Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói - Chương 19: Hình phạt thê thảm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
216


Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói


Chương 19: Hình phạt thê thảm


“May là sư phụ tới kịp!” Ta nịnh nọt vươn tay quấn lấy gã đàn ông mặt đương lạnh như tiền, đôi mắt to tròn chớp chớp ra chiều vô cùng ngưỡng mộ, tôn sùng: “Sư phụ vẫn là lợi hại nhất!”

“Nha Nha! Nàng nói xem, sư phụ phải trừng phạt nàng như thế nào mới chừa đây?”

Khuôn mặt tuấn mỹ tới không thể hình dung nổi của Cổ Nguyệt Lan bỗng biến thâm hiểm, tà ác, đôi mắt lạnh băng lóe lên ánh sáng xanh ngắt của ngọc bích, lãnh khốc vô cùng tận, toàn thân phát ra hơi thở nam tính vô cùng khiêu gợi. Mái tóc dài rủ xuống hai vai phiêu phiêu bay trong gió, vẻ ưu nhã thường ngày đột nhiên biến thành lãnh liệt khốc hàn đầy vẻ càn rỡ…..

“Liên can gì tới ta!” Vẫn chưa kịp an ủi trái tim nhỏ bé đã bị mỗ Hồ quở mắng, ta tức anh ách nhìn hắn.

“Ta là người bị hại mà, hơn nữa, lúc đó nhiều người như vậy, ai mà liệu được hắn lại nhìn thấy ta, càng huống hồ, bị bắt đi, đâu có phải là lỗi của ta!”

“Nha Nha! Hôm nay sư phụ sẽ khiến nàng “khắc cốt ghi tâm” hậu quả dám khiêu khích gã đàn ông khác!” Lời vừa dứt, ta liền bị hắn ôm gọn vào lòng, quay người, bay về hướng còn hoang vu heo hút hơn……

“Đừng! Đừng! Hức! Cha mẹ vẫn đang đợi chúng ta về ăn trưa mà!” Hồ ly thối tha! Ta biết công phu của ngươi là thiên hạ vô địch, nhưng cũng không cần phải bay cao như vậy: “A! Cao quá! Sư phụ! Chậm lại một chút được không? Trái tim bé nhỏ của đồ nhi chịu không nổi đâu!”

“Còn động đậy nữa thì sư phụ sẽ “muốn” nàng trên cây đó!!!”

“Đừng! Ta không muốn! Lúc nãy không phải nói sẽ không cưỡng ép ta sao? Hức! Ngươi nói dối!”

“Tiểu nha đầu! Biết ngay là sẽ “mồm năm miệng mười” bủa vây công kích! Có điều, việc ngày hôm nay, ta quyết không dung tha cho nàng!”

“A! Ngươi muốn làm gì? Hức! Ta không muốn! Ta sẽ nói với Dược Vương cha hủy bỏ hôn ước!”

“Nàng nói cái gì? Nha Nha! Vừa nãy nàng nói cái gì? Nàng muốn lật lọng sao?”

“Không có gì! Sư phụ! Con không có nói gì cả! Là người nghe nhầm rồi!”

“Hừ! Đừng có hòng ta tha cho nàng!”

“Hu! Sư phụ tuổi tác cao niên, sức cũng có hạn, không nên ngày đêm mài lực như vậy! Đồ nhi cũng chỉ muốn tốt cho người mà thôi!”

“Ửm? Xem ra sư phụ không nên ém nhẹm năng lực của bản thân! Vậy, hôm nay để Nha Nha thể nghiệm tiềm năng thật sự của sư phụ, có được không?”

“Hức! Không cần! Không cần! Sư phụ mới có 23 tuổi! Con biết rõ mà! Sư phụ không cần phải lấy con ra làm vật thí nghiệm đâu!”

“Bé con tinh quái, “liệu gió chống thuyền”! Nên tiết kiệm sức lực lát nữa ứng phó với sư phụ thì tốt hơn!”

“A! Ta không muốn! Ta không muốn!”

“Không muốn cũng phải làm!”

“Ngươi muốn cưỡng bức ta?”

“Nha Nha! Không cần cưỡng bức, nàng cũng sẽ chủ động lao vào lòng ta!”

“A! Đây là nơi nào? Hức! Ta không muốn ở đây! Hu! Ta không muốn “làm” ở mép vực sâu thăm thẳm này!”

“Nếu không như vậy, nàng sẽ không biết hối cải!” Lạnh lùng buông một câu, lời nói ra mang theo vài phần lãnh liệt và tàn khốc: “Nói! Hắn chạm vào những đâu rồi?”

“Ngươi cởi áo của ta ra làm gì?” Mắt đỏ hoe, chân bị đặt trên mỏm đá sát mép vực, giờ ta run tới mức không còn sức để đứng vững nữa rồi, chỉ còn nước dính chặt lấy hắn: “Nơi này gió lộng, đồ nhi sẽ bị cảm lạnh mất!”

“Không cần lo lắng! Một lát thôi, sư phụ sẽ khiến Nha Nha cảm thấy nóng rạo rực!”

“Hức! Không muốn! Ngộ nhỡ rơi xuống thì làm sao?”

“Thế thì hai ta thử luôn bây giờ được không?”

“Không được! A! Sao ngươi lại cắn ta?” Đang định mở miệng ra phản bác, không hề báo trước, hắn đột nhiên cắn lên nụ hoa hồng bé xinh, khiến cơ thể ta thoáng rùng mình.

“…….Rất mềm……..rất thơm……..rất đẹp……..” Cổ Nguyệt Lan líu ríu giọng khàn khàn, trăn trở mút liếm nơi mẫn cảm, vùng phong doanh đẹp đẽ trước mắt khiến dục vọng của hắn càng khuếch trương…….

“Ư…… Đừng cắn nữa……..A! Ta sắp rớt xuống rồi! Mau ôm chặt lấy ta! Hức! May quá! Ta không muốn thịt nát xương tan!!!”

“Nha Nha! Chuẩn bị xong chưa?” Ngón tay thon dài lướt qua vùng đùi non mịn, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Đừng!” Đôi mắt mơ màng, ta không thể kiềm nổi mà nhìn hắn, cựa quậy cơ thể, muốn né tránh đầu ngón tay đang ý đồ len lỏi vào thâm cốc của ta.

“Đừng động đậy!” Giọng nói vỗ về vang lên bên tai, Cổ Nguyệt Lan thở dốc, lọn tóc đen dài mượt mà rủ xuống bầu ngực trắng sữa, quần áo trên người bị gió thổi lất phất, chạm lướt qua làn da mẫn cảm của ta, đôi mắt xanh ngọc bích nhìn ta đầy mê đắm thâm tình……

“Hồ ly!” Dưới ánh nắng, hắn vô cùng đẹp đẽ câu hồn, bị mĩ sắc làm cho mụ mị, ta không nhịn nổi từ từ ngước mắt, cầm lòng không đặng, đưa đầu lưỡi ra, đầy cám dỗ, khẽ liếm bờ môi quyến rũ của hắn.

“Quả dưa tròn! Nàng sẽ hối hận đó!” Lưỡi “yêu” môi kết thúc, kéo theo thân hình  hắn khẽ run rẩy, giống như là bị phật đứt một dây cung, vội vàng biến mãnh liệt trên người ta, ngón tay thon dài luồn vào u cốc khô hạn, lúc đầu thì nhẹ nhàng sau đột ngột biến mạnh mẽ, sục sạo khắp nơi, đôi mắt xanh ngọc tà mị dán chặt vào mĩ nhân yêu kiều, đáy mắt bao hàm dục vọng lia đi quét lại trên cơ thể trần trụi.

“A! Đau!” Ta thốt lên, nhưng cũng không biết bản thân đang cầu xin hắn điều gì, chỉ là cơ thể nóng ran khiến ta chịu không nổi!!!

“Đừng sợ…….Chỉ một lát nữa là sẽ xong!” Hắn căng người, cúi đầu, hôn tới tấp lên cơ thể mềm mại, nụ hôn lành lạnh, nhưng lại mang theo cảm giác đê mê, ngây ngất.

“Hức!” Khẽ nấc lên, cảm giác ngón tay hắn gia tăng tốc độ, hai mắt mơ màng nhạt nhòa, ta chỉ có thể víu chặt lấy hắn.

“Nha Nha!” Vội bắt lấy đôi chân mũm mĩm, giang rộng, vắt lên hai eo săn chắc còn nguyên lớp áo trăng ngà, sau đó, áo quần cũng không kịp cởi, chỉ vén vạt áo phía dưới lên, cả thân hình to lớn khẽ sà xuống, không đợi ta kịp chuẩn bị, thẳng eo, đâm mạnh về phía ta: “Ư……..Chặt quá……….Lơi lỏng một chút…….”

“Hức! Nhẹ chút!” Nói thì hay lắm! Bên cạnh là vực cao vạn trượng, bảo ta có thể lơi lỏng được không? Lời chưa kịp buông, hắn liền bắt đầu công kích trong cơ thể ta, động tác mãnh liệt như muốn hủy nát bên trong vậy, dần dần, lí trí của ta bắt đầu mê loạn, cơ thể bị ghìm chặt cứng, ta chỉ có thể rên rỉ, không ngừng van lơn: “Hức………..đủ rồi……..”

Hết lần này tới lần khác nài nỉ van xin, mái tóc dài rủ xuống đất, cơ thể vô lực khẽ co giật, còn gã đàn ông đang ra ra vào vào bên trên thì ngó lơ mọi lời cầu khẩn, đôi mắt xanh lục luôn mang theo vẻ tuyệt mĩ tà mị cùng sự dịu dàng muôn phần, gập ghềnh ôm ta cùng tròng trành, mỗi lần, lại xoáy vào nơi sâu nhất…..

“Nhẫn nại một chút, một chút là được!” Khẽ an ủi vỗ về, động tác của Cổ Nguyệt Lan vẫn không hề ngơi nghỉ, hết vào lại ra, thậm chí tốc độ ngày càng gia tăng mãnh liệt……..

“Xin ngươi đó…….Hức……..Ta thật sự không chịu nổi rồi……Tha………A……..Tha cho ta…….”

“Sắp xong rồi! Nhẫn nại một chút thôi!” Say đắm hôn lên đôi môi không ngừng thở hắt  yếu ớt, Cổ Nguyệt Lan càng gia tăng tốc độ động tác dưới thân……..

Khi ta bị sóc cho tới gần hôn mê bất tỉnh, lờ mờ mở đôi mắt mơ màng cay cay ra thì trời đã xế bóng, hoàng hôn đang buông xuống  rồi! Con hồ ly chết giẫm, quả nhiên là cầm thú sung mãnh đáng căm hờn!

“Nha Nha…” Một tiếng rên rỉ nhàn nhạ từ trong miệng của mĩ nam mắt xanh thốt ra. Đôi mắt phượng vốn hẹp dài, lúc này lóe lên tia sáng mãn nguyện đầy dịu dàng: “Sau này, còn dám khiêu khích gã đàn ông khác nữa không?”

“Hức……..không dám nữa rồi……..”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN