn là Vân Nhã Thiên chứ không phải là Tinh Mạnh Kỳ.

– Chú rể Tinh Mạnh Kỳ có đồng ý sẽ cùng cô dâu Nhật Dạ ở bên nhau đến răng long đầu bạc, dù bệnh tật hay đau yếu dù giàu sang hay nghèo hèn vẫn không chia lìa không? – vị linh mục nghiêm túc lên tiếng.

– Tôi đồng ý! – Tinh Mạnh Kỳ trả lời hết sức nhanh chóng hơn nữa không có nửa điểm do dự.

Nhật Dạ bị câu nói này làm cho tê dại… làm sao có thể như vậy? Không phải Tinh Mạnh Kỳ không thích cô sao?

– Cô dâu Nhật Dạ có đồng ý sẽ cùng chú rể Tinh Mạnh Kỳ ở bên nhau đến răng long đầu bạc, dù bệnh tật hay đau yếu dù giàu sang hay nghèo hèn vẫn không chia lìa không?-

Đột nhiên đến đây thì không có tiếng trả lời, Nhật Dạ nhất thời lắc đầu.

– Anh mau buông tôi ra… tôi không muốn kết hôn với anh. Mau buông ra… – Nhật Dạ có chút lớn tiếng hô lớn khiến cho phần đông người tham dự đều nghe được.

Mọi người bắt đầu xôn xao vì câu nói này của cô. Đám nhà báo nhanh chóng bắt nhanh tin tức , ánh sáng của máy ảnh chớp nhoáng liên tục.

Cả hai bên gia đình đều lo lắng, Tinh Linh Chi cũng không ngờ được chuyện lại như thế này. Trong tình huống gay cấn này, Tinh Mạnh Kỳ lại nhanh gọn ôm chặt cô vào lòng , mặc cho cô giãy giụa rời xa anh. Miệng anh mấp máy một câu vào lỗ tai cô.

– Em không còn nhớ Vân Nhã Thiên nữa sao? –

Một câu nói nhẹ nhàng, giọng nói lại rất trầm áp nam tính. Quan trọng giọng điệu lại như trách móc người nghe là cô.

Cả người cô khi nghe câu nói này thì không còn giãy giụa nữa mà trở nên im bật. Bởi vì chính cô cũng không tin được câu nói mình vừa nghe.

Hắn… hắn.. vừa nói Vân Nhã Thiên. Nhưng giọng điệu này… sao lại là của anh?

– Cô dâu… hãy mau trả lời câu hỏi của cha linh mục đi – Vị linh mục nhanh chóng cứu lấy tình thế.

Tinh Mạnh Kỳ lúc này lại nói một câu quyết định.

– Không cần trả lời… chỉ cần gật đầu một cái là được – Tinh Mạnh Kỳ lại tiếp tục dùng giọng nói nhu tình thả vào lỗ tai cô như dụ dỗ cô không ngừng.

Nhật Dạ còn chưa hết chấn động lại được nghe tiếp giọng điệu của anh. Làm sao cô lại không nhớ anh được chứ? Hơn nữa còn nhớ nhiều là đằng khác…

Nhất thời đầu của Nhật Dạ gật xuống một cái, mắt cô có chút ngây dại nhìn người con trai trước mặt. Môi Tinh Mạnh Kỳ nở một nụ cười thật xinh đẹp nhìn chăm chú vào cô.

– Thưa cha… cô ấy vừa gật đầu đồng ý – Tinh Mạnh Kỳ hô lên lớn tiếng.

– Được… tôi xin tuyên bố cô dâu Nhật Dạ và chú rể Tinh Mạnh Kỳ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp –

Tiếng vỗ tay cả căn phòng vang lên rất lớn , ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm với việc diễn ra vừa rồi. Tâm trí của Nhật Dạ thì lại không như vậy, cô lúc này như đang lạc vào khoảng không gian kỳ lạ. Tinh Mạnh Kỳ ở trước mặt dùng ánh mắt nhu tình như nước nhìn cô…

Lần này cô không cảm thấy mình bị hoa mắt nữa.

Thật sự là sự thật….. ánh mắt này chính là ánh mắt của anh… của Vân Nhã Thiên – người con trai mà cô yêu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN